Thời gian thấm thoát trôi, thoắt cái đã 5 năm trôi qua.
Tư Thuần nay cũng đã lớn lại càng xinh đẹp.
Nhưng vì màu tóc kì lạ của cô bé mà những đứa trẻ khác chẳng ai thèm chơi chung, chỉ có anh Tiểu Ngôn là luôn bên cạnh con bé.
- Anh Tiểu Ngôn, hoa này tên gì thế thật đẹp nha.
– Con bé lon ton trong vườn hoa.
- Dạ lý hương.
Đêm rồi, về thôi.
– Anh trả lời vắng tắt giục con bé vào nhà.
- Anh thật là chả năng động một tí nào cả, nhìn anh Mãn xem vui vẻ biết mấy.
– Nói rồi chạy lại người con trai trạc tuổi Hàn Mặc Ngôn.
Tư Mãn là người của Tư Bắc được ông nhặt về đào tạo sau khi đi vì không yên tâm nên phái Tư Mãn đi theo chăm sóc cho Tư Thuần.
Rồi xảy ra chuyện đó.
- Tiểu Hồ Ly, cứ lăng xăng lại té bây giờ.
– Từ sau khi hay tin ông chủ mất anh không bỏ đi mà quyết định ở lại chăm sóc cho tiểu thư.
Nhưng con bé lại không thích anh cung kính cứ khóc nháo lên nên lâu dần anh cũng xem như em gái nhỏ của mình luôn.
- Hihi! Anh xem này hoa dạ lý hương đấy, thật thích mùi hương này.
– Con bé vui tươi cười hớn hở chạy lại anh Mãn của nó mà bỏ qua người còn lại mặt đen sì đằng sau.
- ### Ừ, sau này lớn lên anh sẽ trồng một vườn hoa dạ lý hương cho em.
– Anh xoa đầu cưng chiều, lại làm cho cái đứa kia sắc mặt càng âm trầm hơn bỏ đi.
A, oắt con sức chịu đừng thật nhỏ nha.
Sáng sớm, Hàn Mặc Ngôn tưới cây, thì con nhóc kia chạy tới.
- Anh Ngôn anh Ngôn hôm nay trại của chúng ta được cho đi tham quan, chúng ta cũng đi theo chơi đi.
– Con bé cười híp mắt.
- Sao không rủ anh Mãn của em đi đi.
– Lòng thì sướng rơn mà mồm thì vẫn độc địa.
- Ồ, anh không đi sao? Vậy em sẽ đi rủ anh Mãn, anh Mãn nhất định sẽ đi cùng em.
– Nói rồi quay đầu giả vờ bước đi.
- Này con nhóc kia.
Đi thì đi.
– Anh đen mặt lại.
- Ân, đi thôi.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, lúc lên xe rồi mới biết vì hôm nay Tư Mãn bận chuyện nên không đi được nên con nhóc kia nó đã lừa mình.
Cả quãng đường đi khuôn mặt của anh nhăn nhó khó chịu.
Nơi mà các cô muốn dẫn bọn trẻ đi là một khu di tích nhỏ tại thành phố T.
Sau khi xuống xe và đi tham quan một vòng thì cũng đã đến buổi trưa, cuối cùng thì cũng lên xe trở về.
- Anh nói xem anh Mãn có thích quà của Thuần Thuần không nhỉ? – Sau khi ngồi vào vị trí thì con bé sắp xếp lại những viên kẹo mà lúc trưa được các cô cho, hỏi Mặc Ngôn.
- Chẳng biết.
– Anh khó chịu ra mặt.
- Ồ…- Con bé mặc ủ rủ bởi vì nó nhận ra rằng cả ngày nay Hàn Mặc Ngôn đều rất lạnh nhạt với nó.
Cả hai lại im lặng.
Vì đi đường dài cộng thêm đi chơi nhiều mệt quá nên Tư Thuần thiếp đi mãi đến lúc về đến, nhờ có các cô gọi mới giật mình thức dậy thì người ngồi bên cạnh cũng đã đi luôn mà không gọi cô.
Hức, anh Ngôn giận rồi sao? Con bé tuổi thân chạy về nhào vào lòng anh Mãn khóc thút thít.
- Hức hức, em không tốt như thế sao? Anh Ngôn không cần em nữa sao? – Con bé khóc khàn cả giọng.
- Hừ, cái tên đó không thương em thì mặc kệ hắn.
– Tư Mãn lại dội thêm một gáo nước lạnh để con bé còn khóc dữ dội hơn nữa.
- Thật như thế sao? Thuần Thuần biết lỗi rồi không phải sao? – Con bé cứ khóc rồi lẩm bẩm.
- ### Thôi thôi, anh đùa đấy nó chắc có bệnh trong người thôi.
– Anh không nỡ nhìn con bé khóc như thế nữa nên đành nói giúp thằng oắt con kia.
Hừ, dám làm bảo bối nhà anh khóc nhiều đến như vậy đợi xem tôi xử cậu thế nào.
Sau ngày hôm đó, Hàn Mặc Ngôn vì giận lẫy muốn được cô bé dỗ dành mà tránh mặt không gặp Tư Thuần làm cho con bé buồn đến phát bệnh.
Đợi đến khi Hàn Mặc Ngôn biết Tư Thuần vì vậy mà bị bệnh cũng đã là 3 ngày sau rồi.
Cậu giờ thật ra rất hối hận không biết phải làm như thế nào nữa.
Cậu thật quá đáng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế cũng so đo giận dỗi.
Cậu quyết định đến thăm con bé.
Thấy người gầy nhỏ nằm trên giường, Thuần Thuần vì bị bệnh mà sắc mặt tiều tụy trông thấy, ốm đi một ít.
Lòng cậu đau xót.
Lại càng hối hận.
Người trên giường bỗng giật mình thức dậy khi thấy Hàn Mặc Ngôn thì nở nụ cười tươi rói.
- Anh đến thăm em sao? Em đã chờ anh rất lâu đấy.
- Nụ cười mang nét miễn cưỡng.
Vì nó sợ anh còn giận nó.
- Ừ, anh đến chăm em.
Mau khỏe lên anh lại dắt em đi chơi.
- Ân.
– Đôi mắt lại trở nên vui vẻ lấp lánh..
Danh Sách Chương: