Edit: Nananiwe
Buổi sáng sau ngày tổ chức sinh nhật cho Văn Cảnh, Kỳ Dương mở mắt đã thấy Văn Cảnh đáng yêu đang ngủ bên cạnh, cậu nhẹ nhàng bước xuống giường định ra ngoài mua chút cháo vì sợ Văn Cảnh đói bụng.
Trên đường đi cảm thấy hơi choáng váng vì ánh mặt trời, Kỳ Dương nhẹ xoa huyệt thái dương của mình.
Mua xong cháo cậu bước nhanh về nhà, có lẽ Tiểu Cảnh đã tỉnh rồi.
Mở cửa ra phát hiện có người ngồi trong phòng, Kỳ Dương lập tức chạy vào phòng ngủ thì thấy căn phòng đã trống rỗng.
"Người trong phòng ngủ của con đâu? Mẹ đã làm gì cậu ấy rồi?" Kỳ Dương nổi giận đùng đùng nói với người đang ngồi trên sofa.
"Sao đây? Con học hành như thế hả? Thầy cô trên trường dạy con nói chuyện với mẹ như thế à?" Mẹ Kỳ quát to.
Nhìn con trai trước mặt cao lớn hơn cả mình, bà nghiêm nghị nói: "Hôm nay mẹ tới là để báo cho con biết, mẹ sẽ chuyển nhà giúp con."
"Chuyển nhà? Con muốn ở đây, không cần chuyển đi đâu hết."
"Hừ, mẹ đến đây không phải để thương lượng với con, hôm nay con nhất định phải chuyển nhà cho mẹ! Mấy hôm nữa mẹ sẽ lam thủ tục chuyển trường cho con!"
Kỳ Dương nhìn mẹ Kỳ ngang ngược như vậy có chút tức giận: "Dựa vào đâu mà mẹ quyết định thay con? Con không muốn chuyển trường, tại sao phải chuyển trường chứ?"
"Dựa vào đâu à? Dựa vào quan hệ không đứng đắn của con với thằng nhỏ tên Văn Cảnh đấy! Lúc đầu mẹ không nên để con về nước mới phải!"
Nghe được lời này Kỳ Dương có chút đau khổ.
Cảm thấy mũi mình có thứ gì đó chảy ra, cậu vươn tay lên sờ thử.
Máu, lại chảy máu!
Trong nháy mắt Kỳ Dương ngã xuống, cậu nhìn thấy gương mặt lo lắng của mẹ mình.
Cậu nghĩ không phải là mình sắp chết rồi chứ, nhưng mình vẫn chưa tỏ tình với Văn Cảnh mà.
Lần nữa mở mắt ra thì phát hiện trước mắt trắng xóa, xung quanh có một mùi thơm nhàn nhạt.
Kỳ Dương quay đầu lại thấy đó là một loài hoa màu trắng, có chút mất mát nghĩ tại sao không phải là sen đá chứ?
Kỳ Dương hơi cử động cánh tay, tay cậu cứng ngắc, bên trên còn treo một bình nước muối.
Cậu bỗng nhớ lại màn cãi nhau với mẹ trước khi ngất đi.
Kỳ Dương bấm chuông báo bên cạnh giường, sau đó một người ngoại quốc đi tới.
Chuyện gì thế này? Không phải mình đang ở trong nước ư? Sao lại ra nước ngoài rồi?
Kỳ Dương nằm trên giường bệnh tròn một ngày để tiêu hóa những thông tin bác sĩ và ba mẹ nói với mình.
Cậu bị ung thư máu, còn là ung thư máu cấp tính.
Hóa ra trước đó đã có dấu hiệu rồi, thảo nào cậu hay chảy máu mũi như vậy.
Biết mình bị bệnh, Kỳ Dương yên lặng vài ngày.
Cậu, cậu vẫn chưa tỏ tình với Văn Cảnh, vẫn chưa hẹn hò với Văn Cảnh, vẫn chưa kết hôn với Văn Cảnh mà.
Một tháng sau đó phần lớn thời gian Kỳ Dương đều trong trạng thái hôn mê, ba mẹ cậu đi khắp nơi tìm tủy thích hợp.
Theo lý thuyết thì nên tìm của người thân trước đã, nhưng sau khi kiểm tra độ tương xứng thì người thân không ai có tủy phù hợp với cậu cả.
Mẹ Kỳ nhìn con trai ngủ say, không biết đây là lần thứ mấy bà trộm khóc rồi.
Bà nhớ lại lần cãi nhau ấy, nếu không phải mình nói quá nặng lời thì con trai sẽ không kích động, cũng sẽ không ngất xỉu tại chỗ như vậy.
Bây giờ ngày nào con trai cũng mê man, thời gian ngủ còn nhiều hơn cả thời gian tỉnh, các chức năng của cơ thể cũng giảm dần.
Tuyết rơi, không khí Giáng sinh ở nước ngoài ngày càng náo nhiệt, hôm nay thời gian Kỳ Dương hôn mê lại nhiều hơn thời gian cậu tỉnh táo.
Đã tháng 12 rồi, không biết bây giờ Văn Cảnh đang làm gì nhỉ? Kỳ Dương nghĩ, cậu có thể nằm lười trong chăn không cần đi học nhưng cậu biết Văn Cảnh dậy sớm hơn bất cứ ai.
Dyson và Kim Jun Hee tới bệnh viện thăm Kỳ Dương, có lẽ đây là lần đầu tiên Dyson thấy một người đẹp trai như Kỳ Dương bị bệnh tật giày vò đến mức gầy trơ xương như vậy.
Thấy hai người tay trong tay, trong mắt Kỳ Dương tràn đầy hâm mộ.
Có phải nếu cậu tỏ tình với Văn Cảnh thì hai người họ cũng có thể nắm tay như vậy không?
"Người anh em à cậu phấn chấn lên một chút, bây giờ còn chưa đến lúc chết đâu.
Cậu phải cố gắng lên, chẳng phải cậu còn có người cậu thích à? Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để cậu ấy bị người khác cướp mất sao? Nhẫn tâm để cậu ấy bị bắt nạt ở một nơi mà cậu không biết sao? Thế nên đừng nghĩ tới chuyện sống ngày nào hay ngày ấy như vậy nữa."
"Cậu xem, cả cô chú đều thương cậu không hề bỏ rơi cậu, bọn họ còn đang cố gắng tìm tủy thích hợp cho cậu, thế nên cậu đừng vội bỏ cuộc."
Có lẽ do những lời này của Dyson đã cho Kỳ Dương động lực sống.
Đúng rồi, Văn Cảnh còn đang đợi mình mà, trước đây mình vẫn cho rằng ba mẹ không tốt nhưng thực ra họ cũng rất quan tâm mình mà.
Sau ngày ấy Kỳ Dương bắt đầu tích cực phối hợp điều trị.
Cậu nhờ Dyson một chuyện, đó là hi vọng Dyson về nước giao phong thư này và chuyển lời tới Văn Cảnh giúp mình.
Trong thư nói nếu cậu điều trị thành công thì mong Văn Cảnh sẽ chờ cậu về và tỏ tình với cậu ấy; còn nếu cậu không còn nữa thì mong Văn Cảnh hãy quên mình đi.
Vài ngày sau Dyson mang đến một tin tốt.
Đó là Văn Cảnh bằng lòng đợi cậu khỏi bệnh hẳn và trở về tỏ tình với cậu ấy, có một yêu cầu chính là Kỳ Dương phải lạc quan và nghiêm túc trị liệu.
Mặc dù cách vài ngày lại phải điều trị hóa chất một lần nhưng Kỳ Dương lại cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, ngày nào cậu cũng mong mình sớm khỏi bệnh để trở về tìm người mình thương.
Điều duy nhất cậu không hài lòng chính là không được nghịch điện thoại.
Cậu rất muốn gọi điện cho Văn Cảnh nhưng bác sĩ lại kiên quyết nói không được.
Cơ mà nghĩ lại nếu Văn Cảnh biết thì cũng sẽ không đồng ý cho mình nghịch điện thoại..
Danh Sách Chương: