Tôi hỏi Lục Dĩ Hàng “Vạy còn bạn gái cũ, người yêu thời thơ ấu của anh thì sao?”
Lục Dĩ Hàng nói “Quay lại nhé”
“nhé?”
“Anh chỉ đưa cô ấy xuống cầu thang rồi nhờ bạn đưa cô ấy về.”
“???”
Vẻ mặt của Lục Dĩ Hàng rất nghiêm túc, “Anh xoay người đi lên lầu tìm em, nhưng em đã đi rồi, Khương Manh, chân em gắn tên lửa hay gì?”
Làm sao tôi biết được, khi não tôi bùng nổ vì tức giận, tôi liền quay đầu bỏ đi.
Có lẽ tôi đã hiểu nhầm anh.
Biết tin anh không đưa bạn gái cũ về nhà, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tự tin ngẩng đầu lên, “Vậy sao hai ba tiếng đồng hồ rồi anh mới đến tìm em?”
“Chờ đến hết ngày để tiện đòi quà.”
“…”
Lục Dĩ Hàng liếc mắt hỏi tôi: “Sao em không trả lời tín nhắn WeChat của anh? Giận sao?”
WeChat?
Tôi không nhìn vào điện thoại của mình.
“Anh gửi cái gì cho em?”
“Hỏi em, em có thích anh không?”
Tôi sững người, anh hỏi tôi thẳng thừng như vậy làm tôi ngượng ngùng không trả lời được, tôi hỏi: “Vậy còn anh, anh có thích em không?”
Lục Dĩ Hàng hai mắt sáng ngời: “Thích, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Hả?
Chuyện đó xảy ra khi nào?