Sau hôm thất tịch, công việc ở nhà hàng Tây cũng kết thúc, quản lý kết toán tiền lương cho Chu Dục Cảnh, còn vỗ vỗ vai cậu: “Nhận lương rồi không có ý định mời người trong lòng đi ăn một bữa sao.”
Chu Dục Cảnh thích xưng hô người trong lòng này, nói với quản lý: “Em muốn mua quà sinh nhật cho anh ấy.”
“Không phải em làm thêm là để mua quà sinh nhật cho người ta đó chứ?”
“Ừm!”
“Ha ha ha rất dụng tâm.”
Chu Dục Cảnh đã chọn xong quà rồi, mua xong thì cất đi, chuẩn bị sẽ đưa cho Đoàn Hạc Thừa vào hôm sinh nhật của hắn.
Biệt thự Mậu Thành càng ngày càng có nhiều khách khứa, rương to đồ nhỏ có thể thấy ở mọi nơi. Hôm nay quản gia tìm Chu Dục Cảnh và Mã Xuyên sắp xếp kệ hàng trong kho hàng, nói cho bọn cậu phân loại thế nào, xong rồi đi bận việc của mình.
Đợi quản gia đi, Mã Xuyên bắt đầu rề rà, cậu ta buông đồ trong tay xuống, nhích dần về phía Chu Dục Cảnh, Chu Dục Cảnh cảm giác được cậu ta lại gần, hỏi: “Sao thế?”
Mã Xuyên trưng ra khuôn mặt lắm chuyện: “Hai bữa trước bên tòa C cãi nhau.”
Chu Dục Cảnh nghiêm túc nói: “Đừng nghị luận lung tung chuyện của chủ nhà.”
Mã Xuyên kìm nén đến khó chịu: “Em chỉ nói với anh mà, nghe nói Mậu gia nói, đợi qua sinh nhật của anh Cửu, sẽ dẫn ảnh bắt đầu tiếp xúc làm ăn, còn nói về sau toàn bộ sự nghiệp đều giao cho anh Cửu.”
Chu Dục Cảnh lấy bình sứ Thanh Hoa đặt sai kệ hàng xuống, không để ý tới Mã Xuyên.
Mã Xuyên nói tiếp: “Vậy anh Cửu coi như lợi hại, chúng ta sẽ theo anh Cửu, sau này ở Mậu Thành còn không phải nghênh ngang mà đi, nhưng mà anh Cửu sẽ bận lắm, có lợi có hại, làm lão đại sảng khoái hơn á, có tiền có quyền, còn có thể như Mậu gia có nhiều phụ nữ như thế.”
Động tác trên tay Chu Dục Cảnh dừng lại, nhìn hoa văn trên bình, qua mấy giây mới tìm được vị trí chính xác đặt lên.
“Lần trước em theo quản gia đến tòa B tặng đồ, đúng lúc nhìn thấy có người đến thăm Mậu gia, trong phòng rõ nhiều gái xinh, để ý ai tiện tay kéo qua hôn luôn.” Mã Xuyên còn nhỏ tuổi hơi ghen tị, nhưng cũng biết thế này là không tốt, thế là còn nói: “Sau này em tìm người mình thích, chỉ tìm một người, hai người đều là kiểu thật tâm với nhau, mặc dù Mậu gia nhiều phụ nữ như thế, ai là người ổng chân chính thích, sau này chắc anh Cửu cũng thế, loại người như bọn họ, đều không có tình cảm, tình cảm chính là nhược điểm, chơi đùa thì được, thật sự yêu thì tuyệt đối không…”
“Tiểu Xuyên.” Chu Dục Cảnh ngắt lời cậu ta: “Đừng nói nữa.”
Mã Xuyên nhìn vẻ mặt cậu hơi nghiêm túc, cũng cảm thấy mình vừa nói một đống không nên, vội ngậm miệng.
Trái tim của Chu Dục Cảnh mới được thông suốt, bị lời nói của Mã Xuyên dội cho một chậu nước lạnh, nhưng cậu vẫn thích Đoàn Hạc Thừa, loại tâm trạng này, không phải Mã Xuyên nói cái gì là có thể dập tắt, cũng có thể là phầnthích này đã định không có kết quả, nhưng Chu Dục Cảnh vẫn nghĩ sau này có thể đi bên cạnh Đoàn Hạc Thừa, cho dù là vụng trộm thích hắn.
Một ngày trước sinh nhật Đoàn Hạc Thừa, cuối cùng Chu Dục Cảnh cũng biết những cái rương lớn nhỏ kia đều là quà tặng của khách, Đoàn Hạc Thừa dẫn cậu đến phòng chứa đồ tòa A, quà do ai tặng đều có ghi chép, có một ít có thể nhận, có một ít phải trả lại, cụ thể trả lại cho ai, Đoàn Mậu Sinh để Đoàn Hạc Thừa quyết định.
Phòng chứa đồ rất rộng, trên mặt đất đặt không ít đồ, từng dãy tủ chứa đồ không có quy tắc dựng trong phòng, vốn thiết kế như thế, giờ nhìn lại hơi lộn xộn, sofa đặt ở giữa, bên tay trái có cái kệ đồ cổ, bên trên có một vài đồ sứ cổ.
Đoàn Hạc Thừa ngồi trên sofa nhìn danh sách quà tặng, Chu Dục Cảnh mở từng cái rương cùng hắn kiểm tra đối chiếu.
Đa số quà tặng đều quý báu, có vài món Chu Dục Cảnh không hiểu là cái gì, có vài món lại tặng đơn giản ngay thẳng, cậu càng nhìn càng cảm thấy quà mình chuẩn bị không lấy ra được.
Đây vẫn chỉ là một phần, trên tiệc rượu sinh nhật ngày mai, còn sẽ có không ít thứ. Kiểm tra đối chiếu xong, Đoàn Hạc Thừa thả danh sách trong tay xuống suy nghĩ, Chu Dục Cảnh đứng ở chỗ cách hắn mấy bước, lẳng lặng chờ.
Đột nhiên trong mắt lóe lên, Chu Dục Cảnh bỗng ngẩng đầu, kệ bày đồ cổ hình như lắc hai cái, góc nghiêng theo của đồ trên kệ bắt đầu không ổn, miệng Chu Dục Cảnh kêu một tiếng: “Anh Cửu cẩn thận!” người đã không thèm nghĩ dang hai chân đạp lên rương gỗ, nhảy qua Đoàn Hạc Thừa.
Căm cậu mặc gió mặc mưa luyện võ rất nhiều năm, lúc này động tác lưu loát thân thủ nhanh nhẹn, đạp mấy bước lên sofa lên bàn trà, bổ nhào lên người Đoàn Hạc Thừa, bảo vệ hắn dưới người mình.
Trong nháy mắt, toàn bộ đồ trên kệ rơi trên lưng cậu, còn chưa đứng lên, kệ đồ cổ to lớn như mất đi chèo chống, theo đồ vật rơi xuống, cũng đổ ầm một tiếng.
Lần đầu tiên Chu Dục Cảnh bị thương vì Đoàn Hạc Thừa lần, trên lưng tím xanh, trên ót còn tróc lớp da, máu chảy không nhiều, lại làm cậu cảm thấy lơ mơ, ngồi trong phòng Đoàn Hạc Thừa bác sĩ tư đến xử lý vết thương xong, để lại hai bình thuốc nước liền đi ra ngoài.
Kệ đồ cổ bị người động tay, may có cả người Chu Dục Cảnh đè lên người Đoàn Hạc Thừa bảo vệ đầu hắn, đầu hắn mới không bị thương. Đoàn Hạc Thừa dựa vào bàn đọc sách trắng ngà, rèm cửa theo gió thỉnh thoảng đong đưa, hắn từng xảy ra không ít ngoài ý muốn, không ai giống như Chu Dục Cảnh, che chắn hắn cực kỳ chặt chẽ.
Chu Dục Cảnh ngồi trên sofa cách hắn không xa, thử sờ lên cục u nổi lên sau ót, đụng đau, vội rụt tay về, một màn trước đó, xảy ra quá bất ngờ, Đoàn Hạc Thừa chỉ nhớ rõ trong hơi thở đột nhiên tràn vào hương bạc hà, còn có Chu Dục Cảnh đau cũng không rên lấy một tiếng.
“Anh Cửu.” Chu Dục Cảnh gọi hắn.
Đoàn Hạc Thừa lấy lại tinh thần: “Ừm.”
Chu Dục Cảnh nói: “Em không sao, có thể tiếp tục kiểm tra đối chiếu danh sách.”
“Nghỉ ngơi trước đi.”
“Thế nhưng…”
Đoàn Hạc Thừa nói: “Ngồi xuống.”
Chu Dục Cảnh lại ngồi xuống đàng hoàng, đầu óc cậu nặng trĩu, trên người lại đau, Đoàn Hạc Thừa đứng trước bàn sách không nói lời nào, con ngươi vốn đang nhìn cậu, có thể thấy được một đôi mắt mở to hết cỡ tròn xoe đợi sắp xếp tiếp, chợt xoay đầu sang bên, qua mấy giây mở cửa ban công ra, đi ra ngoài.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh xen lẫn đau đớn âm ỉ với mệt mỏi, Chu Dục Cảnh kiên trì trong chốc lát, cuối cùng không chống đỡ nổi, dựa vào sofa ngủ thiếp đi.
Qua nửa giờ, Đoàn Hạc Thừa mới đi vào, Chu Dục Cảnh trên sofa khẽ nhúc nhích hàng mi dày, hai tay ôm hai cánh tay dựa người vào, ngủ cũng không yên, nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Đoàn Hạc Thừa tiện tay nâng lên mấy độ, lại đứng trước sofa nhìn cậu một lúc lâu, mới đi ra ngoài.
Hôm sau, toàn bộ Đoàn gia đều bận rộn chuẩn bị tiệc rượu buổi tối. Tiệc rượu này rõ ràng chúc mừng cho Đoàn Hạc Thừa, người đến cũng không có mấy người thật sự vì hắn.
Hôm nay Chu Dục Cảnh tỉnh dậy, ngủ trong căn phòng ngay cạnh phòng Đoàn Hạc Thừa, cậu ngủ một giấc, thoải mái hơn nhiều, nhìn đồng hồ đã mười giờ hơn, nghĩ hôm nay hẳn Đoàn Hạc Thừa rất bận, loại ngày này, cũng không đến phiên cậu đi theo, Chu Dục Cảnh rũ khóe mắt có hơi mất mát, không biết hôm nay có thể nói câu sinh nhậy vui vẻ không, vừa ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Đoàn Hạc Thừa mặc âu phục làm theo yêu cầu cũng ra khỏi phòng.
“Anh Cửu.” Chu Dục Cảnh gọi hắn, không ngờ người vẫn chưa đi.
Đoàn Hạc Thừa đáp một tiếng, nói với cậu: “Thay quần áo, đến tòa A đợi tôi.”
Đầu tiên Chu Dục Cảnh thất thần, kịp phản ứng có chút vui vui: “Được, em đi ngay!”
Quay trở lại vội vàng rửa mặt sạch sẽ, lại thay áo sơ mi quần đen, chân đi đôi dày nửa boots, coi như là công trình làm đồng bộ của vệ sĩ Đoàn gia, ra ngoài do dự chốc lát, vẫn mở ngăn kéo đầu giường ra, lấy quà mình đã chuẩn bị.
Tiệc rượu tổ chức ở tòa A, chỗ này thiết kế tráng lệ, tám giờ tối, Đoàn Mậu Sinh dẫn Đoàn Hạc Thừa xuống từ tầng hai, ông ta vẫn luôn coi trọng đứa con này, trước kia còn nhỏ không thể nào để hắn lộ diện, bây giờ lớn rồi, nhận dịp sinh nhật lần này, để người tin cẩn quen biết một chút, cũng dứt khoát tuyên bố sau này để Đoàn Hạc Thừa đi theo học tập trên chuyện làm ăn, hi vọng các anh em quan tâm nhiều.
Từ đầu đến cuối Chu Dục Cảnh đi theo sau lưng Đoàn Hạc Thừa, nhìn có người mời rượu có người tặng quà, lúc này một người đi qua, Chu Dục Cảnh thấy quen quen, nhìn kỹ hơn, nhận ra đây là vị khách hôm đó cậu khiêng rương giúp, y cầm một hộp gấm đỏ sậm vuông vức trên tay, đi đến trước mặt Đoàn Hạc Thừa, cười híp mắt nói: “Tiểu Cửu gia sinh nhật vui vẻ, một phần lễ mọn, không thành kính ý.”
Nói xong mở hộp ra, bên trong là miếng hổ phách không nhỏ sáng long lanh, bề mặt sáng bóng nhẵn nhụi, vân chảy xuôi từng vòng từ trong ra ngoài, như sóng nước bên trong chầm chậm đi chuyển, rất nhiều bọt khí tự nhiên và mảnh vụn thực vất, trải qua biến đổi nghìn năm, tô điểm bên trong một cách tự nhiên, dưới ánh đèn, giống như Ngân Hà vũ trụ, cuồn cuộn sao trời.
Ánh mắt Chu Dục Cảnh ngẩn ra, không tự giác nắm chặt tay.
Vị khách hỏi: “Không biết tiểu Cửu gia, có thích không?”
Đoàn Hạc Thừa nâng mí mắt không nói chuyện, để quản gia qua nhận. Hắn ở tiệc rượu vẻn vẹn đợi mười mấy phút, liền dẫn Chu Dục Cảnh đi, thoát khỏi căn phòng toàn lợi dục (mong muốn lợi ích của bản thân) nịnh nọt, bên tai cuối cùng yên tĩnh lại, hai người dọc theo con đường nhỏ trong sân một trước một sau bước không mục đích, Đoàn Hạc Thừa không mở miệng, Chu Dục Cảnh cúi đầu đi theo, cũng không nói chuyện.
Lượn quanh hai vòng, Đoàn Hạc Thừa chợt dừng bước lại xoay người, Chu Dục Cảnh không biết đang nghĩ gì mà xuất thần, nháy mắt đụng phải người hắn, giật mình tỉnh lại, vội vàng lui về phía sau mấy bước xin lỗi: “Xin lỗi anh Cửu, em không chú ý.”
Đoàn Hạc Thừa nhướng đuôi mày, một tay bỏ trong túi quần tây: “Cậu không có gì nói với tôi.”
Chu Dục Cảnh vốn luôn tìm cơ hội suốt một ngày, lúc này vội vàng nói: “Có, chúc anh Cửu sinh nhật vui vẻ.”
Đoàn Hạc Thừa nghe cậu nói xong, như đang đợi gì đó.
Chu Dục Cảnh biết ý hắn, chần chừ, lấy ra một hộp nhỏ bình thường trong túi, muốn đưa đi, lại cảm thấy không đưa tay ra được.
Đoàn Hạc Thừa rũ mắt nhìn, cũng không nhúc nhích, đến khi Chu Dục Cảnh từ từ mở hộp ra, mới nhìn rõ đồ bên trong.
Món đồ này nhìn quen mắt, ban nãy trong đại sảnh đã thấy qua, chỉ là màu sắc không thuần, còn nhỏ hơn gấp mấy chục lần.
Chu Dục Cảnh đỏ mặt cúi đầu, đưa đồ đến trước mặt Đoàn Hạc Thừa: “Là quà tặng cho anh Cửu…”
Đoàn Hạc Thừa rất hứng thú nghiên cứu mấy giây, đây là lần đầu tiên Chu Dục Cảnh tặng hắn quà sinh nhật không phải bánh kẹo đồ ăn vặt, thoạt nhìn là nhân tạo, nhưng giá cả nghĩ đến cậu cũng không đủ sức mua, Đoàn Hạc Thừa coi như hiểu ra tên ngốc Chu Dục Cảnh làm thêm nửa năm chắc là để mua thứ này.
Không đáng tiền, nhưng Đoàn Hạc Thừa cảm thấy đều đẹp hơn bất cứ kẻ nào tặng.
Chu Dục Cảnh cho rằng hắn không thích, vừa định cất đi, nghe thấy Đoàn Hạc Thừa nói: “Đeo lên.”
Chu Dục Cảnh ngẩng đầu: “Hả…”
Đoàn Hạc Thừa nhíu mày lại lặp lại một lần: “Đeo lên cho tôi.”
Chu Dục Cảnh nghe lời của hắn, vội vàng lấy viên hổi phách bầu trời sao nhân tạo ra, xỏ sợi dây vào trước, lại đến gần mấy bước, hai tay vòng qua cổ Đoàn Hạc Thừa, hai người rất gần, hơi thở quấn quýt nhau, ánh mắt Chu Dục Cảnh né tránh, căng thẳng một lúc lâu mới buộc được nút, vừa muốn rời ra, đột nhiên cảm giác cằm mình bị nâng mạnh lên, cậu đối mắt với đôi mắt làm người ta chấn động cả hồn phách của Đoàn Hạc Thừa, căng thẳng hỏi: “Không biết anh Cửu, anh Cửu có thích…”
Lời còn chưa dứt, Chu Dục Cảnh mở to mắt, sững sờ tại chỗ, đôi môi khép mở của cậu bị Đoàn Hạc Thừa chuẩn xác chặn lại, đầu lưỡi mềm mại nóng ướt bá đạo xâm nhập khoang miệng cậu, mút lấy đầu lưỡi không biết linh hoạt chuyển động của cậu.
Trong lúc hôn, bên tai mơ hồ vang lên hai tiếng, giống như nói “thích”, nhưng Chu Dục Cảnh không có cách nào suy nghĩ, nụ hôn xuất hiện bất ngờ khiến cậu quên thở, Đoàn Hạc Thừa vuốt cằm cậu, rời khỏi khóe miệng Chu Dục Cảnh, trong mắt ngậm cười giọng hơi khàn: “Hít thở.”
Chu Dục Cảnh tựa như mới phản ứng được, hít thở dồn dập, khóe miệng cậu mang theo vệt nước bọt trong suốt vừa chảy ra, lòng bàn tay Đoàn Hạc Thừa dời lên trên lau đi, sau đó hôn môi cậu lần nữa, ra lệnh: “Nhắm mắt lại, nhớ phải hít thở.”