• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30.

Trong đầu Tống Ninh “đùng” một tiếng, cây bút trong tay cũng rơi xuống đất.

Tiếng bút rơi xuống khiến Lương Nhung bừng tỉnh, mở to mắt ngơ ngác hỏi: “Làm sao vậy?”

Tim Tống Ninh đập thình thịch thình thịch, trên mặt dâng lên một cỗ nhiệt khí, vội vàng cúi người nhặt bút, nói: “Lúc nãy cậu nằm mơ, bị mê sảng.”

Trong khi nói, cậu không dám nhìn thẳng vào Lương Nhung.

Lương Nhung lặng lẽ nhìn cậu ngồi xổm dưới đất, quay lưng về phía mình. Rõ ràng bút rơi ngay trước mặt mà cậu lại làm như tìm không thấy, khóe miệng hắn xụ xuống.

“Em không có mê sảng, em là nói thật mà.”

(Chính thức đổi xưng hô nha m.n)

Bỗng dưng Tống Ninh cứng đờ, hơn nửa ngày mới đứng dậy, thần tình nghiêm túc nói với hắn: “Tôi có thể làm bộ chưa nghe thấy gì.”

31.

Tống Ninh không tiếp tục ở lại nữa mà vội vàng trốn về.

Hơn một tuần, cậu không hề đi gặp Lương Nhung, cũng không tới phòng khám.

Tống Ninh nằm nhoài trên ghế sô pha, đầu chôn vào gối ôm, mặc kệ điện thoại bên cạnh đang không ngừng rung lên.

Cậu biết đó là do Lương Nhung gửi tin nhắn tới, tên này đã gửi liên tục mấy ngày rồi.

“A Ninh, xin lỗi, là em bốc đồng.”

“Nhưng em yêu anh là thật.”

“Có thể đừng không để ý tới em được không?”

“A Ninh…”

“Em nhớ anh.”

Cứ như vậy, hắn không ngừng gửi tin nhắn đến.

Thỉnh thoảng, xen lẫn giữa những dòng tin nhắn là ảnh của hắn, nhìn rất đáng thương. Tống Ninh liếc mắt nhìn một cái liền mềm lòng, nhưng vẫn không chịu trả lời.

32.

Kỳ thực, Tống Ninh biết rất rõ, khoảng thời gian này mình quan tâm Lương Nhung đến chừng nào. Từ lâu cậu đã vượt khỏi chức trách của một bác sĩ tâm lý rồi.

Dù sao, cũng chẳng có bác sĩ tâm lý nào lại dẫn bệnh nhân của mình về nhà gặp cha mẹ.

Chỉ là xưa nay cậu không để ý tới nó thôi.

Tống Ninh thật sự chưa yêu nhiều. Chuyện tình năm cấp ba chỉ dừng lại ở việc đơn phương, đến khi lên đại học thì hoàn toàn kết thúc. Lên đại học, thì cùng một đàn anh qua lại.

Lúc ấy, cả hai đều là học bá nổi tiếng khắp trường, trong lúc thảo luận kiến thức thì nảy sinh tình cảm, cứ như vậy chậm rãi trở thành một mối tình vườn trường lãng mạn.

Lúc đó tất cả chỉ là một tình yêu đơn thuần, cả hai đều xem việc học là quan trọng nhất. Bọn họ bên nhau được hai năm, cho tới khi cậu ra nước ngoài thì chấm dứt.

Tống Ninh luôn cho là tình yêu của người trưởng thành phải như vậy, thật bình yên mà cũng đầy lý trí.

Mãi đến khi gặp Lương Nhung, cậu mới biết, tình yêu chỉ đơn giản là tim đập mạnh khi nhìn thấy đối phương.

33.

Cuối tuần, mẹ Tống gọi tới. Cậu chỉ có thể mệt mỏi nghe máy.

“Sao cuối tuần không về nhà?”

“Tuần trước con về rồi mà.”

“Ai nha, mang đối tượng của con về đây nhiều một chút.”

Tống Ninh giật mình, “Con có đối tượng lúc nào chứ?”

“Không phải sao?” Mẹ Tống nghi ngờ nói: “Nhưng mẹ thấy tiểu Lương rất thích con mà.”

Tống Ninh vội vàng ngắt lời bà:” Đừng nói bừa, chúng con không thích hợp. Hơn nữa con chỉ là bác sĩ của anh ấy thôi. Sau này, anh ấy khỏi bệnh thì bọn con cũng không có liên quan gì nữa.”

Sau khi nói xong câu này, trái tim Tống Ninh vô thức thắt lại, truyền tới cảm giác đau đớn nhè nhẹ.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới truyền tới thanh âm sâu xa của mẹ Tống. “A, tình yêu làm gì có chuyện thích hợp hay không, huống hồ tiểu Lương còn là một ảnh đế, con cùng nó một chỗ người chịu thiệt cũng là nó, con sợ cái gì?”

34.

Trước đây, mẹ Tống là một giáo viên dạy văn. Bà bỏ ra hơn nửa giờ giảng giải cho con trai tầm quan trọng của duyên phận. Cuối cùng, Tống Ninh phải tìm một cái cớ mới có thể thành công cúp máy.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận, Tống Ninh cảm thấy lời mẹ mình nói rất đúng.

Cậu ngồi một lát rồi đột nhiên đứng dậy, lấy chìa khóa xe, vội vàng ra ngoài.

Tống Ninh tự nhận mình là một người không có đam mê gì trong cuộc sống, mới hơn hai mươi tuổi mà cậu đã không mong chờ gì vào tình yêu.

Trong kế hoạch của mình, cậu chỉ muốn tương lai sẽ gặp một người tốt, sau đó là một cuộc sống bình yên đến hết đời.

Mà cũng có thể là nửa đời sau, cậu vẫn cô đơn. Nếu vậy thì sau khi về hưu, cậu sẽ tìm một viện dưỡng lão cho mình khi về già.

Thế nhưng, cuộc sống luôn đi lệch lại với dự tính, để cậu gặp được Lương Nhung.

Mặc dù biết đó là một tình yêu hoang đường không có kết quả thì cậu vẫn muốn cho mình một cơ hội.

Có thể, sau này khi ngồi trong viện dưỡng lão tắm nắng, cậu sẽ khoe khoang với mấy người bạn già: Tôi từng cùng một ảnh đế nói chuyện yêu đương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK