Bước đầu tiên (phần 1): Vào thời điểm cô không biết, tôi chỉ cách cô vài bước.
Mới sáng sớm, Morgan đã thảo luận với Elle về kỳ nghỉ dài hai tuần sắp tới, Elle được Morgan mời đến một khu nghỉ mát bên bờ biển do bạn của anh ấy quản lý, thuận tiện tận hưởng thế giới của những người trưởng thành.
Hai người trò chuyện một cách rất hăng say, đúng lúc Reid đi ngang qua bọn họ, Morgan liền muốn lôi kéo thành viên BAU nhỏ đáng yêu này đi cùng để cho anh trải nghiệm một kỳ nghỉ phép của người trưởng thành.
“Này nhóc đẹp trai.” Morgan nở một nụ cười đầy ẩn ý đi về phía Reid. “Cơ hội cuối cùng đây, tôi có thể nhờ bạn tôi đặt giúp cậu một phòng khách sạn. Cậu có thể sẽ tìm được tình yêu lãng mạn ở đó đấy ~” Nói xong, anh ta nháy mắt với Reid.
“Cảm ơn tấm lòng của anh.” Đáng tiếc là Reid xem như không nhìn thấy Morgan. Anh cúi đầu tập trung thu dọn đồ đạc của mình.
Morgan vẫn cố gắng thuyết phục anh, “Tôi nói này Reid, cậu đừng sống trầm lặng như thế chứ?”
“Tôi phải… tôi phải về nhà.” Reid bước đi nhanh chóng vừa đi anh vừa chào tạm biệt với họ, bỏ qua câu hỏi của Morgan, “Chúc mọi người có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Elle cực kỳ mong ngóng kỳ nghỉ này, cả người đắm chìm trong niềm sung sướng vui vẻ đáp lại anh. “Tạm biệt nhé!”
Morgan ở bên cạnh vẫn đang cảm thấy khó hiểu trước vẻ mặt khi nãy của Reid, có thể người khác không thấy được nhưng từ góc nhìn của anh thì tình cờ thấy Reid cúi đầu xuống, cảm xúc trên mặt cậu có vẻ khá sa sút. “Cô nghĩ cậu ấy vẫn ổn chứ?”
“Nếu tôi phải ở một chỗ cùng với gia đình trong hai tuần thì tôi cũng sẽ có biểu hiện như vậy thôi.” Elle nhíu mày phản đối lời của anh ta.
Hotch cuối cùng cũng thu dọn xong đống đồ, ông ấy vội vội vàng vàng đi ra, “Này, đừng coi gia đình là điều tồi tệ như thế.” Dù ông ấy luôn miệng bảo vợ sẽ bắt mình phải làm việc nhà trong mấy ngày nghỉ này nhưng trong lời nói của ông lại mang theo vẻ dịu dàng hiếm có. Gideon gấp gáp đi từ phòng làm việc bên kia đến, giọng điệu nôn nóng bày tỏ muốn ở tại một túp lều trong rừng để cách xa thế giới này, họ đều đã không kịp chờ đợi mà muốn tận hưởng kỳ nghỉ rồi.
Cuối cùng, Gideon “cảnh cáo” tất cả mọi người. “Tôi nói trước, đừng có gọi điện thoại cho tôi đấy.” Kỳ nghỉ của BAU đã bắt đầu.
Trên đường vẻ mặt của Reid vẫn không tốt lắm, bởi vì giống như Elle đã nói, ngày mai anh phải lấy can đảm để đi làm một chuyện —— anh… anh phải về Las Vegas để thăm mẹ.
Không phải anh không muốn đi, thật ra anh rất muốn nhưng vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với mẹ mình, anh liền cảm thấy hơi lo sợ. Reid ảo não nhíu mày, lòng bàn tay chạm vào tờ giấy trong túi quần làm anh yên tâm hơn một chút. Đây là thư trả lời của Sherry gửi mà Reid nhận được trước kỳ nghỉ. Nghĩ đến chuyện kỳ nghỉ của cô ấy không trùng với bọn họ, nghĩa là, lần này đến thăm mẹ thì anh có thể sẽ gặp Sherry.
Chẳng mấy chốc Reid đã về đến nhà, dù sao thì căn hộ khá gần trụ sở của BAU. Bởi vì có chuyến bay vào sáng ngày mai mà hôm qua anh đã chuẩn bị xong hành lý nên lúc này cũng không có gì để làm.
