Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 4 tháng 5 năm 1814
Buổi sáng hôm sau là kiểu buổi sáng thường theo sau một trận bão lớn - quang đãng và trong trẻo, nhưng với một lớp sương mù ẩm ướt mỏng để lại cảm giác lạnh và mát mẻ trên da.
Anthony hoàn toàn không để ý đến thời tiết, vì đã trải qua gần như cả đêm nhìn vào bóng tối và chẳng thấy gì khác ngoài gương mặt của Kate. Anh cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ khi những tia sáng đầu tiên của bình minh rực lên trên nền trời. Đến lúc anh thức dậy, đã quá trưa, nhưng anh không cảm thấy được nghỉ ngơi. Cơ thể anh đang phải gánh chịu một sự kết hợp kỳ lạ giữa kiệt sức và năng lượng căng thẳng. Đôi mắt anh cảm giác nặng nề và mệt mỏi trong hốc mắt, vậy mà những ngón tay của anh lại gõ nhẹ vào giường, lần tới mép giường như thể chỉ cần một mình chúng thôi cũng có thể vực anh dậy.
Cuối cùng, khi bụng anh đã réo quá to đến mức anh có thể thề là anh thấy những miếng trát trên nóc nhà rung lắc dữ dội, anh loạng choạng đứng dậy và mặc áo ngủ vào. Với một cái ngáp to, ngoác miệng, anh di chuyển đến cửa sổ, không phải vì anh đang tìm kiếm ai đó hoặc cái gì đó cụ thể, nhưng đơn giản là quang cảnh ngoài đó đẹp hơn bất cứ thứ gì ở trong phòng anh.
Vậy mà một phần tư giây trôi qua trước khi anh nhìn xuống và trông ra khoảng sân, anh lại biết anh sẽ thấy gì.
Kate. Đi dạo chầm chậm qua bãi cỏ, chậm hơn rất nhiều những lần mà anh thấy cô đi dạo trước đây. Thông thường, cô đi như trong một cuộc đua.
Cô ở quá xa để anh có thể thấy được mặt cô - chỉ là một vài nét của dáng người nghiêng nghiêng của cô, đường cong của má cô. Vậy mà anh không thể rời mắt khỏi cô. Có quá nhiều ma lực trong dáng người cô - một vẻ duyên dáng kỳ lạ trong cái cách cánh tay cô đung đưa khi cô bước đi, một nét nghệ thuật trong tư thế của đôi vai cô.
Cô đang đi dạo về phía khu vườn, anh nhận ra.
Và anh biết là anh phải đến với cô.
* * *
Thời tiết vẫn ở trong trạng thái mâu thuẫn gần như cả ngày, phân chia những người tham dự tiệc ra làm hai nửa, giữa một bên là những người yêu thích ánh mặt trời chói chang yêu cầu ra ngoài trời, và một bên là những người không ưa những bãi cỏ ướt và không khí ẩm đã lên phòng khách tận hưởng sự nóng ấm và khô ráo.
Kate hoàn toàn ở trong nhóm đầu tiên, mặc dù cô không có tâm trạng để trò chuyện. Tâm trí cô đang ở trong trạng thái quá nhạy cảm để có thể trò chuyện lịch sự với những người cô chỉ vừa mới quen, và thế là cô lần nữa lại trốn đến khu vườn tuyệt đẹp của Lady Bridgerton và tìm cho mình một nơi tĩnh lặng, trên một băng ghế dài gần cây hoa hồng.
Đá của băng ghế lạnh và có một tí ẩm ướt dưới mông cô, nhưng cô không ngủ ngon vào tối qua, và cô đang mệt mỏi, và ngồi sẽ tốt hơn là đứng.
Và đó là, cô nhận ra với một tiếng thở dài, nơi duy nhất mà cô có thể ở một mình. Nếu cô ở lại trong nhà, cô chắc chắn là sẽ bị treo vào những nhóm các quý bà quý cô đang trò chuyện trong phòng khách trong khi họ viết thư cho bạn bè và gia đình, hoặc tệ hơn, cô bị kẹt lại với phái đoàn thư giãn trong vườn cam để theo đuổi công trình thêu móc của họ.
Còn những người hăng hái ra ngoài trời, họ cũng chia làm hai nhóm. Một nhóm đã đi về làng để mua sắm và xem bất cứ quang cảnh nào có thể tìm thấy được, và những người khác thì đang đi dạo đến hồ. Bởi vì Kate chẳng có quan tâm gì đến mua sắm (và cô đã quen thuộc với cái h rồi) cô cũng tránh họ luôn.
Vì vậy, cô đơn độc trong khu vườn.
Cô ngồi trong vài phút, chỉ nhìn ra khoảng không, đôi mắt cô nhìn mà không tập trung vào một nụ hoa hồng gần đó. Thật tuyệt khi được ở một mình, nơi cô không cần phải che miệng hoặc nén những âm thanh buồn ngủ khi cô ngáp. Tuyệt khi được ở một mình, nơi không có ai sẽ bình phẩm về những quầng đen dưới mắt cô hay sự lặng lẽ khác thường và thiếu những lời trò chuyện của cô.
Tuyệt khi được ở một mình, nơi cô có thể ngồi và cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình về ngài tử tước. Đó là một việc làm nản lòng, và cô thà là bỏ qua một bên, nhưng nó phải được hoàn thành.
Nhưng không có nhiều thứ để mà sắp xếp. Bởi vì mọi thứ cô được biết trong những ngày qua đã dẫn đường cho ý thức của cô vào một hướng duy nhất. Và cô biết rằng cô không thể chống đối sự theo đuổi của Bridgerton với Edwina nữa.
Trong những ngày qua anh đã chứng tỏ mình là người tinh tế, biết quan tâm và có nguyên tắc. Còn cả, cô nghĩ với một nụ cười man mác khi cô nhớ lại ánh sáng trong đôi mắt Penelope Featherington khi anh cứu cô khỏi móng vuốt bằng từ ngữ của Cressida Cowper, anh hùng nữa.
Anh rất yêu thương gia đình.
Anh đã sử dụng vị trí và quyền lực của mình không phải để ra oai hay áp đặt nhưng chỉ đơn giản là để giúp cho một người khác khỏi bị xúc phạm.
Anh đã giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi với một sự duyên dáng và tinh tế mà, giờ cô có thể nhìn nhận nó với một cái đầu tỉnh táo, làm cô sững sờ.
Anh có thể là một kẻ trác táng và một tên lêu lỏng - anh có thể vẫn còn là một kẻ trác táng và một tên lêu lỏng - nhưng rõ ràng thái độ anh đối với những điều này không xác định rõ bản chất con người anh. Và sự phản đối duy nhất của Kate về việc kết hôn của anh với Edwina là...
Cô nuốt xuống khó khăn. Có một chỗ sưng lên với kích thước đạn đại bác ở trong cổ cô.
Bởi vì tận sâu trong trái tim, cô muốn anh cho riêng mình.
Nhưng điều đó là ích kỷ, và Kate đã dành cả cuộc đời của mình cố gắng không ích kỷ, và cô biết cô không bao giờ có thể yêu cầu Edwina không kết hôn với Anthony vì lý do như thế được. Nếu Edwina biết Kate có một tí mê đắm nào với ngài tử tước, cô sẽ chấm dứt sự theo đuổi của anh ngay lập tức. Và nó sẽ được gì chứ? Anthony sẽ chỉ tìm một phụ nữ thích hợp, trẻ đẹp khác để mà theo đuổi. Có rất nhiều lựa chọn như thế ở Luân Đôn.
Không phải là anh sẽ cầu hôn cô thay vào đó, cho nên cô có thể có được gì khi ngăn cản một sự kết hợp của anh và Edwina?
Chẳng có gì ngoại trừ nỗi đau phải thấy anh kết hôn với em gái mình. Và điều đó sẽ phai nhạt theo thời gian thôi, phải không? Nó phải như thế; chính cô đã nói vào tối hôm qua rằng thời gian chữa lành mọi vết thương mà. Bên cạnh đó, chắc chắn là cũng đau đớn như thế khi thấy anh kết hôn với người khác thôi; sự khác biệt duy nhất là cô sẽ không thể gặp anh tại những ngày nghỉ hay lễ rửa tội và những thứ tương tự như thế.
Kate thở dài. Một tiếng thở dài buồn bã, mệt mỏi cướp đi mọi hơi thở trong phổi cô và để lại đôi vai cô sụm xuống, dáng vẻ cô ủ rũ.
Trái tim cô nhức nhối.
Và rồi một giọng nói lấp đầy tai cô. Giọng của anh, trầm và êm dịu, như một cuộn xoáy ấm áp xung quanh cô. “Chúa ơi, em nghe có vẻ nghiêm túc quá.”
Kate đứng dậy quá đột ngột khiến cho mặt sau đầu gối cô va vào mép băng ghế đá, làm cô mất thăng bằng và vấp. “Thưa ngài.” Cô thốt lên.
Đôi môi anh cong lên phảng phất nụ cười. “Ta đã nghĩ là có thể tìm thấy em ở đây.”
Đôi mắt cô mở rộng khi cô nhận ra anh có ý định tìm cô. Trái tim cô đập rộn lên, nhưng ít nhất thì cô có thể giấu anh điều đó.
Anh liếc nhanh xuống băng ghế đá, ra hiệu là cô cứ tự nhiên mà ngồi lại. “Thật ra, ta đã t từ cửa sổ phòng ta. Ta muốn chắc chắn là em cảm thấy khá hơn.” Anh ôn tồn nói.
Kate ngồi xuống, sự thất vọng trong cổ họng cô. Anh chỉ là lịch sự thôi. Tất nhiên anh đang lịch sự. Thật ngu ngốc cái giấc mơ của cô - ngay cả khi chỉ trong một khoảnh khắc - rằng có lẽ có điều gì đó hơn thế. Anh là, cô cuối cùng thì cũng thừa nhận, một người tử tế, và bất cứ người tử tế nào cũng sẽ muốn chắc chắn rằng cô cảm thấy khá hơn sau sự việc hôm qua.
“Em đang như thế.” Cô trả lời. “Rất nhiều. Cảm ơn ngài.”
Nếu anh có nghĩ gì về câu nói đứt quãng của cô, anh cũng không biểu lộ ra. “Ta rất mừng.” Anh nói khi anh ngồi xuống cạnh cô. “Ta đã lo lắng cho em gần như cả đêm.”
Trái tim cô, nó đã đập quá nhanh rồi, lỡ một nhịp đập. “Ngài đã như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Làm sao mà ta lại không chứ?”
Kate nuốt xuống. Lại là vẻ lịch sự trời đánh đó nữa. Ồ, cô không nghi ngờ gì về sự quan tâm và lo lắng của anh là thật. Nó chỉ gây đau đớn vì chúng chỉ là kết quả của tấm lòng tử tế trong con người anh, không phải là một cảm giác gì đó đặc biệt dành cho cô.
Chẳng phải là cô mong đợi điều gì khác. Nhưng dù vậy cô thấy không thể không hy vọng được.
“Em rất tiếc vì đã làm phiền ngài vào tối muộn như thế.” Cô nói nhẹ nhàng, gần như bởi vì cô nghĩ cô nên như thế. Sự thật là, cô mừng đến điên cuồng khi có anh ở đó.
“Đừng có ngu ngốc thế.” Anh nói, vươn thẳng người một tí và chăm chú vào cô một cái nhìn hơi nghiêm nghị. “Ta ghét khi nghĩ rằng em chỉ có một mình lúc trời mưa bão. Ta mừng là ta đã ở đó để an ủi em.”
“Em thường ở một mình vào những trận mưa bão.” Cô thừa nhận.
Anthony cau mày. “Gia đình em không an ủi em qua những cơn bão sao?”
Cô trông hơi bẽn lẽn khi nói, “Họ không biết rằng em vẫn còn sợ chúng.”
Anh gật đầu chậm chạp. “Ta hiểu rồi. Có những lúc - ” Anthony dừng lại để hắng giọng, một thói quen anh thường sử dụng khi không hoàn toàn chắc chắn về những gì muốn nói. “Ta nghĩ em sẽ được an tâm khi có được sự giúp đỡ của mẹ và em gái, nhưng ta biết - ” Anh lại hắng giọng lần nữa. Anh biết quá rõ cảm giác kỳ lạ về việc yêu thương gia đình của mình đến rối trí, nhưng lại không thể chia sẻ những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất. Nó đem lại một cảm giác cô lập, đơn độc trong đám đông ồn ào và đầy tình yêu thương.
“Ta biết,” anh nói lần nữa, giọng cố ý tỏ ra điềm tĩnh và kiềm chế, “có thể thường rất khó khăn để chia sẻ nỗi sợ hãi với những người mà mình yêu quý sâu sắc.”
Đôi mắt nâu của cô, thông minh và ấm áp và cảm thông, tập trung vào anh. Trong một khoảnh khắc anh có ý nghĩ kinh khủng rằng cô biết mọi điều về anh, tất cả mọi điều từ khi anh được sinh ra cho đến cái chết chắc chắn của anh. Có vẻ như, trong giây lát đó, với khuôn mặt cô ngẩng lên về phía anh và đôi môi cô hơi hé mở, rằng cô, hơn bất cứ ai khác đã bao giờ từng đặt chân trên trái đất, thật sự biết anh.
Nó thật xúc động.
Nhưng hơn cả thế, nó thật đáng sợ.
“Ngài là một người khôn ngoan.” Cô thì thầm.
Anh phải mất một lúc để nhớ ra họ đang nói về điều gì. À phải rồi, những nỗi sợ hãi. Anh biết chúng. Anh cố cười cho qua lời khen của cô. “Hầu hết thời gian ta là một người rất ngu ngốc.”
Cô lắc đầu. “Không. Em nghĩ ngài đã diễn đạt nó rất tốt. Tất nhiên em sẽ không nói với Mary và Edwina. Em không muốn họ phải bối rối.” Cô nhâm nhi môi mình trong một lúc - một cử động nhỏ hài hước của răng cô mà anh thấy hấp dẫn kỳ lạ.
“Tất nhiên,” cô thêm vào, “nếu em thành thật với chính mình, em phải thú nhận là động cơ của em không phải hoàn toàn không ích kỷ. Chắc chắn, một phần nhỏ trong những lời nói dối bất đắc dĩ của em là vì mong muốn không bị nhìn nhận như một kẻ
“Đó không phải là một tội lỗi gì kinh khủng.” Anh thì thầm.
“Không hơn nhiều tội lỗi khác.” Kate nói với một nụ cười. “Nhưng em sẽ đoán bừa đó là điều mà ngài cũng phải chịu đựng.”
Anh không nói gì, chỉ gật đầu thừa nhận.
“Chúng ta có những vai diễn phải khoác lên mình trong cuộc đời,” cô nói tiếp, “và của em đã luôn luôn là người mạnh mẽ và khôn ngoan. Chui dưới một cái bàn trong lúc trời mưa bão không phải là vai trò đó.”
“Em gái của em,” anh nói điềm tĩnh, “có thể mạnh mẽ nhiều hơn là em nghĩ.”
Đôi mắt cô lướt đến gương mặt anh. Có phải anh đang cố nói với cô rằng anh đã yêu Edwina? Anh đã khen ngợi sự duyên dáng và vẻ đẹp của cô trước đây, nhưng chưa bao giờ anh đề cập đến con người bên trong của cô ấy.
Đôi mắt Kate tìm kiếm mắt anh chừng nào mà cô còn dám làm thế, nhưng cô chẳng tìm thấy gì hé lộ cảm xúc thật sự của anh. “Em không ngụ ý rằng con bé không mạnh mẽ.” Cô cuối cùng cũng trả lời. “Nhưng em là chị gái. Em đã luôn phải mạnh mẽ vì em gái mình. Dù cho em gái em chỉ cần mạnh mẽ cho chính mình thôi.” Cô quay ánh mắt lại gặp mắt anh, chỉ để thấy anh đang nhìn cô chăm chăm với một sự dữ dội kỳ lạ, gần như là anh có thể nhìn xuyên qua da cô vào tận trong tâm hồn cô. “Ngài cũng là con cả trong gia đình.” Cô nói. “Em chắc là ngài hiểu ý em.”
Anh gật đầu, và đôi mắt anh trông vừa thú vị vừa có vẻ cam chịu cùng một lúc. “Chính xác.”
Cô trả lời anh bằng một nụ cười, dạng nụ cười giữa những người có cùng trải nghiệm và thử thách giống nhau. Và khi cô cảm thấy mình đang trở nên thoải mái khi ở bên anh, gần như thể cô có thể áp sát vào bên anh và chìm đắm bản thân vào hơi ấm của cơ thể anh, cô biết rằng cô không thể lần lữa nghĩa vụ của mình nữa.
Cô phải nói với anh rằng cô đã rút lại sự phản đối của mình về sự kết hợp của anh cùng Edwina. Thật không công bằng cho bất cứ ai khi giữ điều đó cho riêng mình, chỉ bởi vì cô muốn giữ anh cho chính cô, dù chỉ là trong vài hoảnh khắc tuyệt vời ở ngay đây trong khu vườn.
Cô hít vào thật sâu, vươn thẳng vai, và quay sang anh.
Anh nhìn vào cô chờ đợi. Rất rõ ràng cô có gì đó muốn nói.
Môi Kate mở hé. Nhưng không có gì thoát ra.
“Vâng?” Anh hỏi, trông hơi thích thú.
“Thưa ngài.” Cô thốt lên.
“Anthony.” Anh sửa lại nhẹ nhàng.
“Anthony.” Cô nhắc lại, lòng tự hỏi tại sao dùng tên của anh lại khiến cho việc này càng khó khăn hơn. “Em cần nói với ngài về vài điều.”
Anh cười. “Ta đã kết luận như thế.”
Đôi mắt cô dán chặt khó hiểu vào chân cô, đang vẽ những đường bán nguyệt trên con đường đất bụi bặm. “Việc đó... ừm... là về Edwina.”
Cặp lông mày Anthony nhướng lên khi anh nhìn theo ánh mắt cô đến chân cô đang để lại những vòng bán nguyệt lại phía sau và đang vẽ những đường thẳng. “Có điều gì không ổn với em gái em?” Anh dịu dàng hỏi thăm.
Cô lắc đầu, nhìn lên lại. “Không hề. Em tin con bé đang ở trong phòng khách, đang viết một lá thư cho họ hàng của chúng em ở Somerset. Những quý cô thích làm thế, ngài biết đấy.”
Anh chớp mắt. “Làm gì?”
“Viết thư. Em không hay thư từ nhiều lắm,” cô nói, những lời của cô bật ra trong một ngữ điệu dồn dập kỳ lạ, “bởi vì em hiếm khi có kiên nhẫn để ngồi yên bên bàn đủ lâu để viết trọn vẹn một bức thư. Chưa kể đến chữ của em thì không nhìn được. Nhưng hầu hết các quý cô dành phần lớn thời gian mỗi ngày cho việc viết thư.”
Anh cố để không cười. “Em muốn cảnh báo ta rằng em gái em thích viết thư?” “Không, tất nhiên không.” Cô làu bàu. “Chỉ là ngài đã hỏi liệu em ấy có ổn không, và em nói tất nhiên, và em đã nói với ngài con bé đang ở đâu, và rồi chúng ta đã đi chệch khỏi chủ đề, và -”
Anh đặt một bàn tay lên tay cô, ngăn cô lại. “Em cần nói với ta điều gì, Kate?”
Anh nhìn với sự thích thú khi cô co vai lại và nghiến chặt hàm. Cô trông như thể đang chuẩn bị cho một nhiệm vụ ghê gớm. Rồi, chỉ trong một câu nói vội vàng, cô nói, “Em chỉ muốn ngài biết là em đã rút lại sự phản đối của mình đối với chuyện theo đuổi của ngài với Edwina.”
Ngực anh bỗng nhiên cảm thấy một tí trống rỗng. “Ta... hiểu rồi.” Anh nói, không phải bởi vì anh có hiểu, mà chỉ bởi vì anh phải nói điều gì đó.
“Em thừa nhận em đã có định kiến mạnh mẽ về ngài,” cô nói tiếp nhanh chóng, “nhưng em đã được hiểu ngài hơn từ khi đến Aubrey Hall, và trong sự nhận thức của em, em không thể để cho ngài nghĩ rằng em sẽ ngáng đường của ngài. Nó sẽ là - nó thật là không phải về phía em.”
Anthony chỉ nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không biết nói gì. Có điều gì đó, anh lờ mờ nhận ra, làm anh hụt hẫng bởi cô tự nguyện gả anh cho em gái, trong khi anh đã trải qua hai ngày vừa rồi chống chọi lại với thôi thúc hôn cô đến ngất xỉu.
Mặt khác, chẳng phải đây là điều anh muốn? Edwina sẽ là người vợ hoàn hảo.
Kate thì không.
Edwina phù hợp với tất cả những mục tiêu anh đề ra khi anh cuối cùng cũng quyết định lấy vợ.
Kate thì không.
Và anh chắc chắn là không thể ve vãn Kate nếu anh có ý định kết hôn với Edwina.
Cô đang dâng cho anh thứ mà anh muốn - chính xác, anh nhắc nhở mình, thứ mà anh muốn; với sự chúc phúc của chị gái, Edwina sẽ kết hôn với anh vào ngay tuần tới nếu anh muốn thế.
Vậy thì tại cái quái quỷ gì mà anh lại muốn chụp lấy vai cô và lắc và lắc và lắc cho đến khi cô rút lại những từ ngữ khó chịu chết tiệt kia?
Là do tia sáng đó. Tia sáng đáng nguyền rủa đó chưa bao giờ mờ đi giữa họ. Cái gai gớm ghiếc của nhận thức đó thiêu đốt mỗi khi cô bước vào một căn phòng, hay hít thở, hoặc nhón một ngón chân. Cái cảm giác đắm chìm đó rằng anh có thể, nếu anh để mình, yêu cô.
Đó là điều mà anh sợ nhất.
Có lẽ là điều duy nhất mà anh sợ.
Nó thật mỉa mai, nhưng cái chết lại là thứ mà anh không sợ. Cái chết không đáng sợ đối với một người đàn ông cô đơn. Điều đó không có gì đáng sợ khi một người đã tránh được mọi liên hệ trên trái đất.
Tình yêu thật sự là một điều đặc biệt, thiêng liêng. Anthony biết điều đó. Anh đã nhìn thấy nó vào mỗi ngày trong tuổi thơ của anh, mỗi khi cha mẹ anh chia sẻ một cái nhìn hay một cái chạm tay.
Nhưng tình yêu là kẻ thù của một người đàn ông đang hấp hối. Đó là điều duy nhất có thể khiến cho những năm tháng còn lại của anh không thể chịu đựng được - được nếm trải hạnh phúc và biết rằng rồi nó sẽ bị lấy đi. Và đó có thể là lý do vì sao, khi Anthony cuối cùng cũng phản ứng lại với những lời của cô, anh không kéo mạnh cô vào người anh và hôn cô cho đến khi cô thở hổn hển, và anh không áp môi mình vào tai cô và chà sát ria anh vào làn da cô, để chắc chắn rằng cô hiểu anh đang ở trong lửa vì cô, và không phải vì em gái cô.
Không bao giờ vì em gái cô.
Thay vào đó, anh chỉ nhìn vào cô một cách điềm tĩnh, đôi mắt anh rất, rất tĩnh lặng hơn là trái tim anh, và nói, “Ta thấy rất nhẹ nhõm.” Trong khi anh có cảm giác kỳ lạ nhất là anh không thật sự ở đó, mà lại quan sát toàn bộ sự việc - không gì hơn ngoài một trò hề, thật sự - từ bên ngoài cơ thể anh, trong khi tự hỏi cái quái gì đang diễn ra.
Cô mỉm cười yếu ớt và nói, “Em đã nghĩ ngài có thể sẽ cảm thấy như vậy.”
“Kate, ta -”
Cô không bao giờ biết anh muốn nói gì. Thật ra, anh cũng chẳng chắc anh định nói gì. Anh còn không nhận ra anh sắp nói cho đến khi tên cô trượt ra khỏi môi anh.
Nhưng những lời của anh sẽ mãi không được thốt lên, bởi vì vào khoảnh khắc đó, anh nghe thấy nó.
Một tiếng rì rầm nhỏ. Một tiếng đập cánh thì đúng hơn. Nó là loại âm thanh mà hầu hết mọi người đều thấy khó chịu.
Không có gì, đối với Anthony, có thể khủng khiếp hơn.
“Đừng cử động.” Anh thì thầm, giọng khàn đi vì sợ hãi.
Đôi mắt Kate nheo lại, và tất nhiên là cô cử động, cố gắng quay người. “Ngài đang nói về điều gì thế? Có gì không ổn vậy?”
“Chỉ đừng cử động.” Anh lặp lại.
Đôi mắt cô trượt sang bên trái, rồi cằm cô theo sau khoảng một phần tư inch. “Ôi, nó chỉ là một con ong!” Gương mặt cô biến đổi thành một cái cười toét miệng nhẹ nhõm, và cô đưa tay lên để vẫy nó đi. “Vì chúa, Anthony, ngài đừng làm thế lần nữa. Ngài làm em sợ trong một lúc đấy.”
Tay Anthony vung ra và kẹp chặt cổ tay cô với sức mạnh gây đau đớn. “Ta đã nói đừng cử động.” Anh rít
“Ngài Anthony,” cô nói, cười to, “nó là một con ong.”
Anh giữ cô bất động, cái siết của anh chặt và đau đớn, đôi mắt anh không hề rời khỏi con vật kinh tởm đó, nhìn nó lượn lờ đầy ngụ ý quanh đầu cô. Anh bị tê liệt vì sợ hãi, và sự điên tiết, và điều gì đó khác anh không thể nắm bắt được.
Không phải là anh chưa tiếp xúc với ong trong mười một năm từ khi cha anh mất. Một người không thể sinh sống ở nước Anh và lại mong muốn tránh được chúng.
Cho đến bây giờ, sự thật là, anh đã buộc mình phải ve vãn chúng bằng một thái độ kỳ lạ theo thuyết định mệnh. Anh luôn luôn nghĩ rằng anh có thể đi theo mọi bước đi của cha anh. Nếu ông bị giết bởi một con côn trùng nhỏ bé, thì thề có Chúa, anh sẽ làm thế khi đứng thẳng và giữ nguyên vị trí. Anh sẽ chết dù sớm hay... à thì, sớm hơn, và anh sẽ không chạy trốn vài con bọ chết tiệt. Và thế là khi một con bay qua, anh cười to, anh chế nhạo, anh nguyền rủa, và anh phủi nó đi với tay anh, thách thức nó trả miếng.
Và anh không bao giờ bị chích.
Nhưng khi thấy một con ong bay quá gần Kate, phớt qua tóc cô, đậu lên tay áo cô - điều đó thật khủng khiếp, gần như bị thôi miên. Trí óc anh chạy đua tới trước, và anh thấy con quái vật tí hon đó cắm nọc ong của nó vào làn da mềm mại của cô, anh thấy cô hấp hối, trượt dần xuống nền đất.
Anh thấy cô ở đây tại Aubrey Hall, được đặt trên cùng cái giường đã được sử dụng như cái quan tài đầu tiên của cha anh.
“Chỉ cần im lặng thôi.” Anh thì thầm. “Chúng ta sẽ đứng dậy - chậm thôi. Rồi chúng ta sẽ đi nơi khác.”
“Ngài Anthony.” Cô nói, đôi mắt cô nheo lại trong một thái độ mất kiên nhẫn khó chịu. “Có gì không ổn với ngài vậy?”
Anh kéo tay cô, cố gắng buộc cô đứng dậy, nhưng cô cưỡng lại. “Nó là một con ong.” Cô nói với một giọng bực mình. “Ngừng thái độ kỳ lạ này lại đi. Vì Chúa, nó sẽ không giết em được.”
Những lời của cô treo lơ lửng nặng nề trong khoảng không, gần như là một vật thể rắn, sẵn sàng rơi xuống nền đất và đè nghiến cả hai người họ. Rồi, cuối cùng, khi Anthony cảm thấy cổ họng anh thả lỏng đủ để có thể nói, anh nói trong một giọng trầm, dữ dội. “Nó có thể.”
Kate đông cứng lại, không phải vì cô có ý vâng lời anh, mà bởi vì có điều gì trong vẻ mặt anh, điều gì đó trong mắt anh, làm cho cô kinh hãi. Anh trông khác hẳn, như bị điều khiển bởi một con quỷ vô hình nào đó. “Ngài Anthony,” cô nói trong một giọng mà cô hy vọng là điềm tĩnh và đầy uy quyền, “bỏ tay tôi ra ngay bây giờ.”
Cô kéo, nhưng anh không thả lỏng tay, và con ong thì vẫn lượn lờ liên tục xung quanh cô.
“Anthony!” Cô thốt lên. “Ngừng lại ngay -”
Phần cuối trong câu của cô bị ngưng lại khi cô đã có thể giật được tay ra khỏi cái nắm chặt đau điếng của anh. Sự tự do bất ngờ khiến cho cô mất thăng bằng, và cánh tay cô vung vẩy, mặt trong khuỷu tay cô đập phải con ong, nó thốt ra một tiếng vù to và đầy tức giận khi lực đẩy hất nó vào không trung, nó tung vào làn da trần trên thân áo mặc buổi chiều của cô.
“Ôi, vì lòng kính - Ow!” Kate rú lên khi con ong, không nghi ngờ gì là cáu tiết vì bị xúc phạm, đâm vòi của nó vào da cô. “Ôi, chết tiệt.” Cô chửi thề, hoàn toàn qua ngưỡng giả vờ với ngôn ngữ lịch sự. Nó chỉ là một vết ong chích, tất nhiên, và không phải điều gì mà cô đã chưa từng trải trước đây, nhưng chết tiệt nó đi, nó đau.
“Ôi, chán thật.” Cô lầm bầm, kéo cằm về phía trước ngực để có thể nhìn xuống rõ hơn vết sưng tấy ngay sát mép áo lót của cô. “Giờ thì em phải vào trong nhà lấy thuốc bôi đây, và nó sẽ dính hết vào váy áo của em.” Cô nói với một cái hít mũi khinh bỉ, cô phủi xác con ong đi và làu bàu. “À, ít nhất thì nó cũng chết rồi, con vật khó chịu. Đó chắc chắn là sự công bằng duy nhất trong -”
Đó là khi cô nhìn lên và bắt gặp khuôn mặt của Anthony. Anh trắng bệch. Không phải là tái đi, cũng không phải vẻ thiếu máu, nhưng trắng bệch. “Ôi, Chúa tôi,” Anh thì thầm, và điều kỳ lạ nhất là môi anh còn không hề cử động. “Ôi, Chúa tôi.”
“Anthony?” Cô hỏi, nghiêng người tới trước và trong một lúc đã quên mất vết chích đau đớn trên ngực cô. “Anthony, có gì không ổn vậy?”
Bất cứ trạng thái nào anh đang kẹt lại bỗng dưng bùng ra, và anh lao tới trước, thô bạo chộp lấy một bên vai cô với một bàn tay, trong khi tay kia anh túm lấy áo lót của chiếc váy cô mặc, kéo nó xuống để nhìn rõ hơn vết thương của cô.
“Thưa ngài!” Cô hét lên. “Ngừng lại!”
Anh không nói gì, nhưng hơi thở của anh đứt quãng và nhanh khi anh ghìm chặt cô vào lưng ghế băng, vẫn còn giữ váy cô trễ xuống, không quá thấp đủ để phơi bày cô, nhưng chắc chắn là thấp hơn lễ ng
“Anthony!” Cô cố gắng, hy vọng là gọi tên anh có thể khiến anh chú ý. Cô không hề biết người đàn ông này; anh ta không phải người đã ngồi cùng cô chỉ mới hai phút trước đây. Anh ta đang nổi điên, cuồng loạn, và hoàn toàn không phản ứng với sự phản kháng của cô.
“Em có im miệng đi không?” Anh rít lên, không một lần nhìn lên cô. Đôi mắt anh tập trung vào vòng tròn đỏ đang sưng lên trên ngực cô, và với đôi tay run rẩy anh nặn nọc ong ra khỏi da cô.
“Anthony, em ổn mà!” Cô đề nghị. “Ngài nên -”
Cô thở hổn hển. Anh đã di chuyển bàn tay một chút khi anh dùng tay kia để giật một cái khăn tay ra khỏi túi anh, và giờ nó đang không nhẹ nhàng gì chụp lấy cả một bên ngực cô.
“Anthony, anh đang làm gì vậy?” Cô chụp lấy tay anh, cố gắng đẩy nó ra khỏi người cô, nhưng sức mạnh của anh lại hơn cô rất nhiều.
Anh ép cô càng chặt hơn vào lưng chiếc ghế băng, tay anh gần như ép dẹp ngực cô. “Đứng yên!” Anh quát, và rồi anh lấy cái khăn tay và bắt đầu ấn vào vết sưng.
“Anh đang làm gì?” Cô hỏi, vẫn còn cố dứt đi.
Anh không nhìn lên. “Đẩy chất độc ra ngoài.”
“Nó có chất độc sao?”
“Nó phải có.” Anh lầm bầm. “Nó phải có. Cái gì đó đang giết chết em.”
Cô há hốc miệng. “Cái gì đó đang giết chết em? Anh có điên không? Chẳng có gì đang giết em cả. Nó chỉ là một vết ong chích thôi.”
Nhưng anh không thèm quan tâm đến cô, quá tập trung vào công việc quan trọng của anh là chăm sóc vết thương cho cô.
“Anthony.” Cô nói trong một giọng trầm tĩnh, cố nói lý lẽ với anh. “Em rất cảm kích sự lo lắng của anh, nhưng em đã từng bị ong chích trước đây ít nhất là cả tá lần rồi, và em -”
“Ông cũng đã từng bị chích trước đó.” Anh ngắt lời.
Có điều gì đó trong giọng của anh làm cô rùng mình lạnh xương sống. “Ai?” Cô thì thào.
Anh ép cái khăn tay chặt hơn vào chất lỏng đang rỉ ra. “Cha anh,” anh nói thẳng thừng, “và nó đã giết ông.”
Cô không thể tin nổi điều đó. “Một con ong?”
“Phải, một con ong.” Anh quát. “Em đã không lắng nghe anh nói sao?”
“Anh Anthony, một con ong nhỏ không thể giết một người được.”
Anh thật sự đã ngừng lại công việc của anh trong một giây ngắn ngủi để liếc nhìn lên cô. Đôi mắt anh nặng nề, bị ám ảnh. “Anh chắc chắn với em là nó có thể.” Anh độp lại.
Kate không thể hoàn toàn tin vào những lời của anh, nhưng cô cũng không nghĩ anh đang nói dối, và vì vậy cô giữ yên trong một lúc, nhận ra anh đang cần phải chăm sóc vết ong chích của cô hơn là cô cần phải dứt ra khỏi sự quan tâm của anh.
“Nó vẫn còn sưng.” Anh lầm bầm, ép mạnh hơn với cái khăn tay. “Anh không nghĩ là nó đã bị đẩy ra hết.”
“Em chắc là em sẽ ổn thôi.” Cô nói nhẹ nhàng, sự cáu tiết của cô với anh gần như chuyển thành sự lo lắng của người mẹ. Lông mày anh nhăn lại với vẻ chăm chú, và những hành động của anh vẫn còn mang một vẻ hoảng loạn. Anh đang chết điếng, cô nhận ra, sợ rằng cô sẽ chết ngay tại chỗ trên chiếc ghế băng này, bị giết bởi một con ong.
Nó có vẻ không thể hiểu được, vậy mà nó lại là sự thật.
Anh lắc đầu. “Nó không đủ,” anh nói khản đặc, “anh phải lấy nó ra hết.”
“Anh Anthony, em - Anh đang làm gì thế
Anh ngửa cằm cô ra sau và đầu anh đang thu hẹp khoảng cách giữa họ, gần như là anh có ý hôn cô.
“Anh sẽ phải hút nọc độc ra ngoài.” Anh nói cứng nhắc. “ Chỉ cần giữ yên thôi.”
“Anthony!” Cô hét lên. “Anh không thể - ” Cô thở hổn hển, hoàn toàn không thể kết thúc câu nói của mình một khi cảm thấy môi anh đặt lên da cô, ấn vào một lực nhẹ nhưng không lay chuyển được, kéo cô vào miệng anh. Kate không biết nên phản ứng thế nào, không hề biết nên đẩy anh ra hay kéo anh vào gần hơn.
Nhưng cuối cùng cô chỉ cứng đơ người. Bởi vì khi cô ngước đầu lên và nhìn qua vai anh, cô thấy một nhóm ba người phụ nữ đang nhìn chằm chằm với những vẻ mặt sửng sốt.
Mary.
Lady Bridgerton.
Và Mrs.Featherington, người tung tin đồn thổi nhiều nhất của công chúng.
Và Kate biết, không một chút nghi ngờ nào, rằng cuộc đời cô sẽ không bao giờ trở lại như cũ.