Chương 13: Gian khổ tu hành
Sáng sớm, gió nhẹ tươi mát.
Ánh mặt trời sơ hiện, ánh sáng rạng ngời rơi trên mặt đất, lúc này Nam Phong Thành vẫn hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí những cửa hàng còn chưa mở cửa. Mà trong lãnh địa của Tần gia, bóng cây lắc lư, ánh mặt trời ban mai còn chưa tràn tới.
– A…
Một thanh âm kêu la kinh hoảng từ trong đông viện truyền ra.
Tần Phàm chỉ cảm thấy chiếc giường mình đang nằm ngủ giống như đột nhiên bị đánh nghiêng, làm hắn hoảng sợ đến mức đột nhiên tỉnh lại, sau đó nhìn thấy ngọn đèn trong phòng lặng yên sáng lên, ở cách bên giường hắn không xa nổi lên một thanh sắc thân ảnh đang lơ lửng.
– Tử lão đầu, ngươi muốn làm gì!
Thiếu niên cố gắng đè thấp thanh âm rống lên.
– Hắc hắc, mùi vị của Huyền Trọng Quyền cũng không tệ lắm phải không?
Cổ Mặc lộ ra dáng tươi cười thoáng hiện nghiền ngẫm.
– Ngươi là lão biến thái đáng chết, nửa đêm không ngủ chạy tới dọa người, có tin ta một mồi lửa đốt cháy ngươi hay không!
Tần Phàm nhìn nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, không khỏi mắng to.
– Xú tiểu tử, hiện tại đã là thời gian sáng sớm, là thời gian linh khí sung túc nhất trong vòng một ngày, vẫn chưa chịu dậy tu luyện đi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng trở thành cường giả thật dễ dàng như vậy sao!
Cổ Mặc trừng mắt, nghiêm túc nói.
– Tử lão đầu, thật đúng là đem ta trở thành đồ đệ.
Tần Phàm mắng thầm, bất mãn bĩu bĩu môi, nhưng vẫn bắt đầu mặc quần áo rời giường.
Nhớ tới hành vi của Tần Tiến, vẫn còn in rõ trong mắt! Nhớ tới ước hẹn của Tần Hồng, vẫn còn ghi tạc trong tâm!
Đích xác, là cần cố gắng!
– Đồ đần, quyền kình này của ngươi thật sự đánh ra được trọng lực tràng sao? Tại sao ta lại không có chút cảm giác!
Trong khu rừng cây nhỏ phía sau Tần gia, một thiếu niên để trần nửa thân trên đang liên tục vung quyền, mồ hôi rơi như mưa, mà thanh sắc thân ảnh lơ lửng một bên cũng không ngừng bất mãn chỉ trỏ.
– Uống!
Thiếu niên bĩu bĩu môi, cố ý đánh ra một quyền hướng về thanh sắc thân ảnh, nhưng lại bị người kia dễ dàng tránh được.
– Không có một chút hiệu quả nào, ngay cả Võ Đồ ngũ cấp tu vi đánh ra Huyền Trọng Quyền cũng không bằng!
Cổ Mặc tránh được quyền kình của Tần Phàm, dừng ở giữa không trung mỉa mai.
– Tử lão đầu, ta vừa mới tu luyện, dù sao ngươi cũng phải cho ta chút thời gian để thích ứng đi!
Tần Phàm không phục gầm nhẹ nói, sau đó lại tiếp tục vung một quyền hướng thân ảnh giữa không trung đánh tới.
– Hắc hắc, được rồi, cứ như vậy, dùng thêm chút khí lực! Đừng giống như một nữ nhân! Đừng tiết kiệm võ khí! Ta biết ngươi luyện chế một nhóm Hồi Khí Hoàn, ăn hết tiếp tục luyện là được!
Cổ Mặc vẫn thật dễ dàng tránh khỏi, cười hắc hắc nói.
– Hừ, ngươi gọi ta đừng tiết kiệm, là vì ngươi chỉ muốn tiếp tục hấp thu đan khí đi!
Tần Phàm trợn mắt lườm Cổ Mặc nói, kỳ thật trong lòng hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc, ngay hai ngày trước lão nhân này chỉ mới là Võ Đồ nhất cấp mà thôi, thông qua hấp thu đan khí tu luyện, đảo mắt đã là Võ Đồ ngũ cấp!
Hơn nữa dù sao Cổ Mặc cũng từng là võ thánh, có được kinh nghiệm võ đạo phong phú, muốn thi triển ra Huyền Trọng Quyền tự nhiên phải thành thạo hơn Tần Phàm rất nhiều.
– Xú tiểu tử, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi!
Tâm tư Cổ Mặc bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, trực tiếp đánh ra một quyền về hướng Tần Phàm, nháy mắt trọng lực tràng gấp đôi đem cả hai người đều bao phủ.
Trọng áp thình lình xuất hiện làm động tác của Tần Phàm không khỏi bị kềm hãm, liền bị Cổ Mặc dùng võ khí bao vây nắm tay đánh vào trên ngực.
Cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến, cảm giác này làm Tần Phàm thiếu chút nữa mềm nhũn hai chân té lên trên mặt đất, nhưng xem như ý chí của hắn cũng hơn người, thật sự dừng lại, ngay lập tức khóe miệng nhếch lên, trong miệng hung hăng quát:
– Tử lão đầu, ta liều mạng với ngươi!
– Đến đi!
Cổ Mặc lộ ra nét mỉm cười đắc ý thoáng hiện, tuy rằng hiện tại tu vi võ khí của hắn kém hơn Tần Phàm một bậc, nhưng thắng ở kinh nghiệm vô cùng phong phú! Không cần đan hỏa, cho dù mười Tần Phàm cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Bóng người ngươi tới ta đi, không ngừng bay nhanh trong khu rừng nhỏ sau núi.
– Oành, oành, oành!
Từng thanh âm trầm đục vang lên trong khu rừng nhỏ, ngẫu nhiên còn vài tiếng rên thống khổ liên tiếp truyền ra bên trong rừng cây.
Lại một lần bóng người tách ra.
Tần Phàm uốn người, miệng thở hổn hển, trên người sưng thành từng khối đỏ, có thể xem là mình đầy thương tích, vừa rồi thanh âm kêu rên thống khổ chính là xuất từ trong miệng hắn. Mà Cổ Mặc vẫn phiêu phù giữa không trung, có vẻ nhàn nhã tự tại, mặt mang mỉm cười, rõ ràng là vô cùng thoải mái.
Chênh lệch giữa hai người nhìn thấy thật rõ ràng.
– Tử lão đầu, xem như ngươi lợi hại.
Vừa mở miệng, cảm giác trên người truyền đến từng trận đau nhức, Tần Phàm hít sâu một hơi lạnh, sau đó đi sang một bên, lấy ra một viên Hồi Khí Hoàn trong quần áo nuốt vào, ngồi xuống thoáng vận khí, rất nhanh võ khí trong cơ thể tiếp tục đầy tràn.
– Xú tiểu tử, đừng cho là ta không biết ngươi đang mượn ta giúp ngươi luyện hóa dược lực của Trúc Cơ Hoàn.
Trong lòng Cổ Mặc tự nhiên là hiểu thật rõ ràng, tiểu xiếc của Tần Phàm hắn làm sao lại không biết, nhưng hắn đã nhiều năm không động thủ, đối với việc này chẳng những không kháng cự, còn mơ hồ có chút tích cực.
– Lại đến!
Chờ khi vết thương đau đớn trên người chậm rãi tan biến, võ khí trong cơ thể cũng đầy tràn, Tần Phàm lại khởi xướng tiến công Cổ Mặc.
Ánh nắng sáng rỡ rốt cục lại chiếu xuống hậu sơn Tần gia, trong rừng cây nhỏ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống mặt đất, đã làm cho người cảm thấy có chút chói mắt.
Sáng sớm luyện tập đến bây giờ, trên thân Tần Phàm cảm thấy thật đau đớn, mà dược lực của Trúc Cơ Hoàn cũng theo cơn đau bị kích thích, gia tốc hấp thu luyện hóa, chậm rãi chảy vào võ điền, gia tăng số lượng võ khí bên trong.
Đồng thời trong lúc không ngừng bị đánh, Tần Phàm đã dần quen thuộc với Huyền Trọng Quyền, về sau đã có thể miễn cưỡng đánh ra được nửa lần trọng lực của quyền kình.
– Oành!
Rốt cục lần đầu tiên Tần Phàm đánh trúng Cổ Mặc.
Bóng người tách ra, Tần Phàm thở dốc, nhưng vẻ mặt đắc ý, lau mồ hôi, sau đó cậy mạnh nhìn Cổ Mặc cười nói:
– Tử lão đầu, như thế nào, một quyền này cũng chịu khổ sở đi!
– Không sai, chỉ một buổi sáng rốt cục thừa dịp ta không cẩn thận huýt trúng ta rồi.
Trên mặt Cổ Mặc nhàn nhạt cười nói, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ không cẩn thận.
Mặc dù là sự thật nhưng Tần Phàm vẫn không cho là đúng bĩu bĩu môi.
– Tốt lắm, việc tu luyện buổi sáng hôm nay liền dừng ở đây đi, ngươi mang theo một thân tổn thương còn không quay về cẩn thận an dưỡng, sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện ngày mai.
Cổ Mặc giả vờ thân thiết nói, trên thực tế tự nhiên là muốn Tần Phàm trở về luyện đan, dù sao sáng nay hắn cũng đã bị tiêu hao không ít.
Tần Phàm nhìn nhìn vết thương trên người mình, chỉ phải cười khổ lắc lắc đầu, sau đó cầm lên quần áo trên mặt đất, bắt đầu quay về sân của mình.
Mà Cổ Mặc hóa thành một đạo lưu quang bay vào bên trong một chiếc nhẫn hồng sắc trên tay trái Tần Phàm.
Chiếc nhẫn này chính là do dược đỉnh gia truyền của Tần gia biến hóa mà thành, cũng chỉ là dược đỉnh mà Cổ Mặc luôn ẩn thân, Tần Phàm được Cổ Mặc nhắc nhở mới biết được dược đỉnh có công năng biến hóa, lúc ấy hắn cũng bị kinh ngạc không ít.
Đi một đoạn đường, lại đột nhiên nghe được một ít thanh âm kỳ lạ vang lên trong khu rừng cây bên kia.
– Còn có người đang tu luyện bên kia.
Thanh âm của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền tới.
Bởi vì tiện đường nên Tần Phàm lặng lẽ đi qua nhìn xem một chút, ẩn sau một gốc đại thụ, nhìn vào phiến đất trống phía trước.
Chỉ thấy một lục y thiếu nữ tựa như tinh linh sơn lâm, dáng người như yến, theo từng điệu vũ của nàng, kéo theo một ít lá rụng bay lên cao, nhìn qua chỉ là tu luyện bình thường nhưng thoạt nhìn lại mang theo vài phần duy mỹ.
– Tỷ tỷ?
Tần Phàm tán thán, nguyên lai thiếu nữ kia chính là Tần Ly!
– Uống!
Tần Ly đang tập trung tinh thần tu luyện, hoàn toàn không biết bên cạnh có người đang nhìn lén, khẽ quát một tiếng, ngọc chưởng phân ra, ba đạo võ khí màu cam ngưng tụ phân biệt lăng không đánh lên trên vài nhánh cây xa xa, toàn bộ nhánh cây đều lập tức gãy đoạn!
– Vũ sư!
Âm thầm nhìn lén, Tần Phàm không khỏi ngẩn ngơ.
=======
Chương 14: Kích thích
Trước khi đột phá tới cảnh giới vũ sư, võ khí còn chịu sự trói buộc của bản thân, không thể thoát ly thân thể, mà võ khí ly thể đó là dấu hiệu của cảnh giới vũ sư!
Tần Phàm không khỏi há miệng thở dốc, sau đó cười khổ lắc lắc đầu, hôm nay hắn vừa mới đột phá tới Võ Đồ lục cấp, không thể tưởng được Tần Li cũng đã đột phá tới cảnh giới vũ sư, chênh lệch của hai người chẳng những không kéo gần, ngược lại càng kéo càng lớn.
Trong gia tộc vẫn cho rằng trong giới tuổi trẻ có tu vi cao nhất là con trai của đại trưởng lão Tần Tiến, năm nay mười bảy tuổi, võ giả cửu cấp! Không ai biết năm nay Tần Li chỉ mới mười sáu tuổi đã đột phá tới cảnh giới vũ sư!
Sau khi đột phá vũ sư, vô luận tố chất thân thể hay là vận dụng võ khí đều đã đạt tới trình độ cực cao, đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục chân chính, rất nhiều vũ kỹ cũng cần phải đạt tới vũ sư cảnh giới mới có thể bắt đầu tu luyện được.
Một đường võ đạo, càng đi về sau thì càng gian nan.
Vũ sư cảnh giới đối với người bình thường mà nói xem như là thành tựu không nhỏ, thậm chí rất nhiều người đạt tới trình độ này đã hơn ba mươi tuổi, mà cả cửu phẩm chân vũ thế gia như Nam Phong Tần gia, có được mấy ngàn tộc nhân, mà tộc nhân đạt tới vũ sư cảnh giới cũng không đủ trăm người!
Ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất để tham gia hành hương Chân Vũ thánh điện cũng chỉ là cảnh giới vũ sư mà thôi.
– Mười sáu tuổi đạt tới vũ sư cảnh giới, thiên phú như vậy phỏng chừng ở cả Nam Phong Thành thậm chí là Đại Kiền quốc đều không có được mấy người đi!
Nhìn nữ tử tuyệt sắc đang tu luyện đến quên mình trước mặt, Tần Phàm cũng không đi ra quấy rầy, chỉ xoay người yên lặng đi về sân của mình.
Trên đường đi yên tĩnh, Tần Phàm không nói một lời.
Hắn biết trong cơ thể hắn, Tần Phàm ngày trước còn lưu lại một tia chấp niệm cuối cùng chính là bảo hộ Tần Li, nhưng hiện giờ, tu vi của Tần Li còn cao hơn bản thân mình tới hai cảnh giới, còn nói gì tới bảo hộ đây? Đổi lại vị trí bảo hộ còn đúng hơn, hơn nữa lòng tự trọng của Tần Phàm cũng thật mạnh, đường đường thân nam nhi, sao có thể kém hơn một nữ tử?
Đích xác, hắn cảm nhận được một chút áp lực.
Tuy rằng hắn có được kỹ thuật luyện đan cao siêu, nhưng phải biết rằng phàm là luyện dược dùng đề cao cảnh giới, đều nhất định phải có được khí lực cường đại mới có thể đi hấp thu. Với thân thể tố chất hiện tại của Tần Phàm, trước khi đạt tới vô thượng ma thân theo lời nói của Cổ Mặc, muốn dựa vào việc dùng thật nhiều đan dược tăng lên cảnh giới không thể nghi ngờ là người si nói mộng.
Hơn nữa bây giờ là võ đồ cảnh giới, tốc độ còn tăng lên nhanh hơn được một chút, một viên Trúc Cơ Hoàn có thể giúp hắn tăng lên được ba cấp. Nhưng ngày sau đột phá tới võ giả muốn đạt được cơ hội như vậy quả thật rất khó!
– Tiểu tử, như thế nào? Bị đả kích sao?
Đúng lúc này, thanh âm có vẻ nghiền ngẫm lẫn châm biếm của Cổ Mặc truyền đến.
Khóe miệng Tần Phàm co rút, không nói gì, chỉ yên lặng hướng sân viện của mình đi đến.
– Hắc hắc, nghe nói quan hệ giữa ngươi cùng tiểu nữ tử kia có điểm đặc thù đi…
Cổ Mặc cũng không chịu buông tha, tiếp tục nói bên tai hắn:
– Lại là tỷ tỷ còn là vị hôn thê, thật sự là đủ phức tạp, đúng rồi, còn giống như nghe nói ngươi có một tình địch, hiện giờ đã là Võ Giả cửu cấp, tuy rằng còn không xứng với tiểu nha đầu kia, nhưng sức cạnh tranh tựa hồ là lớn hơn ngươi rất nhiều đó.
– Câm miệng!
Tần Phàm không kiên nhẫn quát:
– Còn tiếp tục ồn ào hôm nay ta không luyện đan!
– Hắc hắc, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, có áp lực mới có thể càng thêm cố gắng thôi…
Nghe Tần Phàm đưa ra đại sát khí, Cổ Mặc chỉ đành cười mỉa nói.
Như vậy một đường không nói chuyện, Tần Phàm rất nhanh đã đi ra khỏi rừng cây sau núi, bên tai truyền tới tiếng nước chảy, ở phía trước không xa là hồng kiều đi thông nơi ở sau núi. Mà con sông dưới hồng kiều được Tần gia xưng là Bạch Thủy hà, xuyên qua hơn phân nửa lãnh địa Tần gia.
Lúc này có một nhóm người hầu đang giặt quần áo ở Bạch Thủy hà vừa nói chuyện phiếm, bởi vì thường xuyên tụ cùng một chỗ, có một ít việc lớn nhỏ trong tộc chỉ có những người hầu này là biết được nhiều nhất.
– Tiểu Quyên, nghe nói Tần Tiến thiếu gia của nhà đại trưởng lão đã hướng Tần Li tiểu thư cầu hôn, chuyện này có thật không?
Một tỳ nữ vóc người mập mạp vừa giặt quần áo vừa hỏi một tỳ nữ có vẻ thanh tú ngồi bên cạnh.
– Việc này tự nhiên là thật, ngày đó ta tận mắt thấy đại trưởng lão mang theo quà tặng đi tới sân viện của tộc trưởng, không biết tộc trưởng có đáp ứng hay không mà thôi.
Tỳ nữ gọi là tiểu Quyên gẩy gẩy sợi tóc, nhẹ nhàng nói.
– Ha ha, Tần Tiến thiếu gia tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ đã là Võ Giả cửu cấp, nếu như là ta thì ta đã sớm đáp ứng.
Tỳ nữ mập mạp kia xê dịch thân thể, có chút say mê nói.
– Nhưng Tần Li tiểu thư cũng không kém đâu, là mỹ nhân nổi danh cả Nam Phong Thành, hơn nữa đã sớm tu luyện tới cảnh giới võ giả, người như vậy, kẻ bình thường thật đúng là không xứng đáng với nàng.
Một tỳ nữ khác cũng gia nhập thảo luận.
– Các ngươi biết cái gì, nói cho các ngươi biết một tin tức, Tần Tiến thiếu gia ngày hôm qua đột phá tới cảnh giới vũ sư! Vũ sư mười bảy tuổi! Ta xem lần này tộc trưởng nhất định là đáp ứng, Tần Tiến thiếu gia tuổi trẻ tài cao, ngày sau khẳng định tiền đồ vô lượng, hoặc là còn có thể trở thành tộc trưởng của Tần gia đâu…
Lúc này một tỳ nữ nói ra một tin tức nổ mạnh.
– Thật sự sao? Sao lại thế này, nói nhanh đi…
Tỳ nữ khác quả nhiên liền bị hấp dẫn.
Những lời này theo gió truyền vào trong tai Tần Phàm vừa đi ra khỏi khu núi rừng.
– Tần Tiến thế nhưng đã đột phá tới cảnh giới vũ sư!
Nghe được tin tức này, trong lòng Tần Phàm không khỏi lại trầm xuống. Nếu như vậy Tần Tiến đã có tư cách làm người thừa kế gia tộc! Địa vị trong tộc có thể rất cao, mà phụ thân của Tần Phàm dù làm tộc trưởng, muốn cự tuyệt lời cầu hôn của hắn càng nhận áp lực lớn hơn nữa.
Đồng thời áp lực càng lớn hơn nữa đổ xuống trên người Tần Phàm.
Hơn nữa hắn cũng không quên chuyện Tần Tiến đã vũ nhục tôn nghiêm của hắn!
Vũ nhục như vậy hắn không muốn tiếp tục chịu đựng thêm lần thứ hai!
Cần nhặt lên tự ái của mình, nhất định phải đánh ngã Tần Tiến. Nhưng hiện giờ xem ra, tuy rằng hắn dùng dược lực của Trúc Cơ Hoàn đạt tới cảnh giới Võ Đồ lục cấp, nhưng chênh lệch giữa đôi bên cũng không thể kéo gần hơn.
Ở trước mặt Tần Tiến, hắn vẫn không có được lực lượng đánh một trận!
– Hắc hắc, xem ra tình địch của ngươi cũng không phải ngọn đèn cạn dầu!
Thanh âm của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến, theo hắn xem ra ngẫu nhiên kích thích thiếu niên luôn bình tĩnh này một chút cũng rất có niềm vui.
Tần Phàm thoáng cau mày, không để ý tới Cổ Mặc, làm như không có việc gì hướng sân của mình đi tới, khi đi ra rừng cây, lại thấy một đường nhỏ làm từ bạch thạch kéo dài tới Bạch Thủy hà.
– Thiếu gia Tần Phàm.
Khi đi qua hồng kiều, đám người hầu liền cung kính đứng lên hành lễ. Ở trong chân vũ thế gia, yêu cầu lễ nghi giữa chủ tớ thập phần nghiêm khắc, cho dù là Tần Phàm bị xưng là phế vật so với những đệ tử khác trong gia tộc, những người hầu cũng không dám làm vẻ mặt khinh thị hắn.
Tần Phàm chỉ thản nhiên gật đầu, không nói gì thêm.
Đi thêm một đoạn đường, khi sắp trở lại sân của mình, lúc này vốn hắn không thể nghe được lời nghị luận của những người hầu kia, nhưng chẳng biết tại sao bên tai hắn vẫn vang lên tiếng nhỏ giọng bàn tán của bọn họ.
– Nghe nói Thiếu gia Tần Phàm cùng Tần Li tiểu thư ngày trước từng có hôn ước, hiện tại Tần Tiến thiếu gia cũng tới cầu hôn, không biết Tần Li tiểu thư sẽ làm sao lựa chọn?
– Ha ha, còn làm sao lựa chọn? Nếu thay đổi là ngươi sẽ chọn ai đây?
– Vậy thì không cần nói, đương nhiên là Tần Tiến thiếu gia…
– Hắc hắc…
Lúc này tiếng cười có chút đắc ý của Cổ Mặc truyền đến, Tần Phàm mới biết lão nhân kia không biết đã sử dụng phương pháp gì đem những thanh âm kia truyền tới tai hắn.
– Lão nhân, ngươi không cần nghĩ nhiều, ta không yếu ớt như vậy.
Trong lòng Tần Phàm tuy kích động, nhưng trong miệng vẫn thản nhiên nói:
– Chỉ là vũ sư cảnh giới mà thôi, trong ba năm ta nhất định vượt qua hắn!