• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Phù Dung SươngĂn xong cơm sáng, Vũ Tư Phượng đi trước trở về phòng, Chử Thanh Hoan làm chút cháo trắng, buổi sáng thấy chàng ăn không nhiều, ngược lại cấp nàng ăn không ít, Chử Thanh Hoan sợ Tư Phượng ăn ít sẽ thành thói quen, liền mượn phòng bếp của dịch quán, nấu chút cháo mang đến cho chàng.

"Tư Phương? Là ta!" Chử Thanh Hoan gõ gõ cửa, "Ta thấy chàng không ăn cơm liền làm chút cháo trắng, ta có thể đi vào kkhông?"Trong phòng truyền đến một trận sột sột soạt soạt âm thanh, sau đó nàng nghe thấy Tư Phượng nói:"Vào đi.

"Chử Thanh Hoan mở cửa phòng bước vào, thấy Tư Phượng ngồi ở trên giường, mặt nạ trên mặt đã gỡ xuống, dung nhan sáng ngời, rực rỡ lấp lánh đến chói mắt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc, Chử Thanh Hoan nhiều năm luyện đan, mùi thuốc này sao có thể lừa gạt nàng.

Nàng buông khay:"Có một cỗ dược vị, Tư Phượng chàng bị thương?""Vết thương nhẹ, không đáng ngại.

" Tư Phượng nhìn nàng trong mắt tràn ngập nhu tình.

Chử Thanh Hoan lắc đầu, từ trong ngực lấy ra cao dược:"Là nơi nào bị thương? Thuốc ở nơi khác tốt hơn của ta?" Ngữ khí nói ra hiển nhiên có chút không vui.

Vũ Tư Phượng hiển nhiên cảm giác được cảm xúc của nàng dao động, chàng bất đắc dĩ chỉ chỉ bả vai:"Là ở nơi này.

"Không nói một lời, Chử Thanh Hoan dùng sức một chút đè bả vai không bị thương của Tư Phượng, đẩy chàng xuống giường, tay trái thuận lợi cởi ra y phục bên trái của chàng.

Liền thấy trên vai xuất hiện ba đạo vết thương phân bố đều nhau, Chử Thanh Hoan hơi trầm xuống, hốc mắt đỏ lên, tay lấy một chút cao dược, từng chút từng chút một thoa đều lên vết thương kia, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống rồi rơi trên vai Vũ Tư Phượng.

"Vì cái gì lại khóc.

" Vũ Tư Phượng lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Không khóc được không?"Đập vào mắt ngoại trừ ba vết thương mới trên vai, còn có vết thương cũ trên cổ, bốn năm qua, chàng rốt cuộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"Muội không khóc.

" Chử Thanh Hoan bôi dược trên vết thương cuối cùng xong, ngẩng đầu "Muội mới không khóc!"(Editor: Mk thay xưng hô của chị nhà thành muội, mặc dù chị ý lớn hơn anh4 hai tuổi, nhưng mk cảm thấy thay bằng muội sẽ có cảm giác thân thiết hơn là cứ xưng bằng ta, trong tiếng trung xưng hô chỉ có ta-ngươi thôi.

Nên tùy trường hợp mk sẽ thay đổi xưng hô cho chuẩn việt nam mk, please:^_^)Tư Phượng kéo lại vạt áo, cười nói:"Được được được, không khóc, Thanh Hoan nhà ta mới không khóc.


""Muội chỉ luôn nghĩ, mấy năm gần đây bồi dưỡng Toàn Cơ cùng Linh Lung một chút, muội nghĩ từ bỏ vị trí Thiếu chưởng môn Thiếu Dương, muội muốn cùng chàng ở bên nhau.

"Nàng nói từng câu từng chữ, chấn động tâm hồn, vốn là một thiên chi kiêu nữ ưu tú, nàng muốn từ bỏ, muốn từ bỏ gông xiềng nhiều năm giam cầm chính mình.

"Ta cũng vậy.

" Vũ Tư Phượng gắt gao ôm chặt Chử Thanh Hoan, "Đến khi ấy, một căn nhà, một mảnh đất, chúng ta hai người một chỗ, so với cái gì cũng tốt.

"Tư Phượng hơi nâng người lên, nhấc đầu hôn nàng, nhỏ vụn từng cái hôn rơi xuống, Chử Thanh Hoan nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này, sự ôn nhu này độc nhất chỉ thuộc về mình nàng.

"Tỷ tỷ, Linh Lung và truyền âm phù của Lục sư huynh đã quay lại, Linh Lung không thấy.

"Một âm thanh bên ngoài gọi vọng vào đánh gãy không khí ngọt ngào trong phòng lúc này.

Chử Thanh Hoan đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, tai Vũ Tư Phượng cũng đỏ rực, hai người đứng dậy đem quần áo có chút tán loạn sửa sang lại tốt, mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Linh Lung cùng Mẫn Ngôn vì sao không thấy?" Chử Thanh Hoan hỏi.

Toàn Cơ nôn nóng nói:"Sáng nay ăn cơm xong, Lục sư huynh và Linh Lung cãi nhau một trận, sau đó liền ra ngoài, hình như là đi về phía Đông Nam.

""Phía Đông Nam?"Rừng Sương Mù phía Đông NamMột hàng năm người song hành đi vào trong rừng Sương Mù phía Đông Nam, rừng Sương Mù, đúng như tên gọi, khu rừng được bao phủ bởi một tầng sương dày đặc, năm người đi về phía trước, liền nhìn thấy dấu vết của kiếm để lại trên mặt đất.

Đủ để chứng minh, Linh Lung cùng Chung Mẫn Ngôn đã từng ở chỗ này trải qua một trận chiến đấu.

Chử Thanh Hoan ngửi ngửi mùi vị trong không khí, một trận choáng váng lập tức đánh úp lại, nàng lắc lắc đầu:"Không đúng, sương mù này!.


.

"Nàng quay đầu nhìn lại, phía sau bốn người khác đã sớm ngất xỉu trên mặt đất, Chử Thanh Hoan thở hổn hển, cảm giác choáng váng lại quay lại lần nữa, trước mắt nàng một mảnh hắc ám.

Đập vào mắt một mảnh hỗn độn, Chử Thanh Hoan đi trong hỗn độn, có thanh âm vang lên:"Ngươi sẽ không cùng hắn ở bên nhau, ngươi sẽ không, trọng trách của ngươi nặng nề, ngươi xác định vì tư tình nhi nữ mà muốn hủy hoại hết thảy hay sao?""Ta như thế nào cũng không cần ngươi quản! Ngươi là thứ gì mà cũng dám ở đây cùng ta nói chuyện?" Chử Thanh Hoan tức giận nói, lòng bàn tay trống rỗng đột nhiện hiện ra Lưu Hoa sáo, nàng bay lên giữa không trung, đưa sáo đến bên môi, từ từ thổi lên, ảo cảnh như gương, từng mảnh tan vỡ.

Tuyết lớn đầy trời, Vũ Tư Phượng cả người đầy vết thương nằm trên mặt đất, bên tai là giọng nói không thể nào vang lên:"Ngươi ở đây liều mạng tìm đường ra, nhưng nàng ở đâu? Nàng không có xuất hiện đồng hành với ngươi, nàng không quan tâm ngươi!""Không!" Vũ Tư Phượng mở mắt ra, "Nàng vì đệ tử giải Tình Nhân Chú, nàng yêu đệ tử, kia bốn năm qua nàng hôn mê ngủ sâu, ở trước mặt đệ tử nàng nói?""Nàng xứng sao?"Góc váy trắng như tuyết hiện trước tầm mắt chàng, một đôi tay ngọc nhỏ dài đưa tới trước mặt, Tư Phượng ngẩng đầu, là Chử Thanh Hoan.

"Đến đây, Tư Phượng, muội mang chàng ra khỏi ảo cảnh"Vũ Tư Phượng mỉm cười, đưa tay qua, sư phụ xem, có chuyện gì có thể so sánh hai tâm cùng vui vẻ càng tốt đâu?Từ ảo cảnh tỉnh lại, Chử Thanh Hoan đứng trước người chàng, kiên định duy trì thổi Lưu Hoa sáo, những dây đằng ở chỗ gốc cây thế nhưng bị tiếng sáo bức lui.

"Tỷ tỷ" Chử Thanh Hoan quay đầu lại, là Linh Lung.

Trên đầu muội ấy đội một cái mũ rơm nho nhỏ, chạy vội đến:"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"Chử Thanh Hoan lắc đầu:"Tỷ không có việc gì, nhưng thực ra là muội, không sao chứ?"Linh Lung lắc đầu:"Muội không có chuyện gì, nhưng mà Tiểu Lục Tử không thấy, hơn nữa khu rừng này vô cùng kỳ quái, vừa rồi còn có một cái tiểu cô nương đến mê hoặc muội, may mắn có Thanh Tâm Đan của tỷ tỷ cho.

""Muội không có việc gì liền tốt.

" Chử Thanh Hoan sờ sờ đầu Linh Lung, "Nếu suy nghĩ của tỷ chính xác, khu rừng này hẳn là do Mê Cốc Thụ rễ giả gây ra.

"Vũ Tư Phượng gật đầu:"Không sai, Già La Huyết Đằng cùng Mê Cốc Thụ tương sinh tương khắc, phạm vi trăm dặm chỉ có một cây Mê Cốc Thụ, Già La Huyết Đằng tham lam linh lực, thường thường sẽ đem chính mình và Mê Cốc Thụ quấn quanh ở bên nhau, như vậy có thể giải thích, nhóm năm người sau khi hôn mê, Toàn Cơ, Nhược Ngọc và Tiểu Ngân Hoa lại tự mình biến mất, kế hoạch bây giờ là phải tìm được Mê Cốc Chủ Thụ phá hủy Già La Huyết Đằng, cứu bọn họ ra.

""Một đoạn rễ giả của Mê Cốc Thụ đã đủ mê hoặc chúng ta, đi tìm liền có chút phiền toái, nhưng, nếu là tìm không được Mê Cốc Chủ Thụ, thì sẽ không tìm được Già La Huyết Đằng, vậy chính là tìm công vô ích?" Chử Thanh Hoan nói, gọi ra Phượng Hoa kiếm trên người, "Phượng Hoa kiếm của ta đối với huyết khí mẫn cảm, Già La Huyết Đằng lại lấy huyết khí làm thức ăn, đi theo Phượng Hoa, đi, tìm Già La Huyết Đằng.

"Đi theo Phượng Hoa kiếm rẽ không ít đường vòng, rốt cuộc đến chỗ sâu nhất trong rừng, Phượng Hoa kiếm linh quang chợt lóe, linh hoạt chém đứt xuống Già La Huyết Đằng đang quấn chặt lấy mấy người Toàn Cơ.

Yêu linh ở bên kia nhìn thấy vậy liền bị bức bách nhanh chóng ẩn độn thân mình thoát đi, mấy người ngã xuống đất, Chử Thanh Hoan vội vã nhìn nhìn tình huống:"Linh Lung, mau đem Thanh Tâm Đan tỷ cho muội cấp mọi bọn họ uống vào đi.


Bị sương phù làm hôn mê lại bị hút đi huyết khí, lần này bọn họ cần phải tĩnh dưỡng.

"Thanh Tâm Đan là dược Chử Thanh Hoan luyện có công dụng tương đối tốt, ăn xong đan dược không lâu, mấy người liền tỉnh lại, Toàn Cơ vội vàng lôi kéo Chử Thanh Hoan kêu to:"Tỷ tỷ, làm muội sợ muốn chết, muội rất sợ hãi.

""Tốt, này không phải vẫn còn tốt sao?" Chử Thanh Hoan dở khóc dở cười ôm Toàn Cơ trấn an.

"Cẩn thận, đề phòng.

" Vũ Tư Phượng một phen đem Chử Thanh Hoan kéo đến lòng ngực chính mình bảo hộ.

Vô số dây đằng sột soạt tấn công lại phía mọi người, Vũ Tư Phượng một tiếng đề phòng, mọi người lập tức tránh ra.

Mê Cốc Chủ Thụ phía trên cao có một tiểu cô nương đứng ở đó, nàng trong tay cầm hai cái trái cây đỏ tươi, phỏng chừng chính là quả Già La Huyết Đằng, nàng ta trong tay lóe lên quang mang, ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn:"Phá hủy hai trái, vậy các ngươi liền để mạng bồi đi.

"Dây đằng nối nhau che phủ kín đầy trời trong rừng rậm, Chử Thanh Hoan cùng Vũ Tư Phượng trao đổi ánh mắt, mệnh kiếm bay lên không trung.

"Long Triệt!""Phượng Hoa!"Hai thanh mệnh kiếm thân mình bọc lửa rơi xuống, dây đằng như động phải đồ vật khó lường, trong khoảng khắc Long Triệt và Phượng Hoa đồng thời lao đến nó liền thi nhau lui xuống.

"A, Yêu Linh kia định chạy.

" Tiểu Ngân Hoa hô to một tiếng.

Chử Thanh Hoan điều khiển Phượng Hoa kiếm dựng thẳng lên, như mũi tên rời dây cung bắn thẳng về hướng Yêu Linh:"Muốn chạy?! Còn không phải do cô ta quyết định, chỉ cần trong tay nàng ta còn cầm Già La huyết quả, liền không thoát được Phượng Hoa đuổi theo phía sau.

"Mọi người chạy theo phương hướng Phượng Hoa kiếm bay theo Yêu Linh, rốt cuộc chạy ra khỏi rừng rậm đầy sương mù, liền nhìn thấy Phương Hoa kiếm lơ lửng trên không trung, mũi kiếm chỉ về phía Yêu Linh, Yêu Linh run rẩy nhìn nó.

"Phượng Hoa, trở về.

" Chử Thanh Hoan nói, Phượng Hoa nghe lệnh liền biến mất, nàng nhìn Yêu Linh nói:"Nói đi, tại sao lại ở chỗ này hại tính mạng người vô tội? Vừa rồi sức mạnh của Phượng Hoa kiếm cô cũng nhìn thấy rồi, Phượng Hoa không thể bức cô nói ra người phía sau màn chỉ đạo, vậy còn có Long Triệt, nếu cô nghĩ muốn chết một lần, ta đây liền thành toàn cho cô.


" (Cô này trong cô nương nha các quý zị:3333)"Thủ hạ lưu tình!" Có người hô to chạy đến chắn trước người bảo vệ Yêu Linh, là Liễu Ý Hoan.

Hắn cẩn thận nhìn Yêu Linh từ trên xuống dưới một chút, quay đầu cười nói:"Thanh Hoan, Tư Phượng, xin thủ hạ lưu tình, đây là nữ nhi của ta, Ngọc Nhi!""Liễu đại ca, nữ nhi của huynh sao lại thành như vậy?" Vũ Tư Phượng hỏi.

Liễu Ý Hoan thở dài:"Năm đó ta đi cứu Ngọc Nhi, kết quả là chậm trễ một chút, Ngọc Nhi đã chết, hồn phách cũng bị rút ra, ta đã tìm kiếm nhiều năm, nay mới tìm được.

""Lão già thúi ồn muốn chết, ta lại không cần ông cứu ta.

" Ngọc Nhi hô lên.

Liễu Ý Hoan vỗ đầu Ngọc Nhi:"Không được hồ nháo, lại hồ nháo con vừa rồi còn chưa sợ uy lực của Phượng Hoa kiếm hay sao? Chỉ một chút nữa thôi là cái thân thể Yêu Linh này của con liền tan biến.

""Liễu đại ca là người, tại sao lại sinh ra yêu? Hơn nữa nàng nhỏ tuổi lại tạo sát nghiệp, tội ác tày trời.

" Chung Mẫn Ngôn nói.

Liễu Ý Hoan vừa nghe liền nóng nảy:"Này không phải là ý muốn của Ngọc Nhi, Ngọc Nhi là bị người ta khống chế.

" Nói xong, ngón tay Liễu Ý Hoan điều khiển pháp lực chớp động một nhoáng hướng về phía trán Ngọc Nhi.

Giữa trán đột nhiên xuất hiện một cái ấn ký màu xanh lục, sau đó giây tiếp theo, Ngọc Nhi liền ở giữa hư không trước mắt mọi người biến mất.

"Ngươi thi chú đã đem Ngọc Nhi triệu hoán trở về, hơi thở cũng bị ẩn nấp, truy tìm không được.

" Chử Thanh Hoan nói, "Chúng ta đi Hiên Viên phái hội báo lại tình huống đi, miễn cho Hiên Viên phái cảm thấy chúng ta Thiếu Dương phái bao biện làm thay.

"------------------------------____________________-----------------------Editor: Chương này dài quá, dịch về phân đoạn chiến đấu có chút phức tạp vs khó dịch quá:((((Phượng Hoa và Long Triệt mệnh kiếm chính là sinh ra vì nhau, song kiếm hợp bích chính là thiên hạ vô song.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK