Warning : 16+
Ánh trăng phát họa hình dáng Lãnh Thiên Dục một cách mông lung, tim Thượng Quan Tuyền chấn động mạnh một cái. Hình như có một loại ký ức từ dưới đất chui lên, ngay tại thời điểm cô muốn tiếp tục tìm ra đoạn ký ức kia, thì tư tưởng một khắc kia liền bị chặn lại bởi động tác của Lãnh Thiên Dục ---
Chỉ thấy hắn ưu nhã cởi áo sơ mi trên người, dáng người to lớn tỏa ra khí chất mê người dưới ánh sáng của ánh trăng. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn liền đặt lên thân thể đầy đặn tinh xảo của Thượng Quan Tuyền ---
"Không ---" Thượng Quan Tuyền thét lên một tiếng, nhưng một khắc sau đó, trong đầu lại nhớ lại lời nói của Nhiếp Ngân, mình có quyền phản kháng sao?
Hai tay bé nhỏ của cô nắm chặt ga giường, đốt ngón tay từ từ trắng bệch cho thấy giờ phút này cô đang khẩn trương, sợ hãi!
Lãnh Thiên Dục dừng lại động tác tháo thắt lưng, nụ cười lạnh lẽo nở rộ bên môi :"Hiện tại cô hối hận sao? Đã quá trễ ---"
Một câu nói tàn khốc này đã tuyên bố số mạng của cô tối nay!
Quần áo trên người bị hắn kiên quyết rút đi...
Sau một khắc, người đàn ông liền đem đầu vùi vào trong nơi tuyết trắng của cô, lưu luyến bồi hồi.... Râu ria vừa mới cạo nhẹ nhàng chạm vào da thịt mịn màng, lưu lại từng dấu vết màu hồng nhạt, mang đến từng trận nóng hừng hực đến tê dại....
Toàn thân Lãnh Thiên Dục tỏa ra hơi nóng, hắn chấn kinh trước sự ảnh hưởng của cô bé này đối với mình.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Lãnh Thiên Dục nâng lên đôi mắt đã nhuốm đỏ, giọng nói trầm thấp tựa như đá lạnh.
Thượng Quan Tuyền khó khăn trả lời :"Mười.... mười tám tuổi!"
Tâm vốn luôn lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục lại cảm thấy một dòng ấm áp chảy qua, cô mới mười tám tuổi sao? Vẫn còn con nít! Nhưng mình như thế mà lại mất khống chế với đứa con nít này?!"
"Cô gái, thả lỏng chút!" Lần đầu tiên hắn tỏ ra kiên nhẫn ở trên giường với một cô gái như vậy.
Nếu như đổi lại là bình thường, hắn đã sớm mất hứng!
Thượng Quan Tuyền thở hổn hển, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lãnh Thiên Dục từ từ dời lến bạch ngọc trước ngực cô, dùng sức mút thỏa thích. Hắn in từng ấn ký lên mỹ nhân ngư, giống như trên tuyết nở nhiều đóa hồng mai xinh đẹp, tuyết nở rộ kiêu ngạo, đẹp không sao tả xiết.
Trong nháy mắt một cỗ đau đớn mang theo dòng điện tê dại lạ kỳ truyền đến khắp thân thể của cô.
"Không ---"
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ là rượu cồn quấy phá, hoặc là cái khác.... Nhưng, cô không biết!
Không biết tại sao, cô như thế mà lại không thể khống chế bản thân của mình.
Chỉ có thể tỏ ra yếu thế mà nỉ non :"Đau..."
"Cô gái nhỏ..." Nghe vậy, Lãnh Thiên Dục ngẩng đầu lên, con ngươi luôn lãnh khốc lại thoáng qua một tia mềm mại. Giọng hắn trầm thấp, nhàn nhạt thì thầm :"Có lẽ, trước hết tôi nên để cho cô thưởng thức chút ngọt ngào...."
Hắn không hề túc trực tại nơi đẫy đà của cô nữa, bàn tay lại trượt đến trong đùi cô mà càn rỡ đốt lửa...
Hơi trướng đau, chọc cho cô phải kêu lên:"Đừng..."
Lãnh Thiên Dục ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay dài hơi cong lại, tỉ mỉ tìm điểm nhạy cảm của cô.
Con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào vẻ mặt đang biến hóa của cô.
Cuối cùng ---
"Không!" Cô không khỏi hít vào một hơi sâu, thét ra tiếng chói tai ---
Gương mặt Thượng Quan Tuyền ửng hồng, ánh mắt mở mịt, thân thể tuyết trắng bị một tầng phiến hồng đẹp đẽ bao phủ... Chỉ thấy thần trí cô càng lúc càng xa vời, toàn thân càng lúc càng nóng, hình như chỉ muốn tan ra mỗi khi hắn cố ý khơi lên ngọn lửa bên trong.
