Chương 13: Bộ Liên Hoa
Chạy tới chỗ khuất hẳn tầm mắt của đệ tử Thiên Tú, Đường Phong mới dám ngừng lại, tiềm lực của thân thể này quả là vẫn chưa được khai thác tốt, trận chiến vừa rồi tuy mình bằng thủ pháp tinh xảo mà thắng được Dương Ngọc Nhi, nhưng đã vượt qua sức chịu đựng của cơ thể không ít, hiện tại cơ bắp toàn thân đều đau nhức.
Đường Phong cũng biết trận chiến vừa rồi Dương Ngọc Nhi cũng không dùng bao nhiêu thực lực, tu vi của Dương Ngọc Nhi tốt xấu gì cũng là Luyện Cương bát phẩm đỉnh phong, nếu thật sự quyết tâm dùng hết sức thì dù chiêu thức của Đường Phong có tinh diệu hơn cũng khó mà chống đỡ được lâu.
Xem ra chỉ còn cách nhanh chóng gia tăng thực lực của chính mình mà thôi! Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng.
Kế hoạch của Đường Phong vốn là đi dạo một vòng quanh Thiên Tú nội tông và ngoại tông, vừa giải tỏa nỗi khổ mười mấy năm phải nằm trên giường, vừa tiện đường ngắm cảnh, không ngờ chỉ mới đi có nửa canh giờ đã năm lần bị đệ tử Thiên Tú làm phiền.
Bên trong Thiên Tú nội tông bỗng nhiên xuất hiện một mỹ thiếu niên phong thần tuấn lãng như thế, khiến chúng nữ vô cùng bối rối, cũng nhiều lần rút kiếm tương hướng. Đường Phong tốn vô số nước bọt, giải thích không biết nhiêu bao lần mới thoát được.
Đường Phong tức tối không thôi, chẳng phải chỉ thay đổi hình tượng thôi sao? Sao phải ngạc nhiên như vậy chứ?
Đường Phong cảm thấy mình cần phải khắc lên trán của mình bốn chữ thật to: Ta là Đường Phong!
Nhóm người thứ năm vừa đi khỏi, nhóm đệ tử thứ sáu đã chặn ở trước mặt, một nữ đệ tử không chút sáng tạo nào hô to một câu:
– Thiên Tú nội tông há lại là nơi để nam nhân như ngươi tự ý xông vào!
– Ta là Đường Phong!
Đường Phong trưng ra vẻ mặt đau khổ giải thích.
– Ta nhổ vào!
Nữ đệ tử kia phun một ngụm nói:
– Đường Phong làm sao tuấn tú được như ngươi?
Lời vừa ra khỏi miệng thì mặt của nữ đệ tử này cũng đỏ bừng.
Đường Phong thở dài, nước bọt của mình cũng cạn rồi, chẳng có hơi sức đi giải thích nữa, một tay chống ngang eo, ngẩng đầu lên, cao giọng quát:
– Các ngươi nhìn cho rõ đây.
Đường Phong nói xong lập tức đưa một tay ôm mặt, thẹn thùng nói:
– Thấy ghét à, người ta chính là Đường Phong mà ….
Chữ cuối cùng Đường Phong còn kéo dài õng ẹo, tiện thể vứt một cái mị nhãn.
– Cái gì, là Đường Phong thật sao?
Nữ tử vừa nói chuyện tỏ vẻ kinh ngạc.
“Phì” phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Đường Phong quay lại nhìn liền thấy Mạc Lưu Tô đang bụm kín miệng, đôi mắt cong lên thành hai mảnh trăng non.
Mạc Lưu Tô phía sau rốt cuộc nhịn không nổi, cười đến mức ôm bụng ngồi xổm xuống đất, hai vai không ngừng run rẩy.
Đúng là mất mặt! Thẳng tới lúc đã về tới Yên Liễu các, Đường Phong còn cảm thấy trên mặt nóng ran, ngay cả Bảo Nhi và Mộng Nhi đến hỏi xem hắn muốn ăn gì cũng bị đuổi đi. Đúng là trời tạo nghiệt còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà!
Ngồi trong phòng tu luyện Vô Thường Quyết hết một canh giờ, Đường Phong mới cảm thấy tâm tình khá hơn. Dù sao hình tượng của mình vốn cũng rất xấu rồi, cái này gọi là nợ nhiều cũng không lo, rận nhiều cũng không ngứa, nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn!
