Đi đến phòng ở của Cố Phức Nhiên, không thấy người, hắn trực tiếp bắt taxi đi về nhà ở thành Tây của mình, đến nơi lập tức lấy chìa khóa mở cửa.
Một nhà tối đen, nhưng hắn vẫn có thể thấy được Cố Phức Nhiên nằm trên sô pha.
Không dám bật đèn, cúi người áp sát vào để xem nàng ngủ rồi hay chưa. Nhưng mới vừa đến gần, đôi mắt nàng liền mở, hắn nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt nàng bị ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào đến trong suốt.
Hắn rối tinh rối mù mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài, ngón tay cong lên nhẹ nhàng lau khoé mắt ướt át của nàng.
Cố Phức Nhiên không tiếng động nhìn hắn, thân thể cương cứng vẫn không chịu nhúc nhích.
An Bạch bế nàng lên đi vào phòng ngủ, đặt nàng lên giường, rồi cởi áo lông và quần dài của mình ra, chỉ chừa lại quần lót đi vào nhà vệ sinh.
Chỉ trong chốc lát liền truyền đến tiếng nước, kết thúc vài phút tắm rửa, hắn cầm lấy khăn ướt mà trước kia nàng để lại, mềm nhẹ lau khô mặt nàng, sau đó dùng một cái khăn lông ướt ấm áp khác lau lại một lần nữa.
Cố Phức Nhiên không nói lời nào, tùy hắn làm, hắn từ dưới nhấc áo lông nàng lên rồi dùng một chút lực cởi ra khỏi đầu. Hai nhấc ba nhấc đã cởi sạch sẽ cho nàng, sau đó cúi người áp trên người nàng.
Toàn bộ thân thể kề sát ôm lấy nàng, sau đó duỗi một bàn tay xuống phía dưới chậm rãi xoa ấn tiểu đậu ngày thường mẫn cảm nhất của nàng, miệng hôn nhẹ gương mặt và cổ nàng.
Ướt thật chậm, An Bạch trong lòng bốc lên một trận bực bội, vốn dĩ tối nay cãi nhau đã đủ khiến hắn bị đè nén, hiện tại hắn càng thêm mất kiên nhẫn.
Thôi, không làm nữa, An Bạch thu hồi tay, trực tiếp xoay người nằm thẳng xuống một bên kia giường.
Trong phòng yên tĩnh tối đen vang lên vài tiếng nức nở bí ẩn, mang theo một chút ủy khuất và nhẫn nại.
Trái tim An Bạch co rụt lại, vội vàng xoay người chống tay sát người Cố Phức Nhiên. Thấy nàng đang yên lặng rơi lệ, An Bạch bối rối đối diện nàng, mất đi sự bình tĩnh ngày thường.
"Sao lại khóc?" Ngữ khí An Bạch cứng ngắc hỏi.
Cố Phức Nhiên không nói chuyện, ánh mắt căm giận nhìn hắn.
"Sao vậy?" Câu này An Bạch nhẹ nhàng phát ra từ trong cổ họng, trầm thấp giàu từ tính.
Hắn cúi đầu tinh tế quan sát bộ dáng nàng khóc thút thít, đôi mắt sưng sưng, cái mũi hồng hồng, giống hệt một con thỏ con. Trong lòng hắn phiền muộn nhất thời tiêu tán không còn, còn có một chút dở khóc dở cười.
Khó thấy được bộ dáng nàng như tiểu nữ sinh, mềm mại chọc người vui thích.
Vốn định làm một trận với nàng, ai dè nàng lại ở dưới thân hắn tiếp tục nức nở chảy nước mắt như vậy.
Sắc mặt An Bạch thu lại, dò hỏi: "Vậy tiếp tục làm nữa không?"
Cố Phức Nhiên tiếp tục căm giận nhìn hắn, An Bạch thế nhưng lại cảm giác được trong ánh mắt nàng có ý làm nũng.
Vừa rồi xoa thế nào cũng không đủ ướt, lần này An Bạch đơn giản trực tiếp dùng miệng.
Đầu lưỡi quấn lấy âm đế trêu đùa liếm mút. Bàn tay thon dài cấm dục cầm hai bên háng, nước bọt đã làm ươn ướt toàn bộ hoa huy*t, không đến một lát d*m thủy liền chảy ra.
An Bạch chậm rãi cắm côn th*t vào, một lần nữa từ phía trên ôm nàng. Sau đó một bên cầm một bên ngực nàng, một bên thọc vào rút ra với tốc độ chậm.
Bởi vì ôm nhau giống hệt kề sát thành một, An Bạch cũng không đao to búa lớn thao vào, vẫn luôn chậm rãi thao, lưu luyến khẽ hôn nàng, tựa như thủy triều vỗ bờ để lại nhiều bọt sóng nhỏ.
Cố Phức Nhiên cũng không giống bình thường lui tới rên rỉ làm càn, nàng ẩn nhẫn nức nở, hô hấp vừa thô lại vừa mau.
"Thoải mái không?" An Bạch hiếm khi chủ động nói chuyện trong lúc làm tình.
Nghe thấy tiếng nói gợi cảm của hắn, trong lòng Cố Phức Nhiên nổi lên một trận ngứa ngây, nhưng vẫn ngạo kiều quay đầu sang một bên không để ý đến hắn.
Không được nàng đáp lại, An Bạch cũng không mất mát, bởi vì hắn đã cảm giác được tiểu huyệt cắn chặt côn th*t với tần suất nhanh hơn.
Hắn không nói nữa, làm ổ ở trong cổ Cố Phức Nhiên, ngửi mùi thơm cơ thể câu nhân của nàng, tiếp tục chậm rãi thọc vào rút ra.
An Bạch biết rõ dấu hiệu khi Cố Phức Nhiên sắp cao trào như thế nào, hai chân không tự chủ cong lên, tiểu huyệt luôn buộc chặt, d*m thủy càng lúc càng nhiều, thân thể thì càng lúc càng nóng, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập.
Tay hắn sờ từ bộ ngực nàng một đường xuống phía dưới, bắt lấy âm đế sưng to lặp lại vuốt ve, cùng lúc hơi tăng thêm lực đạo thọc vào rút ra.
"A ——" Cố Phức Nhiên không nhịn nổi nữa, hừ nhẹ ra tiếng, muốn hắn lại nhanh thêm một chút, nghẹn đến mức hai hốc mắt càng đỏ hơn.
"Hôm nay không chịu thừa nhận em là bạn gái của anh." An Bạch nói xong một câu liền thúc thật sâu.
"A......" Cố Phức Nhiên không chịu nổi rên rỉ ra tiếng.
"Còn cùng một nam sinh khác nói cười m." Lại một lần xoáy sâu vào.
Người dưới thân kêu rên, tiểu huyệt vừa nóng lại vừa chặt.
An Bạch rút ra một ít sau đó liền cắm thẳng đến chỗ sâu nhất: "Lại còn buồn bực muốn chia tay với anh, hả?"
Cố Phức Nhiên hồng mắt không quên mạnh miệng, chua ngoét nói: "Dù sao nhiều nữ sinh thích hợp với anh như vậy."
An Bạch nhếch mày, không nói nữa, hạ thân bắt đầu thao vừa sâu vừa nhanh, tựa hồ muốn đem phẫn nộ phát tiết hết vào tiểu huyệt của nàng.
Không đến vài cú nhấp, Cố Phức Nhiên liền quấn lấy hắn bắn ra, hắn lại nương theo số d*m thủy còn sót lại tiếp tục thao, tiếng nước ầm ầm.
"Anh muốn bắn......" An Bạch một bên kích thích một bên đến gần bên tai nàng khàn khàn nói.
Cố Phức Nhiên hiếm khi nghe được hắn ở trên giường nói nhiều như vậy, nàng không nhịn được giật mình như bị điện giật: "Được......"
Tiểu huyệt trải qua cao trào hút côn th*t càng chặt hơn, rõ ràng muốn hắn trực tiếp bắn vào trong.
côn th*t trở nên càng nóng, phồng lên, hai viên cầu no đủ vận sức chờ phát động tinh dịch, An Bạch nhanh chóng thọc vào rút ra một hồi. Sau đó nhịn xuống dục vọng muốn bắn cố rút ra, kéo ra một bãi lớn d*m thủy, trên quy đầu cũng có dịch nhầy trong suốt chảy xuống dưới.
Hắn cầm dương v*t thô cứng nhanh chóng trượt lên trượt xuống, hơi hơi ngửa đầu phả ra hơi thở thô nặng, cuối cùng nhắm ngay bắp đùi Cố Phức Nhiên bắn ra.
Vươn người đến tủ đầu giường lấy khăn lông ướt qua trực tiếp lau khô tinh dịch, rồi để lại chỗ cũ đồng thời cầm di động lên nhìn nhìn.
Đã là rạng sáng 00:03 rồi.
Hắn cúi người ôm lấy Cố Phức Nhiên, xoay người để nàng nằm đè trên người hắn, rồi sửa sang lại mái tóc dài hỗn độn cho nàng một hồi, để lộ ra vành tai tinh xảo trắng nõn, nói với nàng: "Sinh nhật vui vẻ."
"Hừ." Cố Phức Nhiên không muốn nói chuyện, kỳ thật nội tâm lại bi thương bản thân lại già thêm một tuổi nữa rồi.
An Bạch sờ phía sau lưng nàng, vuốt ve trên dưới: "Em đã từng nói qua phương pháp làm tình có thể giải quyết mọi việc không vui nhanh chóng. Vừa rồi chúng ta đã làm xong, chuyện chúng ta chia tay có phải được tính là giải quyết rồi đúng không?"
Hốc mắt lại đỏ, nước mắt lại không thể ngăn được nữa, mũi Cố Phức Nhiên đặc biệt ê ẩm, nàng cũng không biết vì sao lại tự nhiên ủy khuất như vậy, chỉ muốn khóc.
An Bạch cọ đầu nàng: "Vì sao đêm nay tự mình bỏ về rồi lại nằm khóc? Hả?"
Cố Phức Nhiên nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, không nhịn được mở lòng nói: "Em khóc bởi vì em hối hận, em thật vất vả gặp được anh, bồi anh lớn lên, anh rõ ràng không hề làm gì, nhưng một giây kia em lại làm thương tổn anh......"
An Bạch cong khóe miệng, âm thanh ôn nhu: "Việc này xem như là vô cớ gây sự, nhưng cũng không quan hệ, anh vẫn luôn hiểu rõ sự sợ hãi của em, anh cũng đoán được sẽ có một ngày nào đó em lăn tăn rằng rốt cuộc em ở lòng anh có quan trọng hay không......"
Cố Phức Nhiên nhất thời không biết nói gì nữa, bởi vì nàng thẹn thùng. An Bạch ôn nhuận lại thấu hiểu lòng người như vậy sao có thể không hiểu tâm tư của nàng chứ.
Ngẩng đầu cảm nhận được ánh mắt hiểu rõ hết thảy của hắn, Cố Phức Nhiên cảm khái: "A...... Thì ra em có một người đàn ông hiểu lòng người như vậy."
An Bạch nghe thấy lời nàng nói, cười nhẹ một tiếng tiếp tục khai mở cho nàng: "Em vĩnh viễn luôn quan trọng nhất, anh chấp nhận em tùy tiện làm gì tùy tiện lăn lộn, chỉ đừng rời xa anh là được. Anh hiểu rõ em nghĩ như thế nào, anh cũng hiểu rõ trong khoảng thời gian này vì sao em luôn mặc quần áo không giống phong cách trước kia....."
Cố Phức Nhiên mấp máy miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đều bị anh nhìn thấu."
"Về sau không cần phải mặc những quần áo mình không thích, hơn nữa em vẫn rất trẻ, mới 23 tuổi. Em ở trong lòng anh chính là tốt đẹp nhất, ai so ra đều kém hơn."
Cố Phức Nhiên ngẩng đầu nhìn hình dáng hắn theo thời gian càng thêm tuấn lãng, ở trong ngực hít sâu một hơi: "Em có được thời học sinh và tương lai của anh, mà thời điểm niên thiếu của em lại không có anh...... Rất tiếc nuối."
An Bạch vỗ về đầu nàng, an ủi nói: "Nhưng anh cho rằng sẽ có một vài thứ vĩnh viễn không thay đổi, em xem lúc em khổ sở hay là lúc khóc nhè đi. Anh đều có thể tưởng tượng được thời niên thiếu của em."
Tâm tình Cố Phức Nhiên trở nên nhẹ nhàng, gương mặt cũng vui vẻ lên: "Tối nay, anh nói thật nhiều, âu yếm boy."
An Bạch ôm nàng nhích sang bên cạnh, để nàng gối lên gối đầu: "Ai khiến em khóc đâu, khóc lâu như vậy, anh chịu không nổi em khóc."
Cố Phức Nhiên vươn tay áp lên trên ngực hắn: "Em vẫn luôn không tin cái gọi là vĩnh viễn. Nếu một ngày nào đó anh thay lòng đổi dạ, nhất định phải thành thật nói với em, em sẽ không nháo, nhất định sẽ thả anh đi. Có anh yêu thì sẽ được nháo, không có anh yêu thì không có tư cách náo loạn."
Nghe thấy Cố Phức Nhiên nói vậy, trong lòng An Bạch đau xót: "Em không có mama, anh lại không có cả baba và mama, sự tồn tại của hai chúng ta đối với nhau quá trọng yếu. Anh yêu nhất chính là em, Cố Phức Nhiên. Cho anh thời gian để anh lớn lên."
Xem đối phương như sự cứu rỗi duy nhất thì sao bản thân có thể thay lòng đổi dạ.
"Biết không? Lúc em đơn độc trở về, khi nằm xuống giường của anh, em liền phát hiện cái gối đầu này là cái mà ngày thường anh vẫn gối. Lúc ấy, em hoàn toàn không tin nổi." Cố Phức Nhiên nói xong, âm thanh lại có chút nghẹn ngào.
An Bạch hôn hôn đôi mắt nàng, nói: "Không cần hoài nghi tâm của anh."
Hai cái gối đầu, An Bạch đưa một cái đến trường, chính là cái gối kia của Cố Phức Nhiên.
——————————