Lan chu phi trạo, nhất phiến hồ quang lý (Thuyền hoa lướt như bay, một mảnh sáng trong hồ)
Thuyền nhỏ lắc lư, rẽ nước trôi đến giữa hồ, mặt hồ bao la, hình như có hơi nước lành lạnh bốc lên, Úy Oản nhẹ nhàng hô hấp, ngực bị hơi nước lạnh ẩm kia quấn lấy, ngứa ngáy đến muốn ho.
Hai người buông mái chèo, mặc cho thuyền nhỏ xuôi dòng trôi bồng bềnh trên hồ, Úy Oản đưa tay vẩy vẩy nước hồ xanh thẳm, nhìn bọt nước trong suốt êm dịu khẽ lướt qua lòng bàn tay, nghịch ngợm mà quấn quanh ngón tay, rơi xuống hồ, không khỏi mỉm cười.
Trong mắt Phương Huyễn đều là dung nhan thanh tú trắng trong như ngọc, đôi mắt sáng tinh tế long lanh sóng mắt, mi dài rung động như bướm lượn trên hoa, thản nhiên hạ mi, lộ ra một mạt thanh ảnh mờ ảo, tim thình thịch một cái, nhịn không được mở miệng, thanh âm bất giác nhẹ nhàng đi vài phần: “Thái phó!”
Úy Oản nâng mắt nhìn lên, vẻ mặt hoàng đế có chút si ngốc, gương mặt tuấn dật mang theo ái ý nồng đậm, thất thần, thanh âm phát ra thật khẽ: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Phương Huyễn giật mình, hồi thần: “Trẫm thấy thái phó gần đây khí sắc không tốt, chính là thân thể không khỏe sao?”
Úy Oản lắc đầu: “Có lẽ do đêm qua ngủ không đủ giấc!”
Phương Huyễn nhíu mày: “Sao lại ngủ không được? Chăn đệm ở Vĩnh Yên cung không ấm áp sao?”
Úy Oản híp mắt nghiêng đầu chăm chú nhìn sóng gợn trập trùng trong hồ nước xanh biếc: “Mấy ngày gần đây trăng tròn, hoa mai tươi tốt nở rộ, thần một mình thưởng thức cảnh đẹp này, nên đêm qua lưu luyến quên trở về mà thôi!”
Ánh mắt hoàng đế dừng lại trên người thái phó, dưới triều phục màu tím lộ ra tay áo trắng nhẹ nhàng tung bay, đặt trên mạn thuyền, theo sự nhấp nhô của thuyền hoa mà hơi lay động, gió nhẹ lướt qua, góc y phục phất phới tựa như bướm lượn.
Phương Huyễn đột nhiên đưa tay, bắt lấy một góc áo kia, Úy Oản quay đầu nhìn lướt qua, hơi lùi lại, hoàng đế khe khẽ cười: “Thái phó lại lười biếng, ngoại sam cũng không cởi ra, trực tiếp phủ lên trên triều phục!”
Úy Oản tươi cười vui sướng tựa như hồ nước mênh mông: “Đi vội, liền không cởi ra! Bệ hạ biết rõ vi thần, thần bản tính lười biếng, không gọn gàng sạch sẽ!”
Phương Huyễn ngắm nghía góc áo nọ, nghe vậy cười nhạo nói: “Thái phó lời này là đang nói chính mình hay nói trẫm? Nếu như thái phó như vậy mà là người không gọn gàng sạch sẽ, vậy không phải thế nhân đều là người bẩn thỉu sao?” Úy Oản mỉm cười, không tỏ rõ ý.
Hai người nhất thời im lặng, trong hồ nước biếc uốn lượn, thuyền nhẹ nhàng di chuyển làm sóng gợn lăn tăn, mặt trời ngả về tây. Úy Oản ngẩng đầu nhìn, trời xanh không một gợn mây, vạn dặm không mây, trong lời nói mang một chút thân thiết: “Bệ hạ, không biết trong cung có từng tăng cường phòng bị?”
Vẻ mặt Phương Huyễn hiện lên một chút vui sướng, thản nhiên nói: “Thái phó đang quan tâm trẫm sao? Cứ yên tâm! Trẫm dù sao cũng theo thái phó luyện võ vài năm, sao có thể vô dụng như vậy?”
Úy Oản lắc đầu: “Thủ phạm một lần không thành, sợ sẽ trở lại hành thích, tuy rằng trong cung nghiêm cẩn, nhưng lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác! Bệ hạ là người đứng đầu giang sơn, thiên tử của dân trăm họ, tuyệt đối không thể có bất luận sơ suất gì!”
Phương Huyễn trộm nhìn đôi môi tím của thái phó nhẹ nhàng đóng mở, bỗng dâng lên cảm giác thương tiếc, nhất thời không nhịn được, ngón tay phủ lên: “Nhan sắc sao lại như vậy?”
Úy Oản có chút ngốc lăng mặc hắn vuốt ve hồi lâu, rốt cuộc hồi thần, vội vã quay đầu đi chỗ khác, tránh đi ngón tay của hắn, trên đôi má tái nhợt nhiễm một tầng mây đỏ: “Bệ hạ, những tên thích khách kia đã điều tra rõ ràng chưa?”
Phương Huyễn có chút mất mác mà nhìn ngón tay mình, chậm rãi thu về, thản nhiên nói: “Làm sao nhanh như thế được? Theo ý thái phó, là kẻ nào sai sử?”
Úy Oản hơi hơi trầm ngâm: “Thần khi đối mặt với địch đã tỉ mỉ quan sát tư thế xuất thủ, ba người tuy rằng không cố ý che giấu, nhưng vẫn lộ ra một chút sơ hở, xem chiêu thức xuất thủ kia chính là võ học đất Thục!”
Phương Huyễn gật đầu: “Không sai, võ học đất Thục đã lập thành một trường phái riêng, ba kẻ này xem ra là đến từ Thục!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Truy Dương vương!”
Úy Oản nhẹ nhàng cười: “Thì ra bệ hạ trong lòng sớm đã hiểu rõ, lo lắng của vi thần có phần dư thừa rồi!”
Hoàng đế lắc đầu, kim quan (mão vàng) dưới ánh tà dương, ánh sáng làm người ta phải lóa mắt: “Trẫm ban đầu chỉ là phỏng đoán, chẳng qua thái phó vừa nói như thế, trẫm liền nghĩ rằng nhất định là hắn không thể sai được!”
Úy Oản thở dài: “Hắn xuất thủ thật tàn nhẫn, nếu thành công, liền nhân lúc trong kinh vô chủ, thừa dịp loạn lạc tấn công nếu thất bại, liền sai người châm ngòi, âm mưu kích động chiến tranh hai nước Hán-Di lần nữa.”
Phương Huyễn cười lạnh: “Chỉ tiếc, hắn quá mức xem thường trẫm rồi!”
Hô hấp của Úy Oản trong nháy mắt như bị kiềm hãm, kiềm nén một lát mới chậm rãi mở miệng: “Truy Dương vương gian trá xảo quyệt, chiêu này không thành công, tất có hậu chiêu! Huống chi, mấy năm qua, người của Phương Thứ lén lút hành động trong kinh thành, theo thần biết, đã có không ít quan viên bị hắn mua chuộc, bệ hạ nhất định phải lưu tâm!”
Tiếu ý lãnh khốc của Phương Huyễn đột nhiên ấm lại vài phần, hai mắt lặng yên nhìn thái phó: “Trẫm hiểu rõ, nhất định khiến hắn không thể thực hiện âm mưu! Hừ hừ, trong triều bao nhiêu người nhận hối lộ của hắn, trẫm phải từng bước từng bước đem bọn họ tất cả đều lôi ra. Thái phó, ngươi yên tâm!”
Úy Oản hơi mỉm cười, đôi mắt sáng như nước, chậm rãi nhìn về phía ánh tà dương xa xa, gật đầu, ngữ thanh mềm nhẹ: “Hôm nay du ngoạn Cẩm hồ, thuyền nhẹ nhàng lay động, sóng nước mênh mông sóng sánh cành liễu nhu hòa...... Ánh tà dương buổi chiều như ngọc lưu ly, bệ hạ, mặt trời đã nhanh chóng lặn ở phía tây!” Nói đến đây, lại có một chút thẫn thờ khó khăn quyến luyến.
Tâm hoàng đế bị ngữ thanh dịu dàng kia khiêu khích trở nên mềm mại, ôn nhu nói: “Ngươi nếu thích, trẫm lần sau lại cùng ngươi du hồ!”
Úy Oản nheo lại hai mắt, lông mi dài khẽ khép lại, chậm rãi hấp khí (hít vào), mới nói: “Lên bờ thôi!” Phương Huyễn không tự chủ được vươn hai tay, đỡ lấy cánh tay y, thanh âm lại có một chút run rẩy: “Lão sư......”
Úy Oản giật mình một lúc lâu, vỗ vỗ cánh tay hoàng đế đưa tới đỡ, cười nói: “Làm sao vậy? Lên bờ đi! Ngươi xem, Phan công công đã đợi đến sốt ruột rồi!”
Phương Huyễn theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên thấy Phan Hải đứng ở trên trường đê, qua lại tới tới lui lui vội vàng, chốc chốc lại nhìn về phía hồ, có lẽ đã chờ đến vô cùng sốt ruột! Nhịn không được cười mắng: “Phan Hải này, giống hệt một bà quản gia!” Úy Oản cười nhạt không nói.
Hai người chèo tới bên bờ, xuống thuyền, Phan Hải như chờ mong đến đắc đạo, vô cùng cao hứng mà chạy tới: “Bệ hạ, thái phó, đã đến giờ dùng vãn thiện (bữa tối)!”
Phương Huyễn trộm nhìn thái phó tự mình lên bờ sau lại hạ mắt đứng trang nghiêm, nhíu mày đứng lên: “Hôm nay trẫm đến Vĩnh Yên cung, cùng thái phó dùng vãn thiện!”
Phan Hải ngập ngừng nói: “Bệ hạ, lúc nãy nữ quan Khôn Trữ cung báo lại, hoàng hậu nương nương mấy tháng nay thân thể không được khỏe, thỉnh ngự y chẩn bệnh, là hoài long thai!”
Phương Huyễn nhướng mày: “Cái gì?”
Úy Oản hành lễ: “Vi thần chúc mừng bệ hạ!” Ánh mắt Phương Huyễn đột nhiên thâm trầm, một tia nguy hiểm lay động ngưng tại đáy mắt, nhìn Úy Oản, nhếch môi, không nói một lời.
Phan Hải thở dài trong lòng, vượt lên trước, phất trần khoát lên trên cánh tay trái, quỳ xuống hành đại lễ: “Nô tài chúc mừng chủ nhân!” Tất cả cung nữ thái giám thị vệ trên bờ đều lập tức quỳ xuống: “Chúc mừng bệ hạ!”
Ánh mắt Phương Huyễn chỉ nhìn thái phó, thấy hắn vẫn cúi đầu đứng im, thắt lưng hơi cong, chợt cảm thấy dâng lên một cỗ tức giận, phất tay áo, bước nhanh đi: “Phan Hải, trẫm đến Khôn Trữ cung thăm hoàng hậu, bữa tối hôm nay dùng ở Khôn Trữ cung đi!”
Phan Hải đáp lời: “Tuân mệnh!” Vội vàng đứng lên, thấp giọng dặn dò một tiểu thái giám bên cạnh mau chóng đi xuống an bài, chính mình vội vội vàng vàng đuổi theo hướng hoàng đế.
Nhóm thái giám hầu hạ bên hồ thấy hoàng đế đã đi xa, hướng thái phó vẫn đứng ở một bên hành lễ rồi đều rời đi, một lát sau, trên bờ hồ thật dài chỉ còn lưu lại một mình Úy Oản. Cành liễu mảnh buông xuống, giấu đi thân ảnh, tiếng ho khan khe khẽ vang lên, sau một lúc lâu lại khôi phục vẻ vắng lặng.
Dung hòa thiên khí, thứ đệ khởi vô phong vũ? (Tiết trời ấm áp, tiếp theo sẽ không nổi gió mưa?)
Rời khỏi ngự hoa viên, lại không có tâm tình thưởng cảnh, chậm rãi thong thả quay về Vĩnh Yên cung, nắng chiều chiếu sáng Vĩnh Yên cung tịch liêu lặng lẽ, lại làm lộ ra mấy phần màu xanh biếc. Úy Oản giương mắt nhìn, mái ngói cong, khí thế khoáng đạt, xa xa bên trong mai vân nhược hà (hoa mai mây như ráng chiều), quả thật đúng là một nơi an dưỡng tốt. Nghĩ đến đem cung này làm viện tử cho thái thượng hoàng, ngược lại vô cùng hợp lý.
Đảo mắt, một thân ảnh bé nhỏ từ trước cửa cung nhảy về phía này đón tiếp: “Thái phó!” Ngực Úy oản bỗng nhiên bình lặng ấm áp, gia tăng cước bộ đi hướng về phía cửa cung.
Trác Nhạc sớm đem vãn thiện đưa đến mấy nương nương trong cung, buổi trưa hắn đến Vĩnh Yên cung đưa thiện, cũng không thấy bóng dáng ai, quay về ngự thiện phòng mới biết hôm nay trưởng công chúa xuất giá, hoàng đế và văn võ đại thần đi tiễn đưa, nghĩ đến sư phụ có lẽ cũng đi, có chút ủ rũ.
Mắt thấy mặt trời nghiêng về phía tây, nghĩ sư phụ lao tâm khổ tứ một ngày, ngọ thiện sợ là không hảo hảo dùng, lúc này nhất định đói bụng, bưng khay một mạch chạy mau tới Vĩnh Yên cung. Ai ngờ, trong Vĩnh Yên cung yên tĩnh không một bóng người, cửa Thọ Nhân điện rộng lớn thoáng đãng, duy nhất không thấy thân ảnh sư phụ, cảm thấy hơi mất mác, đem khay đặt trên bệ cửa sổ, lại ra khỏi điện, đi tới cửa cung, nhìn quanh. Khi đang nóng lòng chờ đợi, đã thấy một người mặc quan phục màu tím, khuôn mặt lãnh đạm, loạng choạng, chậm chạp đi tới, Trác Nhạc cẩn thận nhìn, không khỏi mặt mày rạng rỡ, đúng là sư phụ đã trở về.
Úy Oản dắt tay Trác Nhạc vào Vĩnh Yên cung, suy nghĩ một chút, xoay người lại đóng cửa cung, Trác Nhạc giúp đóng cửa, nói nhỏ: “Sư phụ!”
Úy Oản cười gõ nhẹ ót hắn: “Tiểu hài tử thông minh!” Kéo tay đứa nhỏ trở lại Thọ Nhân điện, buông tay hắn ra, mặc hắn đem cửa điện đóng chặt lại, bản thân đi đến trước cửa sổ, bưng khay lên, nhìn xung quanh, đem khay đặt trên ghế nhỏ trước giường, cũng không cởi quần áo, ngồi xuống.
Trác Nhạc ngoảnh lại cười hì hì: “Sư phụ, dùng bữa ở trên ghế con sao?”
Úy Oản thiêu mi nói: “Ngươi nhìn xem nơi này còn chỗ nào có thể dùng sao? Không chỉ ở trên ghế con dùng bữa, chốc nữa sư phụ còn muốn ở trên ghế con dạy ngươi đọc sách!”
Trác nhạc di chuyển lại gần: “Hôm nay bắt đầu sao?”
Úy Oản chỉ chỉ ghế con, ý bảo hắn ngồi xuống: “Học vấn mà nói, càng học sớm càng tốt, không thể hoang phí thời gian. Hôm nay liền bắt đầu đi!”
Trác Nhạc gật đầu, lại nhíu mày: “Thế nhưng, đồ đệ không có sách!” Đầu cúi xuống, hình như có vài phần ngượng ngùng.
Úy Oản cười khẽ, đứng dậy đi đến trước giường, khom lưng sờ soạng trên đầu giường một lát, quay người lại, trên tay là hai quyển sách thật dày, giơ giơ lên: “Vi sư dựa vào hai quyển sách này bắt đầu, ngươi lại nhìn thử xem, một là《đường thi 》, một là 《sử ký》, ngươi đem hai quyển này học tốt, vi sư lại đi tìm mấy quyển khác tới.”
Trác Nhạc tò mò cầm trong tay: “Sư phụ, không phải trước hết bắt đầu từ Tam Tự kinh sao?”
Thái phó ảm đạm cười: “Đó là cách dạy trẻ con lạc hậu, vi sư không cần, ngươi trước tiên học hai quyển này. Chẳng qua nơi này không có giấy bút, nên chuyện luyện chữ ngươi trở về phải tự mình nghĩ biện pháp!”
Trác Nhạc cười hì hì: “Chuyện này có đáng gì? Có thể dùng nhánh cây luyện viết trên mặt đất, trước kia ở nhà, đến học đường học trộm, chính là luyện tập như vậy.”
Úy Oản nhịn không được nâng tay xoa xoa đầu hài tử, thở dài: “Hảo hài tử!”
Trác Nhạc mắt to tròn chớp chớp, làm như được sư phụ khen có chút ngượng ngùng, gò má ửng đỏ, cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói: “Sư phụ, người nên dùng bữa đi.”
Thái phó ngồi lại xuống ghế con, nhìn nhìn một đôi đũa trên khay, một cái thìa, mặt nhăn mày nhíu, cầm thìa đưa cho Trác Nhạc: “Lần sau nhớ mang thêm một đôi đũa.”
Trác Nhạc vội vàng xua tay: “Đây là phần của một người, ta không ăn! Sư phụ, đợi ta trở về có thể ăn sau.”
Úy Oản giương mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Hôm nay không chỉ có đọc sách, vi sư còn muốn dạy ngươi cơ bản của luyện công, không ăn cái gì đó chốc nữa không có khí lực thì sao?”
Trác Nhạc giật mình khựng lại, trơ mắt nhìn sư phụ đem thìa nhét vào tay mình, đối diện với người cười như gió xuân: “Sư phụ chia một nửa cơm cho ngươi, nào, đồ ăn để trên bàn này, mau ăn đi!”
Trác Nhạc có chút trì độn múc một thìa cơm nhét vào miệng, hương vị của cơm thấn đẫm mùi vị của nước dùng, tinh tế nhấm nuốt, không duyên không cớ cảm thấy càng ngon miệng hơn so với cơm thông thường, ngẩn đầu nhìn lại, miệng sư phụ cười như hoa mai trong tuyết mùa đông, hương thơm thanh lịch, đoạt lấy lòng người.