Holly vẫn không thấy vui với cuộc sống hiện tại của riêng mình... Nó quá trống rỗng và vô vị. Nàng cảm thấy mình hầu như chẳng có một lý do thật sự nào để bước ra khỏi giường vào mỗi sáng và sống cho trọn vẹn một ngày. Gần như nàng chỉ có thể trò chuyện được cùng bố mẹ. Thời tiết ở Dublin mấy tuần nay thật ẩm ướt và ảm đạm; khí hậu như vậy cũng thật khó để cho người ta thấy vui vẻ.
Có những ngày nàng không ra khỏi nhà, chỉ nằm trên giường xem tivi và chờ đợi, chờ đợi lá thư kế tiếp của Gerry. Đôi lúc, nàng tự hỏi chàng đang chuẩn bị đưa mình đến với cuộc hành trình nào nữa đây. Nàng biết người thân, bạn bè sẽ kô vui khi thấy nàng sống trong héo mòn ngày này qua ngày khác như vậy, mặc dù trông nàng đã rất lạc quan trong kì nghỉ vừa qua. Khi Gerry còn sống, nàng sống cho chàng, và khi chàng ra đi, nàng sẽ sống bằng những thông điệp của chàng. Nàng đã luôn tâm niệm 1 điều rằng, Gerry là lẽ sống của nàng để nàng tiếp tục đi cho đến hết quãng đời còn lại.
*
Cho đến tận hôm nay, Holly vẫn kô biết gì về "con yêu tinh" đã giúp nàng dọn khu vườn. Nàng lại nghĩ chắc chắn nhân vật bí ẩn kia có 1 sự nhầm lẫn nào đó, có thể anh ta vào nhầm vườn để thực hiện công việc được giao. Holly đã kiểm tra tất cả các hóa đơn nhận được mỗi tháng, chỉ có hóa đơn tiền điện, tiền điện thoại, phí bảo hiểm... Thậm chí, nàng còn chưa đủ khả năng chi trả chúng. Nhưng Holly cũng chẳng buồn quan tâm; nàng đã trở nên bang quang trước mọi sự. nàng chỉ biết mơ những giấc mơ không bao giờ có thật.
Một ngày nọ, Holly nhận ra một điều quan trọng: "con yêu tinh" không bao giờ xuất hiện trong những lúc nàng có mặt ở nhà. Khu vườn của nàng chỉ được dọn dẹp sạch sẽ mỗi khi nàng đi vắng. Và thế là ngày hôm đó, nàng lái x era khỏi nhà lúc trời còn rất sớm. Rồi nàng lại đi bộ về nhà, ngồi xuống chiếc ghế khuất sau gốc phong già bên đường, chờ người làm vườn bí ẩn xuất hiện.
Sáng ngày thứ ba, khi Holly bắt đầu nản thì nàng trông thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng bên ngoài hàng rào. Có ai đó đang tiến vào khu vườn nhà nàng. Nàng vội tiến đến gần hơn để quan sát. Mặc dù đã có mấy ngày suy nghĩ và hoạch định, nàng vẫn cảm thấy hồi hộp. Ghé mắt qua chấn song hàng rào, Holly trông thấy 1 cậu bé, khoảng hơn mười tuổi, lôi theo chiếc máy cắt cỏ phía sau. Nàng chạy vội vào cổng, kô buồn quan tâm đến bộ dạng của mình.
Những bước chân thình thịch của nàng khiến thằng bé hoảng hốt. Tay cậu cứng đơ trong tư thế chuẩn bị bấm chuông cửa. Miệng cậu há hốc khi thấy người phụ nữ xuất hiện ngày sau lưng.
- A ha! Ta đã bắt được "con yêu tinh" con rồi! – nàng reo lên đầy thỏa mãn.
Cậu bé há hốc miệng kô nói được gì. Sau vài giây, cậu mím chặt môi như thể sắp khóc rồi thét lên:
- Bố!
Holly phóng tầm mắt về phía chiếc xe tải nhỏ đang đậu trên vỉa hè trước nhà. Nàng nhanh chóng quyết định phải lấy càng nhiều thông tin càng tốt từ cậu bé, trước khi một người lớn nào đó xuất hiện.
- Vậy cậu là người đã làm việc trong khu vườn của tôi lâu nay đúng kô? – Nàng khoanh tay trước ngực, cất giọng của một quan tòa.
Cậu bé thở hổn hển,lắc đầu lia lịa.
- Cậu không cần phải phủ nhận điều này đâu, - nàng nhẹ nhàng nói, - cậu đã bị bắt quả tang. – Nàng đưa mắt về phía chiếc máy cắt cỏ.
Cậu bé gọi to lần nữa:
- Bố!
Bố cậu bé đóng sầm cửa xe chạy nhanh đến
- Có chuyện gì thế, con trai? – ông vỗ vỗ vai cậu bé và nhìn Holly đợi một câu giải thích.
Holly không định đổi thái độ:
- Tôi đang hỏi cậu bé về mưu đồ của ông.
- Mưu đồ nào? – người đàn ông trợn tròn mắt.
- Cái mưu đồ mà ông đã thực hiện trên khu vườn của tôi mà không có sự cho phép của tôi. Ông sẽ đòi tiền công chứ gì? Tôi đã quá biết những chuyện như thế này rồi. – Holly chống nạnh, cố tỏ vẻ như thể nàng kô dễ gì bị người khác bắt nạt.
Người đàn ông trông có vẻ lung túng:
- xin lỗi, tôi kô biết cô đang nói về chuyện gì, thưa cô. Chúng tôi chưa bao giờ làm việc trong khu vườn cửa cô. – Ông ta nhìn chằm chằm vào khoảng sân trước ngôi nhà, nghĩ thầm trong bụng: "người phụ nữ này có lẽ kô được bình thường cho lắm"
- kô phải khoảng sân này, ông đã sửa sang vườn sau của tôi.
Ông ta cười khẩy:
- Sửa sang khu vườn của cô ư? Này cô, cô có điên kô đấy? Chúng tôi chỉ cắt cỏ trên các vỉa hè dọc con đường này, thế thôi. Cô kô thấy cái máy này sao? Đây là máy cắt cỏ, kô có bất cứ thư gì khác. Tất cả những gì nó có thể làm là cắt mấy cọng cỏ chết tiệt kia.
Nét căng thẳng trên gương mặt nàng bấy giờ mới giãn 1 chút. Có lẽ họ nói thật.
- Ông chắc là ông đã kô vào khu vườn của tôi chứ? – nàng lặp lại bằng một giọng nghiêm nghị.
- Cô này, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi làm việc ở con đường này, huống cho là khu vườn nhà cô, và tôi đảm bảo rằng tôi sẽ kô bao giờ đặt chân lên khu vườn nhà cô.
Sắc mặt Holly thay đổi hẳn.
- Nhưng tôi cứ nghĩ... - Đến lượt nàng lung túng.
- Tôi không quan tâm cô đã nghĩ gì. – ông ta cắt ngang. – Sau này, cô cố gắng tìm hiểu sự thật cho rõ trước khi làm kinh sợ đến người khác như vậy nhé.
Holly nhìn cậu bé và thấy đôi mắt cậu vẫn còn giàn dụa nước mắt. Nàng hơi áy náy, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
- Chúa ơi, tôi xin lỗi. Xin hãy đợi cho một phút.
Nàng chạy vào nhà để lấy chiếc ví và quay ra, nhét vào bàn tay nhỏ xíu nhưng tròn trĩnh của cậu bé tờ năm đô la. Mặt cậu bé tươi hẳn lên.
- Thôi, đi nào. – Bố cậu bé nói, nắm tay con trai quay quả bước đi.
Holly khép cánh cổng lại. Ông ta nói đúng, có lẽ trông nàng rất giống một người điên
Điện thoại reo.
- A lô? – Holly bắt máy.
- Chào cậu, cậu khỏe không? – Denise hỏi, giọng nghe sao mà hạnh phúc thế.
- Ồ, mình vừa trải qua những giây phút rất thú vị. – Holly nói tỉnh bơ.
- Mình cũng thế! – Denise cười khúc khích.
- Thật sao? Điều gì làm cậu hạnh phúc đến thế?
- Không có gì nhiều. Chỉ là những chuyện vặt của cuộc sống...
Dĩ nhiên, chỉ là cuộc sống. Cuộc sống tươi đẹp tuyệt vời! Câu hỏi của nàng mới ngớ ngẩn làm sao.
- Cậu gọi đến có chuyện gì kô?
- Mình gọi để mời cậu đến dùng bữa tối vào tối mai.Mình biết mình báo hơi vội cho nên nếu cậu quá bận rộn, hãy hoãn lại bất cứ kế hoạch nào cậu đã dự định!
- Cầm máy đợi mình xem lại lịch đã nhé. – Holly nói giọng khôi hài.
- Được thôi. – Denise nói một cách nghiêm túc, và im lặng chờ đợi.
Holly vờ reo lên:
- Ô, sao cậu lại biết mà chọn ngày hay thế nhỉ? Ngày mai thì mình khá là rảnh.
- Tốt quá! – Denise vui mừng. – Tất cả chúng ta sẽ gặp nhau tại quán Chang vào lúc tám giờ tối.
- Chúng ta là những ai thế?
- Sharon và John sẽ đến, và thêm vài người bạn của Tom nữa. Chúng ta đã kô gặp nhau khá lâu rồi, như vậy chắc chắn sẽ vui lắm!
- Ừ, hẹn gặp ngày mai nhé. – Holly gác máy, cô cảm thấy bực bội. Denise đã kô nhớ rằng, Holly là một góa phụ đang bị nỗi đau buồn gặm nhấm từng ngày, và cuộc sống này chẳng còn gì là vui vẻ với nàng nữa cả.
Nàng hậm hực bước lên lầu, mở toang tủ áo quần. Giờ thì nàng có thể mặc cái áo cũ xấu xí nào đến dự buổi tiệc tối mai đây chứ? Và làm sao nàng có thể đi ăn tối cùng bạn bè khi trong túi chỉ còn ít tiền lẻ? nàng hầu như còn kô đủ tiền để đổ xăng cho chiếc xe của mình nữa kia. Đầu óc rối tung, Holly tóm lấy tất cả đồ đạc trong tủ ném tung tóe khắp phòng, vừa ném vừa la hét cho đến khi mệt lả. Gục đầu lên thành giường, nàng thiếp đi lúc nào kô hay.
*
Holly đến nhà hàng trễ mất 20 phút vì nàng đã phải mất rất lâu để thử đồ, hết bộ này đến bộ khác. Cuối cùng, nàng quyết định mặc lại bộ đầm mà Gerry đã bảo nàng mua để tham dự cuộc thi hát karaoke lần trước. Chỉ để nàng cảm thấy đang được ở bên cạnh chàng mà thôi.
Tim nàng như se lại khi nàng tưởng tượng ra những người bạn của mình đang ngồi bên nhau nói cười vui vẻ.
Mọi người ai cũng có cặp có đôi.
Holly đột nhiên khựng lại, vội bước lùi ra sau và ẩn mình vào 1 bức tường. Nàng kô còn sức để tranh đấu với cảm xúc thật của mình nữa. Nàng nhìn quanh để tìm lối thoát, như 1 người mắc tội. Nàng đi bộ về phía bãi đậu xe, trong đầu cố tìm ra một lý do nào đó để xin lỗi Denise và Sharon.
- Chào, Holly.
Nàng sững người, từ từ quay lại. Holly nhận ra là mình đã bị bắt quả tang. Sau lưng nàng, Daniel đang tựa người vào xe và hút thuốc.
- Chào anh, Daniel. – Nàng tiến về phía Daniel. – tôi kô biết là anh cũng hút thuốc.
- Chỉ khi nào tôi căng thẳng.
- Anh đang căng thẳng sao?
- Tôi đang suy nghĩ xem có nên tham gia với những cặp đôi đang ngồi trong kia kô. – Daniel hướng ánh mắt về phía nhà hàng.
Holly mỉm cười.
Daniel tiếp, giọng bông đùa.
- À, tôi sẽ kô nói với họ là tôi nhìn thấy cô, nếu cô muốn.
- Vậy anh sẽ vào sao?
- Đôi khi cũng phải tham gia vào 1 cuộc vui, dù mình kô muốn. – Anh nói vẻ dứt khoát, ném điếu thuốc xuống đất và di di gót giày.
Holly suy nghĩ về điều anh bạn vừa nói.
- Tôi cho là anh nói đúng
- Cô không cần phải vào nếu cô không muốn. Tôi không muốn ủng hộ để cô phải trải qua một đêm tồi tệ
- Ngược lại, sẽ rất hay nếu có một kẻ cô đơn khác chịu làm bạn cùng tôi. Loại người như chúng ta bây giờ rất hiếm. Phải vậy không?
Daniel cười và đưa tay ra.
- Chúng ta vào chứ?
Holly nắm lấy tay anh và họ cùng nhau bước vào. Nàng thấy dễ chịu hơn khi biết rằng ít ra thì tối hôm nay, nàng kô còn phải cô đơn giữa đám đông huyên náo kia nữa.
- À, nhưng tôi sẽ rời khỏi đây ngay khi xong bữa tiệc chính. – Daniel mỉm cười nói.
- Kẻ phản bội! – nàng vờ la lên, thụi vào cánh tay Daniel. – Mà tôi cũng phải về sớm để kịp chuyến xe bus cuối cùng.
- Vậy thì chúng ta đã có một lý do rất hoàn hảo. Tôi sẽ nói tôi đưa cô về và cô phải về nhà vào lúc... lúc mấy giờ nhỉ?
- Mười một giờ ba mươi được kô? – Nàng dự định mở lá thư tháng 11 của Gerry vào lúc 12 giờ.
- Hay lắm! – anh mỉm cười. – Chúng ta vô tình đã trở thành đồng minh của nhau.
*
- Họ đến kia rồi! – Denise la lên khi trông thấy Daniel và Holly đang khoác tay nhau bước vào.
- Xin lỗi, chúng tôi đến muộn. – Holly lên tiếng.
- Holly, đây là Catherine và Mick, Peter và Sue, Joanne và Conal, Geoffrey và Samantha, và cuối cùng nhưng kô kém phần quan trọng là Des và Simon.
Holly mỉm cười, gật đầu chào mọi người.
- Chào, còn chúng tôi là Daniel và Holly. – Daniel nói, anh tỏ ra khá tự nhiên.
- Chúng tôi đã chọn món rồi, nếu cậu kô thấy phiền. – Denise giải thích. – Bọn tôi chọn đủ các món để tất cả mọi người đều có thể dùng. Như vậy ổn chứ?
Holly và Daniel gật đầu.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Holly quay sang hỏi:
- Holly, cô làm nghề gì?
Daniel nhướn mày nhìn Holly.
- Xin lỗi? – Holly đáp lại vẻ khó chịu.
Nàng ghét những kẻ tò mò và những chuyện phiếm xung quanh vấn đề người ta làm gì để kiếm sống, đặc biệt là khi nàng chỉ mới gặp họ chưa đầy một phút.
- Cô làm gì để kiếm sống? – cô ta lặp lại.
Holly định đáp trả bằng một câu không mấy lịch sự, nhưng nàng bỗng nhận ra mọi người trong bàn ngừng nói chuyện và hương sự chú ý vào mình. Nàng nhìn quanh, cảm thấy bối rối, hắng giọng:
- À... tôi... hiện tôi đang tạm nghỉ việc.
- Thế công việc của cô là gì? – Daniel hỏi người phụ nữ, phá tan bầu không khí im lặng.
- À, Geofrey quản lý một doanh nghiệp riêng. – cô ta nói với vẻ hãnh diện, quay sang nhìn chồng mình.
- Phải, nhưng còn cô thì sao? – Daniel lặp lại câu hỏi.
Người phụ nữ dường như ngượng đến đỏ mặt. Cô ta lắp bắp, tìm cách đánh trống lảng:
- À, tôi lúc nào cũng bận rộn với đủ thứ công việc khác nhau. Anh này, sao anh kô kể cho họ nghe về công việc của anh ở công ty thế nào? – cô ta quay sang chồng lần nữa, cố tình chuyển sự chú ý của mọi người sang anh chồng của mình.
Người chồng chồm về phía trước:
- Chỉ là 1 doanh nghiệp nhỏ thôi. – anh ta cắn 1 mẩu bánh mì và nhai từ từ. Mọi người phải đợi anh ta nuốt xong để có thể nghe anh ta nói tiếp.
- Nhỏ nhưng làm ăn cũng khá. – cô vợ chêm vào.
Geofrey cuối cùng cũng nuốt xong miếng bánh mì.
- Chúng tôi sản xuất kính chắn gió và đem bán cho các cửa hàng.
- Chà chà, nghe thú vị nhỉ. – Daniel nói, giọng lạnh nhạt.
- Thế anh làm gì, Dermot? – Người phụ nữ hỏi, chuyển sang nhìn Daniel.
- Xin lỗi, tên tôi là Daniel. Tôi làm chủ 1 quán rượu.
- À. – cô ta gật đầu quay đi, giả lờ câu trả lời có vẻ thẳng thắn của Daniel. – thời tiết dạo này tệ thật đấy, phải kô nhỉ? – cô ta nói với mọi người trong bàn.
Mọi người bắt đầu những cuộc chuyện phiếm riêng. Daniel quay sang Holly.
- Cô có 1 kì nghỉ vui vẻ chứ?
- ồ, 1 khoảng thời gian đáng nhớ. – nàng mỉm cười. – chúng tôi nghỉ ngơi, thư giãn, kô làm chuyện gì nghịch ngợm và ngông cuồng.
- đó là những gì cô cần. – anh mỉm cười. – à, mà tôi có nghe về 1 tình huống sống chết nào thì phải?
Holly trợn tròn mắt:
- Tôi cược là Denise đã kể hết với anh đúng kô?
Anh gật đầu và cười:
- Vâng, tôi chắc là cô ấy đã kể với anh 1 kịch bản hết sức phóng đại:
- Kô hẳn thế, cô ấy chỉ kể các cô đã bị cá mập vây quanh và rồi 1 chiếc trực thăng kéo lên khỏi mặt nước.
- ồ, thật nực cười!
- a ha, tôi đùa thôi, - anh cười, - hẳn các cô đang mải bàn 1 câu chuyện thú vị nào đó để đến nỗi trôi ra giữa biển mà kô hay biết!
mặt Holly ửng đỏ vì nàng nhớ ra lúc đó, cả 3 đang nói chuyện về anh.
- nào, mọi người. – Denise kêu gọi sự chú ý của mọi người, - có lẽ các bạn đang tự hỏi vì sao tôi và anh Tom mời các bạn đến đây đêm nay..
- lời tuyên bố trong năm. – Daniel lẩm bẩm còn Holly cười khúc khích.
- Vâng, chúng tôi có 1 thông báo đến tất cả mọi người, - cô nhìn mọi người, quay sang nháy mắt với cả Holly và Sharon.
Holly tròn mắt nhìn bạn mình.
- Mình và Tom sẽ kết hôn với nhau. – Denise hét to.
Holly đưa tay ôm miệng kinh ngạc. nàng kô thể tưởng tượng điều ấy lại đến quá sớm như vậy.
- Ôi! Denise ! – nàng thở gấp, bước ra khỏi chỗ ngồi, đến bên ôm hôn chúc mừng Denise và Tom.- Thật là 1 tin tuyệt vời! Xin chúc mừng cậu!
Nàng nhìn Daniel, mặt anh trắng bệch ra.
- Đợi đã! Đợi đã! – Denise ngăn mọi người, quay sang nhìn Sharon đang cầm cốc nước cam trong tay. – Sharon, sao cậu kô uống?
- Đây. – Tom nói, rót cho Sharon 1 ly sâm banh.
- Kô, kô, đừng rót cho tôi, cảm ơn. – Sharon nói
- Tại sao kô? – Denise bực tức, đổi sắc mặt vì cô bạn thân lại kô chịu uống mừng hạnh phúc của mình.
John và Sharon nhìn nhau mỉm cười.
- À, chúng tôi định kô nói gì vì đêm nay là 1 đêm đặc biệt, đêm của Denise và Tom...
Mọi người im lặng chờ đợi.
- Mình... đã có mang! John và mình sẽ có em bé! – Sharon ngượng ngịu.
Đôi mắt John rưng rưng, còn Holly ngồi sững sờ trong ghế. Nàng hoàn toàn bị bất ngờ. Nàng thậm chí còn kô biết cả điều đó nữa. Ngân ngấn nước mắt, Holly bước lại chúc mừng John và Sharon . Rồi nàng ngồi xuống và hít 1 hơi thật sâu. Với nàng, cuộc sống thay đổi như thế đã là quá nhiều.
- Vậy, chúng ta hãy chúc mừng lễ đính hôn của Tom và Denise, và chúc mừng đứa con của John và Sharon!
Mọi người cụng ly. Holly im lặng, cố ăn một chút, cho dù chẳng thấy thứ gì ngon miệng cả.
- Cô có muốn chuyển giờ đã định thành mười một giờ kô? – Daniel quay sang hỏi nàng 1 cách tế nhị, và nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Sau bữa ăn, Holly và Daniel cáo về và hầu như chẳng có ai cố thuyết phục họ ở lại.
- Mình sẽ góp một ít với cậu nhé? – Holly kín đáo hỏi Denise trước khi ra về.
- ồ, đừng lo về chuyện đó. – Denise phẩy tay từ chối.
- kô, đừng có ngớ ngẩn thế. Mình không thể để cậu trả mãi. Mình hỏi thật đấy?
người phụ nữ ngồi bên cạnh Holly chộp lấy bản thực đơn, miệng lẩm bẩm cộng tiền. Họ đã gọi rất nhiều món.
- À, vậy thì khoảng 50 euro mỗi người, bao gồm cả rượu và sâm panh.
Holly hít thở và nhìn xuống số tiền 30 euro trong tay.
Daniel nắm lấy tay nàng kéo đi:
- Chúng ta đi thôi, Holly.
Nàng mở miệng định nói lời xin lỗi, rằng nàng đã kô mang đủ tiền nhưng khi nhìn vào ví, nàng thấy 1 tờ 20 euro nằm hờ ở ngăn ngoài cùng.
Nàng nhìn Daniel mỉm cười, biết ơn. Cả hai đi thẳng ra bãi để xe.
Họ ngồi trong xe im lặng. Cả hai đều cùng đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Nàng rất muốn được chung vui với các bạn của mình, và nàng đã thực sự cảm thấy rất hạnh phúc khi nghe họ thông báo những tin vui. Nhưng nàng kô thể trút bỏ được cái cảm giác mình đang bị bỏ rơi. Cuộc sống của một người đang tiến về phía trước, mà kô có nàng.
Daniel dừng xe trước cửa nhà nàng.
- Anh có muốn vào uống 1 tách trà hay cà phê hay thứ gì đó kô? – nàng chắc là anh ta sẽ nói "kô". Nhưng rồi Daniel đã tháo dây an toàn và mở cửa xe bước xuống. Nàng thật sự rất mến Daniel, anh là 1 người biết quan tâm đến người khác và cũng là người nàng thấy vui khi ở bên cạnh, nhưng giờ thì nàng muốn được ở một mình.
- Mọi chuyện đến nhanh quá phải kô? – anh nói, nhấp 1 ngụm cà phê.
Holly lắc đầu:
- Daniel, tôi đã chơi với các bạn của mình gần hết cuộc đời, vậy mà tôi đã kô biết trước được điều gì cả.
- Phải, giá như nó làm cho cô cảm thấy khá hơn. Tôi cũng đã biết Tom từ rất lâu rồi, và anh ấy cũng chẳng nói với tôi điều gì cả.
- Mặc dù Sharon kô uống rượu khi chúng tôi cùng nhau đi nghỉ, - nàng nói, - và 1 đôi lần cô ấy bị nôn, nhưng cô ấy nói là bị say sóng...
Nàng im bặt, thấy đầu óc đầy ắp những suy nghĩ mông lung.
- Say sóng ư? – Daniel hỏi, anh có vẻ bối rối.
- Sau lần chúng tôi suýt chết.
- ồ, phải.
lần này, cả hai đều kô cười như mọi khi.
- Thật là khôi hài! – Daniel nói, anh có vẻ thoải mái trong chiếc ghế sofa.
"Ôi, kô", Holly nghĩ trong đầu, "anh ấy kô có ý định ra về sớm rồi"
- bạn bè thường bảo tôi và Laura sẽ là cặp đầu tiên làm đám cưới, - anh nói tiếp, - tôi chỉ kô nghĩ rằng Laura sẽ kết hôn trước tôi.
- Cô ấy sắp kết hôn sao? – Holly nhẹ nhàng hỏi.
Anh gật đầu và quay đi.
- Anh ta cũng từng là bạn của tôi. – anh cười, giọng cay đắng.
- Giờ thì hẳn là kô nữa rồi.
- Kô, - anh lắc đầu, - dĩ nhiên là kô.
- Tôi rất lấy làm tiếc. – nàng nói 1 cách chân thành.
- À, vậy là chúng ta đã cùng san sẻ sự bất hạnh của nhau 1 cách công bằng rồi đấy. Cô là người biết rõ chuyện của tôi hơn bất kì ai khác đấy.
- Sao, sự san sẻ công bằng ư? – nàng lặp lại.
- Tôi biết, chẳng có gì gọi là công bằng cả, nhưng đừng lo, rồi chúng ta sẽ có cả những may mắn nữa.
- Anh nghĩ thế sao?
- Tôi hy vọng là thế.
Họ ngồi im lặng trong chốc lát. Holly nhìn lên đồng hồ. Đã hơn 12h. nàng thật sự muốn làm cho Daniel biến mất khỏi ngôi nhà để nàng có thể mở phong thư của Gerry.
Anh đọc được suy nghĩ của nàng.
- Cô đã thực hiện thông điệp của những bức thư ấy thế nào rồi?
Holly nghiêng người về phía trước, đặt cốc nước xuống bàn.
- Vâng, thật ra tôi có 1 phong thư phải mở vào tối nay, cho nên...
- Được rồi, - anh nói, ngồi thẳng người dậy. – đã đến lúc tôi phải về.
Holly bặm môi, nàng cảm thấy có lỗi khi hối anh rời khỏi nhà nàng 1 cách vội vã như thế, nhưng điều đó lại làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
- Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho tôi đi nhờ, Daniel, và cả tờ 20 euro nữa.- nàng nói trong lúc tiễn anh ra tận cửa.
- Kô có gì đâu.
Họ ôm hôn rồi chào tạm biệt.
*
Holly năm chặt chiếc phong bì bé xíu trong tay, "Tháng này anh dành điều gì cho em đây?". Đã 12h 15'. Thường thì vào giờ này, Sharon và Denise đã gọi đến, cả hai đều hồi hộp theo dõi từng thông điệp mà Gerry để lại. Nhưng tối nay, Holly vẫn chưa nhận được điện thoại của 1 ai cả. Dường như lế đính hôn của Denise và việc Sharon chuẩn bị có em bé đã làm cho họ kô còn nhớ gì đến bức thư của Gerry. Rồi Holly quay sang tự nguyền rủa mình. Nàng muốn quay lại nhà hàng ngay lập tức để chúc mừng những người bạn thân thiết nhất của mình.
Nàng ghen tị với họ, với số phận may mắn của họ ư? Nàng tức giận ư? Ngay cả những lúc tụ họp ở bên cạnh bạn bè như thế, nàng cũng cảm thấy cô đơn vây kín hồn mình. Dù có ở giữa 1 căn phòng hàng ngàn người đi chăng nữa, nàng cũng sẽ cảm thấy đơn độc như chỉ có 1 mình mà thôi. Nàng lẻ loi và cô đơn quá. Nàng tội nghiệp cho chính bản thân mình.
Nàng kô nhớ nổi lần cuối cùng nàng thực sự cảm thấy hạnh phúc là khi nào. Phải chăng là khi có ai đó làm cho nàng phải cười đến mỏi cả miệng. Nàng nhớ cái cảm giác được đi vào giấc ngủ mà kô hề suy nghĩ hay lo lắng chuyện gì; nàng nhớ cái cảm giác được thưởng thức những món ăn ngon thay vì cố nuốt trôi để làm dịu cơn đói. Nàng nhớ cái cảm giác được thưởng thức những chương trình truyền hình yêu thích thay vì phải dùng nó để giết thời gian. Nàng ghét cái cảm giác bồn chồn trong người mỗi lần nhớ Gerry. Nàng ghét cái cảm giác kô có lí do gì để thức giấc vào mỗi buổi sáng. Nàng ghét cái cảm giác kô có gì để mong ngóng và chờ đợi.
Nàng nhớ cảm giác được yêu, nhớ ánh mắt Gerry nhìn nàng vào mỗi buổi sáng thức dậy; nàng nhớ cái cảm giác được chàng chạm vào da thịt; nhớ vòng tay, những lời chàng an ủi; nhớ những lời yêu đương chàng nói với nàng. Ôi, nàng cứ nhớ...
Nàng ghét phải đếm ngày tháng đi qua cho đến khi nàng có thể đọc lá thư kế tiếp của Gerry. Bởi vì đó là tất cả những gì còn lại của chàng, và sau lá thư này, nàng chỉ còn lại 3 lần trông ngóng đến 12h đêm để đọc thư chàng nữa mà thôi. Rồi đây, cuộc đời chàng sẽ đi về đâu khi chẳng còn lá thư nào của Gerry. Than ôi, kí ức luôn đẹp, nhưng ta lại kô thể sờ vào nó, ngửi thấy nó hay giữ nó trong tay. Nó kô bao giờ là thực tại, và nó sẽ phai mờ theo thời gian!
Nàng sẽ chỉ sống những ngày tháng tới đây với mình Gerry thôi. Nàng lau giọt nước mắt vừa lăn xuống má, từ từ mở phong thư thứ bảy của chàng.
Hãy bắn hạ mặt trăng, và nếu có bị trượt thì em vẫn ở giữa những vì sao. Hãy hứa với anh là lần này em sẽ cố tìm 1 công việc mà em yêu thích.!
Tái bút: Anh yêu em...
Holly đọc đi đọc lại lá thư, cố gắng khám phá ra cảm nhận của chính nàng qua từng câu chữ chàng viết. Từ lâu, lâu lắm rồi, cứ mỗi khi nghĩ đến việc phải trở lại với công việc, nàng lại cảm thấy sợ đến chết khiếp. Nàng đinh ninh 1 điều rằng nàng vẫn chưa sẵn sàng để bước tiếp, rằng điều đó hẳn còn quá sớm. Nhưng nàng biết nàng kô còn sự lựa chọn nào khác. Nếu Gerry nói đã đến lúc, nghĩa là đã đến lúc.
Môi nàng nở 1 nụ cười. "Em hứa, Gerry ", nàng nói. Phải rồi, lá thư này kô dành cho nàng 1 chuyến đi Lanzarote khác nhưng ít nhất nó cũng giúp nàng có được bước tiến mới trên con đường mà nàng đã đi, và sẽ phải đi. Nàng chạy vội đến chiếc ngăn kéo trong nhà bếp, lấy ra 1 xấp giấy và 1 cây viết. Nàng bắt đầu viết ra những công việc mà nàng nghĩ mình có thể làm.
DANH SÁCH NHỮNG CÔNG VIỆC CÓ THỂ LÀM
1. Nhân viên FBI. "Mình kô phải là người Mỹ. Cũng kô thích sống ở Mỹ. Mình cũng kô có kinh nghiệm làm cảnh sát."
2. luật sư. " Mình từng rất ghét trường học. Và hàng triệu năm nữa cùng kô muốn đến trường"
3. bác sĩ. "Ôi, kô!"
4. Y tá. "Mình kô thích mặc đồng phục"
5. Nhân viên phục vụ bàn. "Chắc mình sẽ ăn hết thức ăn mất"
6. Vệ sĩ. " Ý tưởng hay nhưng sẽ chẳng ai thuê mình."
7. nhân viên chăm sóc sắc đẹp. "Mình hiếm khi chăm sóc ngay cả cho bản thân. Mình kô thích nhìn cơ thể người khác."
8. Thợ làm tóc. "Kô thể nào làm được 1 ông chủ tốt như Leo."
9. làm phụ tá cho 1 cửa hàng. "Mình sẽ kô thích 1 bà chủ như Denise "
10. Thư kí. "Mình sẽ kô bao giờ quay lại với công việc chán ngắt này"
11. Nhà báo. "Nội dung bài báo chắc cũng dây cà ra dây muống. ha ha. Mình nên trở thành nhà hài kịch"
12. Diễn viên. "Chắc chắn mình kô thể diễn xuất tốt hơn lần diễn trước" (trong "tác phẩm để đời" Các Cô Gái Và Thành Phố Về Đêm)
13. người mẫu. " Mình kô muốn ăn kiêng và giảm béo, và mình đã quá già."
14. ca sĩ. " Ôi, kô, mình kô muốn làm trò cười cho thiên hạ như vụ karaoke lần trước."
15. nhân viên công ty quảng cáo. "Ừm.. mình phải làm 1 cuộc nghiên cứu ngay ngày mai mới được."
Cuối cùng, mãi đến 3h sáng, Holly mới thiếp đi. Nàng mơ thấy mình trở thành 1 người phụ nữ hết sức tài giỏi trong công ty quảng cáo, đang thực hiện 1 bài diễn văn trước 1 cuộc hội nghị trên tầng cao nhất của 1 tòa nhà chọc trời nằm trên đại lộ Grafton. "À, Gerry đã nói là mình phải bắn hạ cho được mặt trăng cơ mà..."
Nàng thức dậy rất sớm vào sáng hôm sau, cảm thấy vẫn còn hồi hộp với giấc mơ đêm qua. Nàng tắm vội, trang điểm rồi ra ngoài. Nàng lái xe về phía thư viện gần nhà. Nàng muốn lên internet để tìm một việc làm thích hợp.
- Xin chào, - Holly nói khẽ, - không biết tôi có thể dùng internet được không ạ?
- Kô vấn đề gì, - người thủ thư đáp, tay chỉ về dãy mấy vi tính nằm ở một góc riêng phía cuối căn phòng, - 5 euro cho mỗi 20 thưa cô.
Holly lấy ra tờ 10 euro cuối cùng. Nàng kô thể tin được đó là tất cả những gì còn lại của nàng, nhưng nó cũng cho nàng có thêm động lực để bắt tay vào tìm kiếm việc làm.
- Kô, kô. - người thủ thư trả lại tiền cho Holly, - cô có thể trả khi nào sử dụng xong.
Nàng hít 1 hơi thật dài, bước vào phòng máy. Nhưng kô còn chỗ trống nào cả.
Holly đứng giữa phòng, tay mân mê túi xách, mắt nhìn quanh ngơ ngác. Bỗng tim nàng như muốn rớt ra khi bắt gặp Richarch đang ngồi trước 1 cái máy tính gần đó. Nàng nhón chân lại gần và vỗ nhẹ vào vai Richarch. Anh giật nảy người quay lại.
- Chào anh. - nàng thì thầm.
- Ồ, chào Holly. Em đang làm gì ở đây? - Anh hỏi, vẻ kô được tự nhiên cho lắm, như thể đang bị bắt gặp làm chuyện gì đó vụng trộm.
- Em đang đợi máy, - nàng giải thích, - em muốn lên mạng tìm một việc làm.
- À, vậy sao. EM có thể dùng máy này cũng được.
- Ồ, kô, anh kô phải làm thế đâu! - nàng vội vàng trả lời.
- Kô sao cả, anh chỉ nghiên cứu 1 số việc thôi. Giờ thì anh xong rồi. - anh đứng dậy, nhường chỗ cho Holly.
- ANh đi 1 quãng đường dài để tới đây sao?
Nàng hỏi Richarch vẻ ngạc nhiên. Nàng cũng kô biết là người anh của mình đang làm gì, ở đâu, và có lẽ sẽ rất ngốc ngếch nếu bây giờ nàng lại hỏi những điều đó. Holly chỉ biết anh luôn phải mặc chiếc áo khoác trắng, đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm và đổ những chất hóa học đầy màu sắc vào trong các ống nghiệm. Nàng chỉ biết đến thế mà thôi.
- Công việc mang anh đến mọi nơi mà. - Richarch đùa, nhưng có vẻ lúng túng.
anh vội nói lời tạm biệt, đi đến chỗ người thủ thư trả tiền rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
40 sau, Holly vui vẻ đứng dậy tắt máy, bước tới đặt 10 euro lên quầy. Người phụ nữ gõ gõ bàn phím.
- 15 euro thưa cô.
Holly muốn nín thở khi nghe cô ta nói.
- Nhưng tôi nhớ cô có nói với tôi là 5 euro cho mỗi 20 cơ mà.
- Vâng, đúng thế. - Người phụ nữ nhìn nàng mỉm cười, đưa tay nâng gọng kính.
- Và tôi chỉ lên mạng có 40 .
- Thật ra cô có ngồi vào máy 44 , như vậy sẽ tính sang 20 sau.. - Người phụ nữ nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình trước mặt.
Holly cười giả lả.
- Nhưng chỉ thêm có vài phút thôi mà. Kô đáng để thêm 5 euro nữa.
Ngưòi thủ thư im lặng.
- Vậy là tôi phải trả sao? - Holly hỏi, vẻ hi vọng.
- Vâng, quy định là thế.
Holly xuống giọng và ghé lại gần người phụ nữ.
- Tôi thật sự xin lỗi, nhưng hiện tại tôi chỉ mang theo có 10 euro. Tôi có thể trả số tiền còn lại vào lần sau được kô?
Người thủ thư lắc đầu:
- Rất tiếc chúng tôi kô được phép làm thế. Cô phải trả đủ số tiền.
- Nhưng tôi không có đủ tiền. - Holly phản đối.
Cô ta nhìn Holly trân trân.
- Thôi được. - Holly rút điện thoại ra.
- Xin lỗi, nhưng cô kô được phép dùng nó ở đây. - Người thủ thư đưa tay chỉ lên tấm bẳng ghi dòng chữ : "Kô sử dụng điện thoại di động".
- Nếu cô kô cho tôi dùng điện thoại, làm sao tôi có thể gọi ai đó đến giúp tôi cơ chứ? Nếu họ kô đến đây đưa tiền cho tôi, làm sao tôi có tiền trả cho cô. Vậy là chúng ta gặp rắc rối rồi đúng kô? - Nàng cao giọng.
Người thủ thư trở nên bối rối.
- Thế tôi có thể ra ngoài gọi điện được kô?
- Thường thì chúng tôi kô đồng í để khách rời khỏi đây mà chưa trả tiền, nhưng có lẽ tôi sẽ cho cô một ngoại lệ.
Holly bước đi và suy nghĩ kô biết nên gọi cho ai. Nàng kô thể gọi cho Desnise và Sharon, dù biết chắc rằng cả hai sẽ vội vã đến ngay. nàng kô muốn họ biết thêm những thất bại trong cuộc sống mà nàng đang gặp phải, nhất là trong lúc họ đang hạnh phúc như thế này. Nàng cũng kô thể gọi cho Ciara vì con bé đang trong ca trực ở Hogan. Jack thì đã đi dạy trở lại, Abbey cũng thế, Declan thì đang ở trường còn Richarch thì đã nằm ngoài sự lựa chọn ngay từ đầu.
Những giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má đang đỏ ửng của nàng khi nàng nhìn lại lần nữa các số điện thoại trong máy. Nàng kô biết phải gọi cho ai nữa cả. Nàng nên làm gì đây nhỉ? Thật là xấu hổ khi phải gọi cho ai đó chỉ để hỏi mượn 5 euro. Và sự thật rằng nàng kô có lấy 1 ai để gọi khi cần được giúp đỡ như thế này. Nhưng nàng phải làm gì đó chứ, nếu kô, người thủ thư có lẽ sẽ gọi cảnh sát đến bắt nàng mất thôi. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, nàng bấm số.
"Xin chào, tên tôi là Gerry, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp. Tôi sẽ gọi lại ngay khi tôi có thể."
- Gerry, - Holly vừa khóc vừa nói.- em cần anh..
Holly đứng bên ngoài cánh cửa thư viện và chờ đợi. Người thủ thư thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng.
Cuối cùng thì tiếng xe của bà Elizabeth cũng dừng lại bên ngoài. Holly cố tỏ vẻ bình thường. Nhìn nụ cười hiền trên gương mặt của mẹ khi bà tiến về phía cô, Holly nhớ lại rất nhiều kỉ niệm. Mẹ nàng thường đón nàng tan học mỗi ngày khi nàng còn quen thuộc chạy đến như để giải cứu nàng sau một ngày như địa ngục ở trường. Nàng đã rất ghét trường học, phải, cho đến khi nàng gặp Gerry. Rồi từ đó, nàng lại mong được đến trường mỗi ngày để họ có thể được ngồi học cùng nhau, chơi đùa cùng nhau.
Nghĩ đến đây, mắt Holly rưng rưng, bà Elizabeth vội chạy đến bên con gái và ôm choàng lấy nàng.
- Ôi, Holly tội nghiệp của mẹ... Có chuyện gì vậy con gái? – Bà nói, bàn tay vuốt vuốt mái tóc cô.
Holly nhẹ nhàng kể lại sự việc.
- Được rồi con gái, con hãy ra ngoài xe đợi mẹ.
Holly ngồi yên trong xe, đẩy qua đẩy lại chiếc cần dò sóng radio trong khi đợi mẹ nàng vào nói chuyện với kẻ dám bắt nạt con gái bà.
- Đồ quỷ dữ. – Bà lẩm bẩm khi quay trở lại xe. – Chúng ta về nhà và nghỉ ngơi thôi.
Holly mỉm cười cảm ơn mẹ, một giọt nước mắt mặn nóng lăn dài xuống má nàng. "Về nhà" – nàng thích được nghe hai từ ấy.
*
Holly rúc người vào chiếc ghế đệm bên cạnh mẹ. Nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ. Khi nàng còn bé, hai mẹ con thường nằm bên nhau trên chiếc ghế nệm này để trò chuyện với nhau, bất kể chuyện gì. Holly bỗng ao ước lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ như thế này.
Giọng mẹ nàng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
- Mẹ có gọi cho con đếm qua, con đã ra ngoài sao?
- Vâng ạ, con ra ngoài ăn tối cùng các bạn và hàng trăm người xa lạ khác. – Holly dụi mắt vẻ mệt mỏi.
- Các bạn con có khỏe không? – Bà Elizabeth hỏi, giọng tràn đầy tình yêu thương. Bà luôn làm cho Holly thấy dễ chịu.
Holly hớp 1 ngụm trà:
- Sharon đã có mang và Denise đã đính hôn. – Nàng trả lời mẹ, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không.
- Ồ! – Mẹ nàng thốt lên, bà cũng kô biết phải phản ứng như thế nào khi nghe đứa congais rõ ràng là đang rất buồn khi nói về những tin vui. – Con cảm thấy thế nào khi nghe những chuyện ấy? – Bà nhẹ nhàng hỏi, đưa tay vén những lọn tóc rớt trên gương mặt Holly.
Holly nhìn xuống đôi bàn tay mình thật lâu, cố trấn tĩnh. Nhưng nàng đã thất bại, Vai nàng run lên và nàng cố giấu gương mặt dưới mái tóc.
- Ôi, Holly. – Bà Elizabeth lấy tách trà ra khỏi tay Holly và ngồi sát vào con gái. – Con cảm thấy như thế này cũng là rất đỗi bình thường mà thôi.
Holly kô thốt được lời nào, dù rằng nàng rất muốn nói điều gì đó để che đậy nỗi buồn của mình.
Có tiếng gõ cửa, tiếng Ciara nói vọng vào:
- Bọn con đã về rồi đây!
Holly sụt sịt, nàng áp đầu lên ngực mẹ.
- Mọi người đâu cả rồi? – Ciara hét toáng lên, tiếp tục gõ cửa ầm ĩ.
- Đợi 1' nào con gái. – Bà Elizabeth nói vọng ra.
Bà thấy bực mình. Bà kô muốn Ciara quá hồ hởi vào lúc này, vì rất có thể con bé sẽ làm cho Holly chui vào cái vỏ của chính mình lần nữa. Đã từ rất lâu, Holly kô trò chuyện gì với bà; con gái bà đã chọn cách kìm nén mọi cảm xúc từ buổi lễ tang của Gerry và bà biết, dường như nó đã kô vượt qua nổi nỗi đau này.
- Con có tin mới đây! – giọng Ciara mỗi lúc một to khi cô tiến về phía phòng khách. – Con và Mathew sẽ quay lại Úc.
Nhưng cô lập tức im bặt khi nhìn thấy chị gái đang thẫn thờ trong vòng tay mẹ. Cô đẩy Mathew ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Giờ Ciara cũng sắp đi rồi mẹ ạ. – Holly càng khóc to hơn. Bà Elizabeth thấy thương con gái vô cùng.
Holly thức đến tận khuya hôm đó để trò chuyện với mẹ. Nàng nói về tất cả những chuyện làm cuộc sống của nàng gần như trở nên vô nghĩa trong những tháng qua. Và mặc dù mẹ nàng đã hết sức an ủi, Holly vẫn cảm thấy nàng đang mắc kẹt trong mối tơ vò của chính nàng.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy trong tiếng cười đùa và nói chuyện ồn ào của mọi người. Nàng mỉm cười khi nghe thấy tiếng cười quen thuộc của cậu em trai và cô em gái chạy quanh ngôi nhà. Chúng hò hét nhau rằng đã bị trễ giờ làm và đến ban nhạc tập luyện, tiếp theo là tiếng bố càu nhàu hối thúc hai an hem Ciara và Declan, rồi tiếng mẹ khẩn khoản bảo mọi người nói nhỏ để kô quấy rầy giấc ngủ của nàng. Cuộc sống vẫn đang trôi qua, vẫn cứ đơn giản như nó vốn dĩ.
*
Giờ ăn trưa, bố nàng ghé qua và dúi vào tay nàng tờ séc 5000 euro.
- Ôi, bố, con kô thể nhận cái này đâu. – Holly nói, cố giấu sự xúc động.
- Con hãy cầm lấy.- Ông nhẹ nhàng nói và đẩy cánh tay Holly lại. – hãy để bố mẹ được giúp con, con gái.
- Con sẽ trả lại cho bố mẹ. – nàng nói và ôm bố vào lòng thật chặt.
Holly đứng ngay cửa vẫy chào tạm biệt ông cho đến khi ông đi khuất xuống con đường. Nàng nhìn tấm séc, cảm thấy gánh nặng trên vai đã vơi đi phần nào. Nàng có thể nghĩ ra ít nhất đến 20 điều có thể làm với số tiền này, nhưng lần này, việc mua sắm quần áo kô còn nằm trong số đó nữa. Khi đi ngang qua phòng khách để vào bếp, nàng nhìn thấy chiếc nút đỏ trên điện thoại đang bật sáng. Nàng ngồi xuống chân cầu thang và nhấn nút.
Có đến 5 tin nhắn.
1 tin từ Sharon, Sharon gọi đến để hỏi xem nàng có ổn kô vì cô ấy kô nhận được cú điện thoại nào của nàng cả ngày hôm nay. Tin nhắn thứ hai là của Denise, cô gọi đến cũng cùng 1 lí do như Sharon. Chắc chắn là hai người này đã nói chuyện gì đó với nhau. Tin nhắn thứ ba là của Sharon, tin nhắn thứ 4 là của Denise, và tin thứ 5 là của ai đó vừa nghe tiếng bíp thì gác máy. Nàng nhấn nút xóa rồi chạy lên lầu thay quần áo. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện với Sharon và Denise; nàng muốn sắp xếp lại cuộc sống của mình trước khi nói chuyện với họ để có thể cảm thấy tự tin và vui mừng hơn cho hạnh phúc của cả hai.
Nàng ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhìn đăm chiêu vào màn hình máy tính và bắt đầu viết một lá đơn xin việc. Nàng có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này bởi vì nàng đã thay đổi công việc kô biết bao nhiêu lần trước đây. Cũng đã khá lâu kể từ lần cuối cùng nàng phải lo lắng suy nghĩ về 1 cuộc phỏng vấn xin việc. Và nếu thật sự nàng phải trải qua 1 cuộc phỏng vấn, liệu có ai muốn tuyển nàng làm việc khi mà nàng đã nghỉ ở nhà gần như cả 1 năm qua?
Đọc lại tờ đơn xin việc, nàng cho rằng nếu nàng là nhà tuyển dụng, nàng sẽ tuyển ngay chính mình. Và nàng tự cười mình với ý nghĩ... buồn cười ấy.
Sáng thứ hai, nàng chọn mặc 1 bộ đồ lịch sự và trang điểm thật duyên dáng rồi lái x era khỏi nhà. Cuối cùng, xe của nàng cũng được tiếp thêm 1 ít nhiên liệu để nó có thể hoạt động trở lại. Đậu xe bên ngoài tòa nhà, nàng soi mình vào chiếc gương xe và tô thêm 1 ít son môi. Kô còn thời gian để lãng phí nữa. Nếu như Gerry nói phải tìm 1 việc làm, nhất định nàng sẽ tìm 1 việc làm.