Bất quá hôm nay Đường Phong thật sự xấu hổ không dám tiếp tục ra ngoài, kế hoạch tham quan Thiên Tú cũng hoàn toàn chết non.
Đường Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, thực lực của cần phải tăng lên nhanh một chút, mà căn cứ hiện trạng của mình, trong quãng thời gian ngắn có thể có thể giúp thực lực của mình tăng lên lớn nhất chính là thân pháp và khinh công. Điều này khi tắm rửa lúc sáng Đường Phong cũng đã nghĩ qua.
Yên Liễu các nằm ở một góc khá hẻo lánh trong Thiên Tú nội tông, diện tích cũng khá lớn, bên ngoài có một khoảng sân lớn, còn có giả sơn và suối nhỏ.
Bước ra khỏi phòng, Đường Phong đứng giữa sân cẩn thận nhớ lại khinh công kiếp trước của mình.
Thế nhân chỉ biết Đường Môn có tam tuyệt, ám khí, độc dược và cơ quan! Nhưng có một thứ không ai biết chính là, khinh công của Đường Môn cũng thuộc loại độc bộ thiên hạ, chỉ có điều do Đường Môn tam tuyệt đã để lại kí ức quá mức khủng bố cho nhiều người, hoàn toàn lấn át sự nổi bật của khinh công.
Kiếp trước Đường Phong tổng cộng luyện qua hai loại khinh công, tuy rằng nội lực còn chưa tới hỏa hậu, nhưng đối với mặt này vẫn rất có kinh nghiệm. Hiện tại nếu luyện lại khẳng định làm ít công to.
Một trong số đó gọi là Bộ Liên Hoa, chuyên dùng khi đối phó với địch nhân. Đệ tử Đường Môn đệ tử khi giao đấu với người khác không bao giờ nhắm mắt đánh bừa, đều dựa vào thân pháp của mình làm rối loạn đối phương, đồng thời tung ra ám khí, độc dược hoặc cơ quan để chế địch. Nên thường thường đều là lấy yếu thắng manh. Bộ Liên Hoa là tinh hoa của Đường Môn từ khi khai tông truyền lại đến giờ, trải qua nhiều lần tu chỉnh và sửa đổi, hiện tại có coi là một trong những bộ khinh công đứng đầu thiên hạ.
Ngoài ra còn có một bộ khinh công khác gọi là Khinh Hồng Lược Ảnh, là chuyên dùng để chạy trốn, mỗi lần thi triển chỉ cần một bước cũng có thể di chuyển ra xa mấy chục trượng, đương nhiên, với thực lực hiện tại của Đường Phong thì không làm được đến trình độ này.
Đường Phong bây giờ muốn luyện chính là Bộ Liên Hoa, kiếp trước Đường Môn có một bộ cơ quan chuyên dụng để tu luyện Bộ Liên Hoa, đáng tiếc là rất khó chế tạo.
Đứng trong sân thi triển Bộ Liên Hoa, thân ảnh Đường Phong khoảnh khắc trở nên biến ảo khôn lường, lúc ở bên trái, khi lại snag phải, mới một khắc trước còn đứng ở vịt rí này, qua chớp mắt đã đổi tới vị trí khác. Trong lúc đó Đường Phong còn liên tục làm đủ loại động tác siêu việt không tưởng với độ khó cao.
Lúc mới bắt đầu, tốc độ của Đường Phong còn tương đối nhanh, nhưng càng về sau lại càng chậm hơn. Tuy rằng biết rõ cách tu luyện và cũng có kinh nghiệm thi triển qua bộ pháp này, nhưng mà tốc độ của thân thể lại không cách nào theo kịp, thật sự khiến người ta buồn bực vô cùng.
Sau nửa canh giờ, Đường Phong không thể không ngừng lại, mồ hôi tuôn ròng ròng, mặt đỏ rần.
Tuy rằng thi triển có chút khó khăn, nhưng Đường Phong lại vui mừng khôn tả! Tiềm lực của thân thể này quả thật rất lớn, vượt xa cả mong đợi của hắn. Thân thể này vẫn chưa qua tu luyện gì cả, mà đã độ mềm dẻo của thân thể đã đến mức này.
Đường Phong nhớ rõ kiếp trước khi mình vừa luyện bộ liên hoa lần đầu, chưa đến mười phút đã mệt đến mức ngã lăn ra đất, lần này lại luyện đến nửa canh giờ. Cứ cho là do mình đã có kinh nghiệm đi nữa, nhưng độ mềm dẻo của thân thể này cũng có công lao rất lớn.
– Phong thiếu gia thật là lợi hại!
Bảo Nhi và Mộng Nhi không biết đã đến bên cạnh từ khi nào, vừa vỗ tay vừa nói.
Đường Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn các nàng, các nàng chỉ đứng đó nhìn, làm sao biết thi triển bộ pháp này mệt người đến mức nào, chẳng những là đổi cước bộ, ngay cả mỗi một bước bước ra, tư thế của thân thể cũng phải đổi ba bốn lần.
– Các ngươi tới rất đúng lúc!
Đường Phong tạm nghỉ một lát, nói với các nàng:
– Ta có việc muốn tìm các ngươi.
– Phong thiếu gia có việc gì cần thì cứ sai bảo.
Hai nha đầu này bây giờ còn nhu thuận, hiền lành hơn cả thỏ con, ngữ khí vô cùng ôn nhu, một mặt là do tính tình Đường Phong hôm nay đại biến, mặt khác là vì Đường Phong trở nên anh tuấn hơn người.
Thiếu nữ hoài xuân cho đến nay đều không có lực miễn dịch gì với mấy vị soái ca.
– Các ngươi giúp ta tới thành Tĩnh An một chuyến.
– Phong thiếu gia muốn mua thứ gì sao?
Mộng Nhi chớp chớp đôi mắt to hỏi, vẻ nghịch ngợm bình thường đã sớm biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại vẻ thiên chân vô tà.
– Giúp ta mua vài loại thảo dược, ta sẽ viết danh sách cho các ngươi.
=======
Chương 14: Mua thuốc
Sau khi nhìn thấy bảng danh sách dài dằng dặc kia, Bảo Nhi và Mộng Nhi cảm thấy đầu mình cũng to ra.
Tất cả đều là những loại thảo dược thoạt nhìn khá bình thường, có thuốc bổ, thuốc trị thương, còn có vài loại thảo dược Mộng Nhi chưa từng nghe qua bao giờ.
Bảo Nhi nghi hoặc hỏi:
– Phong thiếu gia, ngài mua nhiều như vậy để làm gì?
– Toàn bộ đều hữu dụng.
Đường Phong đứng dậy, nở một nụ cười mê chết người không đền mạng, một tay khẽ nâng cằm của hai nàng, nhẹ nhàng nói:
– Lúc mua thảo dược không được để người khác phát hiện, đây là bí mật riêng của chúng ta, đã biết chưa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai nháy mắt đỏ bừng, vội vàng gật đầu.
Tiểu nha đầu, thiếu gia ta ngay cả nhan sắc cũng bán đứng, không tin là không làm gì được các ngươi!
Chờ hai nữ hài kia đi rồi, Đường Phong thầm mắng mình một tiếng vô sỉ quá là vô sỉ!
Kì thực số thảo dược kia bị người khác phát hiện cũng không sao, trên đó đa phần đều là thuốc bổ và thuốc trị thương mà thôi, nhưng nếu đem trộn lẫn với vài thứ hỗn tạp khác, lập tức có thể biến thành độc dược.
Cẩn thận vẫn hơn, có thể không bị người khác phát hiện thì cứ tận lực không để ai phát hiện.
Mình vừa đến thế giới này ngày đầu tiên mà đã có một kẻ thù! Cho dù Đường Phong cũng không muốn, nhưng kẻ thù chính là kẻ thù, không thể không tính sổ! Đường Phong hiện tại một không có ai giúp, hai không thực lực, nếu muốn báo thù, chỉ có thể dựa vào độc dược.
Thừa dịp Mộng Nhi và Bảo Nhi đi làm việc này ít nhất cũng vài canh giờ, Đường Phong lại tu luyện Vô Thường Quyết lần nữa, hồi phục khí lực hoàn toàn lại tiếp tục luyện Bộ liên hoa.
Đến chiều, hai nàng cũng mua đủ thảo dược mang về.
Đem mớ thảo dược mua về phân loại ra, những thứ mình có thể dùng được Đường Phong đều giữ lại, còn mấy thứ thuốc bổ thì đưa hết cho hai nha đầu, để các nàng sau này sắc thuốc cho mình bồi bổ cơ thể.
Đường Phong trước kia cứ như một đóa hoa dễ hỏng, tố chất và cường độ của thân thể thật sự quá yếu, mấy thứ dược liệu bình thường này tuy không phải kỳ trân dị bảo quý hiếm gì, nhưng dùng lâu dài cũng có công dụng cường thân kiện thể, thà có còn hơn không.
Liên tiếp ba ngày, Đường Phong không rời Yên Liễu các nửa bước, trước là sợ bị đệ tử Thiên Tú đeo bám làm phiền mình, sau là do Đường Phong muốn tập trung tu luyện Vô Thường Quyết.
Mỗi lần tu luyện, Đường Phong luôn theo quán tính dùng phần lớn linh khí để rèn luyện cốt cách thân thể và lục phủ ngũ tạng, chỉ chừa lại một phần linh khí nhỏ vận chuyển nơi kinh mạch.
Tuy rằng như thế không thể khiến thực lực bản thân tăng thêm bao nhiêu, nhưng công sức bỏ ra trong ba ngày cũng không phí hoài, Đường Phong cảm thấy tiềm lực của cơ thể dần dần cũng được khai phá ra. Thân thể này, vô luận là cường độ hay tính mềm dẻo đều hơn hẳn ba ngày trước. Dựa vào sự thay đổi của cơ thể, Đường Phong hiện tại đã có thể thi triển ra được một chút võ công của mình kiếp trước.
Mà loại độc dược Đường Phong cần, buổi tối ngày đầu tiên sau khi mua dược liệu về đã điều chế xong. Thứ này đối với người khác là loại độc dược vô cùng khủng bố, nhưng đối với Đường Phong căn bản không đáng nhắc tới.
Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Hôm nay Đường Phong quyết định sẽ thực thi kế hoạch của mình.
Đường Phong cũng muốn chờ khi thực lực của mình mạnh hơn chút nữa mới đi báo thù, nhưng mình có thể chờ được, còn đối phương thì sao? Lần mượn kẻ thù đao giết người trước đã thất bại, nếu để lâu chút nữa, có khả năng sẽ có thể lần tiếp theo.
Cái này gọi là đêm dài lắm mộng, thời không đợi người, Đường Phong cũng không muốn lúc nào cũng bị người khác nhớ tới.
Mấy hôm nay cùng Lâm Nhược Diên trò chuyện qua vài lần, sau mấy lần nói bóng nói gió, Đường Phong cuối cùng cũng biết tình cảnh hiện tại của Tần Tiểu Uyển. Tuy rằng nói đêm đó Tần Tiểu Uyển ám sát mình không thành, cuối cùng bị Bạch Tố Y và các vị trưởng lão mang đi, nhưng Thiên Tú cao tầng cuối cùng lại chậm chạp không quyết.
Trong chuyện này đương nhiên có phần do Dịch Nhược Thần làm khó làm dễ, còn lại là do Đường Phong không tỏ thái độ gì.
Tần Tiểu Uyển thân là nội tông đệ tử, lại là đệ tử chân truyền của Dịch Nhược Thần, vị trưởng lão này đương nhiên bênh vực đệ tử của mình. Tông chủ Bạch Tố Y cùng các vị trưởng lão khác nhiều lần gặng hỏi Tần Tiểu Uyển, nhưng Tần Tiểu Uyển sau khi tìm được sự che chở của Dịch Nhược Thần, một mực khẳng định những gì nàng ta nói ngày đó là đúng, đổ hết tội lỗi lên đầu Đường Phong.
Tốt xấu gì cũng là nội tông trung tâm đệ tử, hơn nữa Đường Phong cũng không chết! Thiên Tú cao tầng bàn luận một hồi cũng không có biện pháp làm gì được Tần Tiểu Uyển, chỉ có thể để Dịch Nhược Thần trông chừng Tần Tiểu Uyển cẩn thận, trong vòng nửa năm không được rời khỏi nơi ở của trung tâm đệ tử, còn phải đến tạ lỗi với Đường Phong.
Để sư phụ trông coi đồ đệ, đúng là chuyện nực cười. Nếu ngày đó người Tần Tiểu Uyển ám sát không phải Đường Phong mà là Mạc Lưu Tô, quyết định của Thiên Tú cao tầng nhất định không đơn giản như vậy.
Khi nói cho Đường Phong biết chuyện này, Lâm Nhược Diên cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng tuy là trưởng lão, nhưng không thể lay động quyết định của đa số được.
Nghe đến những chuyện này Đường Phong cũng chỉ gật gật đầu cho có, Đường Phong trước kia không dám tranh với ai, người khác khinh thường hắn là chuyện bình thường, không còn cách nào khác. Nhưng hiện tại nếu ai dám khinh thường hắn, chính là tự đào hố chôn mình!
Tu luyện suốt ba ngày, cuối cùng cũng khiến cương khí trong cơ thể nồng đậm hơn một chút, dựa theo phỏng đoán của Đường Phong, mình hẳn là đã tiến nhập cảnh giới Luyện Cương nhất phẩm rồi.
Ai có thể có được cương tâm trước Luyện Cương nhất phẩm? Không ai cả! Cho dù là trong truyền thuyết cũng không hề có!
Nhưng Đường Phong lại làm được, nếu Thiên Tú cao tầng biết được bí mật này, có khả năng dù có liều mạng đánh vỡ cả môn quy các nàng cũng nhất quyết thu Đường Phong vào Thiên Tú, trở thành nam đệ tử đầu tiên của Thiên Tú từ lúc khai tông tới nay!
Đường Phong cũng không muốn tiết lộ bí mật này, có những việc, che giấu vẫn tốt hơn.
Hiện tại vẫn còn khá sớm, chỉ mới giữa trưa mà thôi, Đường Phong nói một tiếng với Bảo Nhi và Mộng Nhi xong, liền rời Yên Liễu các.
Mục tiêu của Đường Phong lần này chính là nam nhân họ Liễu kia!
Kể từ sau chuyện ba ngày trước, cả Thiên Tú đều truyền tai nhau chuyện hắn thay đổi thế nào, từ một ngụy thiếu nữ xinh đẹp khiến ai nhìn thấy liền nổi da gà rơi đầy đất, lột xác biến thành một mỹ thiếu niên phong thần tuấn lãng, chuyện này thật sự đã trở thành đề tài nóng hổi hàng đầu.
Nữ nhân rất thích tán chuyện, nhất là một đám nữ nhân thích buôn chuyện tụ lại một chỗ!
Đường Phong đi ra lần này, dọc đường đi chịu đủ loại ánh nhìn còn khoa trương hơn lần trước, có thể mọi người đều biết nam nhân này chính là Đường Phong nên cũng chưa làm khó dễ gì hắn. Mặc kệ là đệ tử nội tông hay ngoại tông, tất cả đều tụm năm tụm ba đứng xa xa nhìn hắn, cả đám xì xào bàn tán không ngừng.
Thỉnh thoảng lại có vài câu lọt tán dương vào tai của Đường Phong.
Cả nhóm nữ hài oanh oanh yến yến, gầy béo đều đủ cả, trừ ra mấy vị chấp sự nhị đại đệ, còn lại đều là tam đại để tử trẻ tuổi, cho dù cộng cả hai kiếp làm người của Đường Phong lại cũng không quá ba mươi, bị ánh mắt chăm chú nóng rực của nhiều nữ hài nhìn như vậy, cước bộ cũng không nén nổi có chút nhẹ lướt, cả người hơi thiếu tự tin.
Vất vả chịu đựng đến khi ra đến nội vị trí khá vắng vẻ ở ngoại tông, Đường Phong mới kìm lòng không nổi mà thở ra một hơi.
Đây là một trong những địa phương mở cửa cho ngoại nhân tham quan nên có không ít nhã sĩ phong lưu cùng cương sĩ qua lại trong này, hoặc là thưởng thức phong cảnh của Thiên Tú, hoặc là thuê một chiếc thuyền nhỏ ra giữa Dạ Vũ hồ thả câu. Thỉnh thoảng lại ngâm lên mấy câu thơ để hấp dẫn sức chú ý của đệ tử Thiên Tú.
Rốt cùng thì ở trong này Đường Phong cũng không còn là người quá gây chú ý nữa.