Sáng hôm sau, tôi lang thang trên những con phố gần ga tàu, chẳng biết phải đi đâu. Phải đến chiều tối, tôi mới bắt được một chuyến tàu đi về hướng Thanh Miên. Càng đi trời càng ấm, cây cối càng nhiều. Giờ này, ở Bắc Kinh đang vào độ lạnh nhất của mùa đông, vậy mà ở đây, thời thiết vẫn cứ như là mùa thu vậy. Chỉ tiếc là đi đường dài, đầu lại đau nên tôi không còn hứng thú ngắm phong cảnh hai bên đường, thiếp đi đến tận nửa đêm.
Tỉnh dậy, tôi đã thấy tàu dừng lại. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường, tôi nhìn thấy tấm biển ghi hai chữ “Ô Tuyền”.
Dù sự việc đã qua lâu rồi, nhưng lần đầu tiên An Tâm kể cho tôi nghe vụ truy quét ma túy ở Ô Tuyền, em vẫn chưa hết bàng hoàng. Khi đó, em hoàn toàn không nghĩ được nếu Mao Kiệt rơi vào tay cảnh sát thì sẽ có hậu quả thế nào, vì em quá sững sờ khi biết anh ta chính là mục tiêu em đang tìm.
An Tâm quay người lại, đi về phía mạn thuyền, Mao Kiệt cũng theo sau. Họ đứng dựa vào lan can sắt, đối diện với con sông Ô Tuyền đang dần dần chìm vào bóng tối, im lặng. An Tâm đặt chiếc túi trên tay xuống, Mao Kiệt cũng để chiếc túi du lịch xuống cạnh túi của An Tâm một cách rất tự nhiên. Đúng lúc đó, hành khách trên thuyền lục tục xách đồ của mình lên và hướng về phía mũi thuyền. Thuyền đã cập bến. An Tâm và Mao Kiệt vẫn đứng im, mặc kệ những hành khách sau lưng đang chen chúc nhau lên bờ. An Tâm cảm thấy mình nên nói gì đó với Mao Kiệt, nhưng lại không sao thốt nên lời. Còn Mao Kiệt thì nhíu mày, gằn giọng hỏi: “Sao em lại làm công việc này?”
An Tâm không trả lời, em biết có mấy cảnh sát đang đứng sau lưng mình, cũng gằn giọng nói: “Xuống thuyền đi.”
An Tâm thấy Mao Kiệt cúi người xuống, tay phải của anh ta hướng về hai chiếc túi du lịch đặt cạnh nhau. Em dán mắt vào bàn tay của anh ta, nếu anh ta xách chiếc túi của em lên tức là sẽ mắc vào tội chết.
Mao Kiệt không chọn chiếc túi của An Tâm mà lại cầm chiếc túi đen của anh ta lên. Em nhìn theo cánh tay của anh ta, tim đập thình thịch. Nếu Mao Kiệt không cầm chiếc túi của em thì sẽ không bị kết tội buôn bán ma túy. Em thực sự không muốn anh ta dính vào thứ hàng trắng chết người đó. Hai người nhìn nhau trân trân, thế rồi Mao Kiệt đưa chiếc túi du lịch màu đen đó cho An Tâm, dùng ngữ điệu của một người anh căn dặn em gái để nói với em: “Từ nay trở đi, em không được làm công việc này nữa. Đây không phải là việc mà một cô gái nên làm. Không cần biết em đã làm bao lâu nhưng đây là lần cuối cùng, rõ chưa?”
An Tâm không đáp, em bàng hoàng đến mức không thốt nên lời, chỉ biết giương mắt nhìn Mao Kiệt nhét chiếc túi đó vào tay em, sau đó cúi xuống xách chiếc túi còn lại lên. Vào giây phút anh ta nhấc chiếc túi đựng heroin lên, trái tim An Tâm dường như vỡ vụn.
Mao Kiệt nhìn xung quanh rồi nói với An Tâm: “Đi đi, mai anh sẽ đến tìm em.”
An Tâm quay người trong vô hồn, xách chiếc túi anh ta đưa, đi về phía mũi thuyền. Trong túi không biết đựng thứ gì, không nặng lắm, nhưng mỗi bước chân em đều cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
An Tâm chen vào tốp người cuối cùng xuống thuyền. Em biết Mao Kiệt đang theo sau và có ý giữ khoảng cách với em. Khi em vừa mới bước lên bờ, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một tiếng thét lớn. Cùng lúc đó, rất nhiều người trên bờ quay lại nhìn một cách sợ hãi.