"Cô bé, được tôi an ủi, cô là người có vinh dự rất lớn đó!"
Lãnh Thiên Dục nói cũng không sai chút nào, chỉ có phụ nữ luôn luôn hầu hạ hắn, tại sao hắn phải vì cô gái này chứ ?
Chưa bao giờ có, nhưng, tối nay, đứa bé này hiển nhiên làm cho hắn phá lệ!
Khi ngón tay hắn lần nữa ác ý tăng nhanh tốc độ, cô rốt cuộc bị đưa đến giới hạn ---
"Ừ.... Không..."
Giọng nói vỡ tan tựa như tiếng rên rỉ, không ngừng bật ra từ cánh môi của cô....
Cô chỉ cảm thấy toàn thân sắp nổ tung...
Có một loại sợ hãi khi mình sắp chết rồi lại háo hức không kịp chờ đợi mà chỉ muốn rơi xuống, dù là vạn kiếp bất phục!
Say, nhất định là do say nên mới như vậy, bàn tay nhỏ bé chống đỡ trên thân thể người đàn ông. Thế nhưng trong thoáng chốc cô lại cảm thấy hắn chính là Nhiếp Ngân---
"Ngân..." Rượu cồn dậy sóng tựa như thuốc mê đối với Thượng Quan Tuyền, cô đã bắt đầu sinh ra ảo giác, môi anh đào của cô hé mở, muốn gọi tên người đó!
Nghe vậy, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, âm khí vây quanh giống như báo đói vừa bị đánh thức, nguy hiểm kinh người. Hắn cẩn thận nhìn người con gái mềm mại trên giường, bàn tay hung hăng bấu chặt đầu vai của cô.
Cô gái này lại dám ở trước mặt hắn mà kêu tên một người đàn ông khác!
Nếu như hắn không có nghe lầm, cô đang gọi "Ngân"!
Ngân? Là Nhiếp Ngân sao?
Nếu là như vậy, cô chính là --- Thượng Quan Tuyền !
Chính là cô gái nhỏ mười năm trước đây!!
Trong nháy mắt, hắn cũng hiểu lý do vì sao cô phải tự bán đấu giá mình!
Người của BABY-M lại dám chủ động dâng đến cửa!
Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn bộ hơi thở ôn nhu trên mặt đã sớm không còn lại chút gì. Nếu cô muốn tìm người cùng cô hoàn thành nghi thức, như vậy, hắn sẽ tốt bụng giúp đỡ cô!
Trong nháy mắt đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo khác thường, không hề có tia thương tiếc nào nữa ---
Hắn mạnh mẽ kéo lấy thân thể nhu mỹ của cô, buộc cô phải đưa lưng về phía mình, bàn tay cố định chặt ở eo của cô---
"Không..." Thượng Quan Tuyền cảm nhận được một lực cường đại đáng sợ, sau một khắc ---
"Thương Quan Tuyền, đã quá muộn!" Giọng nói Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo tựa như giọng của quỷ vương nơi Địa phủ, động tác kế tiếp của hắn là nâng hai người lên ---
Thứ khổng lồ kiêu ngạo hung hăng xuyên qua thân thể của cô, mang theo cuồng nộ không tha thứ, hắn dùng lực tương đương với cơn giận của hắn bây giờ!
"Đau... Đau quá! Buông tôi ra!" Thân thể đau như muốn tê liệt làm Thượng Quan Tuyền mất đi hô hấp, chưa biết mùi đời như cô căn bản không thể tiếp nhận được thứ khổng lồ cùng cứng rắn của Lãnh Thiên Dục, bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt ga giường.
"Nhớ cảm giác khi tôi ở trong cơ thể cô!" Lãnh Thiên Dục lỗ mãng mà ra lệnh.
Hắn cảm nhận được một sự tức giận chưa từng trải qua!
Thương Quan Tuyền bị lực cường đại của của người đàn ông chiếm giữ lấy, chỉ có thể vô lực gật đầu một cái.
Lãnh Thiên Dục bắt đầu ra sức xông lên,cơ thể bộc lộ dục niệm, tận tình phát tiết. Hắn không mang một tia thương tiếc nào mà xâm lược thân thể mềm mại mỹ lệ của cô, cố ý coi thường vẻ mặt đau đớn của cô.
Không biết đã bao lần muốn cô, cho đến lúc bình minh lên, một tia ánh dương uyển chuyển xuyên thấu qua lớp màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Thượng Quan Tuyền cũng đã không chịu nổi sự cuồng dã của hắn mà ngất xỉu thì hắn mới rời khỏi người cô.
Khẽ nhắm mắt lại, hắn không muốn thấy cô yếu ớt. Dù sao, giữa bọn họ cũng chỉ là giao dịch vì nhu cầu nam nữ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK