Trấn nhỏ chẳng còn mấy người đi lại, lại bởi gần đây có yêu tà quấy phá nên nhà nhà đều đóng chặt cửa, không khí rất tịch liêu.
Trên con đường vắng, một chiếc xe ngựa xuyên qua màn đêm rồi dừng lại trước cửa khách điếm.
Xa phu nhảy xuống khỏi xe ngựa rồi mở mành xe đỡ một người xuống, là một nữ tử áo trắng.
Chủ khách điếm dựa trên quầy ngủ gà ngủ gật, dù đã thấy xe ngựa dừng trước cửa rồi nhưng hắn vẫn không dậy.
Cả trấn này chỉ có duy nhất khách điếm của hắn, nếu họ muốn tìm nơi nghỉ trọ thì ngoài nơi này của hắn cũng làm gì còn chỗ nào khác. Cho nên hắn cũng không nhiệt tình đón khách như các khách điếm khác.
Nhưng đúng lúc này, mới chỉ nhìn thoáng qua ngoài cửa, hắn lập tức sửng sốt rồi tươi cười chạy ra đón khách.
Còn đi nhanh tới mức suýt nữa làm đổ đồ trang trí trên quầy hàng.
“Cô nương, muốn nghỉ trọ sao? Vừa lúc chỗ ta còn lại một nhã gian.” Chủ khách điếm bước tới trước xe ngựa, tươi cười đon đả.
Nữ tử chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, không đáp lời.
Chỉ có xa phu thay mặt nàng đáp lời: “Không cần phiền như vậy, chúng ta chỉ muốn tìm chỗ cho ngựa thêm cỏ, sau đó phải tiếp tục lên đường.”
“Muộn như vậy rồi còn muốn lên đường sao?” Chủ khách điếm vội khuyên giải, “Cô nương có điều không biết, gần đây nơi này của chúng ta có yêu vật quấy phá, ban đêm đi đường không an toàn. Đặc biệt……”
Hắn tạm dừng một chút, tầm mắt nhìn lướt qua dáng vẻ xinh đẹp rồi lại nhìn gương mặt kia, nói tiếp: “Đặc biệt là mỹ nhân như cô nương.”
Ánh mắt kia ít nhiều cũng có chút mạo phạm, nhưng nữ tử cũng không để ý, chỉ đạm thanh nói: “Cho ngựa ăn.”
Chủ khách điếm không khuyên được, chỉ đành thở dài tiếc nuối rồi nói với xa phu: “Theo ta.”
Dứt lời, hắn dẫn xa phu tới chuồng ngựa.
Trước khi đi còn không nhịn được nhìn nữ tử thêm vài lần.
Trong một gian phòng trên lầu hai khách điếm, Kỳ Thù hừ lạnh một tiếng.
Chủ khách điếm kia là cái thá gì, vậy mà cứ dính mắt lên người sư tôn, nếu không phải Côn Luân có quy định không thể thương tổn phàm nhân thì cậu đã móc mắt tên khốn đó rồi!
Kỳ Thù tức giận nghĩ, nhưng khi nhìn lại, Lục Thừa Viễn cũng đang nằm bò ra bên cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống lầu không chuyển mắt.
Có vẻ nhìn đến ngây người rồi.
“Nhìn cái gì vậy!” Kỳ Thù vỗ mạnh vào sau đầu hắn.
Lục Thừa Viễn “au” một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Kỳ Thù: “Bảo ngươi quan sát xung quanh xem có bóng dáng yêu tà không, ngươi nhìn chằm chằm cái gì thế hả?”
“Nhìn chằm chằm đâu.” Lục Thừa Viễn đáp, “Có Tiên tôn ở đây, ngươi còn sợ yêu vật sẽ chạy thoát sao? Còn cảnh này mà không nhìn thì về sa làm gì còn cơ hội chứ…..”
Lăng Tiêu tiên tôn rất đẹp, nhưng bình thường quá mức nghiêm khắc, đệ tử nào thấy cũng chỉ sợ hãi chứ làm gì còn tâm tư thưởng thức dung nhan.
Nhưng hôm nay, hắn lấy đạo pháp thay đổi thân hình cốt tướng, ngũ quan vẫn mơ hồ thấy được nét nguyên bản nhưng lại không hề mang cảm giác áp bách như bình thường.
Câu cuối Lục Thừa Viễn nói rất nhỏ, Kỳ Thù nhíu mày: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
“Ta nói nhảm cái gì chứ, ngươi đã bao giờ thấy dáng vẻ này của Tiên tôn chưa?” Lục Thừa Viễn sờ sờ cằm, “Cơ mà nói thật, Lăng Tiêu tiên tôn đối đãi với ngươi quả thực khác biệt, loại yêu cầu này mà cũng đáp ứng.”
Kỳ Thù: "Đây không phải là để trừ yêu sao?"
Lục Thừa Viễn không tin nổi mà nhìn cậu: “Lăng Tiêu tiên tôn lại vì trừ yêu mà hóa thân thành nữ, chuyện này mà ngươi cũng tin à?”
Kỳ Thù: “………..”
“Sao ngươi không nghĩ đi, yêu vật này có lợi hại đến thế nào cũng đâu thể thắng nổi Lăng Tiêu tiên tôn. Hôm qua ngài ấy có thể tới núi Vụ Ảnh kéo ngươi rời khỏi ảo cảnh như đi vào chỗ không người thì làm gì có chuyện hôm nay không thể tiến thẳng vào đó mà còn chơi trò dịch dung với ngươi chứ?”
Kỳ Thù không trả lời được.
Lục Thừa Viễn nói đúng, với tu vi của Lăng Tiêu tiên tôn, dù có san phẳng cả núi Vụ Ảnh thì cũng chỉ như một cái búng tay, sao phải phối hợp mấy thứ tiểu xảo này với cậu?
“Tỉnh lại đi, ngài ấy là vì ngươi.” Lục Thừa Viễn từ từ kết luận, “Ngài ấy không muốn nhúng tay vào nhiệm vụ của ngươi, muốn cho ngươi cơ hội thi triển công phu nên tình nguyện không ra tay, chỉ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.”
“Đổi là ngươi, liệu ngươi có vì chuyện trừ yêu mà làm vậy không hả?”
“Dù sao thì ta cũng không thể đồng ý. Nếu không phải tối qua ta gây họa thì chiều nay còn lâu ta mới đáp ứng kế hoạch của ngươi.”
Kỳ Thù im lặng.
Đúng, sư tôn của cậu trước giờ vẫn vậy.
Vĩnh viễn suy nghĩ cho cậu, cũng vĩnh viễn thương yêu chiều chuộng cậu, không bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của cậu, từ khi cậu còn nhỏ tới lớn đều như vậy.
Nếu không, cậu sao có thể càng lúc càng lún sâu.
Không có Kỳ Thù cắt ngang, Lục Thừa Viễn lại tiếp tục thoải mái chiêm ngưỡng nữ tướng của Lăng Tiêu tiên tôn.
Vừa trầm trồ, vừa cảm thán.
Nghe nói sau khi phi thăng là có thể tùy ý sửa đổi pháp tướng, sau này mà Tiên Tôn cứ dùng nữ tướng cũng rất tốt đấy chứ. Thậm chí hắn còn ảo tưởng, nếu sau này cưới được một vị nữ tử nào đó bằng một phần vạn thôi cũng tốt lắm rồi.
Kỳ Thù nghe vậy suýt chút nữa đã ném hắn văng ra ngoài.
“Ngươi lại nói thêm một câu……” Kỳ Thù nghiến răng, lạnh lùng nói, “Ta sẽ nói toàn bộ những lời này của ngươi cho chưởng môn, để xem ông ấy xử lý ngươi thế nào.”
Lục Thừa Viễn vội vã thu lại vẻ đùa cợt của mình: “Ấy đừng đừng, ta nói đùa thôi mà. Biết ngươi tôn sư trọng đạo nhất rồi, ta nói bậy thôi còn không được sao? Ngươi đừng báo lại, sư tôn ta sợ Lăng Tiêu tiên tôn như vậy, nếu để ông ấy biết ta nói lung tung sẽ đánh gãy chân ta mất.”
Kỳ Thù trợn mắt lườm hắn.
“Giận thật à?” Lục Thừa Viễn nhìn sắc mặt cậu rồi khuyên nhủ, “Ta nói đùa thôi mà, ngươi đừng nghiêm túc như vậy. Ai chả yêu cái đẹp, chẳng lẽ ngươi không thấy Tiên Tôn như vậy rất đẹp sao?”
Kỳ Thù nghiêng đầu không đáp.
Lục Thừa Viễn cười tủm tỉm, nhàn nhạt nói: "Đừng giả bộ Kỳ Thù, nếu người đó không phải sư tôn của ngươi, ngươi sẽ không động tâm sao? Ta không tin."
Bản thân Kỳ Thù cũng không tin.
Sao cậu có thể không động tâm chứ.
Từ nhỏ đến lớn Kỳ Thù đâu có thiếu người thích, nam nữ đều có, nhưng cậu chẳng có chút hứng thú gì với ai cả. Lớn hơn chút nữa thì chỉ biết nhào vào sư tôn.
Cậu vẫn luôn nghĩ mình thích nam tử, nhưng giờ mới hiểu, cậu chỉ thích mỗi người này mà thôi.
Vô luận người ấy biến thành bộ dáng gì, cậu đều thích vô cùng.
Kỳ Thù nấp sau cửa nhìn lén người kia. Nữ tướng của Lăng Tiêu tiên tôn cũng thon dài như ngọc, chỉ đứng trong tiểu viện đơn sơ nhưng cũng lộ ra khí chất cao quý vô cùng.
Có lẽ bởi vì trong lòng có cảm giác, Cố Hàn Giang đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Thù.
Kỳ Thù vội quay mặt đi chỗ khác.
Cậu thích tới mức…..không muốn để kẻ nào xem.
Theo thông tin của Lục Thừa Viễn, ban đầu yêu tà kia chỉ bắt nữ tử trẻ tuổi ban đêm đi lạc. Nhưng gần đây càng lúc càng nhiều người gặp chuyện, ban đêm bá tánh đều đóng cửa không ra ngoài nên yêu vật kia mới bắt đầu xông vào nhà dân.
Bởi vậy kế hoạch ban đầu của bọn Kỳ Thù là để Cố Hàn Giang giả nữ sau đó đi vài vòng trên trấn, dẫn yêu vật kia tới.
Còn Kỳ Thù và Lục Thừa Viễn ở trong tối phối hợp tác chiến.
Nhưng Cố Hàn Giang đã chờ ở khách điếm hồi lâu, hai con ngựa mang theo cũng ăn no cỏ rồi mà yêu vật vẫn chưa xuất hiện.
“Sao thế nhỉ, sao yêu vật hôm qua không tới?” Lục Thừa Viễn đã hơi mất kiên nhẫn.
Trước cửa khách điếm, xa phu đã cột lại hai con ngựa đã ăn no vào xe, sau đó tới trước mặt Cố Hàn Giang nói gì đó với “nàng”. Người kia chỉ gật đầu rồi lên xe, sau đó xa phu đánh xe rời đi.
Hướng đó chính là tới núi Vụ Ảnh.
Kỳ Thù và Lục Thừa Viễn liếc nhau, thân ảnh hóa thành hai bóng kiếm, lặng yên không tiếng động chìm vào bóng đêm.
Xe ngựa chầm chậm đi trong rừng cây.
Ra khỏi thị trấn, là một khu rừng. Sau khi đi qua khu rừng này, con đường sẽ được chia làm hai, một là sơn đạo dẫn đến núi Vụ Ảnh, hai là quan đạo được xây vòng qua núi.
Kỳ Thù cùng Lục Thừa Viễn thu lại hơi thở, không xa không gần theo sau xe ngựa.
Đi được chừng một nén nhang, gần tới ngã ba, con ngựa phía trước đột nhiên hí vang.
Lục Thừa Viễn đợi cả đêm, không chút nghĩ ngợi liền giơ kiếm bước về phía trước.
Ánh kiếm lóe lên trong rừng cây tăm tối, Kỳ Thù chỉ tới sau hắn một bước, Lục Thừa Viễn đã xông lên đấu với người đang đứng ở khoảnh đất trống trước xe ngựa.
Người kia mặc áo choàng đen, khuôn mặt hoàn toàn ẩn trong màn sương đen, mơ hồ không rõ.
Kỳ Thù liếc mắt nhìn, thấy đối phương có thể ứng phó được một lúc liền quay lại nhìn sư tôn.
Vừa vặn thấy xa phu đỡ sư tôn từ trong xe ngựa ra.
Kỳ Thù: “……..”
Xa phu này là do Cố Hàn Giang mới tìm được hôm nay, hoàn toàn không biết thân phận cùng kế hoạch của bọn họ. Nhưng cũng là một người tốt, tuy giờ đã sợ đến run rẩy nhưng vẫn kiên trì bảo vệ chủ thuê trong xe.
“Cô nương, chúng ta đi mau!” Xa phu đỡ cánh tay Cố Hàn Giang, đang muốn rời đi, lại bị người khác chặn đường.
Kỳ Thù kéo lại tay sư tôn mình từ trong tay xa phu về: “Ngươi chạm cái gì?”
“Ngươi ngươi ngươi ------ ngươi lại là ai hả?”
“Đi mau.” Kỳ Thù đã nghẹn cả đêm, giờ nói chuyện cứ như mang theo thuốc súng, “Không đi định chờ bị yêu quái ăn thịt à?”
Xa phu: “Nhưng nàng……”
Kỳ Thù bước lên một bước, che trước người sư tôn: “Nàng đã có ta lo.”
Xa phu tuy có nghi ngờ, nhưng dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn, vội vàng chạy mất.
Đằng kia, Lục Thừa Viễn vẫn đang đấu pháp với yêu vật, hai người càng đánh càng hăng, tiếng đánh cũng càng lúc càng xa.
Còn bên này, Cố Hàn Giang thấp giọng nói: “Đừng nắm chặt như vậy.”
Kỳ Thù giờ mới sực nhớ mình vẫn đang nắm tay sư tôn.
Sau khi Cố Hàn Giang biến thành nữ tướng, đôi tay của hắn cũng trở nên mềm mại mảnh mai, giống như chỉ cần dùng một chút lực sẽ bị bóp nát.
Tuy Kỳ Thù luyến tiếc nhưng vẫn phải buông tay: “Nhưng vừa rồi sư tôn còn để xa phu kia chạm vào người.”
“Còn đang diễn kịch mà.”
Kỳ Thù rầu rĩ đáp: “Ò.”
Thái độ này của cậu có hơi vô cớ gây rối, nhưng Cố Hàn Giang cũng không giận, ngược lại còn hỏi: “Ai lại khiến ngươi không vui rồi?”
Kỳ Thù nghiêng đầu: “Con có không vui đâu.”
Cậu tất nhiên là không vui rồi.
Đêm nay, dù là ánh mắt không hề che giấu của chủ khách điếm, hay là mấy lời lung tung của Lục Thừa Viễn, thậm chí vừa rồi xa phu kia đã trộm nhìn sư tôn thêm vài lần, chắc chắn họ đều không phải tự nhiên mà đối với sư tôn như vậy.
Ngày thường địa vị của Lăng Tiêu tiên tôn rất cao, làm gì có kẻ nào dám khinh nhờn như vậy.
Tại sao đổi sang nữ tướng lại……câu nhân thế chứ.
Kỳ Thù ghen tị.
Ghen tị muốn chết.
Cố Hàn Giang khẽ thở dài. Hắn đưa tay vén mái tóc trên thái dương đang xõa ra sau tai của Kỳ Thù, bởi vì biến thành nữ tướng nên vóc người thấp hơn rất nhiều, thậm chí làm động tác này còn phải kiễng chân.
“Đừng giận, sẽ không có lần sau nữa.”
Kỳ Thù nhất thời còn chưa phản ứng lại: “Dạ?”
“Ta đang dỗ dành ngươi.” Cố Hàn Giang ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt thanh lệ kia đang nghiêm túc vô cùng, ánh mắt long lanh sáng ngời, “Đừng nóng giận, sau này vi sư sẽ không làm vậy nữa.”
Sau khi hóa thành nữ tướng, giọng Cố Hàn Giang càng thêm tinh tế dịu dàng. Kỳ Thù chợt nhớ lại, hình như thật lâu trước đây Cố Hàn Giang cũng từng dỗ dành cậu như vậy.
Tiếng tăm của Lăng Tiêu tiên tôn vang dội, những năm này trừ Lục Thừa Viễn, còn có rất nhiều con cháu thế gia tu chân muốn làm môn hạ của hắn.
Đương nhiên Kỳ Thù không muốn có ai tới giành sư tôn với mình, nhưng thân là đệ tử, cậu lại không thể xen vào quyết định của sư tôn.
Cậu nhớ có một lần, có một đệ tử gia thế hiển hách tới bái sư, cha mẹ cậu ta còn là chỗ quen biết cũ với Lăng Tiêu tiên tôn. Sau khi biểu diễn một đạo kiếm pháp, Kỳ Thù đã trông thấy nét tán thưởng trong mắt sư tôn mình.
Hôm ấy, sư tôn đã nói chuyện hồi lâu với đệ tử kia.
Kỳ Thù không vui, nhưng cũng chẳng dám nói gì, chỉ trốn vào một chỗ yên lặng giận dỗi.
Cuối cùng vẫn là sư tôn tới dỗ dành cậu.
Còn giải thích là mình không định nhận đồ đệ, chỉ theo thỉnh cầu của cha mẹ đối phương mà chỉ điểm một vài câu.
“Đừng nóng giận, sau này vi sư sẽ không làm vậy nữa.”
Khi đó hắn cũng nói những lời y vậy.
Thậm chí ngay cả ngữ khí cũng không sai lệch nhiều.
Vẫn dỗ dành cậu như một đứa bé vậy.
Kỳ Thù đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, sư tôn vẫn coi cậu như một đứa trẻ, coi thái độ này của cậu cũng chỉ là tâm tư sở hữu của một đứa trẻ.
Cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay Cố Hàn Giang: “Sư tôn, con trưởng thành rồi.”
Cậu đã không còn là Kỳ Thù trước kia, chỉ biết sư tôn sẽ không thu đồ đệ khác nữa liền vui vẻ đến vài ngày, cậu muốn nhiều hơn khi ấy, nhiều đến mức….chính cậu cũng không dám nghĩ tới.
Cố Hàn Giang không trả lời. Hắn rũ mắt, rõ ràng mặt vô biểu tình nhưng lại lộ ra hơi thở lạnh lẽo.
Sau đó, quanh người hắn bỗng nổi lên vài tia sáng, bóng dáng của hắn dần cao lên và thay đổi theo ánh sáng, cuối cùng trở lại hình dáng ban đầu.
Cảm giác mềm mại của lòng bàn tay cũng trở về cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, Cố Hàn Giang rũ mắt xuống nhìn cổ tay, một lúc sau lại nhìn sang chỗ khác.
Trong khu rừng tối đen không hề có tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có ánh kiếm cùng tiếng nổ từ nơi xa truyền đến.
Cố Hàn Giang: “Lục Thừa Viễn không trụ được bao lâu nữa, ngươi nên đi giúp hắn.”
Lại nói sang chuyện khác.
Kỳ Thù không hiểu, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ sư tôn không biết cậu có ý gì sao?
Hay người đã sớm biết, chỉ không muốn hiểu cũng không muốn nhận?
“Sư tôn……” Kỳ Thù liếm liếm môi, khẩn trương đến mức cứng đờ, “Sư tôn, đệ tử muốn hỏi người một chuyện.”
Cố Hàn Giang: “Chuyện gì?”
"Sư tôn có biết vừa rồi tại sao con lại tức giận không?"
Cố Hàn Giang im lặng.
Kỳ Thù không kiểm soát được bản thân nữa.
Cậu tự nhận, trong ba năm này cậu đã trưởng thành rất nhiều, đã không còn dễ xúc động như trước kia nữa. Nhưng hôm nay cậu muốn tùy hứng một lần, cái gì thử, cái gì kết cục, cậu đều không muốn nghĩ, cậu chỉ muốn nghe đáp án của người.
Kỳ Thù không biết lấy dũng khí từ đâu mà đột nhiên tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên vô cùng gần.
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt quen thuộc kia, tim đập nhanh vô cùng, nhưng lúc mở miệng, thanh âm lại rõ ràng mà bình tĩnh: “Sư tôn, người rốt cuộc có đối với con ——”
Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong thì đã có một tiếng nổ ở đằng xa.
Kiếm khí nhấc lên tầng tầng lá rụng, cả người Lục Thừa Viễn cấp tốc lui về phía sau, trường kiếm trong tay dùng sức cắm vào mặt đất, vừa lúc dừng cách hai người không xa.
Lá cây rơi đầy trên mặt đất, Lục Thừa Viễn ngẩng đầu tức giận gầm lên với Kỳ Thù: "Kỳ Thù, ngươi làm sao vậy, mau tới giúp!"
Kỳ Thù: “……”