• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Theo hắn đi xã giao

Buổi trưa hôm đó, sau khi Lâm Y dọn dẹp xong đồ đạc thì không có việc gì làm chỉ đành lên mạng đọc tin tức giết thời gian. Ngay lúc đó một trợ lý của Ngãi Mỹ chạy đến thông báo Lâm Y đi họp, người đó nói cuộc họp sắp tới sẽ thảo luận về chuyện của trường đại học H nên Ngãi Mỹ dặn cô mang theo sổ ghi chép và bút đến dự họp.

Dưới sự dẫn đường của người trợ lý của Ngãi Mỹ, Lâm Y đi đến trước cửa phòng họp, vừa đẩy cửa vào Lâm Y trong chớp mắt sợ ngây người.

Vốn cô tưởng rằng cuộc họp này giống như lần trước, không ngờ đây lại là một phòng họp lớn, giữa phòng đặt một chiếc bàn hội nghị hình bầu dục, ngồi đầy người, ai nấy đều ăn mặc nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Lãnh Nghị đang ngồi ở vị trí chủ tọa nơi bàn họp, hôm nay hắn mặc một bộ Tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi màu lam, cách phối hợp quần áo này càng khiến đôi mắt hắn thêm phần sắc bén, lóe những tia nhìn lạnh lùng khí thế bức nhân, ngũ quan càng thêm phần tuấn mỹ mê người.

Lúc Lâm Y bước vào hắn đang ngồi tựa vào lưng ghế, một tay đặt trên bàn họp, ánh mắt sắc bén ghim trên người Lâm Y, người vừa bước vào lại đứng ngây người kia, mà cơ hồ tất cả những người trong phòng họp đều hướng ánh mắt về phía Lâm Y.

Lúc này đang ngồi phía tay trái Lãnh Nghị là Ngãi Mỹ thấy vậy vội đứng dậy giới thiệu với mọi người: ‘Vị này là người phụ trách liên lạc từ trường đại học H … Lâm Y tiểu thư. Vấn đề tiếp theo chúng ta bàn bạc liên quan đến trường đại học H cho nên mời cô ấy đến tham dự cuộc họp …’

Sau đó Ngãi Mỹ nhìn Lâm Y: ‘Lâm tiểu thư qua đây đi, cô ngồi ở đây!’

Cô vừa nói vừa đứng dậy, kéo một chiếc ghế ra phía sau cô, ra hiệu cho Lâm Y bước đến ngồi.

Lâm Y rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, cô nhìn mọi người gật đầu chào sau đó đi về phía Ngãi Mỹ đã chỉ, lẳng lặng ngồi xuống mở quyển sổ ghi chép ra, chuẩn bị ghi lại; lại không tự chủ được ngẩng đầu nhìn trộm Lãnh Nghị đang ngồi hơi xéo trước mắt.

Ngồi ở đây cô chỉ thấy được một bên sườn mặt của hắn, sườn mặt với những đường cong rõ ràng như đao khắc, tuy chỉ nhìn một chút nhưng cô vẫn như cũ cảm nhận được biểu cảm lạnh lùng tự nhiên kia, khí thế cường đại kia, một cảm giác áp bức vô hình chợt dâng lên trong lòng …

Cuộc họp kết thúc, Ngãi Mỹ xoay về phía Lâm Y nhỏ giọng nói: ‘Lâm tiểu thư, hiện giờ cô có thể quay về văn phòng tổng hợp lại phần ghi chép của mình sau đó báo lại cho trường của các người.’

‘Được!’ Lâm Y gật nhẹ đầu đứng dậy rời đi. Cô biết rất rõ những vấn đề đề ra có liên quan đến trường đại học H không phải ai cũng được nghe bởi vì nó liên quan đến cơ mật thương nghiệp.

Nhẹ đẩy cửa bước ra, lúc xoay người đóng cửa, ánh mắt lơ đãng xẹt qua Lãnh Nghị đang ngồi xa xa đằng kia, gương mặt đó vẫn như cũ không chút biểu cảm …

Rốt cuộc cũng sắp đến giờ tan tầm, tâm tình của Lâm Y dần tốt hơn. Cô vội sửa sang lại hết những thứ cần thiết chuẩn bị rời đi. Nói thật lòng, làm ở đây thật nhàm chán, vốn chẳng có việc gì để làm, Lâm Y chơi máy tính chơi đến ngấy, chỉ đành chờ giờ tam tầm.

Đúng lúc này cửa văn phòng bị đẩy ra, người vừa đến là Ngãi Mỹ. Cô mỉm cười nhìn Lâm Y nói: ‘Lâm tiểu thư, Lãnh tổng bảo cô đến văn phòng của ngài ấy, nhớ mang theo tư liệu mà hôm nay cô đã sửa sang lại!’

Đã đến giờ tan tầm rồi mà còn gọi người ta sang đó? Trong lòng Lâm Y áo não vô cùng nhưng không thể để lộ ra mặt chỉ đành đáp ‘Được’ một tiếng rồi cầm quyển sổ ghi chép đi theo Ngãi Mỹ đến văn phòng tổng giám đốc.

‘Lãnh tổng, Lâm tiểu thư đến rồi!’ Ngãi Mỹ ở bên ngoài văn phòng của Lãnh Nghị, dùng điện thoại nội bộ gọi đến thông báo.

‘Để cô ấy vào!’ Đầu kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Nghị.

‘Vâng!’ Ngãi Mỹ nói trong điện thoại rồi nhìn Lâm Y, ‘Lâm tiểu thư, cô tự mình vào đi thôi!’

Lãnh Nghị vừa chậm rãi lật phần ghi chép của Lâm Y vừa hời hợt nói: ‘Hôm nay công ty có khách, cô theo tôi đi tiếp họ!’

‘Tôi … không rành xã giao cho lắm … có phải nên kêu Ngãi Mỹ đi không? Lâm Y âm thầm nhíu mày, cẩn thận lựa lời từ chối.

Bàn tay đang lật ghi chép của Lãnh Nghị chợt ngừng lại, hắn phút chốc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía cô. Lâm Y ngẩn người tránh ánh mắt của hắn. Giọng lạnh như băng của Lãnh Nghị chợt vang lên: ‘Có phải ảnh hưởng đến chuyện cô hẹn hò yêu đương?’

Hẹn hò yêu đương? Lâm Y lần nữa ngẩn người. Không phải nha! Mà tôi cũng không phải nhân viên của anh, vì sao phải theo anh đi xã giao chứ? Nhưng không thể nói lý lẽ với hắn nên Lâm Y đành cúi đầu, có phần tức giận nói: ‘Được, tôi đi …’

‘Lần sau nếu tôi có xã giao thì cô phải đi cùng tôi … Cô cũng không thể ngày nào cũng ngồi trong phòng chơi máy vi tính!’ Lãnh Nghị tiếp tục lật phần ghi chép, giọng vẫn lạnh như băng.

Hừ! Cái gì gọi là tôi ngày ngày ngồi trong phòng chơi vi tính chứ? Cũng không phải tôi muốn đến đây! Lâm Y áo não nghĩ thầm. Cô nhìn Lãnh Nghị mở miệng định tranh cãi thì vừa hay gặp phải ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Ánh mắt Lãnh Nghị chợt đông cứng lại, những lời đã lên đến miệng bị cứng rắn nén xuống. Đầu hàng! Cô rũ hàng mi dài, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: ‘Được!’

Lúc này Lãnh Nghị mới hài lòng thu hồi tầm mắt, hắn ném quyển ghi chép lên bàn, trả lại cho Lâm Y: ‘Về văn phòng của cô chuẩn bị một chút đi, lát nữa chúng ta đi!’

‘Được!’ Lâm Y lúc này rất phối hợp hơi cúi người chào rồi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc. Ánh mắt Lãnh Nghị vẫn đuổi theo bóng dáng cô, khóe môi nhẹ câu lên …

Những ngày tiếp theo Ngãi Mỹ là thư ký trong công việc của Lãnh Nghị còn Lâm Y là thư ký cuộc sống của hắn. Lãnh Nghị không chỉ dẫn cô đi xã giao mà sau đó, ngay cả đi ra ngoài rèn luyện vận động thân thể cũng không quên dẫn theo Lâm Y …

Nơi sân Golf, thảm cỏ xanh ngút tầm mắt, Lãnh Nghị mặt một bộ quần áo thể thao, mang kính râm, tiêu sái tuấn dật. Bên cạnh hắn còn hai người đàn ông khác, một người là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị Trịnh Thiếu Bạch, còn người kia là tiến sĩ y học Lữ Thần. Ba người bọn họ quen nhau từ lúc học ở nước ngoài, khi trở về nước cũng rất thường xuyên tụ hội, Lữ Thần cũng chính là bác sĩ riêng của Lãnh Nghị …

Lúc này Lãnh Nghị đang nhấc gậy đánh bóng lên, quả cầu chuẩn xác đáp xuống sát bên miệng lỗ sau đó lại hắn lại khua một gậy khiến cho quả cầu rơi xuống lỗ, tiếng vỗ tay lập tức vang lên không ngớt xung quanh.

Lãnh Nghị chỉ hơi nhếch môi, quay đầu như tìm gì đó. Lâm Y vội cầm lấy khăn lông đưa cho hắn. Cô biết hắn muốn gì.

Lãnh Nghị cầm khăn lông lay tay, phía sau kính râm ánh mắt vẫn ghim chặt trên người Lâm Y: ‘Thế nào, không vừa ý công việc này sao?’

‘Không, rất hài lòng!’ Lâm Y miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng lại thầm nghĩ, hài lòng mới là lạ!

‘Ừ … cô đến đánh thử xem!’ Hôm nay Lãnh Nghị đặc biệt hào hứng, tâm tình xem ra không tệ.

‘Không, tôi không biết đánh!’ Lâm Y vội nói.

Lời Lâm Y còn chưa nói hết thì Lãnh Nghị đã quay đầu gọi nhân viên phục vụ: ‘Đưa một cây gậy đánh golf cho Lâm tiểu thư!’

Cầm lấy gậy đánh golf trong tay, Lâm Y không biết làm sao. Cô chưa từng chơi, thật sự không biết, rất mất mặt!

Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, thân hình cao lớn của hắn dán sát sau lưng Lâm Y, vươn đôi tay nắm lấy cây gậy đánh golf: ‘Trước tiên phải có tư thế đúng đã, như vầy … haizzz, bình thường không phải cô thông minh lăm sao? Sao lúc này lại ngốc như vậy …’

‘Tôi không chơi!’ Lâm Y áo não cực kỳ, cô bĩu môi muốn ném cây gậy đánh golf đi.

‘Được rồi được rồi, xem như tôi nói sai, cô rất thông minh …’ Phía sau kính râm mắt Lãnh Nghị sáng rực nhìn gương mặt nhỏ nhắn ũ rũ kia, khóe môi lại câu lên, khó được lúc tâm tình của hắn tốt như vậy, tiếp tục cầm tay giạo Lâm Y đánh bóng, ‘Cô xem, giống như cô học nhảy múa vậy thôi, đánh golf cũng vậy, cần có bí quyết …’

‘Khó được hôm nay Lãnh thiếu tâm tình tốt!’ Đứng cách đó không xa quan sát tất cả Trịnh Thiếu Bạch mỉm cười.

Lữ Thần lặng yên nhìn một đôi trước mặt, nhìn gương mặt thanh thuần tươi mát của Lâm Y, đáy mắt khẽ xao động …

Chương 14: Cái bóng của hắn

Các môn vận động mà Lãnh Nghị thích còn có đấu kiếm, quyền anh, cưỡi ngựa các loại. Nhiệm vụ của Lâm Y chính là đứng ở bên cạnh giúp hắn lấy khăn lông, đưa nước cùng một vài việc vặt khác … Lãnh Nghị luôn thích sau khi tan tầm đi rèn luyện thể thao vì vậy Lâm Y gần như mất đi tự do, trở thành cái bóng của hắn …

Mà chừng như Lãnh Nghị rất hưởng thụ chuyện này, nhìn thấy Lâm Y giống như cái bóng đi theo sau lưng mình, tâm tình của hắn không hiểu vì sao thật tốt …

Vì vậy thời gian vận động của Lãnh Nghị càng ngày càng nhiều, loại hình vận động cũng càng lúc càng phong phú …

Trên sân đấu quyền anh, Lãnh Nghị để trần hai cánh tay, mồ hôi tuôn như mưa … Hắn ra quyền vừa ác lại vừa chuẩn, hệt như tính cách của hắn vậy, Lâm Y âm thầm nghĩ, sau đó nhìn thấy hắn một quyền đánh ngã đối thủ của mình sau đó bóng dáng cao lớn kia bước từ trên sân đầu xuống, cô vội cầm lấy khăn lông và nước đón lấy.

Trên trán Lãnh Nghị mồ hôi đang chảy dọc theo gò má cùng hai cánh tay trần, dưới ánh đèn những giọt mồ hôi lấp lánh sáng. Hắn đón lấy cốc nước trên tay Lâm Y, ngửa đầu uống một hơi hết hơn một nửa, thoáng ngừng một chút, thở hổn hển, trong tay vẫn cầm cốc nước.

Mồ hôi chảy như một dòng suối nhỏ, theo đôi mày hơi nhíu lại chảy xuống khiến gương mặt anh tuấn kia mang một phong thái khác, một loại sức quyến rũ đầy nam tính cứ thế mà toát ra …

Lâm Y hơi chau mày, haizz, mồ hôi sắp chảy vào mắt rồi! Cô rốt cuộc không nhìn được cầm lấy khăn lông vươn tay giúp hắn lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng chảy …

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn cô gái trước mặt, rất phối hợp với cô đứng yên không động để mặc chiếc khăn lông trong tay cô gái không ngừng chà lau trên mặt …

Trong lơ đãng ánh mắt Lâm Y bắt gặp ánh mắt của Lãnh Nghị, đáy mắt âm trầm mà sắc bén kia hôm nay mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó là một sự nhu hòa mềm mại … Lâm Y ngây ngẩn cả người, động tác trên tay cũng ngừng lại, đôi mắt đen láy nhìn qua Lãnh Nghị …

Xung quanh bỗng thật yên tĩnh, khóe môi Lãnh Nghị hơi gợi lên nhìn cô gái đang ngẩn người trước mặt, ‘Ừ … lại giúp tôi lau một lần!’

‘Tự mình lau!’ Lâm Y lúc này tỉnh táo lại, giọng đầy tức giận cô ném chiếc khăn lông cho Lãnh Nghị, tay kia đoạt lấy ly nước trên tay hắn xoay người đi về phía băng ghế phía sau, tự áo não không thôi. Vừa nãy có phải có chút háo sắc hay không? Liệu có bị người đàn ông kia phát hiện hay không? Haizz, thực ra mình không phải háo sắc, mình chỉ là thấy mồ hôi sắp chảy vào trong mắt muốn giúp anh ta lau một phen mà thôi, cô tự nhủ với chính mình.

‘Tôi muốn đi tắm, cô giúp tôi mang quần áo qua đây!’ Lâm Y vừa mới ngồi xuống thì Lãnh Nghị đã theo sát phía sau ra lệnh, Lâm Y nhướng mắt nhìn hắn, không có hé môi, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy theo hắn đi …

Phòng tắm kia là dành riêng cho Lãnh Nghị, Lâm Y ngồi ở bên ngoài nghe bên trong truyền đến tiếng nước chảy rào rào, cô nhàm chán rút điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi. Cắt trái cây đi! Nhìn đủ loại trái cây xuất hiện trên màn hình, ngón tay thon dài của Lâm Y bắt đầu nhanh chóng cắt, xoẹt xoẹt xoẹt …

Phía bên trong tiếng nước đã ngưng, Lãnh Nghị chỉ quây một chiếc khăn tắm nơi hông bước ra, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Y đang ngồi hào hứng chơi cắt trái cây, túi quần áo của hắn thì để ở bên cạnh.

Lãnh Nghị hơi nhíu mày lắc đầu nhưng đáy mắt lại rất nhu hòa; nhân viên của hắn bị nghiêm cấm chơi trò chơi trong giờ làm việc nhưng dù sao bây giờ cũng không phải giờ làm việc.

Bước về phía cô gái, đứng ở sát bên cô mà cô vẫn chưa phát hiện, ngón tay thon dài vẫn linh động trượt lên xuống màn hình, mái tóc dài trượt xuống vai, che mất một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi dài và dày chớp động theo từng động tác của ngón tay, chiếc mũi nhỏ nhắn, thật đáng yêu …

‘Quần áo của tôi đâu?’ Lãnh Nghị nhìn chằm chằm cô gái đã quên mất sự tồn tại của hắn, lên tiếng.

‘Ở bên cạnh, tự mình lấy!’ Lâm Y không ngẩng đầu, ngón tay cũng không ngừng nghỉ, thật tự nhiên đáp lời hắn; Đột nhiên nghĩ ra điều gì, hàng mi dày chớp lên, đầu ngón tay chậm lại, “oanh” một tiếng, một quả bom phát nổ …

Lâm Y thoáng nhướng mắt, khi ánh mắt tiếp xúc với đôi chân dài lộ ra một nửa thì chợt ngẩng đầu, lại nhìn đến người đàn ông trần nửa người, chỉ quây quanh eo bằng một chiếc khăn tắm, thân thể rắn chắc màu nâu khỏe mạnh vẫn còn đọng lại mấy giọt nước.

Mặt Lâm Y đỏ lên, cô cố che dấu nó bằng cái nhíu mày, trên tay vẫn cầm điện thoại, đầu nghiêng sang một bên, ý bảo: ‘Quần áo của anh ở đây …’

Ánh mắt người đàn ông rơi trên chiếc điện thoại trên tay cô, ngừng lại một giây, chợt nghe tiếng lầu bầu của Lâm Y: ‘Tôi sắp phá được kỷ lục cũ rồi, haizzz, dọa tôi giật cả mình …’

Lãnh Nghị mặc kệ cô, lập tức đi đến bên người Lâm Y nhấc lấy túi xách, kéo dây kéo lấy từ bên trong ra một chiếc quần lót, sau đó bàn tay to duỗi về phía khăn tắm …

‘Này này này … ngừng lại …’ Lâm Y giật mình, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ‘Anh … anh thay quần áo ở đây sao?’

Lãnh Nghị chau mày, quay đầu nhìn cô: ‘Tôi không thay ở đây thì thay ở đâu?’

Lâm Y ngẩn người, cũng phải nha, nơi đây vốn là phòng thay quần áo, là cô ngồi sai chỗ, hẳn là cô phải ngồi bên ngoài mới đúng. Vừa nghĩ đến đây mặt cô càng đỏ hơn, vọt người chạy thẳng ra ngoài …

Nhìn theo bóng Lâm Y chật vật chạy đi, khóe môi Lãnh Nghị âm thầm câu lên một ý cười …

Lát sau Lãnh Nghị đã quần áo chỉnh tề bước ra từ phòng tắm. Hắn một tay cầm túi quần áo của mình, tay kia cầm chiếc túi xách của Lâm Y, đó là chiếc túi mà khi cô vội vàng đào tẩu quên ở trong kia …

‘Cám ơn …’

Lâm Y đưa tay đón lấy chiếc túi, giọng nhỏ như muỗi kêu.

‘Đi ăn cơm đi!’ Sắc mặt Lãnh Nghị vẫn lạnh lùng, giọng nói vẫn lạnh nhạt.

Lâm Y dè dặt quan sát sắc mặt của hắn, nhẹ giọng hỏi: ‘Lãnh tổng… hôm nay … lại có khách hàng nào sao?’

‘Không có …’ Lãnh Nghị chỉ liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt trả lời.

‘Không có?’ Lâm Y mấp máy cánh môi, cô muốn nói, không có khách hàng vậy tôi cần gì phải đi ăn cơm với anh? Nhưng ngập ngừng thật lâu vẫn không dám nói thật lòng, chỉ đành gom gọn trong hai chữ, ‘Vậy thì …’

‘Vậy thì tôi với cô hai người đi ăn cơm!’ Giọng lạnh lùng của Lãnh Nghị đầy uy nghiêm, căn bản là không cho người khác cự tuyệt, ‘Chẳng lẽ cô không cần ăn cơm sao?’

Lâm Y cố nhịn, bỏ đi, bỏ đi, đi thì đi thôi! Dù sao cũng là ăn cơm miễn phí!

Đây là một nhà hàng nằm ẩn mình trong hoa viên của một khách sạn xa hoa, hoàn cảnh trong nhà hàng thật ưu nhã, mỗi một đình đài lầu gác là một gian phòng bao độc lập, ẩn mình trong cây xanh suối chảy, phong cảnh thật hữu tình.

Lãnh Nghị và Lâm Y ngồi đối diện nhau ăn cơm, vây quanh là một nhóm người phục vụ …

Lâm Y tin, nếu như trường kỳ cùng Lãnh Nghị ăn cơm như thế này, khẳng định cô sẽ vì tiêu hóa không tốt mà sinh bệnh …

Sóng mũi hắn thật cao, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không một tiếng động ăn cơm …

Chỉ ăn mấy miếng Lâm Y đã ngừng lại bởi rốt cuộc ăn không nổi nữa, cô buông đũa nhìn Lãnh Nghị …

‘Cô giảm cân sao?’ Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Nghị quét qua cô.

‘Tôi lại không mập, giảm cân làm gì?’ Lâm Y lầu bầu nói.

‘Vậy ăn thêm đi …’ Lại là một câu ra lệnh.

‘Vẻ mặt của anh … tôi ăn không vô …’ Lâm Y rốt cuộc rầu rĩ thốt.

‘…’ Không biết nói sao.

Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, trước khi rời đi, Lãnh Nghị còn ném lại một câu: ‘Ngày mai chúng ta đi cưỡi ngựa!’

Chúng ta? Cưỡi ngựa? Sao lại là chúng ta? Tôi chỉ đi làm thôi không phải đến làm người hầu của anh! Nhưng những lời này Lâm Y không dám thốt lên thành lời …

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK