Ôn Lương cảm nhận được sự cám dỗ trong giọng điệu của ông và nhanh chóng phủ nhận:
“Không, không … không, con không sao, ông nội, chỉ là con nghe nói Phó tổng vừa mới trở về Trung Quốc. Nhanh như thế đã an bài có phải có chút gấp không …?”
Sau khi nghe điều này, Ôn Tranh Hữu vẫy tay và nói với một nụ cười:
“Chuyện này đừng lo lắng, thiếu gia họ Phó đó đã đồng ý rồi.”
Ôn Lương lại nhìn chằm chằm, đối vớiPhó Ngự Phong trong miệng mọi người cô bắt đầu thấy hiếu kỳ. Rốt cuộc là dáng dấp xấu xí đến mức nào mà sốt ruột như vậy cứ muốn lấy vợ?
Ôn Tranh Hữu nay uống có hơi nhiều, không đợi Ôn Lương nói, ông lại nói tiếp: “Lương Lương à, mặc dù là lễ kết hôn nhưng tiểu tử họ Phó mấy năm nay sống không dễ dàng gì. Lúc trưởng thành càng là không dễ dàng, trong nhà gặp bọn cướp, cha mẹ của cậu ta trong lúc lâm nguy đã đẩy cậu ta ra khỏi cửa sổ, cuối cùng cả hai đều chết trong tay của kẻ bắt cóc. Mặc dù tiểu tử này đã giữ được mạng sống của mình, nhưng cuối cùng cậu ta cũng bị tàn tật. Ông nội của cậu ta đã gửi cậu ta ra nước ngoài, trải qua nhiều năm điều trị, ôngnghe nói rằng đã có một ít khởi sắc, chỉ là bất quákhông đợi được cậu ta trở về Trung Quốc, ông nội của cậu ấy đã đi … À, cậu ấy đúng là một thằng bé đáng thương. Lương Lương, sau khi kết hôn, con phải đối xử tốt với cậu ấy, biết không?”
Ôn Lương nghe ông nội nói dai dẳng quá nhiều lời, không biết câu nào là đúng sai, không khỏi xoa xoa thái dương nhăn nhó:
“Con hiểu rồi, ông nội.”
“Vậy con phải hứa với ông nội, mười ngày nữa nhớ tới đăng ký với Cục Dân Chính.”
“……Dạ”
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý. Một cảm giác không thể diễn tả được bao trùm trong lòng cô. Cô và người đàn ông thậm chí còn chưa gặp nhau, và bọn còn sắp phải kết hôn.
Mười ngày sau làÔn Tranh Hữu sẽ tìm người tính toán ngày đẹp để kết hôn.
Sáng sớm, Ôn Lương đã bị điện thoại đánh thức, Ôn Tranh Hữu gọi điện thoại báo thức, nhắc nhở cô đừng quên sáng nay 8 giờ phải đến Cục Dân Chính.
Cơn buồn ngủ của Ôn Lương bị dọa cho sợ hãi biến mất không còn tăm tích.
“Lương Lương, vừa rồi ông đã hỏi Ngự Phong, cậu ấy đã đến Cục Dân Chính, con hãy thu xếp đồ đạc rồi đi nhanh lên!”
Ôn Lương bất lực nói:
“Con biết rồi ông nội…”
“Còn nữa, Ngự Phong chân không tiện. Đến nơi thì đi tìm nó, đừng để cho thằng bé phải đi tìm con, biết không?”
Ôn Lương cứng họng, cô còn không biết Phó Ngự Phong trông như thế nào, làm sao có thể tìm được anh ta?
Tuy nhiên, để đề phòng lộ tẩy, cô vẫn đáp ứng một tiếng, cô ghi nhớ lại số điện thoại mà Ôn Tranh Hữu đưa cho, sau đó cúp điện thoại.
Mặc dù Ôn Lương đã sống với gia đình của Ôn Như Mộ từ khi còn nhỏ nhưng hộ tịch của cô vẫn là cùng Ôn Tranh Hữu. Hộ Tịch của cô đã được Ôn Tranh Hữu gửi cho Ôn Lương vài ngày trước.
Ôn Lương thu dọn đồ đạc, siết chặt cuốn sổ hồng trong tay, hít sâu một hơi rồi bắt taxi đến Cục Dân Chính.
Hôm nay quả thực là một ngày tốt lành. Ôn Lương đến Cục Dân Chính, nhìn hàng dài cuốn sổ ở cửa sổ để chờ đăng ký, thở dài một hơi, trong tay cầm số điện thoại di động, rối rắm một hồi.
Cô thực sự không biết làm thế nào để mở đầu cuộc gọi này. Chẳng lẽ mở đầu liền nói ông nội yêu cầu chúng ta kết hôn, tôi đã ở trong Cục Dân Chính rồi sao?
Đối với người đàn ông trước mắt, với cô vẫn là một người đàn ông xa lạ, cô thật sự không thể mở lời.
Cô đợi ở cửa Cục Dân Chính một lúc, nhưng không thấy ai có đôi chân bất tiện mà ông nội nói trong đám đông ra vào. Nhìn mặt trời càng ngày càng cao, Ôn Lương miễn cưỡng bấm số điện thoại.
“Alo.”
Ôn Lương sửng sốt một hồi. Tôi chỉ nghĩ rằng giọng nói đó có chút quen thuộc, nhưng cô ấy không thể nhớ được mình đã nghe ở đâu trong một thời gian.
Cô phản ứng rất nhanh và lịch sự nói:
“Anh Phó, tôi là Ôn Lương. Tôi đã đến trước cửa Cục Dân chính rồi. Anh đang ở đâu?”
Thanh âm vẫn ngọt ngào và nhẹ nhàng. Ánh mắt Phó Ngự Phong tối sầm lại, nghe giọng nói truyền đến từ phía đối diện, anh lạnh lùng nói:
“Cửa bên phải, đẩy cửa đi vào.”
Nói xong liền cúp điện thoại không đợi Ôn Lương mở miệng.
Ôn Lương cầm điện thoại vẻ mặt khó chịu, sáng sớm người đàn ông này đã tới đây, thế mà không liên lạc với cô, bỏ mặc cô ở ngoài nắng lâu như vậy. Cô không tin, với tính cách nhiệt tình của ông nội sẽ không cho anh ta biết số điện thoại của mình!
Ôn Lương tức giận nhận điện thoại của hắn, liền đẩy cửa đi hướng cửa đúng như người đàn ông này nói. Khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng, vẻ mặt ấm ức của cô như đông cứng lại, sắc mặt cô tái nhợt ngay lập tức với tốc độ có thể nhận ra được.
Danh Sách Chương: