Quả thật trùng hợp, cô cười cười nhàn nhạt: “Hân hạnh.” Chúc Giai Giai lại tự nhiên thoải mái: “Mua quần áo à? Chí Duy không đưa cô đi sao?” Tất cả mọi người sao đều ghép tên cô với Dịch Chí Duy lại với nhau để nói chứ? Nhưng cũng không trách được bọn họ, dù gì cho đến bây giờ cô là bạn gái duy nhất được Dịch Chí Duy thừa nhận trước giới truyền thông. Ai ai đều cho rằng cô có thủ đoạn, lại giữ chặt được chủ tịch Đông Cù tiếng tăm lừng lẫy.
Đối với mỹ nhân như Chúc Giai Giai, ai cũng sẽ cho rằng vì sự xinh đẹp của cô ta mà bị mờ mắt, còn Dịch Chí Duy? Cô không kìm được mỉm cười: “Cô Chúc cũng không phải là đến một mình sao?”
Chúc Giai Giai hỏi: “Cô Phó có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi uống tách cà phê nhé.”
Cô chần chừ một lát, không biết có nên đồng ý không. Dịch Chí Duy có lúc rất kỳ quặc, đặt biệt không thích cô đi lại quá gần với người bên cạnh anh, nhớ có một lần anh đang tắm, do đó cô giúp anh nhận một cuộc điện thoại, kết quả là em trai anh gọi đến. Chỉ vì điều đó anh còn nổi giận một trận, anh rất ít khi tức giận, cho nên cô nhớ rất rõ, không dám tùy tiện qua lại với người bên cạnh anh nữa.
Chúc Giai Giai thấy cô rất lâu không trả lời, vội vàng nói: “Không tiện thì thôi.”
Như thế cô quả thật không thể nói tiếp được, nếu không thật sự sẽ khiến người khác cho rằng cô kiêu ngạo, không thích qua lại với người khác. Cười cười nói: “Có gì mà không tiện chứ, tôi rất vui vẻ đó.”
Hài người cùng nhau ra khỏi “Tân Phân”. Chúc Giai Giai nói: “Gần đây có một cửa hàng cà phê, không gian cũng không tồi.” Liền dẫn cô đi. Không khí quả nhiên không tồi, Chúc Giai Giai nói: “Tôi vẫn luôn muốn nhìn gần cô một chút.”
Phó Thánh Hâm mỉm cười: “Có gì mà nhìn chứ, cô Chúc mới đáng để nhìn gần.”
Chúc Giai Giai không kìm được cười: “Cô Phó thật sự khéo ăn khéo nói.” Đôi mắt to tuyệt mỹ của cô như nước thu trong vắt, nhìn Thánh Hâm: “Có lẽ cô không biết, tôi là người ở bên cạnh Chí Duy lâu nhất, lúc cô xuất hiện, tôi cứ nghĩ cô có mê lực gì đặc biệt, khiến Chí Duy vì cô mà phá lệ nhiều như vậy.”
“Ồ?”
“Con người anh ấy rất kín đáo trước mặt giới truyền thông, xưa nay không thích bản thân mình hay là bạn bè xuất hiện trên trang nhất của báo. Hơn nữa dựa vào địa vị bây giờ và quan hệ tốt đẹp của anh với giới truyền thông, cho dù có điểm sơ hở nào lọt vào tay họ, bộ phận quan hệ xã hội của Đông Cù cũng nhất định có cách để giới truyền thông không công khai. Cái gọi là “nụ hôn sân bay” đó nhất định là anh ấy cố ý để lộ ra, bày mưu kế cho giới truyền thông có thể đăng lên.”
“Ồ.”
“Cô là người phụ nữ đầu tiên được phép chuyển vào chung cư của anh ấy. Anh ấy chưa từng giữ người khác ở lại qua đêm bao giờ.”
“Ồ.” Cô không kìm được lắc lắc đầu, “Còn gì nữa?”
“Còn nữa, anh ấy xưa nay luôn tách biệt rất rõ việc công và việc tư. Bạn gái anh ấy vĩnh viễn không được mơ tưởng nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào của Đông Cù. Mà theo tôi được biết, anh ấy giúp cô đảm bảo không chỉ một khoản vay.”
“Anh ấy là cổ đông lớn thứ 2 của công ty tôi.”
“Ngoại lệ chính là ở đó, anh ấy chưa bao giờ có quan hệ với người hợp tác hoặc là cấp dưới, bởi vì anh ấy nói như vậy có thể ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.”
“Ồ.”