• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

“Con học hành như vậy sao?” Giang Tuyền Minh lạnh mặt, trông có chút dọa người.

Vân Thư sợ tới mức nhanh chóng buông con chuột trong tay xuống, có chút tự trách mà liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái. Vừa nảy nếu không phải vì cô thì anh cũng sẽ không vì chơi trò chơi với cô, rồi sẽ không bị bắt gặp.

Giang Tùy một chút cũng không sợ Giang Tuyền Minh, kéo Vân Thư ra sau người che chở, vẻ mặt không cảm xúc hỏi một câu: “Bố tới đây làm gì?”

Mới hôm qua Giang Tuyền Minh đã tới, hôm nay lại tới, Giang Tùy cũng có chút ngoài ý muốn.

Đứng bên cạnh ông ấy còn có người khác, đeo mắt kính gọng màu bạc, ăn mặc lịch sự văn nhã, mang theo vài phần phong độ trí thức.

Giang Tùy chỉ liếc mắt nhìn ông ấy một cái chứ không dừng lại lâu.

Giang Tuyền Minh tức điên lên, tuy rằng gia đình ông có đông con cháu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có Giang Tùy là con trai. Ông đặt tất cả hy vọng trên người Giang Tùy, sau này, bất luận là công ty hay tài sản trong nhà thì đều để lại cho anh hết.

Giang Tuyền Minh không nghĩ tới ông ôm nhiều kỳ vọng với Giang Tùy như vậy thế mà anh lại ở chỗ này chơi game.

Sau khi Vân Tùng nghe thấy động tĩnh ở bên này, thì đi qua đón Vân Thư về.

Gật đầu chào hỏi một tiếng với bố Giang Tùy rồi nói với Vân Thư: “Thư Thư, lại đây với bố, chúng ta về nhà.”

Vân Thư có chút sợ hãi, đi tới bên cạnh Vân Tùng.

Đang muốn trở về thì Giang Tuyền Minh đột nhiên mở miệng: “Chờ đã.”

Vân Tùng ngừng lại, “Còn có việc sao?”

“Tôi hy vọng sau này con gái anh đừng đến quấy rầy con trai tôi học hành nữa. ”

Lời này vừa dứt thì trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Giang Tùy nhíu chặt mi, sắc mặt âm trầm tới cực hạn rồi.

“Nói xong sao?” Giang Tùy lạnh giọng hỏi, tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế không hề kém hơn so với Giang Tuyền Minh. Hai cha con càng thêm lãnh đạm.

Giang Tuyền Minh thấy anh đã như vậy mà còn dám tranh luận, thì trong lòng càng thêm tức giận.

Vân Tùng thấy bọn họ lại muốn cãi vã, thì đi tới hòa giải: “Thật xin lỗi, là Vân Thư nhà chúng tôi làm ảnh hưởng đến Tiểu Tùy, lần sau sẽ không.”

Vân Tùng liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái, ánh mắt kia có an ủi nhẹ nhàng, ngược lại càng giống một người bố hơn so với Giang Tuyền Minh.

Vân Tùng dẫn Vân Thư rời đi, Vân Thư vẫn luôn quay đầu lại nhìn. Giang Tùy đi qua đóng cửa phòng lại.

Giang Tuyền Minh bất mãn nói: “Vẻ mặt này của con là có ý gì? Con còn trách bố? Giang Tùy, con nghe đây, bố làm tất cả những chuyện này đều là vì con.”

“Phải không?” Giang Tùy lạnh lùng hỏi, “Vì con hay là vì chính bố, trong lòng bố rõ nhất. Con đã sớm nói với bố, về sau đừng có mà quản con. Nếu không, con sẽ làm cho bố cả đời này cũng không tìm thấy được con.”

Giọng nói của Giang Tùy không có bất kỳ cảm xúc gì, không giống uy hiếp cũng không giống oán giận, cũng không giống như những người cùng tuổi, từ nhỏ đến lớn anh đã có chủ kiến riêng của mình.

Thường thì anh không dễ dàng phản kháng, nếu đã là chuyện mà anh không muốn làm, thì có cầm đao kề cổ thì anh cũng không làm. Điểm này, Giang Tuyền Minh rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác.

Nhất thời ông có chút nghẹn lời.

“Dẫn người của bố đi ra ngoài, con muốn đọc sách.” Giang Tùy đã mất hết kiên nhẫn, một chút lễ phép cuối cùng cũng lười giữ lại.

“Đây là gia sư mà bố tìm cho con.” Giang Tuyền Minh không muốn lại tiếp tục giằng co như vậy, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn.

“Không cần.” Giọng nói của Giang Tùy vô cùng kiên quyết.

Lần này, Giang Tuyền Minh đành phải thỏa hiệp, “Được, lần này bố sẽ dẫn thầy ấy đi trước. Nhưng nếu lần sau con thi không được đứng nhất toàn trường thì cần phải học bổ túc.”

“Đi ra ngoài.”

Hai cha con không nói được lấy một lời hay, thầy giáo gia sư đứng bên cạnh nhìn có chút bối rối, từ trước đến nay chưa từng thấy qua quan hệ cha con nào gay gắt như vậy.

Giang Tuyền Minh khách khí nói với thầy giáo gia sư bên cạnh: “Vất vả để thầy tới đây một chuyến, tôi sẽ trả gấp đôi tiền phí cho thầy.”

“Không có việc gì, không có việc gì, ngài khách khí rồi.”

Giang Tùy lười nghe bọn họ nói chuyện khách sáo qua lại ở cửa, đi vào phòng, đóng mạnh cửa lại.

Một lát sau, Giang Tuyền Minh cũng đi ra ngoài.



***

Vân Thư về đến nhà, hốc mắt hồng hồng.

“Bố, sau này có phải con không thể đi tìm anh chơi, đúng không?” Tuy rằng Vân Thư còn nhỏ, mặc dù cô không rõ những lời đó của Giang Tuyền Minh rốt cuộc là có ý tứ gì. Nhưng cô có thể cảm nhận được, cái chú kia không thích mình, rất không thích.

“Thư Thư, về sau ngoan ngoãn ở nhà mình học bài có được không? Anh đang học cấp ba, bài tập rất căng thẳng, chúng ta không thể quấy rầy anh.”

Vân Thư có chút luyến tiếc, nhưng cô vẫn rất hiểu chuyện mà đồng ý.

Trở lại phòng mình, lấy bài tập về nhà ra, một mình an tĩnh làm cả buổi chiều. Trên đầu chuông gió thường thỉnh thoảng phát ra tiếng động, cô nhìn chằm chằm đến thất thần.

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Vân Thư trở lại giường, ôm con búp bê nhỏ bên cạnh gối đầu lên, mở miệng nói: “Anh lợi hại như vậy, về sau nhất định có thể thi đậu trường đại học tốt nhất.”

“Trong khoảng thời gian này chúng ta không thể đi tìm anh để chơi, chúng ta cũng phải cố lên, nỗ lực học tập.”

Tuy rằng nói với chính mình như vậy, nhưng mỗi ngày sau khi tan học về, Vân Thư vẫn nhịn không được mà cánh cửa nhà đối diện nhiều hơn vài lần.

Mỗi ngày, vào buổi tối, cô thường trốn ở cửa nghe trộm, nhưng lại không dám mở cửa, sợ bị Giang Tùy phát hiện.

Sau khi Vân Tùng nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ nhẹ giọng gọi: “Thư Thư, nên đi ngủ.”

“Vâng, đã biết ạ.”



Tới thứ bảy tuần sau, Chu Ngạn lại qua đây tìm Giang Tùy.

Vừa vào cửa thì nằm dài trên ghế sô pha như đại gia, nghỉ ngơi một hồi rồi cậu mới mở miệng hỏi: “Cô gái nhỏ làm sao vậy? Tớ vừa mới gặp cô bé ở dưới lầu, bảo cô đi lên chơi cùng, nhưng mà có bảo như thế nào cô bé cũng không chịu, trước đây không có như vậy nha. Sao vậy, có phải cậu khi dễ người ta không?”

“Không có.”

“Vậy tại sao cô bé không tới tìm cậu chơi?”

“Không liên quan tới cậu.”

“Hứ hứ hứ, không liên quan tới tớ. Tớ đây không phải là nghĩ tới không dễ dàng gì cậu mới có được một cô gái nhỏ cực kỳ thích cậu, vì cậu mà vui mừng không phải sao.”

Sau khi nói xong, Chủ Ngạn cảm thấy mình nói có chút quá đáng, lại giải thích một câu: “Tớ không có nói là không có ai thích cậu, cậu, cậu đừng có nghĩ nhiều nha. Cậu khá tốt, tớ cũng rất thích cậu.”

Thật tình, Chu Ngạn cảm thấy Giang Tùy rất tốt. Tuy rằng tính tình có chút lãnh đạm, nhưng cũng rất tốt, không dễ tức giận, lại còn có đặc biệt trượng nghĩa.

Nhưng cũng không biết vì cái gì, dù sao từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhắc tới anh, mọi người đều có chút sợ.

Giang Tùy hỏi hắn một câu: “Lại cãi nhau với người trong nhà sao?”

“Kia, không có, tớ chỉ qua đây gặp cậu, thuận tiện gặp cô gái nhỏ một chút.”

Chu Ngạn nghe có tiếng bước chân, đi tới cửa nhìn nhìn, quả nhiên là Vân Thư lên đây, cậu cười hỏi một câu: “Cô bé, lại đây chơi sao?”

Vân Thư nhìn thoáng vào trong, vừa lúc đụng trúng ánh mắt của Giang Tùy, chột dạ dời đi, mềm mại trả lời một câu: “Không tới, em còn có bài tập chưa làm xong.”

“Lấy lại đây rồi cùng nhau làm bài tập.”

Vân Thư không biết nói dối, Chu Ngạn nói như vậy, cô không biết phải trả lời làm sao.

Vẫn là Giang Tùy mở miệng cắt ngang: “Được rồi, cậu chơi game đi.”

Lúc này, Chu Ngạn mới trở lại trên sô pha, cô gái nhỏ lại trộm nhìn Giang Tùy một cái rồi mới vội vàng chạy về nhà.

“Uầy, rốt cuộc là làm sao vậy?” Chu Ngạn vẫn là nhịn không được mà hỏi.

Giang Tùy lười bị cậu dây dưa, thuận miệng trả lời: “Chủ nhật tuần trước bố tớ tới, không đúng lúc gặp em ấy ở đây, đoán chừng là đã bị dọa sợ rồi.”

“Mẹ kiếp, bố cậu thật giống Diêm Vương, đối với cô gái nhỏ đáng yêu như vậy mà ông ấy cũng có thể hung dữ sao?”

Chu Ngạn cũng thường xuyên bị Giang Tuyền Minh ghét bỏ, nhưng là da mặt cậu dày, không thèm để ý. Dù sao chỉ cần Giang Tùy chưa nói không, thì cậu muốn tới khi nào thì tới, chẳng sợ đụng phải Giang Tuyền Minh.

Nhưng mà cô gái nhỏ……

Chu Ngạn than một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK