• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

Sau khi tiểu Ngọc đưa Đỗ Lôi Ti đi tham quan một vòng bên trong liền đưa cô ra ngoài vườn hoa.

Đỗ Lôi Ti nhìn vườn hoa giống như một biển hoa, còn có một cái đu dây, một cây cầu hình vòm nối thẳng biệt thự với ao nhỏ phía dưới, bên trong dòng suối nhỏ nuôi không ít cá, thật sự rất đẹp.

Đỗ Lôi Ti đứng bên dòng suối nhỏ nhìn đàn cá vui vẻ bơi lội trong dòng nước, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Tiểu Ngọc nhìn thấy biểu hiện của cô cũng không tự giác nở nụ cười “Lôi Ti, cô đã quen hết mọi thứ trong phủ tổng thống, bây giờ chúng ta quay vào bên trong chuẩn bị bữa ăn.” Nói xong hai người đi vào biệt thự.

Tiểu Ngọc hình như nhớ ra điều gì, lại mở miệng nói “Lôi Ti, hôm nay là thứ bảy, cậu chủ sẽ quay về, tính cách cậu chủ rất cổ quái, không thích nói chuyện, nếu cô nhìn thấy cậu chủ thì nên tránh xa một chút, bằng không sẽ bị chỉnh rất thảm.”

Đỗ Lôi Ti kinh ngạc hỏi “Cậu chủ mấy tuổi, tại sao tính cách lại cổ quái chứ?”

“Kể từ sau khi phu nhân đi, cậu chủ cũng không thích nói chuyện tình yêu……” Tiểu Ngọc còn chưa nói hết bên cạnh đã có hai tiếng ho khan.

“Không được nói xấu sau lưng người khác!” Đường Vũ đi tới trước mặt hai người.

“Dạ, tôi biết rồi!” Nói xong hai người ão não đi vào.

Quản gia nhìn thấy hai người đi vào liền đi tới an ủi “Sau này nên nhớ bất luận là chuyện gì liên quan đến phủ tổng thống cũng không nên nói, an phận làm xong công việc của bản thân là được!”

Đỗ Lôi Ti đổ mồ hôi, không ngờ mới vửa cùng tiểu Ngọc nói những lời đó liền bị thư ký cùng quản gia nghe thấy, sau này vẫn là không nên nói xấu sau lưng người khác.

Bởi vì tối qua thức khuya làm việc nên Bùi Tuấn Vũ cảm thấy mệt mỏi, ấn điện thoại “Cho người đưa tới cho tôi một ly cà phê!”

Quản gia nhận được điện thoại liền thông báo nhà bếp chuẩn bị cà phê, Đỗ Lôi Ti nghe thấy liền suy nghĩ, có phải cô nên có biểu hiện tốt một chút hay không, tổng thống có thể động lòng trừ bớt tiền sửa xe cho cô không?

Nghĩ tới đây lập tức cười hì hì đi lên trước “Quản gia, để tôi đi đưa cà phê tới cho tổng thống!”

Quản gia thật sự không ngờ, cô gái mới tới này lại chịu khó như vậy, vì vậy liền gật đầu, xem như đồng ý.

Đỗ Lôi Ti hấp tấp bưng cà phê tới phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa “Cốc cốc……”

“Mời vào!”

Đỗ Lôi Ti dùng tay mở cửa phòng đi vào “Tổng thống, cà phê của anh đây.”

Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông đang chăm chú trước bàn làm việc, dừng một chút nói “Tổng…tổng thống, cà phê của anh để ở đâu?” Luống cuống nói giống như sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô gái bưng cà phê trước mặt, lại một lần nữa quay về đống tài liệu trước mặt “Để lên bàn !”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy liền đi tới, đem ly cà phê trước mặt đặt lên bàn, xoay người khẩn trương muốn lui ra ngoài.

“Chờ một chút!”

Đỗ Lôi Ti giống như chim sợ ná thận trọng quay đầu lại, người đàn ông vẫn hết sức chăm chú nhưng giọng nói lại rõ ràng truyền đến bên tai cô.

“Cầm chậu hoa kia ném ra ngoài!”

“Vâng, tổng thống!”

Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói hai chữ tổng thống này thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.

Mẹ kiếp, cái gì chứ? Không phải chỉ là một chậu hoa nhỏ, sao lại muốn vứt đi chứ, thật là một người lạnh lùng.

Lại lần nữa quay về bàn làm việc, Đỗ Lôi Ti từ trên bàn làm việc cầm lên chậu hoa, có lẽ do quá khẩn trương hoặc là do nguyên nhân khác, tay không tự giác run rẩy……

“A!!!”

Kèm theo một tiếng kêu nhỏ, Đỗ Lôi Ti trừng to mắt, nhìn ly cà phê ở một bên đổ xuống đống tài liệu, chất lỏng màu nâu đen chậm rãi chảy ra, bắn thẳng vào người tổng thống.

Lúc này trong phòng làm việc bỗng trở nên im lặng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Lôi Ti bỗng trở nên trắng bệch, nhìn áo sơ mi trước mặt xuất hiện một vài dấu vết.

Trước mặt người nào đó Đỗ Lôi Ti thấp thỏm lo âu, mở to hai mắt, trong đầu liền nghĩ đến giá trị chiếc áo sơ mi tổng thống đang mặc.

Áo sơ mi này nhất định là rất đắt tiền……

Nghĩ đến đây, tiền sửa xe có thể bị tăng thêm, mẹ kiếp, bây giờ thì tốt rồi, hai mươi năm trả tiền sẽ được tăng thêm vài năm.

Nghĩ đến đây, trong đầu Đỗ Lôi Ti đang nghĩ xem phải làm sao để tiêu diệt chứng cứ này, kết quả là, khẩn trương từ trên bàn làm việc rút khăn giấy ra điên cuồng lau……

 

Chương 14

Đỗ Lôi Ti vội bước nhanh đến trước mặt tổng thống.

“Thật xin lỗi……tổng thống, tôi không chú ý…….” Đỗ Lôi Ti liều mạng dùng khăn giấy lau chùi dấu vết trên áo, nhưng càng lau càng bẩn, một bên vừa khóc vừa xin lỗi.

Nếu như tổng thống nổi giận vậy cô phải làm sao? Cô vẫn chưa tìm được công việc, chưa kết hôn còn chưa có con nữa chứ.

Càng nghĩ bàn tay cô càng hoảng loạn, cô luôn cảm giác gần đây sao bản thân lại xui xẻo như vậy chứ?

Xui xẻo còn chưa tính lại còn chọc phải tổng thống, không phải là đẩy cô vào cảnh nước sôi lửa bỏng sao?

“Tổng, tổng thống, quần của anh cũng bị dính cà phê.” Đỗ Lôi Ti kính cẩn nói xong liền cần khăn giấy trong tay như muốn……

“Đủ rồi!” Đang định cầm khăn giấy lau người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên đưa ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, khuôn mặt lạnh lùng không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh như vậy.

Khuôn mặt trơn bóng, lộ ra sự lạnh lùng, đôi mắt đen mà mê người, đôi chân mày đậm, sống mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, tất cả hiện lên trên con người ưu nhã mà cao quý này, căn bản giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.

Mặc dù đã gặp qua tổng thống mấy lần nhưng mấy lần trước bởi vì quá khẩn trương, căn bản không dám nhìn anh, còn lần này, cô nhìn hết sức rõ ràng.

Choáng, bây giờ không phải lúc nhìn trai đẹp!

Trong lúc Đỗ Lôi Ti đang hối tiếc…..

“Pằng!” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người ngoài đẩy vào.

“Anh, mẹ nói em bảo……”Giọng nói biến mất.

Ngay sau đó, giọng nói hài hước vang lên “Hai người tiếp tục, tí nữa tôi quay lại!”

“Ầm” tiếng đóng cửa vang lên khiến Đỗ Lôi Ti không tự chủ khẽ run, cô run rẩy nhìn cà phê dính trên quần, sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn, vị trí này không phải là vị trí nối dõi tông đường trong truyền thuyết chứ?

Đỗ Lôi Ti nhất thời cảm thấy mọi thứ biến thành tro.

“Tổng, tổng thống, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi quỳ xuống van xin anh dừng giết tôi, bây giờ đang là giữa trưa, đừng giết tôi!” Nói xong Đỗ Lôi Ti vẫn không quên nặn ra vài giọt nước mắt tranh thủ lấy lòng người đàn ông trước mặt.

“Cút, ra, ngoài, sau này không được xuất hiện trong phòng làm việc nữa, nếu còn xuất hiện ở đây tôi sẽ đưa cô làm mồi cho cá!” Bùi Tuấn Vũ chỉ ra cửa, lạnh lùng nói.

Thật vất vả thức suốt đêm hoàn thành công việc liền bị cô gái ngu ngốc này phá hoại trong chốc lát, sao anh có thể không tức giận chứ?

Đỗ Lôi Ti hai mắt đỏ hoe, nhìn người đàn ông tức giận trước mặt, xoay người chạy ra ngoài.

Chạy qua phòng khách nhìn thấy cô gái vừa mới xuất hiện ở trong phòng làm việc đang thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon uống cà phê, lúc Đỗ Lôi Ti đi ngang qua cô ấy thì bị gọi lại.

“Cô tên gì?” Cô gái vừa uống cà phê vừa quan sát cô.

“Tôi tên Đỗ Lôi Ti!!” Mặc dù Đỗ Lôi Ti bị uất ức nhưng vẫn cung kính trả lời, bởi vì hình như vừa rồi cô gái này gọi tổng thống là anh trai.

“Phốc……” Cà phê trong miệng bắn ra ngoài cứ thế bắn lên người Đỗ Lôi Ti, sau đó, rất không dịu dàng phá lên cười.

“Ha ha……Tên cô thật sự rất thú vị, ai đặt tên này cho cô vậy?” Cô gái tò mò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK