Mấy chục năm qua cửa không khoá thì nay một chiếc khoá đã treo ở cửa.Ông Yama Yuuzi và Kikuchi Yuji đã đứng chờ anh dưới bóng tối của mái vòm nhô ra, trông cứ như 2 con quỷ vô thường một cao một thấp. Nhìn thấy anh họ cùng bước ra từ bóng tối. Trong màn đêm, sắc mặt ông Yama Yuuzi ẩn chứa một nỗi bồn chồn không dễ nhận ra. Thấy Quan Kiện đến, vẻ bồn chồn của ông càng hiện ra rõ rệt, vẫn còn ngó nghiêng ra phía xa xa.
Quan Kiện bước đến chào hỏi ngắn gọn.Yama Yuuzi nói: "Người phiên dịch chúng tôi bố trí cho anh, lẽ ra phải đến sớm 5 phút để gặp anh. Bây giờ đã đến giờ chính thức làm việc, chúng tôi nhẫn nại chờ đợi chỉ có thể có giới hạn...Tất nhiên, anh Kiện là ngoại lệ vì chúng tôi không thuê anh làm việc theo chế độ cả ngày. Chúng tôi không muốn anh bị lỡ việc học tập, và cũng không muốn để cho nhà trường để mắt đến chuyện này...".
Ông Yama Yuuzi có ý nói anh phải giữ bí mật.Quan Kiện nói: "Được". Anh biết, gần đây ở trường anh chỉ nói vài câu, mấy cậu bạn thân hiểu rằng anh đang buồn phiền hẫng hụt, nên cũng ít hỏi han; cho nên giữ bí mật thì cũng dễ thôi.Yama Yuuzi lại nói: "Giáo sư Nhiệm và tiến sĩ Chiba Ichinose đang đi di chuyển thiết bị, chắc cũng sắp đến.".
Quan Kiện hững hờ nhìn quanh, anh bỗng sững sờ.Một con đom đóm đang bay quanh 3 ngườiLại là con đom đóm!Và còn một đôi mắt phẫn nộ đang chập chờn ẩn hiện ở phía trước.Chẳng lẽ mình chưa vào nhà giải phẫu đã nhìn thấy Thi Di?Ở phía không xa, bóng Thi Di thoáng hiện lên trong lùm cây. Anh còn nhìn thấy rõ mái tóc đen của nàng và chiếc áo khoác da mầu đen mà nàng thường mặc."Thi Di" anh bất giác kêu lênNhưng lập tức cảm thấy hối hậnÔng Yama Yuuzi khẽ nói: "Anh quá nhớ nhung...nên đã nhìn nhầm rồi.
Đó là cô phiên dịch của anh. Cô ấy đã đến!"Quan Kiện bước lên nhìn, anh thầm trách mình.Cô gái nhanh nhẹn bước ra khỏi lùm cây, hơi cúi người nói với ông Yama Yuuzi: "Thực ra tôi đã đến từ sớm, vừa đi quanh một vòng xem ngắm khu nhà nổi tiếng này, mong ông không cho rằng tôi đến muộn.
Quan Kiện lắc lắc đầu, không dám tin ở mắt mình nữa: cô gái mà anh đã "ngẫu nhiên" gặp lúc ban ngày, bây giờ được ông Yama Yuuzi bố trí làm phiên dịch kiêm "trợ thủ" cho anh.Tại sao cô ta ăn mặc rất giống Thi Di? Ngay chiếc áo khoác da cũng y hệt?Kikuchi Yuji nghiêm khắc nói mấy câu gì đó, cô gái "vâng" và hơi cúi đầu, rồi cô nói với Quan Kiện: "Anh Kikuchi Yuji trách rằng cả ngày không thấy bóng tôi đâu, bây giờ thì lại đến muộn...".
Việc phiên dịch lập tức bắt đầu.Ông Yama Yuuzi thì "e hèm". Quan Kiện nói: "Cô cứ nói với anh ta rằng cô rất tận tụy, sáng nay đã gặp tôi, rồi cùng đi đến đại học Y Giang Kinh...".Sắc mặt cô thoáng nặng nề: "Anh Kiện hiểu nhầm rồi, sáng nay tôi có công việc phải đến đại học Y Giang Kinh".Ông Yama Yuuzi thấy không khí kém vui,vội nói: "Anh Kiện đừng nghĩ ngợi gì. Cô Satiko....cô ấy tên là Yasuzaki Satiko, đã xin phép tôi đến đại học Giang Kinh để thăm bà mẹ.
Cô thông cảm nhé, vì không muốn để anh Kiện hiểu nhầm, tôi đành nói ra chuyện riêng của cô".Yasuzaki Satiko gật đầu: "Cảm ơn ông Yama Yuuzi đã thanh minh cho tôi"Quan Kiện đã hiểu ra: "Thì ra là mẹ cô dạy ngoại ngữ ở Đại Học Giang Kinh"Yasuzaki Satiko gật đầu, chìa tay: "Chào anh Quan Kiện"Vậy là mình đã hiểu nhầm.
Anh nhẹ nhàng bắt tay cô: "Xin lỗi nhé"Tiếng máy ôtô phá tan màn đêm tĩnh mịch, một chiếc xe hòm cỡ nhỏ từ từ chạy đến trước cửa nhà giải phẫu, xe chưa dừng hẳn, cửa đã mở, một người chạy ra ngoài gọi to một câu và chạy lại;Đó là một chàng trai trẻ vóc người cao to, mái tóc buông dài được cắt tỉa rất công phu, nhuộm màu hạt dẻ, mái tóc nhấp nhô bồng bềnh theo nhịp bước trông rất có dáng, đôi mày rậm đen, đôi mắt to hơi sâu.
Quan Kiện không thể không công nhận rằng anh ta rất tuấn tú. Chiếc áo gió màu đen, quần đen, giầy đen, anh ta chạy đến bên Yasuzaki Satiko, hai người chẳng khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ.Ông Yama Yuuzi hơi nhích nhích mép, không rõ vì tán thưởng đôi nam nữ duyên dáng này hay vì khó chịu khi thấy chàng trai công khai tỏ ra nhiệt tình với cô Yasuzaki Satiko. Ông định nói gì đó với Quan Kiện, nhưng rồi lại đổi ý, quay sang nhìn cô Yasuzaki Satiko nói: "Cô nên giới thiệu đi chứ?"Satiko gật đầu, mỉm cười nói: "Vâng.
Xin giới thiệu với anh Kiện, đây là tiến sĩ Toyokawa Takesi cùng tổ với chúng tôi. Xin lỗi anh, tôi ngỡ là các anh đã gặp nhau lúc ban ngày." Cô lại nói tiếng Nhật, giới thiệu với Toyokawa Takesi. Anh ta lịch sự đưa tay ra bắt, mắt nhìn xoáy vào Quan Kiện, rồi lại nói một câu gì đó. Không hiểu sao Quan Kiện cảm thấy ánh mắt ấy có vẻ áp đảo, thậm chí ngạo nghễ và có nét khiêu khích.Yasuzaki Satiko hơi biến sắc, do dự, cô nhìn sang ông Yama Yuuzi.
Quan Kiện đã nhận ra vẻ do dự của cô, thản nhiên nói: "Là phiên dịch thì cô nên dịch cho đủ từng câu đúng không?"- Tiến sĩ Toyokawa Takesi nói, anh rất trẻ, sẽ không thể là một đạo diễn cho một trò bịp bợm - Yasuzaki Satiko dịch xong, đưa mắt nhìn Toyokawa Takesi.Giáo sư Nhiệm vừa xuống xe, đã nghe thấy lời phiên dịch, ông nói to: "Quá đáng đấy!".
Ông Yama Yuuzi vội nói: "Tiến sĩ Toyokawa Takesi ạ, đó chỉ là ý kiến cá nhân của anh, mong anh nên chú ý phát ngôn cho đúng mực".Toyokawa Takesi mỉm cười, hình như thấy thoả mãn vì câu nói của mình đã gây ra tranh cãi: "Tôi chỉ hay sử dụng logic và tư duy thường thức, chứ không nói theo ai".Quan Kiện từ nhỏ đã trải qua những chuyện như thế này, có một số người cho rằng chỉ là trò bịp. Anh tức giận không biết nên nói gì nữa, nhưng tính anh ưa suy nghĩ.
Sau khi im lặng thì đầu anh lại vợi đi ngay. Cô Yasuzaki Satiko dịch xong câu nói kia, thì mọi người đều im lặng lúng túng, cảm thấy Toyokawa ăn nói châm chích như thế với chàng sinh viên chưa từng trải sự đời thì quả là kém phong độ.
Nhưng khi họ nghe Quan Kiện trả lời thì mới nhận ra anh chàng có vẻ non nớt này có tư duy sắc bén đến đâu: "Nếu tôi là đạo diễn của một trò bịp bợm, thì tôi vẫn là một đạo diễn rất thành công vì đã khiến cho một người thạo suy nghĩ như anh cũng phải từ xa ngàn dặm đến đây xem trò bịp"Ông Yama Yuuzi cười ha hả: "Anh Toyokawa Takesi theo học y khoa từ năm 16 tuổi, là tiến sĩ từ khi rất trẻ, nay đang là bác sĩ ngoại khoa thần kinh và là nhà nghiên cứu sinh vật học thần kinh rất có thành tựu.
Chưa biết chừng, qua lần học tập này anh sẽ lĩnh hội được những sự việc thực tế phi thường mà anh Quan Kiện trải qua cũng nên."Toyokawa Takesi cười cười, bình thản nói: "Thưa tiến sĩ Yama Yuuzi, các thiết bị thí nghiệm đã chuyển đến rồi..."Kikuchi Yuji rõ ràng không mấy hào hứng với chuyện của bề trên, khi mọi người còn đang nói chuyện thì anh ta đã bước qua bậu cửa xi măng cao cao, mở chiếc khoá mới treo trên cửa ra vào, miệng lẩm bẩm..
Quan Kiện còn đang ngạc nhiên thì cô Yasuzaki Satiko nói với anh: "Anh Kikuchi Yuji nói rằng cái khoá ấy quá dễ bẻ"Quan Kiện không bận tâm đến cái "ngẫu hứng" của Kikuchi Yuji, đứng trước nhà giải phẫu anh thấy cơ thịt toàn thân nhộn nhạo rất kỳ lạ, cứ như đang bị rứt ra khỏi thể xác của anh.Bị rứt, tất nhiên sẽ đauAnh đã thấy đau!
Cũng không rõ lòng anh đang đau hay thân thể đang đau. Anh không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể bước vào cái chốn kinh hãi, nơi Thi Di đã bị hại này.Máu tươi và thi thể bị phanh ra, rành rành hiện lên trong bóng tối.Thi thể của người yêuCòn có một con đom đóm nữa.
Cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường rất kỹ, rồi cho phép nhà trường làm vệ sinh. Mùi nước oxy già bay ngập ngụa, xộc vào mũiĐứng cửa nhìn vào, thấy hành lang tối om. Quan Kiện đứng im một lúc, mắt dõi theo con đom đóm.Nó bay thẳng vào hành lang, bay vào bóng tốiAnh bước qua cửa, chìm vào bóng tối ấyCảm giác đau rất thật và dữ dội, anh khe khẽ rên rỉ.Tại sao Thi Di phải chịu nỗi đau khổ như vậy? Nàng là cô gái hoàn mỹ xiết bao.
Và cả Chử Văn Quang, một chàng trai tràn trề sức sốngThi Di em hãy nói đi, kẻ nào đã ra tay tàn độc?Anh đang cảm thấy một vệt đau dọc trước ngực, chạy xuống xương sườn. Bắt đầu rồi đây, đau đớn lần này y hệt như lần anh cảm thấy đau đớn khi Thi Di bị sát hại.Nếu mình bị đau mà có thể giảm nhẹ nỗi thống khổ của Thi Di, thì có là gì, vậy cũng tốtĐau quá, anh đi rất chật vật.
Nhưng anh vẫn bước lên, như là để hoàn thành một sứ mệnh. Hoặc có lẽ vì một chút ánh sáng mờ nhạt ở phía trước?Kikuchi Yuji đi theo, rờ tay lên tường tìm công tắc đèn, nhưng bị ông Yama Yuuzi ngăn lại.Cả nhóm người đi sau Quan Kiện, trong bóng tối, nín thở quan sát.Quan Kiện đi theo con đom đóm, bước về phía có ánh sáng nhàn nhạt ấy.
Tại sao hành lang của nhà giải phẫu lại trở nên dài thế này?Nhà trường đã dọn dẹp hiện trường rồi kia mà, sao đầu cùng hành lang vẫn có cái bàn sắt?Thi Di đang nằm trên đó ư? Không giống nàng, vậy thì là ai? Tại sao tất cả đều rõ mồn một, nhưng riêng người ấy thì lại mờ mờ? Là nam hay nữ? Già hay trẻ? Tại sao dưới người ấy lại có tấm vải trắng?
Là áo khoác trắng ư?Khuôn mặt ai mà cứ tầng tầng lớp lớp thế kia. Mặt ông Yama Yuuzi, mặt giáo sư Nhiệm, mặt nữ chuyên gia Chiba Ichinose!Và mặt của mìnhAnh càng bước đến gần thì khuôn mặt của người nằm trên bàn càng mờ, cơn đau hành hạ anh càng khiếp hơn.Thà không nhìn rõ còn hơn, vì nếu nhìn rõ thì người gần kề anh sẽ phải chết. Anh không muốn có thêm một bằng chứng nữa để chứng minh cho quy luật này.Sức chịu đựng của ý chí vẫn chỉ là có hạn, Quan Kiện toàn thân run bắn, ngã quỵ xuống đất và dần dần mất hết tri giác.Sau đó mình sẽ biến thành một ác ma chăng?"Bật đèn" tiếng giáo sư Nhiệm vang lên.
Đèn sáng trưng, giáo sư Nhiệm và cô Yasuzaki Satiko cùng dìu đỡ Quan Kiện.Hành lang vẫn trống trải, không có bàn cũng không có người nằm trên bàn.Quan Kiện chỉ tay ra cửa. Giáo sư Nhiệm và cô Yasuzaki Satiko hiểu ý, cùng khiêng Quan Kiện ra khỏi hành lang.Hình như làn gió đêm mát rượi thổi qua đã quét hết mọi đau đớn trong anh.Ông Yama Yuuzi hỏi rất quan tâm: "Sao? Anh đã nhìn thấy gì?"Quan Kiện hơi lim dim mắt, vừa nãy tất cả đều rất rõ nhưng người nằm trên bàn thì chỉ mờ mờ"Sẽ còn có người bị giết....có lẽ là một ngươì quan trọng.