• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi định nói: “Cảm ơn! Không cần đâu!” thì ngẩng lên, nhìn thấy Hàn Trạc Thần đang cười, nhìn tôi âu yếm. Sắc mặt hắn xanh xao hơn, trong mắt hằn lên mấy sợi tơ máu, chắc chắn tối qua hắn không ngủ được!

“Sao con lại khóc?” Hắn vội cúi người nâng tôi dậy, trên cơ thể hắn phảng phất mùi thuốc lá và mùi rượu.

Tôi lắc đầu.

Hắn dùng tay áo lau nước mắt cho tôi, vì đau buồn mà cặp lông mày chau lại.

“Công chúa và hoàng tử đã được hạnh phúc bên nhau, đó chẳng phải là kết cục rất đẹp hay sao?”

“Nhưng… ác quỷ chết rồi!”

Tôi nhìn hắn đứng gần tôi trong gang tấc, mới xa nhau có một đêm thôi nhưng cứ như cả năm rồi tôi không gặp hắn. Tôi rất muốn ôm chầm lấy hắn, tự nhủ ôm một lần, chỉ một lần thôi, để tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở trong lòng hắn, để tôi nhớ nhịp đập con tim hắn. Tôi không tham lam, chỉ một lần là đủ rồi! Nhưng phần lý trí trong tôi lại lên tiếng: Ngươi không được ôm hắn! Dù chỉ một lần cũng không được!

Tôi thở dài, lùi lại một bước, kìm nén sự nông nổi. Nhưng không ngờ hắn lại dang tay ôm tôi vào lòng. Nhịp đập của trái tim hắn thật đều và êm ái. Nếu được lựa chọn, tôi không hề muốn hắn chết, trong thế giới của tôi không thể thiếu hắn nữa rồi!

“Thiên Thiên, con là cô gái lương thiện nhất trong số những người con gái ta từng gặp”, hắn than thở.

Lương thiện ư?! Hắn sai rồi, tôi là người con gái xấu xa nhất trên thế giới này. Hắn đã nâng niu, bảo vệ tôi. Cho dù tôi có làm hắn đau lòng đến thế nào, hắn cũng không quên dặn người nấu bữa sáng cho tôi, cho người bảo vệ tôi, che ô cho tôi lúc trời mưa. Còn tôi đối với hắn chỉ có thù hận, lừa dối, thậm chí có ngày tôi sẽ dùng dao đâm vào trái tim tràn đầy tình yêu thương ấy.

Hắn thấy tôi không nói gì liền vỗ vỗ lưng tôi, dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ngày mai ta sẽ mời người diễn lại vở kịch cho con xem, công chúa sẽ yêu ác quỷ, hoàng tử sẽ yêu thiên nga đen, công chúa và ác quỷ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, có được không?”

“Công chúa có thể nào yêu được ác quỷ tàn bạo không?”

“Có thể chứ! Nếu để ta làm nhà biên kịch thì rất có thể!”

Tôi phải thừa nhận: Đúng, hắn có thể…

“Có phải chú sẽ để cho ác quỷ rất đẹp trai sở hữu pháp lực vô biên, không gì là không thể làm được?”

“Ngoài ra ta còn để cho ác quỷ si tình hơn, kiên quyết hơn, mê hồn hơn cả hoàng tử…”

“Hay quá! Con sẽ đợi xem!” Tôi tươi cười, khoác tay hắn, níu kéo ác quỷ duy nhất trên thế giới làm rung động lòng người này!

Không ngờ ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực, đã có người che ô cho tôi cùng đi dạo dưới mưa. Hắn nắm lấy tay tôi dẫn tôi rẽ sang một lối khác.

Tiếc rằng người này lại là kẻ thù của tôi, thứ hắn muốn tôi không thể đáp ứng, sớm muộn gì tôi cũng chỉ đem lại đau thương cho hắn mà thôi!

Tôi rút bàn tay ra khỏi tay hắn, bước ra khỏi chiếc ô của hắn. Hắn đuổi theo, nắm lấy tay tôi, kéo tôi sát lại gần hắn.

“Chú hãy từ bỏ đi!” Tôi dồn hết can đảm nhưng sao giọng nói vẫn yếu đuối đến vậy. “Con không thể yêu chú “

“Con có thể!”

“Chúng ta sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu!”

Hắn nhìn tôi, vẫn ánh mắt độc đoán.

“Cái con gọi là kết cục tốt đẹp phải như thế nào, con nói ra thì ta mới có thể làm được.”

Tôi từng mong muốn giữa chúng tôi không có thù hận, không có dối trá và không có tình yêu, cả đời sống với nhau, không bao giờ xa nhau.

Nhưng những điều này hắn sẽ không làm được…

Vì hắn đã giết cả gia đình tôi.

Tôi thở dài, không muốn lẩn quẩn với những vấn đề này nữa, đành chuyển sang chuyện khác: “Sao chú lại ở đây?”

“Khi ta gọi điện cho Lý, nghe gã nói con đi xem múa ba lê, ta vốn định đến xem cùng con nhưng không ngờ nhà hát này có quy định khi đã mở màn thì không cho ai vào nữa… chẳng còn cách nào, phải tôn trọng nghệ thuật, tuy ta không hiểu lắm!”

“Chú đợi con ở đây suốt sao?”

Hắn cười rồi đặt tay lên vai tôi, đi tiếp.

“Ta giúp con tìm một giáo viên dạy dương cầm rất giỏi, lúc nào con không muốn đi học thì đến chỗ cô ấy học đàn… À, trước khi đến đó nhớ gọi điện hẹn trước.”

‘Tại sao?”

Tại sao hắn luôn chu đáo với tôi như vậy?

Tôi chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì nhưng hắn biết tôi muốn gì.

“Ta gọi điện hỏi thăm về kết quả học tập của con. Tuy ta không yêu cầu thành tích của con phải xuất sắc nhưng không ngờ chỉ có môn âm nhạc là đạt.” Hắn tươi cười vuốt đầu tôi, giọng nói đầy vẻ cưng chiều. “Mỗi người có một ước mơ, ta không muốn gò bó con điều gì.”

Tôi nghĩ rồi thế nào hắn cũng đoán được ước mơ của tôi là gì.

“Chú có ước mơ không?” Tôi hỏi.

“Có chứ!” Hắn như tự cười mình, nhìn lên bầu trời âm u. “Ước mơ của ta là làm cảnh sát.”

Một kẻ xấu, giết người không ghê tay lại nói ước mơ là làm cảnh sát, quả là câu chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.

Chúng tôi lững thững đi hết mấy con phố. Đang đi tôi bỗng phát hiện một áp phích quảng cáo rất đặc biệt.

“Ắy, đây có phải là phim không?”

Áp phích quảng cáo quả thực rất đặc biệt, một cô gái ngồi trên cơ thể để trần của một người đàn ông, cánh tay cô gái đặt sau lưng như đang cầm một vũ khí sắc nhọn, còn hai cánh tay của người đàn ông thì lại bị trói vào thành giường, khuôn mặt lộ đầy vẻ phấn khích, hoàn toàn không có nỗi sợ kề cận cái chết.

Tôi đưa mắt nhìn vào những dòng quảng cáo, bộ phim này có tên Bản năng gốc. Hôm nay đúng ngày trình chiếu.

Tôi nhìn Hàn Trạc Thần hơi chau mày rồi hỏi hắn: “Chú xem chưa?”

“Ta từng nghe An Dĩ Phong kể đôi chút…”

“Con muốn xem.”

Không thấy hắn trả lời, tôi quay đầu lại nhìn hắn. Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ day day chân mày, có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Tôi tưởng hắn không nghe thấy liền nhắc lại: “Con muốn xem bộ phim này.”

“Được thôi!” Cuối cùng hắn cũng nghe thấy. “Ta đi mua vé.”

Tôi không hiểu sao hắn có vẻ như không cam tâm tình nguyện cho lắm!

Người phụ nữ bán vé liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn bộ đồng phục học sinh của tôi, ánh mắt như coi thường. “Tầng trên hay tầng dưới?”

“À… Tầng trên!” Hắn nói.

“Hai trăm hay bốn trăm?”

“Bốn trăm.”

“Vé xem phim giá bốn trăm đô ư?! Sao đắt thế?” Rạp chiếu phim này có cao cấp lắm đâu, một chiếc vé xem phim đủ cho tôi ăn trưa cả tháng.

“Không đắt, bình thường mà!”

Đợi đến khi đi vào trong, tôi mới biết thế nào gọi là: Không đắt, bình thường mà!

Phòng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ đặt một chiếc sofa nhung đỏ cỡ lớn khác thường, kiểu nghệ thuật, một chiếc ti vi tinh thể lỏng màu đen treo trên tường, không còn một thiết bị nào khác nữa! Nhìn kiểu bố trí này cuối cùng tôi đã hiểu tại sao hắn lại trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Hắn ngồi lên sofa, mở ti vi.

“Con cứ ngồi mà xem, ta ngủ một lúc, xem xong thì gọi ta dậy.”

Nói xong, hắn cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người, ngả người lên sofa, gối đầu vào tay vịn của sofa, nhắm mắt lại.

“Vâng!” Tôi cầm một gói bắp rang bơ, cố ý giữ chút khoảng cách với hắn, tựa vào tay vịn sofa phía đối diện.

Kiểu môi trường như thế này, cứ cẩn thận thì hơn!

Khi bộ phim bắt đầu chiếu, tôi mới biết tình tiết không như tôi tưởng tượng. Tôi cứ nghĩ nó sẽ là bộ phim có nội dung phục thù, hy vọng nữ nhân vật chính sẽ có quá khứ tương tự tôi nhưng yêu phải kẻ thù của mình nên mới có cảnh thân mật với kẻ thù. Không phải tình tiết như tôi kỳ vọng nhưng tôi vẫn muốn xem cô ta giết người đàn ông cường tráng đó như thế nào. Tôi chăm chú theo dõi, đặt biệt theo dõi thời khắc quan trọng nhất…

Cho dù tình tiết quá dài, quá kích động, hai người không ngừng uốn éo cơ thể một cách cuồng nhiệt, tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Trước đây, khi đọc tiểu thuyết tình yêu, cũng có những cảnh như vậy, đại khái là hiểu nhưng không có hành động gì quá kích động.

Hôm nay được nhìn cảnh người thật diễn quả thực không giống thế, tôi thấy hai cơ thể trần quấn lấy nhau, những nhịp thở gấp gáp, những tiếng kêu rên phóng đãng khiến tim tôi hoang mang, mặt nóng bừng như phát sốt.

Nhưng vì để đợi tình tiết quan trọng nhất nên tôi lại cố chịu đựng.

Cuối cùng người phụ nữ ấy cũng từ từ trói tay người đàn ông vào giường. Tôi nín thở chờ đợi xem cô ta lấy đâu ra nhũ băng.

“Có cần tập trung xem đến mức như thế không?” Giọng Hàn Trạc Thần khiến tôi giật bắn người, nếu hắn không nói thì chắc tôi đã quên là hắn ở cạnh.

“ơ… ừm…” Tôi cứ như đứa trẻ lén lút xem phim cấm rồi bị người lớn bắt gặp vậy, đặc biệt người đó lại là hắn. Tôi rụt rè, e thẹn hỏi: “Không phải chú đã ngủ rồi sao?”

“Bị tiếng ồn làm tỉnh rồi…” Hắn chống tay lên sofa để ngồi dậy, trông rất phấn khích, nhìn tôi hỏi: “Có hay không?”

Tôi nghĩ nhiệt độ của mặt mình đủ đun sôi một ấm nước, vội dùng mu bàn tay để hạ nhiệt: “Con xem một chút thôi…”

Chợt nhớ mục đích của mình, tôi vội quay đầu xem tiếp thì thật đáng tiếc tôi đã bỏ lỡ tình tiết quan trọng. Người phụ nữ đó không hiểu lấy nhũ băng ở đâu ra xuyên thẳng vào lồng ngực người đàn ông.

Thật tiếc đã không thấy rõ!

“Hình như con rất thất vọng, có cần ta tua lại cho con xem lần nữa không?”

Không đợi tôi trả lời, hắn đã ấn nút tua lại, tôi càng lúng túng hơn, không biết đặt tay chân vào đâu.

“Con có thể hỏi chú một vấn đề không?” Tôi thử tìm một đề tài để hắn không nhận ra sự bối rối. “Chú có khi nào để cho phụ nữ trói vào giường không?”

“Trừ khi ta chán sống rồi.”

Tôi nghĩ cũng phải. Người có bản tính đa nghi như hắn sao có thể để phụ nữ có cơ hội làm vậy.

Tôi nghĩ ngợi rồi lại dò hỏi: “Thế… nếu là con thì sao? Chẳng phải chú đã nói rằng con là người duy nhất chú tin tưởng sao…”

Khi nhìn thấy ánh mắt phấn khích không thể giấu giếm của hắn, tôi mới ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề đầy khiêu khích. Đây là hậu quả của việc không học giỏi môn toán, khi giả thiết… ngay cả mệnh đề ban đầu cũng có sai lầm nghiêm trọng.

Hắn ngả người về phía tôi, hai cánh tay đưa sang hai bên sườn tôi, giữ tôi ở trong không gian chật hẹp. Mặt hắn từ từ kề sát tai tôi, giọng nói kèm theo tiếng cười gợi cảm: “Nếu là con… ta càng muốn được trói con trên giường, nghe con cầu xin… Lúc đó chắc chắn rất khoan khoái…”

Lúc hắn nói, hơi nóng lướt qua tai tôi khiến cánh tay tôi cứng lại, bắp rang bơ cầm trong tay rơi đầy xuống sàn.

Ngôn ngữ của hắn đã biến thái, ánh mắt của hắn còn biến thái hơn. Ánh mắt của hắn lóe sáng, lan tỏa ham muốn cưỡng đoạt đến cuồng nhiệt.

Nhưng biến thái nhất là sau khi hắn dùng lưỡi liếm vành tai tôi, cảm giác ẩm ướt đã tác động đến vô số xúc giác. Tôi sợ hãi co rúm người né tránh nhưng vô vậy! Chẳng phải tôi đang tự chui đầu vào rọ hay sao?

“Có muốn thử không?”

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mày cũng cong lên, nụ cười có vẻ khiêu khích, An Dĩ Phong mà nhìn thấy có lẽ còn cảm thấy thẹn vì nhiều thứ chưa bằng.

“Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm con đau đâu…” Giọng hắn đầy mê hoặc.

Tôi nuốt nước bọt, nhịp thở ngắt quãng, cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang căng lên, cơ thể nóng bất thường. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của hắn, có thật là sẽ không đau?

Tôi lắc đầu lia lịa, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề đau hay không, hắn đang muốn làm việc không bằng loài cầm thú với tôi. Không thể được, nếu cả thể xác tôi cũng trao cho hắn thì mọi việc sẽ không kiểm soát được nữa.

“Con nghĩ, có thể chú đã hiểu lầm ý con…” Tôi đang nghĩ phải giải thích như thế nào thì hắn nghiêng người nằm xuống cạnh tôi, một tay ôm vòng lấy vai tôi, giữ chặt tôi trong lòng hắn, một tay nhấc chân tôi đặt lên sofa, lần sờ từ bắp chân lên đùi tôi, sau đó chuyển dần vào bên trong, tiến thẳng vào trong váy tôi.

Cảnh nóng bỏng trong phim lại bắt đầu, nhân vật nữ chính thở gấp và rên rỉ, tiếng rên của nhân vật nam chính thì ngày càng trầm thấp.

Phòng bên còn vọng lại tiếng kêu ướt át hơn cả trong phim: “Mau lên chút nữa, mau lên chút nữa…”

Hắn mỉm cười, ngón tay thon dài vuốt ve đùi tôi, cứ như có mê lực gì đó khiến cơ thể tôi run rẩy.

“Không được…” Một giọng nói vang lên, tôi mới phát hiện người con gái ở phòng kế bên chỉ có hơn chứ không có kém.

“Nhạy cảm vậy à?…” Dường như hắn càng hứng thú, hôn nhẹ lên môi tôi. “Vậy chúng ta sẽ từ từ nhé!”

Ngón tay hắn nhanh nhẹn luồn vào dưới chiếc áo đồng phục của tôi, tốc độ và lực nhấn khiến tôi liên tục hít thở. Hắn bóp ngực tôi, đầu ngón tay vân vê vị trí nhạy cảm nhất. Tôi cắn chặt răng mới không để phát ra tiếng rên đáng hổ thẹn ấy. Khát vọng chống cự đã dần biến mất.

Dường như hắn nhìn thấy tôi không muốn kêu thành tiếng liền hôn lên môi tôi, dùng lưỡi tách hàm răng đang cắn lấy môi tôi, thử dò sâu vào trong như muốn nuốt chửng cả tiếng rên rỉ của tôi.

Trong nụ hôn cuồng nhiệt, cảm giác khó chịu như được giảm bớt, trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau thì tiếng rên rỉ cũng không cần phải kìm nén, bật ra một cách tự nhiên.

Tôi thở gấp, một nơi nào đó tận sâu trong cơ thể bắt đầu nóng ran, khát khao muốn được sở hữu thứ gì đó.

Tay tôi đang để trước ngực hắn dần dần đưa lên lưng hắn, tôi hôn lại hắn, học cách hắn hôn tôi lần đầu, đầu lưỡi liếm lưỡi hắn, hút lấy môi hắn.

Từ trong họng hắn phát ra tiếng rên trầm ấm, hắn lật người ép lên người tôi, thứ rắn rỏi nào đó của cơ thể áp vào đùi tôi…

“Rốt cuộc con là thiên thần hay yêu tinh?!” Giọng nói hơi khàn và gượng gạo, nhịp thở gấp gáp, rối loạn.

Hắn không nắn nhẹ ngực tôi nữa mà rút tay ra, nhanh chóng cởi từng chiếc cúc áo của tôi, lùa sâu vào trong áo lót, ngón tay lành lạnh của hắn đem theo cảm giác kích thích. Tôi muốn né tránh, cơ thể không ngừng nhúc nhích dưới thân hình hắn.

Tay hắn đang ôm lấy vai tôi bỗng rút ra, vuốt ve từ đầu gối tôi dần lên trên, vén váy tôi lên, ngón tay đưa vào phần mềm nhất, bí mật nhất đang dâng trào hơi ấm.

Tôi không thể nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, mặc cho tay hắn vuốt ve khắp cơ thể, gợi lên khát vọng tội lỗi của tôi.

Cơ thể tôi hoàn toàn bị hắn chinh phục. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn, cùng hắn chìm đắm trong sự kích thích của giác quan và rơi vào vực sâu của dục vọng.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

Tiếng gào của người đàn ông trong phim lúc hấp hối khiến tôi bừng tỉnh.

Trước mắt tôi hiện lên cảnh van lơn của bố, tiếng với gọi của mẹ, mối hận nhiều năm không thể lãng quên khiến tôi nghẹt thở. Tôi cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng. Chính người đàn ông đang ôm ấp tôi, từng lời thốt ra đều nói yêu tôi, khiến tôi đang từ thiên đường tươi đẹp rơi xuống địa ngục sâu thẳm.

Tôi như điên dại cắn vào lưỡi hắn, tôi hận nụ hôn khiến tôi choáng váng, tôi hận cả cái lưỡi nói ra những lời ngon ngọt khiến tôi nao lòng.

Hắn kêu lên, nhanh chóng rụt lưỡi lại, ngỡ ngàng nhìn tôi.

Tôi ôm miệng, trong miệng đầy mùi máu tanh.

“Con chơi kiểu này…” Hắn nhổ một ngụm máu ra sàn, giọng nói nghe không rõ lắm nhưng không hề tức giận. Sẽ chơi chết ta đấy!”

“Con hận chú, con hận chú!” Tôi tát hắn một cái. Trong lúc hắn vẫn chưa kịp kéo giữ tôi lại thì tôi đã vội vàng cài cúc áo, lau nước mắt, lao thẳng ra ngoài.

Vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy tôi trong bộ dạng quần áo xộc xệch thì vội nhìn lên trần nhà, không dám nhìn vào trong. Lúc tôi đi xuống tầng dưới thì nhìn thấy mấy gương mặt đang nhìn lại tôi có chút đồng cảm.

Nếu họ biết được người đàn ông suýt nữa sở hữu tôi chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi thì họ sẽ có thái độ như thế nào?

Bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt khiến thế giới này trở nên tối tăm, lạnh lẽo như địa ngục. Tôi đứng dưới mưa, từng đợt mưa gió vô tình cứ giội xuống người tôi, đánh thức tôi khỏi ảo mộng chìm đắm trong hạnh phúc.

Sao tôi có thể chìm đắm vào tình yêu với kẻ đã giết cả gia đình mình, suýt nữa còn trao thân cho hắn?

Tôi ôm lấy mặt, cảm thấy hối hận, ngồi thụp xuống khóc trong mưa.

“Thiên Thiên!” Hàn Trạc Thần đuổi theo, kéo tôi đứng dậy, ôm tôi vào lòng. “Xin lỗi! Do ta nhất thời kích động, ta cam đoan sau này tuyệt đối không làm như thế nữa!”

“Tại sao chú lại đối với con như vậy? Sao lại đối với con như vậy?…”

Tôi ra sức vùng vẫy, lủi lại sau mấy bước.

Không phải tôi hận hắn mà là hận chính mình.

Hắn cười khổ sở lắc đầu rồi lại nhổ một ngụm máu lớn. Máu nhanh chóng bị nước mưa pha loãng thành màu đỏ nhạt rồi trôi theo dòng nước.

“Trong môi trường như vậy, lại xem phim gợi tình, con lại hỏi ta câu hỏi rất nhạy cảm, nếu ta không có chút phản ứng nào thì ta không phải là đàn ông rồi!”

“Con không hỏi chú điều đó, chỉ là tại sao chú lại đối tốt với con như vậy? Tại sao chú lại yêu con? Con không muốn tình yêu của chú, con không thể đón nhận tình yêu của chú được!”

“Thiên Thiên…”

Giọng hắn sao hiền từ đến vậy, mỗi tiếng gọi của hắn đều khiến tôi chìm đắm vào tình yêu thương khó lòng kháng cự.

Tôi ôm lấy tai, không muốn nghe nữa.

“Chú đừng gọi nữa! Con là người con gái độc ác nhất trên đời này, lại là một kẻ ngu xuẩn đến nực cười. Con không biết mình muốn làm gì nữa!”

“Con đừng nói vậy, con còn nhỏ, khi nào lớn con sẽ hiểu tình yêu là thế nào thôi!”

“Con hiểu, con hiểu hết.”

Tôi ở bên cạnh hắn tám năm, rốt cuộc tôi đã làm được gì?

Một cô gái ngốc như tôi, không chừng lại đợi hắn chết già mà vẫn yêu hắn, nhớ nhung hắn một cách ngốc nghếch.

“Đừng khóc nữa!”

Khi nhìn thấy cánh tay hắn đưa về phía tôi, tôi lùi mấy bước.

“Chú đừng động vào con, con hận chú, con ghét chú.”

“Thật không, có thật là hận ta không?”

“Con hận chú, chỉ muốn chú chết.” Tôi vừa khóc vừa vung tay đánh mạnh vào ngực hắn. Hắn cứ đứng như vậy cho tôi đánh.

Trong mưa, hắn như pho tượng đứng trước mặt tôi, tôi có thể nhìn thấy hắn đau lòng, bất lực và kiên trì.

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại để tôi phải hận hắn đến tận xương tủy nhưng không cách nào không bị tình yêu của hắn làm cho lay động?

“Có lẽ ta đã sai rồi… Ta không định ép con. Nếu năm nay con hai mươi bảy tuổi, con hiểu thế nào là yêu, ta có thể cho con lựa chọn. Nhưng con còn nhỏ, con vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là bị lôi cuốn. Con có thể hiểu Cảnh đến đâu? Cảnh chẳng qua chỉ là ảo mộng của con mà thôi! Tám năm nay ta chung sống với con, con không cần nói ra ta cũng có thể hiểu con cần gì, muốn gì, tình cảm của ta đối với con mới là tình yêu thực sự…”

“Chú đừng nói nữa!”

“Rời bỏ ta, con sẽ hối hận. Sẽ có ngày con phát hiện con không thể rời bỏ ta cũng như ta không thể rời bỏ con vậy!”

“Thật không?”

“Con muốn ta phải nói thế nào con mới hiểu?”

“Con hiểu.”

Lúc đó tôi đã rõ một điều là tôi không thể rời bỏ hắn cũng như hắn không thể bỏ tôi.

Yêu và hận ràng buộc nhau, là nút thắt không thể cởi được của đời tôi. Hắn sống thì tôi đau khổ, hắn chết tôi càng đau khổ; ở bên hắn thì sống không bằng chết, rời khỏi hắn… tôi còn sống làm gì nữa?!

Đầu óc đang mụ mị chợt lóe sáng, tôi đã nghĩ ra một quyết định thông minh nhất và cũng là ngu xuẩn nhất, tôi lủi lại mấy bước, xoay người.

Nếu tôi không giết được hắn, thì cách duy nhất để tôi trả thù là khiến hắn sống trong đau khổ.

Nếu cái chết của tôi là một kiểu đày đọa hắn thì đối với tôi có lẽ là lối thoát tốt nhất.

Nước mưa đã rửa sạch con phố.

Ánh đèn xe khiến tôi lóa mắt.

Tôi lao ra giữa con phố.

Tiếng phanh xe chói tai, tiếng va đập nặng nề.

Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào vì tôi hoàn toàn nằm trong lòng hắn, ngơ ngẩn nhìn máu hắn nhuốm đầy người tôi.

Giây phút đó tôi mới biết muốn giết hắn lại dễ dàng đến vậy!

Tôi ngồi dưới mưa, gắng sức giữ chặt dòng máu không ngừng tuôn ra từ đùi hắn. Tôi nhớ lại lúc còn nhỏ, khi tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, hắn định dùng cồn sát trùng cho tôi, tôi sợ đau, ôm lấy đầu gối, hắn nói gì cũng không chịu bôi cồn, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng miệng… Lúc đó, tôi thích dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy một ngón tay của hắn, cười với hắn. Sau này, tôi có thể nắm cả bàn tay của hắn, những ngón tay thậm chí có thể đan vào nhau, tôi và hắn nhìn nhau cười.

Tại sao tôi không thể sống mãi cuộc sống như vậy, không hận hắn cũng không cần yêu hắn, cả đời được đan những ngón tay vào nhau, nhìn nhau cười tôi cũng mãn nguyện rồi.

Nỗi hận này có thể vứt bỏ không?

Tôi không tìm ra câu trả lời, ai có thể cho tôi câu trả lời?

Từ ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện trong đời tôi, tôi nghĩ mình đã chết.

Tôi cứ nghĩ trơ mắt nhìn hắn chết tôi mới có thể thoát khỏi nỗi đau, rời bỏ cái thế giới không đáng để tôi lưu luyến này, thản nhiên đối mặt với bố mẹ nơi chín suối.

Hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy hắn bất tỉnh trong lòng mình, tôi không cảm thấy sung sướng chút nào vì đã báo được thù mà ngược lại phải nếm trải sự mất mát.

Hắn nói đúng, khi hoàn toàn mất hắn, tôi đã hối hận.

Tôi im lặng, ngồi tựa vào tường ngoài phòng cấp cứu.

Chưa đầy hai mươi phút sau, An Dĩ Phong đằng đằng sát khí lao đến, đi theo sau hắn có khoảng mười người, thoáng chốc đứng chật cứng cả hành lang.

Hắn cầm áo khoác trong tay, chiếc áo sơ mi chỉ cài một cúc mà còn cài lệch. Mái tóc thường ngày bồng bềnh, óng mượt giờ ướt đẫm, trông rất hoang dã. Đôi môi mỏng của hắn mím chặt lại trông thật lạnh lùng, tàn khốc, đôi mắt đen lim dim như loài báo hoang đang chực săn mồi, hút máu.

Người lái xe lúc đầu còn đầy vẻ oán giận, khi bị hắn nhìn một cái liền sợ hãi mà lùi lại.

An Dĩ Phong tóm lấy cổ áo người lái xe.

“Ai sai khiến mày?”

“Không, không có ai sai khiến tôi…”

An Dĩ Phong thúc một gối vào dưới bụng người lái xe, giọng chùng xuống: “Đánh cho đến khi nó chịu nói.”

Thuộc hạ của hắn lập tức vây lấy người lái xe.

Ông ta run lẩy bẩy nép vào góc tường, ôm đầu không ngừng kêu cứu, nói liến thoắng: “Không liên quan đến tôi. Tôi đang lái xe bình thường thì con bé kia như điên dại lao đến rồi một người đàn ông cũng vội xông đến ôm lấy nó. Tôi đã phanh lại, không tin thì anh đến xem hiện trường. Tôi phanh xe cách đó năm mét rồi.”

An Dĩ Phong nhìn về phía tôi hỏi: “Có phải không?” Tôi gật đầu.

“Là tôi lao ra đường, không liên quan đến ông ta.”

Hắn không nói gì nhưng vẻ mặt như đang muốn hỏi: “Cô điên đấy à?!”

Đúng vậy, tôi điên rồi. Trong khoảnh khắc ấy tôi lại nảy ra ý nghĩ điên rồ rằng tôi và hắn không thể chung sống, nếu hắn không chết thì tôi chết.

Quả thực hắn đã xông đến, vì tôi mà không cần tính mạng của mình nữa!

Vệ sĩ của Hàn Trạc Thần bước đến gần An Dĩ Phong cứ làm như hiểu rõ tình hình, lên tiếng giải thích: “Đại ca, ông chủ đưa tiểu thư đến phòng riêng trong rạp chiếu phim để xem Bản năng gốc, hình như làm gì đó… quá…”

An Dĩ Phong mím môi mím lợi chằm chằm nhìn tôi như muốn hỏi: “Thời buổi nào rồi mà còn thà chết không chịu theo? Kiêu căng cái gì cơ chứ!”

Nhưng hắn không nói gì, đấm mạnh vào tường, trút cơn tức giận.

Tôi khiến người như An Dĩ Phong tức lộn ruột mà không dám nói, thế mới thấy trong lòng hắn, Hàn Trạc Thần có vị trí quan trọng như thế nào, chẳng lẽ đây gọi là anh em?! Tôi bắt đầu thấy bái phục tình cảm của bọn họ.

Một nữ bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn người lái xe ngồi xổm dưới đất run lẩy bẩy rồi lại nhìn mấy gã đàn ông đứng ở hành lang mặt đằng đằng sát khí, hắng giọng: “Các anh có thể yên lặng chút không?”

“Vết thương của anh ấy thế nào?” Mặc dù tôi không muốn nghe câu trả lời nhưng khi nghe thấy An Dĩ Phong hỏi vậy, lòng tôi thắt lại, nhói đau.

“Không sao! May mà phản ứng kịp thời, sức khỏe tốt, nếu là người khác chắc chắn khó cứu.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ thấy cảm kích với ông trời tàn nhẫn như lúc này, chưa bao giờ thấy rõ lòng mình như lúc này.

Hàn Trạc Thần vẫn còn sống, hắn còn sống là điều quan trọng hơn tất cả.

Nữ bác sĩ nói tiếp: “Gãy một chân và ba xương sườn thôi, vả lại mất khá nhiều máu.”

“Mẹ kiếp, thế mà gọi là không sao à?” Rõ ràng An Dĩ Phong đã nổi cáu.

“Đối với loại người như các anh, bị thương như thế có là gì?!”

“Cô…” An Dĩ Phong đang định nói gì đó thì một người vội chạy đến ngăn hắn lại: “Đại ca, anh nguôi giận, cô ta là bác sĩ điều trị chính…”

Đợi bác sĩ đó rời đi, An Dĩ Phong nói nhỏ: “Tìm hiểu lai lịch của con đàn bà đó, tao phải để nó không bao giờ quên được ba chữ An Dĩ Phong.”

Khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật Hàn Trạc Thần vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đến nửa đêm mới tỉnh lại, không hề rên rỉ, trán rịn mồ hôi.

“Đau lắm không?”

Tôi nắm lấy tay hắn. Tay hắn rất lạnh, không còn chút hơi ấm như thường ngày. Hắn mở miệng, giọng nói yếu ớt, tuy tôi không nghe rõ nhưng có thể đoán được hắn định nói gì.

Tôi nói: “Con không sao, không hề bị thương.”

Hắn mỉm cười như vừa được an ủi. Bác sĩ đã nói rằng trong thời gian theo dõi hắn không được uống thuốc giảm đau. Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn, giống như hồi còn nhỏ, nắm lấy ngón tay hắn, cứ nắm chặt như vậy.

Có lẽ hắn quá đau nên suốt đêm chỉ muốn nói chuyện.

Hắn nói: “Tại sao con thà chết chứ không chịu sống với ta?”

Hắn nói: “Nếu con thực sự không quên nổi Cảnh, ta sẽ không ép con nữa!”

Hắn nói: “Vì Cảnh đang đợi bảo vệ xong lấy bằng nên trở về muộn hơn dự định, nhưng nó sẽ trở về…”

Hắn còn nói: “Đời này ta đã trải qua nhiều cuộc chia ly, tất cả những người ta quan tâm đều lần lượt ra đi. Con là người con gái ta yêu nhất, cũng là người ta quan tâm nhất… Kể cả con không yêu ta thì hãy ở bên ta, đừng bỏ đi, hãy cứ như trước đây…”

Tôi không nói gì, ngả đầu lên gối của hắn, nghe hắn nói mập mờ không rõ, nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt ga trải giường.

Tôi cũng yêu hắn, không kém gì hắn yêu tôi.

Hắn có thể nói ra tình cảm đó nhưng tôi phải kìm nén khát vọng trong lòng mình, không thể thổ lộ dù chỉ một từ.

“Con cũng yêu chú”, nói ra thì dễ nhưng sau đó thì sao? Để hắn yêu cuồng nhiệt một trận, để hắn có được tất cả mọi thứ mà hắn muốn ư?

Đợi đến khi tình yêu của tôi sâu lắng đến mức hắn không còn gì để nghi ngờ thì đâm một nhát dao vào ngực hắn?

Vậy thì tàn nhẫn biết bao, cho dù hắn chết hay không, con tim tôi vẫn nhói đau không bao giờ nguôi ngoai.

Cho nên nếu ông trời đã an bài một cuộc tình không có kết quả thì không nên để nó bắt đầu.

Ngày hôm sau, tôi đi lĩnh nhận đồ dùng cá nhân cho Hàn Trạc Thần, lúc trở lại về thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện với hắn. Hắn đã uống thuốc giảm đau nên tinh thần khá hơn nhiều.

“Mẹ kiếp! Em thật phục anh đấy!” An Dĩ Phong bất bình nói. “Vì con bé đó mà không thiết đến cả tính mạng! May tên lái xe đó phản ứng nhanh, phanh cách đó năm mét! Nếu phải thằng mới tập lái thì giờ anh đã nằm trong nhà tang lễ rồi!”

“Anh dễ chết như vậy thì còn có thể sống đến bây giờ sao?”

An Dĩ Phong kéo chiếc ghế ngồi gần hắn, nở nụ cười nham hiểm: “Cái phim Bản năng gốc ấy em xem thấy buồn ngủ, vậy mà có thể khiến thú tính của anh phát tác. Rốt cuộc đã bao lâu anh không được chạm vào phụ nữ rồi?”

“Phim đó quay chẳng nghệ thuật tí nào… anh cũng suýt thì ngủ say.” Hàn Trạc Thần nhìn hắn nháy mắt, cười ngất. “Nhưng biểu hiện của cô bé quả là mê hồn, thân hình đẹp hơn anh tưởng rất nhiều…”

“Đến con bé mười bảy tuổi cũng không giữ được, làm đàn ông như thế, em nghĩ anh nên chết đi thì hơn.”

“Anh đã thế này, chú đừng đả thương anh nữa được không?”

“Ố! Trước đây em đã nói với anh rồi, gạ tình anh đâu có rành, để lúc nào rảnh thằng em cao thủ tình trường này dạy anh.”

“Chú ấy hả?” Hàn Trạc Thần nhìn hắn với ánh mắt có vẻ coi thường. “Chú cưa được mấy cô rồi?”

“Một thôi!” An Dĩ Phong im lặng một lúc rồi có vẻ rất tự hào cười nói. “Nhưng chắc chắn vẫn nhiều hơn anh.”

Thực sự tôi không biết phải mô tả họ thế nào nữa, nếu đó là những lời của những sinh viên hai mươi tuổi thì còn có thể hiểu được nhưng đây lại là hai người đàn ông cực phẩm dạn dày sương gió, tôi cũng bái phục.

Tôi đang định đẩy cửa bước vào lại nghe thấy An Dĩ Phong nói: “Đúng rồi, anh có cảm thấy tình nhân nhỏ bé của anh rất giống một người không?”

“Ai thế?”

“Chính là…” An Dĩ Phong ngập ngừng một lúc. “Không có gì, không nhắc tới những việc đó nữa!”

Để tiện chăm sóc hắn, tôi xin nghỉ học, còn xin thêm một giường bên cạnh hắn.

Lúc tôi nhờ người chuyển giường đến, hắn lạnh lùng lướt nhìn chiếc giường, không có ý kiến gì nhưng An Dĩ Phong thì không hiểu sao cười như lăn lộn đến nỗi suýt ngã khỏi ghế.

Thời gian hắn dưỡng bệnh tôi đều ở bên cạnh, bón cho hắn ăn, giúp hắn rửa mặt, đọc báo cho hắn nghe, đôi lúc còn giúp hắn thay quần áo rồi dùng khăn ấm lau mồ hôi trên người hắn.

Thân hình hắn đẹp hơn tôi tưởng. Nước da rám nắng, thân hình rắn chắc, nở nang, đúng là một người đàn ông cường tráng. Trên cơ thể hắn có rất nhiều vết sẹo nhưng trông không khó coi mà rất cuốn hút, nam tính, kiên cường.

Khi tôi lau đến vùng ngực hắn thì nhìn thấy hắn cắn răng, hơi chau mày.

“Con làm chú đau à?” Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ nhàng rồi.

Hắn bỗng kéo tôi lại gần, tôi chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã ôm lấy vai tôi, hôn lên môi tôi như muốn cưỡng đoạt. Tôi muốn vùng ra nhưng nghĩ đến vết thương của hắn, sợ làm hắn đau nên tôi cứ để mặc hắn hôn, lưỡi tung hoành ngang ngược, đầy vẻ khiêu khích.

Nụ hôn mãnh liệt ấy lại làm tôi mê muội, dường như bị hắn hút đi mọi suy nghĩ, tôi đáp lại nụ hôn của hắn, càng lúc càng cuồng nhiệt. Không hiểu sao tôi còn đưa tay luồn vào tóc hắn rồi lướt xuống vuốt ve khuôn mặt đẹp đến mê hồn của hắn. Làn da hắn thật mịn màng, dễ chịu. Mùi thuốc sát trùng lại thoang thoảng thấm đượm ruột gan, chỗ nào cũng một màu trắng muốt như thiên đường trong mộng.

Tôi thầm cầu cho nụ hôn này đừng kết thúc để tôi có thể được chìm đắm trong tình yêu của hắn, để trái tim chúng tôi được gần nhau hơn, không bao giờ xa cách.

Hình như hắn đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi nên kéo dài khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy. Tôi dám chắc nếu không có tiếng đồ rơi vỡ thì hắn cũng muốn để cho nụ hôn này kéo dài mãi mãi.

Nhưng đáng tiếc có người vô cớ xông vào cắt ngang.

Tôi vội vàng đứng dậy, nhìn về phía cửa. Cảnh sát Vu đứng như trời trồng, ông ta vừa có vẻ thảng thốt vừa tức giận, và có chút đau lòng.

Thảng thốt thì tôi có thể hiểu được, nếu là tôi, nhìn thấy một người đàn ông ba mươi mấy tuổi cuồng nhiệt hôn đứa con gái mười mấy tuổi của mình như vậy thì chắc còn kinh ngạc hơn ông ta.

Nhưng sự tức giận và đau lòng thì tôi không hiểu nổi.

Hàn Trạc Thần nhìn ông ta, lại là kiểu cười lạnh lùng, khinh khỉnh.

“Cảnh sát Vu, hôm nay rảnh thế sao? Là việc công hay đến thăm người bệnh đấy?”

“Các người… các người…” Cảnh sát Vu lắp bắp, thế mới biết ông ta bàng hoàng đến mức nào!

Hàn Trạc Thần có vẻ hiểu ông ta nên nói tiếp: “Loạn luân phải không?”

“Tại sao đến cả việc như vậy anh cũng làm được?”

“Loạn luân thì đã làm sao? ông muốn phạt tù hay bắn chết?!”

“Anh…”

Cảnh sát Vu tức đến mức không nói nên lời, quay ngoắt người đi mất.

Tôi giúp Hàn Trạc Thần mặc áo, cài từng chiếc cúc rồi đỡ hắn nằm xuống. “Tại sao chú không bảo con không phải là con gái chú?”

“Tại sao ta phải nói cho ông ta biết?”

Tôi mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy hắn như một đứa trẻ bất cần đời.

Tôi nhặt đồ dưới đất lên. “Đều là những thứ bổ dưỡng, hình như ông ta đến thăm chú.”

“Đem vứt đi!”

Tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì hắn gọi tôi lại: “Vứt đi thì lãng phí quá, đưa ta xem là những thức uống bổ dưỡng gì, có bổ máu không?”

Tôi không nhịn được cười: “Có!”

“Con cười cái gì?”

“Không có gì, con thấy thái độ của chú giống như một đứa trẻ đang giận dỗi với cha mình vậy!” Nói xong, tôi nhận thấy những lời ấy không ổn liền chữa lại: “Xin lỗi, con không có ý gì cả!”

“Không sao!” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ông ấy là bố ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK