Ngô Nguyệt Vi đứng sau Hứa Đình Sinh, cúi đầu, không biết làm sao để mở miệng, cô kéo kéo góc áo Hứa Đình Sinh.
"Cậu ra đây làm gì, đi mau, vòng ra phía sau sân thể dục trở về sẽ không có ai nhìn thấy cậu." Hứa Đình Sinh nhỏ giọng mắng.
"Không phải..
Bởi vì tớ.." Ngô Nguyệt Vi nhìn mắt anh, chần chờ nói.
"Thứ nhất, một cô gái như cậu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cậu có biết cậu sẽ bị nói như thế nào không? Như vậy, cuộc sống sau này của em xong rồi.
Cậu có thể giải thích với cả thế giới sao? Thứ hai, chúng tớ nhiều lắm chỉ bị xử phạt, trường học vì tăng suất tốt nghiệp danh dự sẽ hủy bỏ việc xử phạt, chúng tớ rất nhanh sẽ về, cậu không cần lo lắng.
Thứ ba, cậu về sau ngoan một chút, ngoan, chịu khó học tập cho giỏi, đừng để chúng tớ làm việc vô ích.
Nghe lời, cúi đầu đi mau." Hứa Đình Sinh phân tích khuyên nhủ.
"Không sai, cậu đi mau đi." Hoàng Á Minh cùng Phó Thành cũng thúc giục.
"Vòng qua phía sau sân thể dục trở về, lau nước mắt, đừng để người khác thấy." Hứa Đình Sinh bổ sung nói.
Ngô Nguyệt Vi cảm thấy bản thân không nên đi, cô nên ở lại cùng họ kể rõ mọi chuyện, như vậy mấy người Hứa Đình Sinh sẽ không phải chịu phạt, không những vậy, họ chính là thấy việc xấu ra tay giúp đỡ.
Cô nghĩ nên nói gì đó, hoặc giúp Hứa Đình Sinh phủi bụi đất trên người, cô còn muốn cảm ơn Hoàng Á Minh cùng Phó Thành, nhưng Hứa Đình Sinh nói "Ngoan một chút" "Đừng để chúng tớ bị đánh vô ích" "Nghe lời", cô liền không phản kháng được, nghe lời anh.
Nước mắt Ngô Nguyệt Vi lăn dài trên má, cô cắn môi, cảm kích nhìn Hoàng Á Minh và Phó Thành, lại chăm chú nhìn Hứa Đình Sinh nghẹn ngào lặng lẽ rời đi.
Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh, Phó Thành nhìn nhau, như trút được gánh nặng, khác biệt duy nhất là ánh mắt Hoàng Á Minh có chút ý vị thâm trường.
Mấy tên côn đồ cũng bị bắt trở về, đứng cùng một chỗ với ba người Hứa Đình Sinh, bọn họ đều là "người nổi tiếng" đừng nói che mặt, cho dù xách dép chạy cũng không thoát được.
"Nhìn cái gì? Tất cả trở về phòng học."
Giám thị đuổi hết học sinh đang vây xem, Hứa Đình Sinh chậm rãi tơí chỗ mấy tên côn đồ, nhỏ giọng nói với Bào Minh: "Nếu nói rõ mọi chuyện, các người dù cưỡng hiếp bất thành, nhưng cũng không tránh được phải ngồi tù 10 năm."
Bào Minh giật mình sợ hãi, trên trán rịn một lớp mồ hôi lớn, cứng họng nói: "Nếu vậy tao sẽ giết cả nhà mày trước khi đi tù."
Nhìn cậu trai trẻ bối rối sợ hãi, trong lòng Hứa Đình Sinh buồn cười, nhưng vẫn lạnh mặt nói: "Mọi chuyện chúng tôi sẽ không nói, nên các cậu cũng đừng nói."
Bào Minh nhìn Hứa Đình Sinh nghi hoặc, không hiểu anh vì sao lại làm vậy, tại sao lại không nói rõ mọi chuyện?
Hứa Đình Sinh lại nói: "Các cậu không để mọi chuyện lộ ra, bản chất hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau.
Chuyện đánh nhau để tôi giải quyết, nói nguyên nhân là do khắc khẩu gây xung đột, là tôi ra tay đánh người trước không liên quan đến các cậu, như vậy mọi chuyện sẽ do tôi gánh vác, các cậu không phải sẽ được thả ra luôn sao? Chỉ là đừng liên lụy hai người bạn của tôi."
Bào Minh ngây người ra, chần chờ nói: "Anh có ý gì? Sợ phiền phức?"
Hứa Đình Sinh cười cười: "Tôi có điều kiện, thứ nhất, chuyện này dừng ở đây, sau này đừng có lộn xộn.
Thứ hai, sau này không được phép tìm Ngô Nguyệt Vi, cũng không được nói lung tung."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào bạn tôi có tiền, điện thoại cậu ta vài ngàn tệ, có thể chụp ảnh, ảnh chụp bên trong cái nào cũng có thể khiến các cậu ngồi tù."
Hứa Đình Sinh liếc Phó Thành phía sau một cái, Phó Thành rất phối hợp móc ra cái con Nokia 7650 tương tối đắt tiền lắc lắc, mặc dù bên trong không có ảnh nhóm Bào Minh ức hiếp Ngô Nguyệt Vi.
Bố Phó Thành là phó cục trưởng cục Công thương, cho nên trong trường anh là một trong những người giàu có nổi tiếng nhất, Bào Minh không dám không tin.
Bào Minh cùng mấy tên côn đồ khác nhìn nhau, trận này ngoại trừ ban đầu bị đánh vài cái bọn họ cũng không bị tổn thất gì về sau, đều là nhóm Hứa Đình Sinh bị đánh, hơn nữa sau đó lúc đuổi đánh ba người Hứa Đình Sinh rất nhiều người nhìn thấy không những không mất mặt mà sau này bọn họ còn nổi tiếng hơn.
Mặt khác, sau khi bình tĩnh lại, đối với uy hiếp của Hứa Đình Sinh, mười năm tù, bọn họ đều thấy lạnh sống lưng.
Còn có, Ngô Nguyệt Vi tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại không phải thất sự muốn làm tình, nhiều lắm cũng chỉ theo bọn họ đến nhà ăn, đi qua sân thể dục sau đó trở về, bình thường đều cẩn thận giữ khoảng cách với họ, trừ bỏ cưỡng ép thì một chút tiện nghi cũng đều không chiếm được, còn lâu mới bằng bạn cùng phòng của cô, lúc nào cũng có thể mở hai chân, cô gái này ném đi không đáng tiếc.
Sau khi suy nghĩ kỹ, bọn họ thấy kiến nghị của Hứa Đình Sinh quả thật không tồi.
Thấy đám đàn em tán đồng, Bào Minh gật đầu nói với Hứa Đình Sinh: "Anh nói chuyện giữ lời?"
"Nói chuyện giữ lời."
"Tốt, vậy chúng tôi đồng ý.
Anh tốt nhất đừng chơi hai mặt, bằng không chết như thế nào cũng không biết."
"Một lời đã định."
Danh Sách Chương: