Trường trung học trọng điểm như Tứ Trung, vì chỉ tiêu trúng tuyển có hạn, mà số học sinh muốn chen chân vào quá nhiều, vậy nên trường mới tạo ra cái gọi là phân cấp.
Phí nhập học của một học sinh phân cấp là năm vạn, học phí đắt gấp ba khối học sinh bình thường.
Học sinh phân cấp và học sinh bình thường cũng đều học trong cùng một khuôn viên trường, số lớp được đánh cùng với lớp bình thường, 8 đến 12 là lớp phân cấp, đồng phục giống nhau, chất lượng giáo viên cũng khá tương đương. Trên cơ bản, ngoài không cùng ở một dãy nhà ra thì không có gì khác.
Nếu học sinh phân cấp thuộc hàng gia đình có quan hệ hay có khả năng bỏ tiền thì có thể vào lớp bình thường học. Chẳng hạn như đại thiếu gia Mạnh Huy, vốn là học sinh phân cấp nhưng lại vào học trong lớp bình thường.
Học sinh phân cấp học cùng lớp bình thường vẫn mang vẻ đơn thuần hơn, trông ra dáng học sinh hơn. Còn học sinh phân cấp, trên cơ bản chỉ cần dùng mắt thường là đã có thể phân biệt được. Nam thì cậu nào cậu nấy đồng dạng lêu lổng không thích học. Nữ thì khá thích ăn diện, váy đồng phục kiểu gì cũng sẽ thật ngắn, áo sẽ bó sát, ba lô cực sành điệu, hơn nữa trên mặt lúc nào cũng trưng ra nụ cười đến phô trương, đi đến đâu là gió theo đến đó.
Cô nàng hoa khôi hiển nhiên là mang nụ cười phô trương và phong cách đó để xuất hiện.
Lại bởi vì cô hoa khôi này bất kể xuân hạ thu đông đều mặc đồ mùa hè, cho dù là trời rét căm căm cũng vẫn mặc váy ngắn kèm bốt cao, khoe ra đôi chân dài miên man, cho nên cô nàng còn có một biệt danh khác là "chân dài của năm".
Hạ Mộng Ngư liếc nhìn cô hoa khôi một cái, tỏ vẻ khinh thường.
Không phải dáng cao, chân dài sao? Có nhất thiết ngày nào cũng phải mặc váy ngắn như vậy không?
Cũng không sợ khi có tuổi bị mắc bệnh phong thấp nữa...
"Hello?", cô hoa khôi cười như thể mình là idol của cả khối, lặp lại một lần nữa, "Phiền ai đó giúp mình gọi Từ Tử Sung được không?"
Mạnh Huy đang tập trung chơi điện tử, còn không ngẩng đầu mà thuận miệng nói: "Đại ca, có người tìm."
Từ Tử Sung không nhúc nhích, vẫn gục xuống bàn ngủ.
Hạ Mộng Ngư lạnh lùng liếc Từ Tử Sung một cái, trong lòng vô cùng không thích, đá cậu một cái.
Lúc này Từ Tử Sung mới ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Mộng Ngư, nghi hoặc chớp mắt.
"Hả?"
Hạ Mộng Ngư ngoài cười nhưng trong thì không, "Bạn Từ Tử Sung, có người tìm cậu."
"Ai?"
Hạ Mộng Ngư lạnh lùng liếc ra vửa, nhếch khóe miệng, nhỏ giọng than thở: "Người tình trăm năm của cậu."
Từ Tử Sung nhanh chóng phản ứng lại.
"Đừng có nói luyên thuyên, tôi với cậu ấy không có quan hệ gì hết."
Hạ Mộng Ngư tiếp tục cúi đầu làm bài, chỉ nghe thấy người bên cạnh nặng nề thở dài một hơi.
Từ Tử Sung bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra cửa.
Cả lớp chằm chằm nhìn theo Từ Tử Sung, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.
Bút Hạ Mộng Ngư mài xuống giấy xột xoạt, Phạm Tiểu Kiều sán lại gần cô, nhỏ giọng than: "Sao nó lại tới nữa? Vẫn chưa buông tha Từ Tử Sung?"
"Ai biết được..."
"Không phải học kỳ trước nó yêu đương với thằng nam vương à? Tao cứ tưởng nó không còn thích Từ Tử Sung nữa, một lòng một dạ lao vào vòng tay nam vương chứ..."
"Tao cũng đâu phải Từ Tang đa tình kia, làm sao tao biết được nó nghĩ gì?"
Giọng điệu Hạ Mộng Ngư có phần mất kiên nhẫn.
"Chẳng phải mày lớn lên cùng Hạ Dạ Dương sao? Mày hỏi thử hắn xem! Hắn chia tay với hoa khôi rồi à? Vì sao chia tay?"
"Tao biết đâu được... Hạ Dạ Dương đúng chất playboy, yêu được một tháng là khá lắm rồi."
"Thế thì chắc chắn là chia tay rồi, chẳng trách hoa khôi lại nhắm vào Từ Tử Sung. Chẹp chẹp, đúng là chấp nhất, sắp theo đuổi được hai năm rồi đấy."
Ngòi bút của Hạ Mộng Ngư hận không thể rạch nát quyển vở.
"Đúng, đúng là chấp nhất.", Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng học, kỳ quái nói: "Có điều, mày nghĩ là người nào đó không bơm dầu cho nó, nó vẫn chạy bền động cơ à?"
Phạm Tiểu Kiều cảm thấy có gì đó là lạ.
"Ý gì đấy? Mày cảm thấy Từ Tử Sung có thích hoa khôi không?"
"Người ta vừa gọi đã đi, nếu không có ý với người ta, có thể không đi mà."
Sao Phạm Tiểu Kiều lại cảm thấy lời nói này của Hạ Mộng Ngư cứ chua chua vậy?
"Sao lại xót người ta đứng cửa lâu bị nóng thế? Sợ người ta đứng mệt hay là sợ người ta bị nhòe phấn son? Bình thường cũng không thấy cậu ta lịch thiệp như thế."
Phạm Tiểu Kiều quan sát biểu cảm của Hạ Mộng Ngư, rồi nhìn ra Từ Tử Sung đang đứng ngoài cửa, lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Từ Tang, hình như đột nhiên có cảm giác đã hoàn toàn thông suốt.
Ồ ồ, rốt cuộc cô cũng biết vì sao Hạ Mộng Ngư lại ghét hoa khôi thế rồi!
Định mệnh, con ranh kia giấu kĩ thật!
Khoảng ba phút sau Từ Tử Sung quay vào lớp, trong tay còn cầm theo một ly trà sữa.
"Ây da...", Phạm Tiểu Kiều liếc Hạ Mộng Ngư một cái, cố ý trêu Từ Tử Sung: "Sung ca, hoa khôi mua cho cậu à?"
Đám bạn xung quanh đồng loạt vểnh tai lên nghe.
"Ừ...", Từ Tử Sung tỏ vẻ không biết làm sao.
Hạ Mộng Ngư vừa làm bài vừa nói với vẻ không âm không dương: "Nghe nói uống nhiều trà sữa sẽ bị xăng pha nhớt."
"Uống vào bị xăng pha nhớt chắc vui?", Từ Tử Sung nói.
Mấy đứa ngồi phía sau nghe đoạn đối thoại của Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư nhịn không nổi bèn che miệng cười trộm.
Học thần và học bá quả nhiên đối chọi gay gắt!
Phạm tiểu thư nhìn ngòi bút Hạ Mộng Ngư vạch một nét vừa dài vừa sâu trên vở, cô nàng chỉ cười, ngẩng đầu liếc Từ Tử Sung.
Có lẽ trai thẳng này vẫn chưa ngửi thấy mùi giấm chua tỏa ra từ khắp cả người Hạ Mộng Ngư.
"Từ Tử Sung, học thần lớp mình thích uống trà sữa nhất đấy.", Phạm Tiểu Kiều nói.
"Cho cậu.", Từ Tử Sung không chút do dự đưa ly trà sữa cho Hạ Mộng Ngư.
Phạm Tiểu Kiều lập tức quay đầu nhìn cô hoa khôi vẫn đang đứng bên cửa sổ, ngay lập tức thấy nụ cười trên mặt cô nàng cứng đờ ra.
"Không cần."
Hạ Mộng Ngư dứt khoát từ chối.
Thế này đúng là xấu hổ.
Học bá chủ động bảy tỏ, học thần lạnh lùng từ chối.
Cả đám bên cạnh tiếp tục xem trò vui.
Cô nàng hoa khôi rõ ràng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Từ Tử sung nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu thích trà sữa sao?"
Hạ Mộng Ngư liếc ly trà sữa, cười lạnh một tiếng: "Tôi không uống loại trà sữa khó uống thế này đâu."
"Thế cậu thích loại nào?", Từ Tử Sung hỏi.
"Tôi chỉ thích trà sữa matcha thêm double cheese mousse với trà sữa trân châu bốn mùa ba phần ngọt thêm đậu đỏ."
Từ Tử Sung nhíu mày, thật rắc rối...
"Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư không uống hay là cho mình đi!", Phạm Tiểu Kiều nói.
"Được."
Từ Tử Sung không chút do dự đưa trà sữa cho Phạm Tiểu Kiều, rồi lại gục xuống ngủ tiếp.
Phạm Tiểu Kiều nhận lấy ly trà sữa, ho nhẹ một tiếng, sau đó quay ra nhìn cô hoa khôi vẫn đang đứng lì ngoài cửa sổ, dùng sức chọc ống hút, rồi hút mạnh một ngụm, làm ra vẻ vô cùng thỏa mãn.
Từ Tang lườm Phạm Tiểu Kiều một cái rồi kéo tay cô bạn thân mập mạp bỏ đi.
Tiện nhân!
Ngày hôm sau, hoa khôi lại đúng giờ xuất hiện ở cửa lớp tìm Từ Tử Sung.
"Tôi đã nói không cần mua rồi mà.", Từ Tử Sung mất kiên nhẫn nói.
"Hôm nay không phải trà sữa, em mua sushi cho anh."
"Cậu tự ăn đi."
"Anh không nhận em không đi đâu."
"Đừng có nhận anh lung tung..."
"Em mặc kệ, anh không nhận giờ ra chơi nào em cũng chờ anh."
Từ Tử Sung hết cách, đành nhận lấy túi đồ cô nàng mua, cau mày nói: "Tôi cầm, giờ có thể đi rồi chứ?"
"Vâng, nhìn anh vào rồi em đi."
Từ Tử Sung xoay người đi vào lớp, vừa vặn nhìn thấy Phạm Tiểu Kiều cười tươi vẫy tay với cậu.
"Sung ca, lại đây."
Từ Tử Sung mặt không biến sắc nhét cả gói to vào tay Phạm Tiểu Kiều, tiếp tục nằm ngủ.
Hôm nay hoa khôi thật sự tức giận, lườm Phạm Tiểu Kiều một cái sắc lẹm.
Phạm Tiểu Kiều chẳng sợ, giương mắt nhìn Từ Tang với vẻ mày làm được gì tao nào.
Hai cô nàng cứ lườm qua lườm lại, đến khi cô bạn mập bên cạnh giục cô nàng hoa khôi về lớp, Từ Tang mới hậm hực bỏ đi.
Hết cách, hai dãy nhà xa nhau, yêu nơi đất khách là khổ rồi.
Phạm Tiểu Kiều đắc ý mở hộp sushi ra, không kìm được một tiếng "wow".
"Đẹp thế!"
Hạ Mộng Ngư liếc qua nhãn hiệu nổi tiếng của hộp sushi, khẽ nhíu mày. Tuy đám học sinh phân cấp vốn có tiền, tặng một ly trà sữa là bình thường, chứ tặng một hộp sushi hơn trăm tệ hình như hơi nhiều.
Con bé hoa khôi này chắc thấy sắp tốt nghiệp, cứ nhất định phải thu phục bằng được Từ Tử Sung.
"Mộng Ngư, mày ăn không? Nhìn thôi đã thấy ngon rồi!", Phạm Tiểu Kiều hỏi Hạ Mộng Ngư.
"Ăn chứ.", Hạ Mộng Ngư không chút đắn đo.
Hạ Mộng Ngư cầm lấy một hộp sushi, nhét luôn cả miếng vào miệng, đắc ý nói: "Sushi đâu có tội."
Bỗng nhiên Từ Tử Sung ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mộng Ngư, nhìn đến nỗi khiến Hạ Mộng Ngư nổi đầy da gà.
Sao lại cảm thấy ánh mắt này của Từ Tử Sung thâm sâu đến vậy?
Khóe miệng Từ Tử Sung nhếch lên một nụ cười trào phúng yếu ớt.
"Sushi không có tội, vậy ai có tội?"
Mẹ kiếp.
"Tặng sushi cho tôi mà còn có tội cơ đấy. Sao, đắc tội cậu à?"
Đột nhiên Hạ Mộng Ngư ho sặc sụa, có lẽ là bị nghẹn, Phạm Tiểu Kiều vội vàng lấy nước cho cô nhuận họng.
Mạnh Huy thấy thế bèn huých Từ Tử Sung, cất lời chính nghĩa, "Người anh em, ông cần gì phải gây sự với học thần như thế, nhìn xem dọa người ta rồi kìa. Chẳng phải chỉ ăn của ông có một miếng sushi thôi sao?"
Mạnh Huy còn tưởng Từ Tử Sung đang bênh Từ Tang.
Hạ Mộng Ngư tiếp tục ho, ho đến mức mặt đỏ cả lên, vất vả lắm mới ngừng được.
"Ây da, sushi này hắc quá.", Hạ Mộng Ngư đẩy hộp sushi cho Mạnh Huy, "Hay là cậu ăn đi?"
"Được, vừa lúc mình đang đói.", Mạnh Huy vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Mặt Hạ Mộng Ngư vẫn đỏ, cô cảm thấy tầm mắt Từ Tử Sung vẫn dừng trên mặt mình bèn đứng dậy, "Không xong, không xong rồi, mình phải đi rửa mặt, tí mù tạt làm mình sặc chết mất."
Nói xong, Hạ Mộng ngư liền chạy ra khỏi phòng học.
"Haiz...", Phạm Tiểu Kiều nhìn theo bóng Hạ Mộng Ngư, nặng nề thở dài một hơi, ngữ điệu uyển chuyển khúc chiết, ý vị sâu xa, "Mình không thấy sushi hắc, mà lại cảm thấy cực kỳ chua."
Từ Tử Sung nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Phạm Tiểu Kiều.
Phạm Tiểu Kiều cười với cậu, lại nhướng mày, "Từ Tử Sung, cậu nên ăn một miếng để cảm nhận."
"Chua á?", Mạnh Huy ăn một miếng rồi nói, "Không chua mà, Phạm Tiểu Kiều, lưỡi bà bị hỏng rồi hả? Gia vị là mù tạt với cả xì dầu chứ có phải giấm đâu..."
Phạm Tiểu Kiều lườm Mạnh Huy, "Lo ăn sushi của ông đi, đồ con nhà địa chủ..."
"Này, bà nói chuyện kiểu gì đấy!"
Phạm Tiểu Kiều với Mạnh Huy cứ ông một câu tôi một câu chí chóe.
Lúc này Hạ Mộng Ngư đã quay lại, trên mặt còn vương bọt nước, cô cầm khăn bông chậm rãi thấm. Thấy Từ Tử Sung nhìn mình, cô lịch sự mỉm cười gật đầu với cậu, sau đó thần thái lại trở về như cũ, bắt đầu làm bài, như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Từ Tử Sung chỉ biết gục xuống ngủ tiếp.
Con thỏ tinh vốn không thành thật, giỏi diễn.
[5WڵV
Xem thêm...