Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
Thông qua một mạng lưới rộng lớn những nguồn tin và những rò rỉ, tin tức được loan ra rằng còn có một vụ khiếu kiện khác sẽ được trình tòa vào cuối ngày, trước khi bà thư ký tòa án đóng cửa phòng làm việc. Mạng lưới này còn nhanh chóng xác nhận rằng chính bản thân Patrick sẽ trở về vào khoảng trưa hôm sau.
Sandy đã yêu cầu các phóng viên chờ tại hành lang tòa án trong khi mình nộp đơn. Sau đó, anh ta phân phát các bản sao đơn kiện cho hàng chục những kẻ chết khát đang chen lấn xô đẩy nhau kia. Hầu hết là phóng viên của các báo. Có hai phóng viên truyền hình với các camêra nhỏ. Một là phóng viên của đài phát thanh.
Thoạt đầu, nó có vẻ cũng chỉ lại là một vụ kiện nữa, được đệ lên tòa bởi một luật sư khác cũng đang nôn nóng muốn thấy hình ảnh mình trên mặt báo. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi nhanh chóng khi Sandy loan báo rằng anh đại diện cho Patrick Lanigan. Đám người ngày càng trở nên đông hơn và cứ túm tụm lại - các nhân viên tòa án hiếu kỳ, các luật sư địa phương, thậm chí cả một mục sư cũng dừng lại để lắng nghe. Với vẻ bình thản, Sandy thông báo với họ rằng thân chủ của mình đang đệ đơn kiện FBI về những hành hạ và tra tấn về thể xác.
Sandy từ tốn đề cập tới những tố cáo, rồi trả lời một loạt những câu hỏi một cách có cân nhắc, đầy đủ, mắt nhìn thẳng vào các ống kính máy thu hình. Anh để phần hấp dẫn nhất lại sau cùng. Thọc tay vào cặp và lấy ra hai tấm ảnh màu, lúc này đã được phóng lên cỡ 24/30, anh đứng lên một cái bàn. “Đây là điều mà họ đã làm đối với Patrick,” anh nói một cách đầy kịch tính.
Các camêra lập tức thu lấy những hình ảnh cận cảnh. Đám đông rồ lên huyên náo.
“Họ đã gây mê Patrick, rồi gắn các dây điện vào người. Họ đã tra tấn cho đến khi da thịt anh ta bị đốt cháy bởi vì anh ta đã không, và không thể, trả lời được các câu hỏi của họ. Thưa các quý bà quý ông, đây là hành động của cái chính phủ đại diện cho nước Mỹ, đã tra tấn đánh đập một công dân Mỹ. Những kẻ tội phạm tự xưng danh là các nhân viên FBI."
Ngay cả những phóng viên hăng hái nhất cũng chết sững người. Mục trình diễn thật ngoạn mục.
Truyền hình Biloxi đưa tin này lúc sáu giờ, sau khi mở đầu một cách giật gân. Gần như nửa bản tin là hình ảnh Sandy và những tấm ảnh. Nửa còn lại là tin Patrick sẽ trở về vào hôm sau.
Vào đầu buổi tối, CNN bắt đầu đưa tin này, cứ nửa tiếng một lần, và Sandy là vị luật sư lừng lẫy nhất của thời điểm đó. Những tố cáo là hiển nhiên đến mức không thể xem nhẹ.
*
**
Hamilton Jaynes đang ngồi nhâm nhi với đám bạn bè trong phòng nghỉ của một câu lạc bộ ở ngoại ô gần Alexandria khi ông ta xem thấy bản tin này trên chiếc TV đặt ở góc phòng. Ông ta vừa chơi xong trận gôn mười tám lỗ, và trong thời gian đó đã cấm mình được nghĩ tới FBI và vô số những việc đau đầu ở đó.
Một chuyện đau đầu khác đã lại tìm đến với Hamilton. FBI bị Patrick Lanigan kiện ư ? Ông ta xin lỗi mọi người rồi đi tới một quầy bar vắng và rút chiếc điện thoại cầm tay ra bấm số.
Nằm sâu trong Tòa nhà Hoover, trụ sở của FBI, trên đại lộ Pennsylvania là một hành lang mà hai bên là những căn phòng không có cửa sổ, trong đó các kỹ thuật viên giám sát các bản tin truyền hình trên khắp thế giới. Trong một loạt phòng khác, họ theo dõi và ghi lại các bản tin phát thanh. Trong một loạt phòng khác nữa, họ đọc các báo và tạp chí. Trong cơ quan, toàn bộ hoạt động này được biết một cách đơn giản là tích lũy thông tin.
Jaynes gọi cho viên sĩ quan trực ban ở bộ phận này và chỉ trong vài phút đã biết toàn bộ câu chuyện. Ông ta rời câu lạc bộ và lái xe về văn phòng, nằm trên tầng ba của Tòa nhà Hoover, rồi gọi điện cho Bộ trưởng Tư pháp, người mà không có gì đáng ngạc nhiên khi cũng đang cố gắng liên lạc với Jaynes. Một cuộc đay nghiến dữ dội diễn ra, với Jaynes, phía phải tiếp nhận và không được nói gì nhiều. Ông ta cố trấn an ông bộ trưởng rằng FBI tuyệt nhiên không có liên quan gì tới sự vu cáo kia của Patrick Lanigan.
“Vu cáo ư ?” Ông bộ trưởng hỏi. "Tôi đã nhìn thấy những vết bỏng, lại còn không phải sao? Mẹ kiếp, cả thế giới đã nhìn thấy những vết bỏng đó.”
“Chúng tôi không làm chuyện đó, thưa ngài,” Jaynes bình tĩnh nói, yên tâm rằng mình đang nói đúng sự thật.
“Vậy thì ai ?" Ông bộ trưởng quát lên. “ Ông có biết ai làm không ?"
“Có, thưa ngài.”
“Tốt lắm. Tôi muốn có một báo cáo ba trang nằm trên bàn tôi vào lúc chín giờ sáng.”
“Bản báo cáo sẽ được đặt ở đó.”
Tiếng dập máy cộc cằn ở đầu đằng kia, và Jaynes văng tục, tung chân đá vào cái bàn làm việc. Thế rồi, ông ta gọi một cú điện khác, và do cú phôn này, hai nhân viên đặc biệt đã từ bóng tối xuất hiện trước cửa nhà Jack Stephano.
Jack đã xem các bản tin suốt đêm, và không ngạc nhiên gì trước phản ứng của các giới chức Liên bang. Khi đã rõ chuyện, lão ngồi ở ngoài hiên nói chuyện điện thoại với luật sư của mình. Lão cho là thật sự tức cười với chuyện FBI bị đổ tội vì những chuyện mà người của lão đã gây ra. Và đó là một nước cờ thật cao của Patrick Lanigan và luật sư của hắn.
“Xin chào,” lão đứng trước cửa lịch sự nói. “Để tôi đoán xem nào. Các anh bán bánh rán chứ gì.”
“FBI, thưa ông,” một người đáp và lần tay vào túi.
“Khỏi cần, anh bạn. Giờ thì tôi nhận ra các anh rồi. Lần trước tôi đã thấy các anh đậu xe ở góc phố đọc một tờ báo nhảm nhí gì đó và cố giấu mặt sau tay lái. Hồi còn đi học, các anh có bao giờ thực sự nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ đi làm cái công việc thú vị này hay không hả ?”
“Ông Jaynes muốn gặp ông,” người thứ hai nói.
“Về chuyện gì vậy ?”
“Không rõ. Ông ấy bảo chúng tôi tới kiếm ông, và mời ông đi cùng xe với chúng tôi tới văn phòng của ông ấy ”
“Hamilton làm việc khuya đấy nhỉ ?"
“Vâng, thưa ông. Ông sẽ đi cùng chúng tôi chứ?”
“Các anh lại bắt tôi ư ?"
“ Ồ, không.”
“Vậy thì chính xác là các anh đang làm gì đây hả ? Các anh biết là tôi có cả đống luật sư. Bắt giữ sai trái, và các anh có thể bị kiện đấy.”
Họ nhìn nhau lúng túng.
Stephano không ngại gặp Jaynes, hay bất kỳ ai khác về chuyện này. Chắc chắn là lão có thể đối phó với mọi trò mà Jaynes sẽ giở ra. Thế nhưng, lão chợt nhớ rằng vẫn đang có những tố cáo hình sự treo lơ lửng trên đầu, và một chút hợp tác cũng có thể là có ích.
“Xin chờ tôi năm phút." lão nói, rồi biến vào trong nhà.
*
**
Jaynes đang đứng sau bàn làm việc lật xem một tập báo cáo dày cộm thì Stephano bước vào. “Mời ngồi,” ông ta nói cộc lốc, khoát tay chỉ vào chiếc ghế kê đối diện với chiếc bàn. Đã gần nửa đêm.
“Chúc ông một buổi tối dễ chịu, ông Hamilton,” Stephano nói với một nụ cười.
Jaynes buông tập báo cáo xuống. “Ông đã làm gì với thằng đó đấy ?"
“Tôi không biết. Tôi cho rằng một tay Braxin nào đó đã hơi quá tay. Hắn sẽ ổn thôi."
“Ai đã làm chuyện đó ?"
"Tôi có cần luật sư của mình ở đây không, thưa ông Hamilton ? Phải chăng đây là một cuộc thẩm vấn ?"
“Tôi không chắc có phải vậy không? Ngài giám đốc đang ở nhà, đang điện thoại trao đổi với Bộ trưởng Tư pháp, và nhân tiện cũng nói cho ông biết rằng ngài Bộ trưởng không dễ chịu gì lắm với chuyện này. Cứ hai mươi phút họ lại gọi tôi một lần, mỗi lần mỗi gay gắt thêm. Có đáng gọi là nghiêm trọng không, Jack ? Những vu cáo đó là ghê tởm, và hiện nay, cả nuớc đang nhìn vào những tấm ảnh chết tiệt đó và cật vấn vì sao chúng tôi lại đã tra tấn một công dân Mỹ."
“Tôi thật sự lấy làm tiếc.”
“Tôi biết. Nào, ai đã làm chuyện đó ?"
“Mấy thằng bản xứ. Một băng nhóm Braxin mà chúng tôi đã thuê khi được tin là hắn ở đó. Thậm chí tôi cũng không biết tên chúng.”
“Ai chỉ điểm cho các ông ?"
“Ông muốn biết ư ?"
“Đúng thế,” Jaynes nới lỏng cavát và ngồi nhích ra sát mép ghế, nhìn chăm chăm vào mặt Stephano, người chưa hề tỏ ra lo ngại gì. Lão tính sẽ mặc cả để có một lối thoát ra khỏi những rắc rối mà FBI có thể gây ra cho lão. Và lão có những luật sư rất giỏi.
“Tôi có một thỏa thuận với ông,” Jaynes nói. “Và ý kiến này là của ngài giám đốc.”
“Tôi đang rất muốn nghe.”
“Chúng tôi sẽ bắt Benny Aricia vào ngày mai. Chúng tôi sẽ làm to chuyện này lên, tung tin cho báo chí biết chuyện người mất chín mươi triệu đôla đó đã thuê ông truy lùng Lanigan. Và khi tóm được hắn, ông đã giở đủ trò với hắn nhưng vẫn không tìm được ra tiền.”
Stephano chăm chú nghe, nhưng vẫn chưa thấy gì.
" Thế rồi chúng tôi sẽ bắt hai tổng giám đốc - Atterson ở công ty Monarch-Sierra và Jill ở Northern Case Mutual. Theo chỗ chúng tôi biết, đó là hai thành viên khác trong cái tổ hợp nhỏ của ông. Chúng tôi sẽ cho các nhân viên vũ trang kéo đến chỗ mấy cái văn phòng đẹp đẽ của họ, các camêra truyền hình sẽ ở không xa đằng sau lắm, và sẽ cho lôi cổ họ ra trong những chiếc còng tay và quẳng họ lên những chiếc xe chở tù. Báo chí sẽ rộn lên, ông biết đấy. Và chúng tôi sẽ lo để người ta nói nhiều tới chuyện hai người này đã góp phần với Aricia để tài trợ cho cái sứ mệnh tìm kiếm Patrick của ông ở Braxin. Hãy nghĩ xem, ông Stephano, tất cả các khách hàng của ông đều bị tóm và bị tống giam.”
Stephano muốn hỏi chính xác vì sao mà FBI lại dò ra được các thành viên trong cái tổ hợp của lão, thế nhưng rồi lão hiểu ra rằng cũng chẳng có gì là quá khó. Họ đã nhằm vào những kẻ mất mát nhiều nhất.
“ Ông biết đấy, chuyện đó sẽ làm ông mất nghiệp,” Jaynes nói, ra vẻ thông cảm.
"Vậy ông muốn gì ?"
“Rồi, thỏa thuận là thế này. Hoàn toàn đơn giản. Ông nói với chúng tôi mọi chuyện - tìm ra hắn như thế nào, hắn đã nói ra những gì, vân vân, tất tần tật. Chúng tôi có rất nhiều câu hỏi - và chúng tôi sẽ từ bỏ những tố cáo chống lại ông cũng như không động đến các khách hàng của ông."
"Vậy là không có gì ngoài chuyện dọa dẫm."
"Chính xác. Chúng tôi là người quyết định. Rắc rối là ở chỗ chúng tôi có thể gây chuyện đối với các khách hàng của ông và làm cho ông sập tiệm."
“Hết cả chưa ? "
“Chưa. Với một chút may mắn cho phía chúng tôi, bản thân ông cũng có thể phải vào tù.”
Có cả đống lý do để chấp nhận thỏa thuận này, trong đó lý do về bà Stephano cũng không phải là nhỏ. Bà ta cảm thấy nhục nhã bởi những lời xầm xì rằng FBI đang giám sát ngôi nhà của bà ta suốt đêm ngày. Điện thoại cũng bị nghe trộm; bà ta biết nó là có thật bởi vì đã nhìn thấy chồng ra gọi điện ở ngoài sân sau, gần mấy khóm hồng. Bà ta hết sức đau lòng. Họ là những người đáng kính, bà ta vẫn luôn nhắc chồng như vậy.
Bằng việc vờ tỏ ra rằng mình còn biết nhiều chuyện hơn, Stephano đã đẩy FBI vào đúng chỗ mà lão muốn. Lão có thể làm cho người ta chấm dứt những cáo buộc đối với lão. Lão có thể bảo vệ được các khách hàng của lão. Và, quan trọng nhất là lão có thể tận dụng được một lực lượng Liên bang đáng kể để tìm kiếm chỗ tiền kia.
“Tôi cần phải nói chuyện với luật sư của tôi.”
“Ông có thời gian đến năm giờ chiều mai.”
*
**
Patrick nhìn thấy những vết thương rùng rợn của hắn trên một bản tin đêm của CNN, với màu sắc hoàn toàn rõ ràng, và Sandy đang khua những tấm ảnh như kiểu một võ sĩ đấm bốc đang khoe với thế giới chiếc đai vô địch mới giành được của anh ta. Lúc đó là vào khoảng giữa của phần tóm lược các tin tức trong ngày. “Không có phản ứng chính thức nào của FBI”, một phóng viên đứng ngoài Tòa nhà Hoover ở Oasinhtơn nói vậy.
Luis cũng tình cờ có mặt trong phòng khi TV đang truyền đi tin này. Anh ta đứng sững nghe, hết nhìn TV lại nhìn Patrick đang nằm trên giường với nụ cười đắc chí. Mọi điều được liên hệ lại một cách nhanh chóng. “Những tấm ảnh tôi chụp phải không ?" Anh ta hỏi với cái giọng đặc Anh.
"Phải." Patrick đáp, suýt bật cười.
*
**
Câu chuyện về một luật sư Mỹ giả chết, chứng kiến tang lễ của mình, đánh cắp chín mươi triệu đôla và rồi bị bắt bốn năm sau đó trong khi đang âm thầm sống ở Braxin đã lan truyền hầu như khắp thế giới phương Tây. Eva đã đọc những tin tức mới nhất trên một tờ báo Mỹ trong khi đang ngồi uống cà phê dưới cái vòm của tiệm Les Deux Garcon, cái tiệm ngay trên hè phố mà nàng rất ưa thích ở Aix. Trời đang mưa, làm ướt sũng cả những bộ bàn ghế trống đặt ngoài sân không cách xa nàng là mấy.
Nội dung câu chuyện được đăng ở trang trong của tờ báo. Nó đề cập đến những vết bỏng độ ba nhưng không đăng ảnh kèm theo. Tim nàng nghẹt lại và nàng đeo vội cặp kính râm lên để che đi đôi mắt.
Patrick sắp trở về. Bị thương và bị trói như một con thú, hắn sẽ phải trải qua cái hành trình mà hắn đã luôn biết là sẽ không thể tránh được. Và nàng cũng sẽ đi. Nàng sẽ quanh quẩn đâu đó và sẽ làm những gì hắn muốn, và cầu nguyện cho sự an toàn của cả hai. Cũng giống như Patrick, tối tối, nàng sẽ đi đi lại lại trong phòng để tự hỏi mình rằng tương lai của họ sẽ ra sao.