Anh cởi áo khoác ra, rửa tay và ngồi trên ghế sofa, nghiêng người về phía trước đặt khuỷu tay gác lên đầu gối. Mái tóc mềm mại hơi dài của anh rũ xuống, trong lòng anh có chút nôn nóng. Reid ngây người một lúc rồi lấy thư của Sherry ra.
“Reid thân mến,
Lần trước gửi đưa cho anh những tấm hình kia, anh cảm thấy thích là tốt rồi, không cần khách sáo. À, nhưng mà có một việc tôi muốn giải thích với anh.
Tôi nghĩ anh cũng đoán được cô gái chụp ảnh tự sướng cùng với mẹ anh là tôi. Về việc tôi gửi cho anh bức ảnh đó… thì anh cứ coi nó như một sự nhầm lẫn đi. Tôi không phải muốn trao đổi ảnh với anh, vì vậy anh không cần phải căng thẳng: -D Tâm trạng của anh đều bộc lộ ra cả chữ viết rồi.
Đối với danh sách tài liệu học tập mà anh nhắc tới, gần đây tôi đã nghiên cứu và đọc theo các tài liệu mà anh tổng hợp rồi. Nó quả thực rất dễ hiểu và hệ thống hết các kiến thức. Mặc dù tôi không phải là người có IQ rất cao nhưng có sự trợ giúp của Tiến sĩ Reid thiên tài thì tôi nghĩ mình sẽ thi tốt, lol.
Dạo này bà Reid luôn cảm thấy buồn chán. Bà ấy đã đọc xong tất cả các cuốn sách có trong tay mà trong thư viện của Viện điều dưỡng không có nhiều tác phẩm văn học, bà ấy cũng không thích những cuốn sách ấy lắm nên tôi đã đưa cho bà hai cuốn sách liên quan đến cắm hoa mà anh gửi cho tôi lúc trước. Bà ấy cảm thấy khá hứng thú nên hai ngày nay đều liên tục đọc chúng. Hôm qua tôi cũng cho bà ấy xem những bức ảnh đã rửa ra, bà ấy rất thích và nói lần sau sẽ cùng chụp ảnh với tôi.
Về chuyện virus dại mà anh đã đề cập, Robbie nhà tôi vô cùng cấp thông minh, tính cách cũng rất hiền lành, hơn nữa trên người nó tuy có nhiều vi khuẩn và những thứ khác nhưng nhà tôi đã tiêm phòng vắc-xin đầy đủ cho nó rồi, còn cho nó tẩy giun nữa, nên anh cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện như anh nói đâu. Đính kèm một bức ảnh dễ thương của Robbie để anh xem nè!????
Giữ sức khỏe nhé,
Sherry Jones.”
Chữ viết của Sherry mang lại cho người ta cảm giác giống như con người của cô ấy vậy, dịu dàng nhưng cũng có chút sắc sảo, từng chữ giống như một bông hoa, trông rất đẹp, mỗi một chữ đều rất rõ ràng, khi viết bức thư này chắc hẳn cô rất bình tĩnh làm tâm trạng thấp thỏm của Reid cũng bình tĩnh lại.
Xem xét tình hình trong bức thư nhắc tới gần đây mẹ anh khá buồn chán, Reid quyết định ngoài những món quà anh đã chuẩn bị anh sẽ mang thêm một vài cuốn sách cho bà. May mà anh có rất nhiều sách, chúng cũng rất mới.
Anh lại nhìn vào bức ảnh đính kèm sau bức thư, tấm hình mà cô ấy bảo là bức ảnh dễ thương của Robbie nhưng ngay cả vậy thì anh cũng không thích chó lắm, à, anh hơi sợ chó. Anh không thể không thừa nhận Robbie trông thật đáng yêu. Được rồi, ai bảo đây là chó mà Sherry nuôi chứ, Reid vừa nghĩ vừa lấy một album từ tủ bên cạnh sofa ra, nhét bức ảnh của Robbie vào một trang trống, những trang trước đã kín, tất cả đều là ảnh của Sherry. Anh sẽ chọn một cuốn sách cho mẹ mình. Nếu chọn không tốt, mẹ anh chắc chắn sẽ nói khả năng thưởng thức của anh lại giảm đi. Reid bĩu môi đi vào phòng sách.
Las Vegas.
“Chào buổi sáng, bà Reid!” Sherry ló đầu ra trước cửa mỉm cười với bà Reid. “Tôi sẽ đến phòng nghỉ cất đồ rồi lập tức đến ngay. Nhân tiện, hôm nay tôi đã mang cho bà kẹo Nougat nữa đấy.” Nói xong, cô bước nhanh đến phòng nghỉ.
Bà Reid hơi ngạc nhiên về cách chào hỏi của Sherry nhưng không nói gì, bà mím môi tiếp tục đọc cuốn sách “Khẽ ngửi mùi hoa tươi” trên tay, cũng may là cuốn sách này khá
Advertisement
dày, nếu không bà sẽ thật nhàm chán.
Cất đồ xong Sherry rất nhanh tới đây, trên tay cô ngoại trừ thuốc cho bà Reid thì còn có một hộp nhỏ và một cuốn sách, trong hộp là kẹo Nougat mà cô đã nhắc đến.
“Bà Reid, bà uống thuốc trước nhé.” Sherry rót một cốc nước từ chai nước trên bàn bên cạnh đưa cho bà Reid rồi mở gói thuốc nhỏ dùng một lần ra đặt những viên thuốc vào tay bà ấy.
Bà Reid nhận lấy thuốc, cho vào miệng và uống một ngụm nước. “Sherry, tôi nghĩ kẹo Nougat có tác dụng với tôi còn hơn là uống thuốc đấy.”
“Không, không, không, bà sẽ có kẹo Nougat nhưng đương nhiên thuốc vẫn phải uống, haha.” Sherry mỉm cười đặt chiếc hộp nhỏ lên tủ đầu giường. Kỳ thực bà Reid nói đúng là có lý. Cô biết bệnh tâm thần phân liệt là một căn bệnh không thể trị hết được và sẽ đi theo bệnh nhân suốt đời, mà tác dụng của thuốc chỉ là để ngăn chặn tình trạng xấu nhất xảy ra chứ không thể chữa khỏi căn bệnh này, thế nên bà Reid mới nói như vậy.
Bà Reid dừng lại vấn đề này, “Chà, tôi cứ tưởng cô sẽ mang cho tôi thứ khác cơ.” Bà nhìn cuốn sách trong tay Sherry.
Thấy bà Reid chú ý đến cuốn sách trên tay, Sherry giơ nó lên quơ quơ. “Tôi biết cuốn sách bà đọc trước đây không thú vị lắm nên tôi đã mang cho bà một cuốn sách là tuyển tập thơ ở thế kỷ 14. Đây là thứ tôi tìm thấy trong phòng để đồ nhà tôi đó.” Cô đưa cuốn sách cho bà Reid, sau đó thuận tay cầm quyển “Khẽ ngửi mùi hoa tươi” đi. “Tôi sẽ cầm cuốn sách này đi vì trước đó tôi cũng chưa đọc xong nửa cuốn nữa.”
Sherry nhìn đồng hồ quyết định đưa bà Reid đến phòng sinh hoạt chung một lúc, “Bà Reid, chúng ta đi phòng sinh hoạt chung một lát nhé, bà có thể đọc sách ở đó.”
“Được.” Bà Reid từ chiếc ghế sofa đứng dậy mang theo cuốn sách do Sherry đem đến đi tới phòng sinh hoạt chung cùng cô.
Hai người chọn một góc trong phòng sinh hoạt chung, ngồi đối diện nhau ở bàn cà phê nhỏ. Ánh nắng mặt trời chiếu từ cửa sổ vào khiến người ta cảm thấy vừa ấm áp lại rất thoải mái.
Bà Reid đeo kính lên, lật tập thơ trong tay ra ngẩng đầu nhìn Sherry. “Trước đây tôi đã từng đọc cuốn sách này nhưng bây giờ tôi không nhớ nhiều thứ trong này nữa. Thật tốt khi lại được đọc nó một lần nữa.” Sau đó bà dừng lại ở một trang, chỉ vào câu thơ phía trên, “Đã từng chìm trong bóng tối nhưng đối với một số người thì nó lại giống như ánh sáng ban ngày vậy.” Đây là loạt thơ được viết bởi nhà thơ người Anh sống ở thế kỷ 14, tôi còn nhớ rõ, trước đây khi Reid còn nhỏ tôi đã cho nó đọc cái này.” Vẻ mặt bà đầy sự hoài niệm về ký ức đã qua.
Bà Reid không biết người mà bà nhắc đến lúc này cũng đang tới trước cửa phòng sinh hoạt chung nhìn bà.
Reid vừa mới đến Viện điều dưỡng. Thời tiết ở Las Vegas vẫn luôn tốt, nhiệt độ tương đối cao. Anh chỉ mặc một chiếc áo polo cộc tay màu đen giản dị nên trông giống như một sinh viên vậy. Người anh cao lớn, ôm một đống sách ngơ ngác đứng đó lộ ra vài phần bất lực.
Bước vào phòng sinh hoạt chung, anh liếc mắt đã thấy mẹ và Sherry. Reid nhìn hai người đang trò chuyện hòa hợp trước mặt, những điều anh tự nhủ trên đường đến đây bỗng sụp đổ trong nhát mắt. Anh cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình rất phức tạp, vừa sợ bước qua đó vừa muốn gặp lại không muốn gặp.
Cũng may tình trạng của mẹ của anh rất tốt làm anh cảm thấy khá yên tâm. Reid muốn ở lại đây một lúc nên anh tìm một bàn cà phê cạnh cửa cách họ xa một chút, đặt những cuốn sách lên bàn rồi ngồi xuống.
Sau đó anh nhìn thấy Sherry đang nghiêng đầu nói gì đó với mẹ mình, mẹ đột nhiên bật cười rồi bĩu môi với cô. Anh không tự chủ cũng mỉm cười, trong lòng thả lỏng một chút. Anh nghĩ hay là ngày mai anh lại tới nữa? anh sẽ đi bộ đến đây. Ít nhất thì Sherry ở chỗ này sẽ khiến anh cảm thấy có thêm chút can đảm.
Nghĩ như vậy, Reid chuyển ánh mắt qua Sherry đang bên cạnh mẹ anh. Lúc này cô đang mặc bộ đồng phục y tá đơn giản nhưng trông cô vẫn rất rạng rỡ. Đối diện với cái bĩu môi mẹ, cô ra vẻ nghịch ngợm há miệng dùng lưỡi mài răng nanh. Mặt anh lại nóng lên, anh cảm thấy động tác vừa nãy của cô thật dễ thương.
Bỗng giọng nói bên cạnh cắt đứt suy nghĩ của Reid, “Tôi nghe nói cậu đang ở đây.” Người đến là Viện trưởng của Viện điều dưỡng.
“Bà ấy trông khá ổn.” Giọng Reid nói nhẹ nhàng.
Viện trưởng gật đầu đồng ý, “Gần đây tình trạng của bà ấy vẫn rất ổn định, ít nhiều cũng nhờ cậu mỗi ngày gửi thư cho bà ấy. Bà ấy cực kỳ tự hào về cậu, còn nữa, cô gái bên cạnh bà ấy cũng chăm sóc bà ấy rất tốt, bà Reid cũng rất thích cô bé.”
“Vậy là tốt rồi.” Reid có chút chột dạ biết rõ còn hỏi, “Khụ… Cô ấy là ai vậy?”
“Đó là y tá của chúng tôi, tên cô ấy là Sherry. Như cậu thấy đấy cô ấy đối xử với bệnh nhân rất tốt.” Viện trưởng tự nhiên giải thích với anh sau đó hỏi, “Sao cậu không mau đến gặp mẹ đi?”
“Không. Tôi… Ngày hôm nay coi như tôi chưa đến, cứ để họ nói chuyện đi, ngày mai tôi sẽ quay lại.” Reid có chút hốt hoảng từ chối lời đề nghị của Viện trưởng sau đó đưa cho bà ấy những cuốn sách trên bàn. “Đây là những món quà tôi mang đến cho bà ấy. Làm phiền bà hãy thay tôi tặng chúng cho bà ấy. Cảm ơn bà.” Sau đó Reid vội vã rời đi. Khi anh đi qua quầy lễ tân lại bị gọi lại, ở đây có một bưu kiện gửi cho anh.
“Cái gì?” Reid mở bưu kiện với sự nghi hoặc, đó là một chiếc chìa khóa và một tờ giấy “Trừ khi cậu đi cứu cô ta, nếu không cô ta nhất định phải chết. Tiến sĩ Reid, gọi điện thoại cho Gideon, anh ta sẽ biết.”
Cùng lúc đó, mỗi thành viên của BAU đều gặp những điều kỳ lạ như vậy. Bọn họ lại phải quay trở lại làm việc rồi.
Reid quay đầu lại nhìn, cau mày rời khỏi Viện điều dưỡng. Anh biết ngày mai anh chắc sẽ không tới đây được.