Nhưng y lại không nghĩ tới một điều kiện tiên quyết – đốt lò! Y nhét cỏ khô vào trong lò, lấy mồi lửa thổi thổi ném vào trong. Lửa đúng là đã cháy, nhưng khói túa ra cả phòng khiến y sặc đỏ mặt mày. Y bịt mũi chạy ra ngoài, chờ khói tan mới chạy vào trong, ai ngờ, lò đã tắt ngấm. Không phải người ta vẫn thường hay nhóm lửa như thế sao? Sao lúc mình xem Tần Phi nhóm lại không có nhiều khói như vậy?
Y chán nản, đi trở về phòng ngủ, nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
“Tiểu mỹ nhân!” Một giọng nói không chút đứng đắn truyền tới. Nghe con quỷ ấy gọi, y lại càng thấy mình vô dụng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Phi thấy y vẫn ngồi yên không nhúc nhích như là có tâm sự gì đó. Hắn thu lại nụ cười gian như côn đồ, đi tới, nâng mặt Lý Chấp lên.
“Phốc —” Tần Phi bật cười, hắn vừa cười vừa dùng tay áo lau mặt cho y, hỏi: “Sao lại biến thành con mèo mướp rồi?”
“Ta nhóm lửa, nào ngờ lại nhóm thành một phòng đầy khói!”
Dùng tay áo lau chỉ khiến mặt Lý Chấp càng thêm bẩn, thế là hắn lấy khăn ướt, cẩn thận lau lại mặt cho y. (ăn cắp xấu lắm nha)
Lý Chấp cảm thấy hiện tại y như một đứa nhỏ, còn Tần Phi ở trước mặt y chính là mẹ của đứa nhỏ này. Nghĩ tới đó, y cũng nở nụ cười.
Tần Phi bẹo má y một cái, hỏi: “Cười gì thế?”
Lý Chấp đẩy tay ‘bà mẹ’ ra, “Không gì hết, ngươi đi nhóm lửa cho ta xem đi, ta sẽ học theo!”
Thì ra là thế này! Dùng củi cây nhóm lò, còn cỏ khô chỉ để khi nào lửa cháy rồi mới cho vào lò phụ trợ.
Tần Phi thấy Lý Chấp nhìn chuyên chú, tự dưng hắn lại có một cảm giác — Hắn và tiểu mỹ nhân đang thật sự sống cùng nhau! Hắn cười cười, quơ cây gắp lửa trong tay rồi nói: “Ngươi canh lửa đi, ta làm thức ăn!”
Lý Chấp cẩn thận cho củi vào lò, nhìn ngọn lửa bên trong. Tần Phi lén liếc nhìn tấm lưng của y một cái, mới chuyên tâm làm việc.
Mới đó, đã làm xong hai món, cơm cũng đã nấu xong.
Tần Phi ngồi xuống cạnh Lý Chấp, gạt than ra, rồi mới xới cơm. Lý Chấp vui vẻ bưng mâm cơm tới phòng ngủ, đây chính là cơm do y nhóm lửa nấu đó nha! Lúc cho vào trong miệng, ăn cũng ngon hơn mọi khi rất nhiều.
Tần Phi gắp một miếng măng cho vào trong bát y, nói: “Trên đời này còn có trúc tinh đó!”http://heobibi89.wordpress.com
Lý Chấp ăn măng, hỏi lại: “Thực vật cũng có thể thành tinh sao?”
Tần Phi đáp: “Ừ, nhưng rất khó, thời gian dài hơn động vật rất nhiều!”
“Có phải ngươi định kể chuyện về trúc tinh không? Chờ ta lấy thêm chén cơm rồi hãy kể nha!” Dứt lời, Lý Chấp cầm bát chạy vào nhà bếp, xong lại chạy trở về thật nhanh.
Tần Phi thấy y ăn ngon miệng, cũng hào hứng, cho miếng thịt vào trong miệng, nào ngờ lại cắn trúng lưỡi mình. (ăn cắp xấu lắm nha)
Lý Chấp cười to, như đã thực hiện thành gian kế.
Tiểu mỹ nhân trở nên xấu xa rồi! Tần Phi để đũa xuống, tỏ vẻ không muốn tranh với y. Trong lúc nhàn rỗi, hắn kể câu chuyện vừa nhắc ban nãy.
———
Ngô Dật rất thích vẽ, sau khi chết, ban đêm hắn vẫn nương theo ánh trăng để vẽ tranh. Bởi vậy, mỗi tháng, hắn thích nhất là ngày mười lăm, hận nhất là mùng một và ba mươi. Không, hận nhất là những ngày mười lăm mà trời mưa hay có mây mù.
Chết tiệt, hôm nay trời mưa mất rồi! Ngô Dật đi tới đi lui trong rừng trúc, miệng mắng không ngừng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, mắng mỏ: “Đám mây chết tiệt, mùng một thì không thấy bóng dáng ngươi đâu, đến mười lăm lại nhảy ra góp vui, đúng là đáng ghét!” Mây đen tất nhiên là không đáp lại, Ngô Dật giận không chỗ trút, đành phải giơ chân đá cây trúc cạnh mình một cái.
“Ui da!”
Ngô Dật tưởng mình nghe lầm, trúc vốn không biết nói chuyện.
Hắn đưa tay gõ gõ cây trúc, kề tai sát lại nghe.
“Gõ gì mà gõ!”
Ngô Dật kinh hoảng, nhảy ra xa, nhìn cây trúc, tỏ vẻ khó tin.
“Nhìn gì mà nhìn!”
Ngô Dật nhíu mày, “Giả thần giả quỷ cũng phải xem đối tượng là ai chứ? Ta là quỷ, mắc gì phải sợ ngươi!”
“Ngươi mới là quỷ hèn mọn ấy, ta là yêu tinh!”
Yêu tinh? Trước nay Ngô Dật còn chưa thấy yêu tinh bao giờ. Hắn nhìn nhìn cây trúc, “Chẳng lẽ ngươi là trúc tinh?”
“Cũng không phải quá ngu ngốc!”
Chỉ thấy cây trúc ấy lung lay, từ bên trong thân trúc đi ra một bóng người.
May nhờ ban đêm thị lực của quỷ rất tốt, Ngô Dật mới có thể nhìn thấy bóng người bước ra khỏi cây trúc ban nãy là một thiếu niên độ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Môi hồng rắng trắng, trông rất đáng yêu.
Thấy đối phương quần áo xanh biếc, đến tóc cũng có màu xanh, dáng người cũng khá cao, nói là trúc tinh, thật ra giống một người hóa trang cây trúc hơn. Hai mắt Ngô Dật tỏa sáng, chứng thích vẽ tranh điên cuồng của hắn lại nổi lên, hắn vọt tới trước mặt thiếu niên, nắm lấy cánh tay y, “Ngươi phải để ta vẽ, ngươi phải đứng bên cạnh cây trúc đó cho ta vẽ!” http://heobibi89.wordpress.com
Tay bị nắm đau, thiếu niên tức giận. Y giật tay nam tử ra, vùng vằng: “Ngươi là con quỷ gì thế? Mắc gì ta phải nghe lời ngươi?”
Ngô Dật vốn không nghe được đối phương nói gì, hắn lại nắm lấy tay thiếu niên thêm lần nữa, “Ngươi nghe ta nói, tối mai ta sẽ tới tìm ngươi, đêm mai nhất định trời sẽ trong, ánh trăng sẽ sáng, ánh trăng sáng là ta có thể vẽ ngươi cùng cây trúc!”
Thiếu niên biết đây là một tên điên, cho nên không để ý tới hắn ta nữa, xoay người đi vào trong cây trúc. Tuy nhiên, nam tử bên ngoài vẫn còn liên miên không ngừng, “Đêm mai ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi đừng đi nha, chờ ta nha!” Ở trong thân trúc, thiếu niên che tai, chờ hắn đi mất hút, mới buông tay xuống. Đồ điên – Y mắng thế.
Đêm sau, Ngô Dật quả nhiên mò tới chỗ trúc tinh, hắn gõ thân trúc, vui vẻ nói: “Trúc tinh, hôm nay trời trong trăng sáng, ngươi mau ra đây đi!”
Trúc Bạc liếc qua một cái, không thèm ngó ngàng.
“Trúc tinh, trúc tinh!” Ngô Dật kêu liên tục.
“Ta không phải tên trúc tinh, ta là Trúc Bạc!” Trúc Bạc không nhịn được nữa, lên tiếng.
“Ngươi đang ở đây à? Mau ra đây!” Ngô Dật muốn lắc lắc cây trúc, nhưng trúc vững quá, không lắc được.
“Không ra!”
Ngô Dật rối rắm. Hắn gọi cả đêm trúc tinh cũng không chịu ra, cuối cùng hắn đành phải rời khỏi đó.
Hôm sau, hắn lại tới gõ cây trúc. Trúc Bạc không lên tiếng, Ngô Dật lại tựa lưng vào thân trúc, tự nói một mình.
“Sao ngươi lại không chịu cho ta vẽ chứ? Một đề tài tốt như vậy… Ta nhất định sẽ cho ra một bức tranh tuyệt đẹp! Ngoài vẽ tranh ra, ta không biết làm gì cả. Một con quỷ cô độc, thì có thể làm được chuyện gì đây? Tuy nhiên, lúc ta còn sống cũng chỉ biết vẽ tranh thôi, ngoài ra, ta không biết gì nữa cả! Nè, sao ngươi không cho ta vẽ vậy? Trước đây có rất nhiều cô nương muốn ta vẽ tranh, nhưng các nàng lại không phải là một đề tài tốt…”
Trúc Bạc cảm thấy những lời tên điên ấy nói rất lộn xộn, quả nhiên là một tên điên hết thuốc chữa. Nhưng mà, y ở một mình lâu rồi, giờ có người khác trò chuyện cùng, cũng thấy thú vị lắm. Bởi vậy, y mới kiên nhẫn nghe cho hết.
Một lần nghe, đã qua hai tháng. Mỗi ngày Ngô Dật đều tới năn nỉ y ra ngoài cho hắn vẽ. Đến đêm nay, y thấy tên điên đó đáng thương quá, nếu hắn ta muốn vẽ, vậy thì cho hắn ta vẽ đi. Tiếc là, đêm nay tên điên ấy lại không có tới.
Trúc Bạc thấy mất mác, thiếu giọng lầu bầu của tên điên ấy, y cảm thấy ban đêm, rừng trúc này buồn chán vô cùng. (ăn cắp xấu lắm nha)
Y buồn chán gần một năm, thì tên điên ấy lại đột nhiên xuất hiện.
Ngô Dật thấy Trúc Bạc đang tựa vào thân trúc, tay trêu đùa mấy ngọn cỏ, hắn mừng như điên. Hắn vội vàng chạy tới ôm chặt người nọ, hắn sợ trúc tinh lại chuồn mất.
“Trúc tinh, ngươi đừng chạy, cho ta vẽ ngươi nha!” Vì hưng phấn, mà giọng của hắn run lên nhè nhẹ.http://heobibi89.wordpress.com
Trúc Bạc sửng sốt, “Tên điên, ngươi, ngươi, ngươi…” Sao ngươi đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện? Những lời phía sau không thốt được ra, đã nghe Ngô Dật nói: “Mùa này cây trúc xanh nhất, đẹp nhất, cho nên ta tới đây tìm ngươi vẽ tranh!”
Thì ra là thế này. Trúc Bạc đẩy Ngô Dật ra, “Hôm nay ta không muốn cho ngươi vẽ!”
Ngô Dật lo lắng, nắm lấy tay y, “Sao vậy?”
Trúc Bạc cũng không biết tại sao, y bị Ngô Dật nhìn chằm chằm, quýnh quá thốt ra, “Hai tháng sau ngươi hãy tới!”
Ngô Dật đáp: “Ngươi phải giữ lời đó nha!”
Trúc Bạc gật đầu.
Ngô Dật cười ra tiếng, “Vậy hai tháng sau ta lại tới!”
Trúc Bạc chua xót, thì đúng rồi, tên điên này tới đây là để vẽ tranh, ngươi đã hứa với hắn rồi, sao hắn có thể đêm đêm tới đây nói chuyện với ngươi nữa?
Thấy Trúc Bạc ủ rũ, gương mặt trắng ngần, đôi mắt to mông lung, đáng yêu vô cùng, tim Ngô Dật lại càng đập mạnh.
Đêm sau, Trúc Bạc vẫn nằm trong thân trúc. Hai tháng sau tên điên đó vẽ xong, nhất định sẽ không tới đây nữa. Y còn chưa kịp thở dài một tiếng, đã nghe thấy tiếng gõ thân trúc.
“Trúc tinh, ta tới đây!” Từ ‘đây’ đó rõ ràng còn mang theo ý trêu đùa, “Ta tới tâm sự với ngươi!”
Tên điên tới không để vẽ tranh mà để nói chuyện? Chẳng lẽ hắn còn có chứng cuồng nói nhiều hay sao? Trúc Bạc nghi hoặc.
“Trúc tinh, ngươi tu luyện bao lâu mới thành tinh?” Ngô Dật hỏi.
Trước đây những gì tên điên này nói đều là chuyện của hắn, sao hôm nay lại hỏi tới mình rồi?
“Một ngàn năm!”
Nghe trúc tinh đáp, Ngô Dật mỉm cười, hỏi tiếp: “Sao ngươi lại tu luyện?”
“Thấy chán, rãnh rỗi nên luyện thử xem thế nào!”
“Ờ, cũng có lý!” Ngô Dật gõ gõ ngón tay lên gối mình, rồi đột nhiên hưng phấn, bắt đầu cất tiếng ca.
Tên điên, đồ điên, đang nói chuyện tự nhiên lại hát với hò! Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tai Trúc Bạc lại dựng thẳng lên, cẩn thận lắng nghe tiếng ca của Ngô Dật, cũng khá là hay nha.
Hát xong, Ngô Dật lại tựa lưng vào thân trúc, “Trúc tinh, ta hát cho ngươi nghe đó, ngươi thấy thế nào?” (ăn cắp xấu lắm nha)
“Tạm được!”
Ngô Dật vừa lòng, cười: “Mai ta lại tới hát cho ngươi nghe!”
Cứ như vậy, hai tháng, Ngô Dật đã hát năm mươi chín bài ca. Đến ngày cuối cùng, Trúc Bạc nhận lời cho hắn vẽ. http://heobibi89.wordpress.com
Ngộ Dật dọn văn phòng tứ bảo ra, rồi gõ thân trúc.
“Trúc tinh, mau ra đây!”
Trúc Bạc môi hồng răng trắng chui từ trong thân trúc ra.
Ngô Dật nắm tay y, điều chỉnh tư thế, “Cứ như vậy, đừng nhúc nhích!” Đi tới trước bàn, Ngô Dật lấy bút chấm mực, bắt đầu vẽ đường nét bên ngoài.
Hắn vẽ rất cẩn thận, họa lại thiếu niên áo xanh như ngọc tựa vào thân trúc, giống như thiếu niên ấy và thân trúc đã hòa thành một thể.
Qua hơn nửa canh giờ, hắn mới vẽ xong.
Thở phào một hơi, hắn ngoắc Trúc Bạc tới, “Trúc tinh, ngươi tới xem nè!”
Trúc Bạc cử động tứ chi mỏi nhừ, thong thả đi tới. Nhờ ánh trăng, y nhìn thấy tranh vẽ mình đang tựa vào thân trúc.
“Khá lắm!” Y nói.
Nụ cười của Ngô Dật như giảm hẳn rạng rỡ, “Dường như ngươi không vui?”
“Không phải ngươi đã vẽ xong rồi sao? Sao còn chưa đi?” Trúc Bạc lạnh lùng nói.
Ngô Dật buông bức tranh trong tay xuống, nhìn vào mắt Trúc Bạc, “Sao ngươi lại cho là ta sẽ đi? Nếu ta đi, chẳng phải năm mươi chín bài hát đó đều uổng phí hết?”
Trúc Bạc kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Là sao?”
Ngô Dật gấp tới độ muốn nhảy dựng lên, “Cầu yêu a! Trong sách viết hát là một dạng cầu yêu nha!”
Trúc Bạc hoàn toàn sửng sốt.
Ngô Dật nắm tay y, ôm y vào lòng, “Trúc tinh, ngươi còn không hiểu sao? Ta thích ngươi!” (ăn cắp xấu lắm nha)
Trúc Bạc trừng to mắt, không biết phải làm thế nào.
Ngô Dật giận, nâng mặt y lên, hôn xuống. Hôn đủ rồi mới cắn khẽ lên môi đối phương một cái, thì thào, “Trúc tinh ngốc, như vậy có hiểu được không?”
Trúc Bạc đỏ mặt. Đến hôn môi cũng điên như thế, đồ điên!
———-
Lý Chấp vuốt vuốt cái bụng căng tròn của mình, thỏa mãn uống chén trà.
“Sao vậy? Truyện không hay à?” Tần Phi đưa tay chọt chọt bụng y.
Lý Chấp đẩy tay hắn ra, đáp: “Không phải, ngươi dẫn ta đi xem trúc tinh ấy đi, để coi có phải trông hắn giống cây trúc lắm không!”
“Cũng được, nhưng để đêm mai nha! Đêm nay khuya quá rồi, ngươi nên nghỉ ngơi đi!”
..::