Dựa vào tiếng thét và nét mặt của những người đứng trên bờ, em biết đồng đội của mình đã hành động.
Chuyên án kết thúc thắng lợi, Mao Kiệt giơ tay chịu trói, gần như không kháng cự.
Cảnh sát giải Mao Kiệt về đồn. An Tâm đi vòng qua một con phố rồi mới quay lại bến thuyền. Đội phó Tiền khen em: “An Tâm cừ lắm, trận đầu ra quân đã thành công rồi, lúc ở trên thuyền, em bình tĩnh hơn tôi tưởng đấy.”
Những đồng nghiệp khác cũng khen: “Đừng coi thường lần đầu xuất trận của An Tâm. Em nói chuyện với thằng đó cứ như người thân quen vậy, không ngờ An Tâm lại đóng kịch giỏi thế.”
Đội phó Tiền nói: “An Tâm cũng có duyên thật đấy nhỉ. Trên tàu hỏa, thằng lưu manh đó cứ bám lấy em. Thằng ranh đó cũng ghê ra phết đấy. Bình thường, loại người làm mấy việc phạm pháp cân não này, dù có to gan đến mấy cũng phải cảm thấy ít nhiều căng thẳng, lo lắng, thế mà thằng đó lại còn có hứng tán gái. Không biết nó có đầu óc không nữa.”
Một người khác tiếp lời: “Anh Tiền, anh đừng xem thường bọn người đó. Chúng đã có gan đi buôn ma túy, chứng tỏ tố chất tâm lý không hề kém, chí ít là không sợ chết. Huống hồ thằng ranh đó còn trẻ thế cơ mà. Thời buổi này, bọn trẻ con còn to gan liều lĩnh hơn cả đám tội phạm lớn tuổi ấy chứ. Bọn chúng căn bản không có cảm giác tội lỗi. Anh còn nhớ vụ án mạng năm ngoái không? Một đứa bé mười tuổi mà có thể giết người như chơi trò chơi, không sợ gì cả, đến lúc bị bắt vào trại, nó vẫn ăn ngủ như thường, không chút hối hận.”
Mọi người phá lên cười, khen người đó nói có lý.
Chỉ có An Tâm là không cười nổi, trong lòng em không hề có niềm vui chiến thắng. Là một cảnh sát phòng chống ma túy, lần đầu ra trận đã hoàn thành nhiệm vụ, đáng lẽ em phải thấy vui mới phải. Nhưng em chỉ trầm ngâm ngồi sau xe, mắt nhìn ra cửa, không nói một câu. Bên ngoài xe là bóng tối mịt mùng. Trong xe là những cảnh sát nói cười rôm rả. Cũng may là trong xe hơi tối nên không ai nhận ra sự trầm ngâm khác thường của em. Mà nếu có nhận ra thì chắc bọn họ sẽ cho rằng đó là lần đầu tiên em tham gia phá án nên quá xúc động, muốn im lặng một lát để sự phấn khích ban nãy lắng xuống.
Hơn mười giờ đêm, họ mới về tới trụ sở của đội. Chiếc xe áp giải Mao Kiệt cũng đã về. Anh ta bị đưa vào phòng chờ thẩm tra hơi chếch ở phía đối diện với phòng làm việc của An Tâm. Qua ô cửa sổ, em có thể nhìn thấy ánh đèn trong căn phòng đó. Em nghĩ chắc Mao Kiệt không thể ngờ được, hôm nay người con gái anh ta yêu đã đóng vai mồi nhử rất đạt.
Về đến đội, việc đầu tiên An Tâm làm là gọi điện cho Thiết Quân.
“Tối nay em không về nhà, anh cứ ngủ trước đi nhé!” An Tâm nói.
Thiết Quân không hề trách móc em, ngược lại còn nói những câu an ủi: “Em đang có thai, thức đêm như vậy có sao không? Có cần anh đến nói với sếp em một tiếng không?”
“Không cần, em sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Có cần anh đến đó với em không?”
“Không cần, bọn em đang làm việc, anh cứ ngủ trước đi, mai em về sớm.”
Nói rồi, An Tâm dập máy, không hiểu sao nước mắt cứ muốn tuôn rơi, em vừa cảm thấy có lỗi với Thiết Quân vừa cảm thấy có lỗi với Mao Kiệt. Không ngờ anh ta lại chết trong tay em, việc em là đội viên đội Phòng chống ma túy không có quan hệ gì với việc quen biết anh ta cả.
Việc thẩm tra Mao Kiệt không hề thuận lợi, đến tên thật anh ta còn không chịu khai, chỉ nói mình là “Mao Mao” và phủ nhận có liên quan đến số ma túy đó. Anh ta nói mình đến Ô Tuyền để mang lá trà chi một người thân mở cửa hàng tạp hóa. Trên thuyền, có một người con gái chủ động hỏi anh ta đang đi đưa lá trà có phải không. Cô gái đó tự xưng là người của cửa hàng tạp hóa nên anh ta đã đưa lá trà cho cô ta. Sau đó cô gái (tức là An Tâm) nhờ anh ta xách một chiếc túi rất nặng, nhưng vừa xuống thuyền đã không thấy cô ta đâu. Thậm chí, anh ta còn đề nghị cảnh sát nhanh chóng đi bắt cô gái đó, nói là bị cô ta giăng bẫy hãm hại. Mao Kiệt thêu dệt nên một câu chuyện rất hợp lý. Khi kiểm tra tang vật, cảnh sát thấy đúng là bên trong túi chỉ có lá trà.
Khẩu cung của Mao Kiệt trùng khớp với chứng cứ, cho thấy anh ta đã chuẩn bị rất chu đáo. Cảnh sát hỏi nhà anh ta ở đâu, Mao Kiệt trả lời, sếp Phan liền phái người đi điều tra, phát hiện đó là một căn nhà nhỏ hình như không có người ở mà chỉ để mấy thứ hàng hóa lặt vặt.
Trong phòng tạm giam, Mao Kiệt luôn miệng kêu oan, đòi cảnh sát thả anh ta ra, nếu không anh ta sẽ kiện cảnh sát vi phạm nhân quyền. Đúng lúc chuyên án gặp khó khăn, Sở trưởng Sở Cảnh sát tỉnh đã đích thân xuống đội và nghe sếp Phan báo cáo qua tình hình, sau đó hội ý xem bước tiếp theo nên làm gì. Đang trong lúc chưa tìm được lối ra thì An Tâm gõ cửa, nói:
“Đội trưởng Phan, cháu cần gặp chú có việc.”
Sếp Phan nói: “Chờ một chút nhé.” Miệng nói vậy nhưng ông đã đứng lên, đi ra khỏi phòng họp. Trong hành lang không một bóng người, sếp Phan hỏi An Tâm: “Chuyện gì vậy?”
An Tâm cúi đầu, giọng run run: “Có một chuyện, cháu muốn báo cáo, người đó… cháu có quen.”
“Người nào?”
“Anh ta tên Mao Kiệt, là người Nam Đức, nhà ở đằng sau rạp chiếu phim Lao Động…”
Giọng nói của sếp Phan trở nên nghiêm túc: “Sao cháu quen cậu ta?”
An Tâm lảng tránh ánh mắt của sếp Phan, đáp: “Dạo trước, anh ta theo đuổi cháu.”
Sếp Phan giật mình. “Chuyện từ khi nào? Lâu chưa?”
“Hơn nửa năm trước.”
Ông ta im lặng một lát, chau mày hỏi tiếp: “Cháu với nó đi lại đến tận bây giờ sao?”
An Tâm mở miệng định đáp nhưng lại không biết phải nói thế nào mới đúng sự thật, hồi lâu mới thốt lên một tiếng: “Vâng.”
“Rốt cuộc thân thiết đến mức độ nào?” Dứt lời, sếp Phan thấy câu hỏi của mình có vẻ hơi nghiêm khắc, liền nhẹ giọng nói liên tiếp: “An Tâm, không phải chú muốn hỏi chuyện đời tư của cháu, nhưng cháu là cảnh sát, cháu cũng biết đây là một vụ án lớn, nếu có liên quan, cháu phải khai báo rõ với tổ chức.”
An Tâm hiểu rõ mức độ quan trọng của vấn đề, quan hệ giữa em và Mao Kiệt không thể tiếp tục che giấu được nữa. Thế là An Tâm kể hết, từ chuyện quen Mao Kiệt thế nào, tình cảm ra sao và cắt đứt mối quan hệ đó như thế nào. An Tâm không nói ra chuyện em đã từng qua đêm với anh ta nhưng sếp Phan đương nhiên có thể đoán ra. Qua sắc mặt của ông ta, em biết chuyện này có liên quan rất mật thiết đến thân phận của em và vụ án. Sếp Phan nghe xong, không có phản ứng gì, chỉ sa sầm mặt, nói: “Thôi được, chú biết rồi, cháu về phòng làm việc trước đi. Cháu viết hồ sơ vụ án đi, lát nữa chú sẽ gặp cháu.”
An Tâm về phòng làm việc, tiếp tục viết hồ sơ vụ án, trong lòng bối rối vô cùng. Phải đắn đo lắm em mới nói ra mối quan hệ giữa em và Mao Kiệt, chắc chắn về sau toàn đội cũng sẽ biết, Thiết Quân cũng sẽ biết, đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nếu Thiết Quân biết chuyện đó thì sẽ thế nào, sẽ đối xử với em ra sao? Em không biết, và cũng không dám nghĩ.
Em vốn định nói với sếp Phan là hãy giữ bí mật sự việc, giữ lại chút thể diện của người con gái cho em và cũng là giữ gìn gia đình nhỏ em mới xây dựng. Nhưng nhìn nét mặt nghiêm nghị của sếp Phan, em khó mà mở miệng ra được. Em cảm thấy mình không có quyền đề nghị việc đó nên đành quay về phòng làm việc, viết xong báo cáo, sau đó chờ tổ chức quyết định.
Báo cáo viết xong, vẫn chưa thấy sếp Phan quay lại. Sau đó, em nghe thấy tiếng sếp Phan và Sở trưởng tranh luận trong phòng họp.
Mãi sau này An Tâm mới biết, họ tranh luận là vì em. Sau khi nghe sếp Phan báo cáo sơ qua về mối quan hệ giữa em và Mao Kiệt, Sở trưởng liền đưa ra phương án để An Tâm thâm nhập vào đường dây buôn bán ma túy đó. Đầu tiên, để cho Mao Kiệt thấy An Tâm cũng bị bắt, sau đó đưa họ đến một nơi nào đó, giả vờ sơ hở để bọn họ trốn thoát, để Mao Kiệt kéo An Tâm đi gặp đồng bọn. Đúng lúc đó, bọn họ sẽ hốt trọn một mẻ lưới. Nhưng sếp Phan lại phản đối. Ông ta nói phương án đó có thể thực thi, nhưng người làm mồi nhử thì không thể là An Tâm được, vì em dù sao cũng là con gái, lại đang mang thai, từ trước đến giờ chỉ làm công tác hậu cần, chưa từng tham gia phá án. Nếu điều em đến một nơi nguy hiểm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào, còn đứa bé trong bụng nữa, cũng gần được ba tháng rồi. Hơn nữa, trước kia tên lưu manh Mao Kiệt kia theo đuổi em không thành công, nếu để hắn mang An Tâm đi, ngộ nhỡ hắn muốn chiếm đoạt em thì làm thế nào.
Sở trưởng bị một cấp dưới bác bỏ kế hoạch, cũng thấy hơi mất mặt. Lời sếp Phan nói rất có lý, nhưng Sở trưởng không hiểu rõ nội tình trong việc An Tâm nên phản ứng đầu tiên của ông ta là cố gắng giải thích phương án của mình: “Không phải tôi không nghĩ đến sự an toàn của đồng chí, chúng ta sẽ cố gắng giữ an toàn cho An Tâm, không để đồng chí ấy gặp nguy hiểm. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, huống hồ tôi cũng có bảo đồng chí ấy làm nội gián lâu dài đâu. Chúng ta tốc chiến tốc thắng, một hai ngày là sẽ bắt gọn ổ nhóm của bọn chúng. Nếu chuẩn bị chu đáo thì về cơ bản đồng chí An Tâm sẽ an toàn. Tôi nói “về cơ bản là an toàn” vì không thể loại trừ khả năng hi sinh. Chúng ta làm nghề này, không thể không nói đến sự hi sinh, ai có thể đảm bảo được là sẽ không có sự hi sinh mất mát, lẽ nào đội Phòng chống ma túy các anh chưa từng có người hi sinh?” Sau đó, ông ta quay sang nhỏ nhẹ nói: “Đồng chí Phan, cô sinh viên này về thực tập ở chỗ đồng chí sắp được một năm rồi nhỉ, đồng chí xem rốt cuộc có được không. Chúng ta đang đứng trước một cơ hội hiếm có, đồng chí xem có gì đáng lo ngại về an toàn không, còn chuyện tên kia giở trò đồi bại thì tôi thấy chắc không xảy ra đâu. Khi con người đứng giữa ranh giới sống chết, làm gì còn tâm trí cho chuyện đó.”
Sếp Phan thấy mình càng nói càng bị đuối lý, huống hồ cấp trên có lệnh thì dù ông không muốn cũng phải chấp hành, bèn nói với Sở trưởng: “Các vị là lãnh đạo, các vị tính toán xem nên làm thế nào thì làm.”
Sở trưởng thấy vậy, liền quay sang bàn bạc kế hoạch với các nhân viên khác.
Sếp Phan đăm chiêu đi ra khỏi phòng, châm thuốc hút. Hút được hai hơi, nhìn thấy một cảnh sát đi qua, trong đầu sếp Phan chợt lóe lên một suy nghĩ, liền gọi anh ta lại.
“Tiểu Vương, cậu lại đây.”
Tiểu Vương đến, sếp Phan liền nói: “Cậu đến phòng làm việc bảo An Tâm cầm bản báo cáo đến đây, viết được bao nhiêu, mang đến bấy nhiêu.”
Tiểu Vương nói: “Để cháu lấy cho.”
“Cậu bảo An Tâm cầm đến đây. Cô ấy biết phải mang gì đến.” Sếp Phan nói.
Sếp Phan dặn cấp dưới gọi An Tâm đến phòng thẩm vấn, nơi mấy cảnh sát đang thẩm tra Mao Kiệt. Mao Kiệt nhìn thấy em bước vào phòng, không những thế còn nói chuyện với mấy cảnh sát đang ở trong phòng, rồi họ lại đưa biên bản thẩm vấn cho em, khỏi nói cũng biết anh ta ngạc nhiên đến mức nào. Anh ta há hốc miệng, sững người nhìn em đi ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó mấy cảnh sát hỏi cung tiếp nhưng anh ta không còn nghe thấy gì nữa.
Sếp Phan đã đạt được mục đích, ông ta châm một điếu thuốc nhưng không hút mà vứt xuống sàn nhà, lấy chân di lên rồi quay về phòng họp. Trong phòng, mọi người đang bàn luận kế hoạch. Thấy ông ta đi vào, một cảnh sát đứng lên trình bày tường tận kế hoạch tác chiến.
Sếp Phan nghe xong, không phản đối, chỉ lặng lẽ gật đầu. Thế là kế hoạch được quyết định. Sau đó, Sở trưởng hạ lệnh ngừng cuộc thẩm tra lại rồi gọi mấy người tới giao nhiệm vụ. Bỗng nhiên, một cảnh sát ngắt lời Sở trưởng: “Không được đâu ạ, lúc nãy An Tâm đã chạm mặt tên đó trong phòng thẩm vấn. Hắn đã biết thân phận của An Tâm rồi.”
Sở trưởng lập tức tái mặt, quát: “Chẳng phải hắn không biết ư? Sao giờ lại có chuyện này?”
“Lúc nãy, An Tâm đến phòng thẩm vấn lấy biên bản hỏi cung, hắn ta đã nhìn thấy cô ấy.”
“Lấy biên bản hỏi cung? Ai sai mà cô ta đi?”
“Chúng tôi không biết các anh sắp xếp An Tâm vào kế hoạch tác chiến lần này. Hơn nữa, liệu cô ấy có đảm nhận được không?”
“Sao lại không được! Các cậu đừng xem thường sự dũng cảm và mưu trí của phụ nữ, nhiệm vụ hôm nay, chẳng pải cô ấy đã hoàn thành một cách xuất sắc ư?”
“Trời đất, nhiệm vụ này không giống với nhiệm vụ trước, lần này một mình cô ấy phải thâm nhập vào lòng địch, trong khi kinh nghiệm tác chiến thì chưa có.”
Mọi tranh luận, trách móc đều trở nên vô nghĩa, chỉ còn sếp Phan, đạo diễn của vở kịch đang đứng hút thuốc, không nói lời nào. Sở trưởng lúc đầu còn nghi hoặc lườm ông ta một cái, nhưng ông ta coi như không thấy.
Sau đó, họ gọi An Tâm đến phòng thẩm vấn, hỏi em về mối quan hệ với Mao Kiệt. Thực ra, nghĩ kĩ lại thì em cũng không rõ lắm về lai lịch của Mao Kiệt, ngoài việc biết anh ta có tính cách nóng nảy, bốc đồng, em chỉ biết anh ta buôn bán phụ gia đình. Trong nhà anh ta còn có bố mẹ và anh trai, nhưng em chưa từng gặp họ. Không phải Mao Kiệt muốn giấu em những điều đó mà là em không muốn tìm hiểu. Mối quan hệ giữa em và anh ta cũng chỉ là thoáng qua. Em cảm thấy nếu không sớm kết thúc mối quan hệ ấy thì một ngày nào đó, nó sẽ mang lại phiền phức cho em, không ngờ hậu quả lại nặng nề đến vậy.
Theo thông tin mà An Tâm cung cấp thì chỉ có địa chỉ nhà Mao Kiệt là thực. Sếp Phan đề nghị lập tức hành động, khám xét nhà Mao Kiệt. Mao Kiệt bị bắt đã ba tiếng, nếu hắn chần chừ không lộ mặt sẽ khiến đồng bọn nghi ngờ, phi tang chứng cứ.
Ý kiến của sếp Phan được Sở trưởng đồng ý ngay. Thế là mọi người lập tức xuất phát, An Tâm dẫn đường, ba xe chở mười mấy cảnh sát xé tan màn đêm, tiến thẳng tới nhà Mao Kiệt.
An Tâm từng đến nhà Mao Kiệt một lần, chính là hôm đầu tiên hai người gặp nhau, cũng vào một buổi đêm như vậy. Những kí ức dường như vẫn còn mới mẻ hiện lên trong đầu em.
An Tâm nhớ nhà Mao Kiệt ở gần rạp chiếu phim Lao Động. Xe cảnh sát vòng quanh một con ngõ, cuối cùng đã tìm thấy một ngôi nhà lớn, trước cổng có hàng cây cao chót vót. An Tâm chỉ nhớ lần đó đến nhà Mao Kiệt, bóng cây xum xuê trong đêm tối bao trùm lên ngôi nhà, mang lại một cảm giác rất bí ẩn.
Em nhớ cửa chính của ngôi nhà rất lớn, trong sân có nuôi chó. Đêm đó, khi Mao Kiệt dẫn An Tâm về nà, sợ chó sủa nên đã dẫn em đi vào từ cửa sau. Thế là An Tâm dẫn đồng đội đi ra cửa sau, bốn bề tĩnh lặng như tờ. Cảnh sát tắt đèn, xuống xe. Sếp Phan cử một tốp đi về phía cửa trước, hai nhóm mai phục ở bờ tường phía đông và tây, còn bản thân mình thì dẫn một tốp đi đến cửa sau.
Cửa sau vừa vang lên tiếng gõ cửa, con chó ở cửa trước liền sủa inh ỏi, cảnh sát buộc phải gõ cửa to hơn. Chưa gõ được mấy hồi thì cửa trước chợt vang lên tiếng súng nổ gấp gáp, ngay đến sếp Phan cũng cảm thấy bất ngờ. Ông ta liền hét lên: “Phá cửa!” Cảnh sát liền cùng nhau xô cửa thật mạnh. Nhưng cửa trước và cửa sau đều là cửa sắt, lấy thịt chọi sắt chẳng khác gì lấy chứng chọi đá, cánh cửa vẫn im lìm bất động.
Tiếng súng ở cửa trước dày đặc hơn, đến An Tâm cũng cảm thấy giống như một chiến trường hỗn loạn.
Sếp Phan phân biệt được tiếng súng của cảnh sát và tiếng súng của bọn tội phạm, đoán cảnh sát đang chiếm ưu thế. Lúc đó có người đề nghị chi viện cho cửa trước nhưng sếp Phan không đồng ý, giữ lại hai người tiếp tục phá cửa rồi ra lệnh cho những người còn lại đi bao vây xung quanh tường nhà. Ông ta bảo An Tâm quay về xe, còn mình thì xông về phía cửa trước.
An Tâm không thể ngờ lại có một vụ đấu súng diễn ra. Tiếng súng nổ chói tai khiến em ý thức được đó không phải là một giấc mơ, tất cả đều là thật. Em không biết mình có nên quay về tránh trong xe không nên đi được vài bước thì em dừng lại. Em thấy mình không phải là nhân chứng cần được bảo vệ của vụ án mà là một chiến sĩ của đội Phòng chống ma túy. Trong tình huống đó, em không nên trốn vào một nơi an toàn để bảo vệ bản thân. Nhưng nếu không quay lại xe thì em có thể làm gì? Đến súng em còn không mang theo, liều lĩnh xông lên thì có ích gì, không khéo còn khiến đồng đội phải mất thời gian bảo vệ em. Trong lúc bối rối, theo phản xạ An Tâm quay người tiến về cửa trước, đầu óc trống rỗng, không rõ mình đến đó làm gì. Trời rất tối, gần như không nhìn rõ ở đó có người mai phục không, đúng lúc đó, tiếng súng bỗng dừng lại.
Cả khu sân vườn rộng lớn chỉ còn lại một mảng tĩnh lặng đến kì lạ. Sự tĩnh lặng báo hiệu cuộc chiến đã kết thúc. Sau này, nghe đồng đội kể lại, cuộc đấu súng chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng hơn một phút, nhưng An Tâm thì có cảm giác nó dài như một đêm.
Bọn tội phạm chống chọi lại với cảnh sát tổng cộng chỉ có hai tên, một người là bố và một người là mẹ của Mao Kiệt. Bố Mao Kiệt nghe có người gõ cửa, đi ra thì gặp ngay cảnh sát phục kích ở cửa trước, trong lúc cùng quẫn, ông ta đã rút súng ra bắn. Một phút sau, bố của Mao Kiệt bị bắn chết trong phòng ngủ của mình, còn mẹ của Mao Kiệt bị bắn vào chân, sau đó cũng bị bắt.
Trong lúc bị giải lên xe thùng, bà ta kêu gào thảm thiết, An Tâm cũng không nghe rõ bà ta nói những gì.
Trận chiến này không được tính là quá gian khổ, nhưng nó khá đột ngột. Một cảnh sát bị thương ở đùi. Người đó vừa mới kết hôn không lâu, viên đạn suýt nữa đã cướp đi mạng sống của anh ta. Người cảnh sát bị thương cùng với mẹ của Mao Kiệt được đưa đến bệnh viện. Chân bà ta chảy rất nhiều máu nhưng đến bệnh viện thì phát hiện chỉ là vết thương nhẹ ngoài da, không ảnh hưởng tới xương cốt.
Sau đó, cảnh sát tức tốc khám xét nhà của Mao Kiệt. Hàng xóm xung quanh lũ lượt kéo tới xem nhưng hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa từ sớm, nên họ đành đứng từ xa nghe ngóng.
Cuộc khám xét tiến hành khá thuận lợi, tìm thấy trong hầm rượu, nhà kho, đều có chất cấm như heroin, thuốc phiện, số lượng không nhiều nhưng cũng đủ để khép vào án tử.
Khi cảnh sát rời khỏi nhà Mao Kiệt thì trời cũng gần sáng. Mọi người về trụ sở ăn cơm rồi tranh thủ ngủ một giấc. Sếp Phan và một cảnh sát nữa thay phiên nhau thẩm vấn Mao Kiệt. Lần này, họ cho anh ta biết nhà anh ta đã bị khám xét. Nếu anh ta thành khẩn khai báo thì sẽ nhận được sự khoan hồng. Vậy mà Mao Kiệt vẫn không khai, còn vênh mặt hỏi lại: “Bố mẹ tôi có nhà không? Các người đã tìm thấy những gì?”
Bố anh ta đã chết, mẹ thì bị thương, anh trai không có ở nhà, những thông tin đó tạm thời sếp Phan không cho anh ta biết.
Đến trưa, khi mọi người đều mệt rã rời thì Mao Kiệt đột nhiên nói: “Các anh gọi An Tâm đến đây rồi tôi sẽ nói.”
An Tâm vừa bước vào phòng thẩm vấn, Mao Kiệt đã nhìn chằm chằm vào mặt em đến tận lúc em ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta.
Đội phó Tiền nói: “An Tâm đến rồi, cậu nói đi.”
Mao Kiệt lên tiếng: “Các anh đi ra hết đi, tôi muốn nói chuyện với một mình cô ấy.”
Đội phó Tiền nghĩ ngợi một lát rồi ra hiệu cho mấy cảnh sát trong phòng đi ra. Sau đó, anh ta còng tay Mao Kiệt vào ghế rồi cũng ra ngoài.
Bấy giờ, chỉ còn lại Mao Kiệt và An Tâm ở trong phòng thẩm vấn. Họ đã từng là tình nhân, giờ thì một người là cảnh sát trên tầng cao vời vợi, một người là phạm nhân bị bắt giữ tra khảo.
An Tâm lên tiếng trước, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm khắc của một cảnh sát.
“Anh nói đi,” em hất hàm nói với Mao Kiệt, “chẳng phải anh muốn tôi đến mới chịu nói sao?”
Mao Kiệt nhìn em rất lâu, gương mặt anh ta hiện rõ nỗi thống khổ. “Giờ tôi mới hiểu, cô luôn lừa dối tôi. Ngay từ đầu cô không hề yêu tôi, cô dùng bộ mặt ngây thơ đó để dụ dỗ tôi, hóa ra cô chính là chó săn của bọn cảnh sát!”
Mắt An Tâm đỏ hoe nhưng em cố nén dòng nước mắt đang chực trào ra. Không thể khóc lóc trước mặt Mao Kiệt được. Em nói một cách rành rọt: “Tôi là gì không quan trọng. Điều quan trọng là tại sao anh lại làm công việc đó chứ? Hóa ra quần áo đẹp, xe sang, tiền bạc của anh đều do buôn bán ma túy mà có được.”
Mao Kiệt nghẹn lời, nước mắt trào ra. Anh ta bị còng tay ra phía sau nên không có cách nào lau nước mắt, đành cúi đầu khóc không thành tiếng.
“Tôi là một thằng ngu, tôi yêu em đến phát điên mất rồi… Tôi cứ tưởng… Vì em tôi có thể làm mọi thứ, có thể bất chấp tất cả. Không ngờ em lại lừa tôi! Được, giờ thì em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, em có thể bắn chết tôi. Có giỏi thì bắn chết tôi đi! Nghe rõ chưa hả, tôi chết rồi sẽ quay lại đòi em món nợ này! Tôi chết rồi cũng không để em được sống yên ổn…”
An Tâm không cầm được nước mắt, không phải vì em thương xót cho Mao Kiệt, em không yêu anh ta nhưng không biết vì sao sống mũi em lại cay, nước mắt lại tuôn trào. Phải chăng vì giữa họ từng có những tháng ngày vui vẻ? Phải chăng vì anh ta đã từng mang đến hơi ấm cho em? Phải chăng vì nước mắt của anh ta làm cho em cảm động? An Tâm không biết vì sao. Có lẽ em rơi nước mắt là vì em vốn mềm yếu.
An Tâm nhanh hóng lau khô hai hàng nước mắt, đứng lên và đi ra khỏi phòng. Mấy cảnh sát đang đứng ngoài hành lang hút thuốc thấy em đi ra liền vứt thuốc đi, hỏi: “Thế nào, hắn nói gì?”
An Tâm lắc đầu, sau đó nhìn xa xăm, đáp: “Anh ta không nói gì cả.”
Đội phó Tiền chửi thề một câu, sau đó gọi hai cảnh sát vào phòng thẩm tra, vừa đi vừa nói: “Đùa sao! Nói cho hắn biết chuyện của bố mẹ hắn. Nếu phản kháng thì chỉ chuốc lấy kết cục như thế.”
Sau khi bóng họ đi khuất, An Tâm đứng bất động ở hành lang, dường như muốn ổn định lại tâm trạng của mình. Cả một khoảng sân trước mặt tĩnh lặng không một bóng người. Mặt trời chiếu xuống nền đất khô cằn trắng xóa đến chói mắt, hành lang do đó cũng tối hơn. Không gian sáng tối đối lập khiến em khó mà bình tĩnh lại được, muốn khóc mà không còn nước mắt, trong lòng ẩn chứa đầy sự bất an. Chuyện này, một ngày nào đó liệu có đến tai Thiết Quân không?
Bất chợt, trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng khóc của Mao Kiệt. Tiếng khóc thảm thương như của một đứa trẻ, ít ra thì An Tâm cũng cảm nhận được sự đau khổ trong tiếng khóc đó. Họ đã thông báo cho Mao Kiệt tin bố anh ta chết.