Đoan Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Hạng của những người này không bằng ta."
Tuyên Ngưng nói: "Ngươi chưa nghe câu song quyền nan địch tứ thủ* sao? Nếu như bọn họ cùng nhau xông lên......."
*song quyền nan địch tứ thủ: một người không thể đấu lại với nhiều người
"Để Phong Lưu Kiếm Khách ta thỉnh giáo cao chiêu của Lệ cô nương!" Phong Lưu Kiếm Khách tung người nhảy xuống.
Đoan Tĩnh nói với Tuyên Ngưng: "Nhìn xem, bọn họ còn nói đạo lý giang hồ."
Tuyên Ngưng nói: "Hừ, nghe danh hiệu cũng biết không phải loại người tốt đẹp gì."
Đoan Tĩnh gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, bọn họ đều là cao thủ hắc đạo."
Quả thực là hắc đạo Phong Vân Hội.
Theo phân loại của những người khác trên giang hồ, nàng bị phân vào chính phái, cho nên, gặp phải tình hình như trước mắt, nếu không chuồn nhanh được, không làm như vô hình được, thì xông lên hét một tiếng rồi ra tay. Đoan Tĩnh nhìn đám người đông đúc, cảm thấy được gánh nặng đường xa của mình.
Phong Lưu Kiếm Khách thấy mặt nàng lúng túng, cười hả hê nói: "Nếu như sợ, cứ tới đây hôn ta một, ngoan ngoãn gọi "tướng công, thiếp làm ấm giường cho chàng rồi", ta liền dừng tay, thấy....."
"Thế nào" còn ngậm trong miệng, trước mặt lóe lên ánh bạc, Đoan Tĩnh đã cầm kiếm nhảy ra.
Ngoài miệng Phong Lưu Kiếm Khách tỏ ra lợi hại nhưng lúc đánh nhau lại không dám chủ quan.
Hai người triển khai tư thế võ.
Ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến.............
Khiến những người có võ công bình thường và người không có võ công nhìn đến choáng váng cả đầu óc.
Lúc đầu Tuyên Ngưng còn có chút lo lắng, sau lại phát hiện được quy luật đánh nhau của bọn họ, nói ví dụ như chiêu thứ nhất giống hệt chiêu thứ một trăm linh tám, chiêu thứ hai giống hệt chiêu một trăm linh chín......... Rõ ràng là sau khi đánh xong một trăm linh tám chiêu thì quay lại đánh từ đầu.
Nhóm cao thủ như Thị Huyết Lão Tổ, Vu Sơn Cơ, Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng nhìn ra được.
Kim Quang Tiêu Dao Quân không nhịn được phe phẩy cây quạt, đột nhiên nói với Thị Huyết Lão Tổ: "Phong Lưu Kiếm Khách đánh mãi không xong, hay là tìm người giúp đỡ một tay?"
Thị Huyết Lão Tổ nói: "Phong Lưu Kiếm Khách vốn kiêu ngạo, sợ là hắn không đồng ý."
Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng sợ đắc tội với Phong Lưu Kiếm Khách, đang định thôi, lại bị Thị Huyết Lão Tổ nắm lấy bả vai, ném ra ngoài.
Nội tâm Kim Quang Tiêu Dao Quân đang bay lượn trên không: Ai???
Thị Huyết Lão Tổ nhìn thân thể của Kim Quang Tiêu Dao Quân "chèn" chuẩn xác vào chiến trường, hài lòng gật đầu :"Kim Quang Tiêu Dao Quân thấy ngươi đánh mãi không xong nên đến hỗ trợ! " Để tránh phản đối đành phải làm trước nói sau vậy.
Quang Lưu Kiếm Khách cố nén kích động muốn đạp bay Kim Quang Tiêu Dao Quân ra, miễn cưỡng né sang bên trái.
Kim Quang Tiêu Dao Quân vừa mới đứng vững đã cản thấy mặt lạnh buốt, kiếm của Đoan Tĩnh đã đưa đến trước mặt.
Lúc trước quan sát, hắn sốt ruột khi mấy lần thấy Phong Lưu Kiếm Khách không bắt được sơ hở lộ rõ ràng, nhưng khi trong cũng hoàn cảnh như vậy, mới biết lúc trước quá tự tin. Trong chiêu của Đoan Tĩnh có không ít sơ hở, nhưng mỗi khi muốn phá chiêu, lại không thấy sơ hở đâu nữa.
Kim Quang Tiêu Dao Quân đánh một lát, càng đánh áp lực càng lớn, luôn có hai thanh kiếm đâm về về phía người hắn.
Hai thanh kiếm???
Hắn liếc mắt nhìn Phong Lưu Kiếm Khách bên cạnh.
Phong Lưu Kiếm Khách nhìn chằm chằm vào Đoan Tĩnh, đánh hết sức nghiêm túc.
Ừm, nhưng tại sao kiếm của hắn lại đánh về phía mặt mình?
Kim Quang Tiêu Dao Quân giận đến dậm chân.
Phong Lưu Kiếm Khách hết sức vô tội, chẳng những vô tội, còn rất uất ức.
Trước khi Kim Quang Tiêu Dao Quân gia nhập, hắn cảm thấy mình cùng Lệ Khuynh Thành đã vào một cái thế ngang nhau, đạt cảnh giới không còn ai. Kim Quang Tiêu Dao Quân vừa tham gia , cân bằng mất đi , chính mình đánh đến co cóng chân tay, bị hạn chế, quả thực như lấy một địch hai.
Ngược lại Đoan Tĩnh vẫn giữ nguyên bộ dáng, vẻ mặt nghiêm túc, như đối thủ lớn.
Trong khi đó Thị Huyết Lão Tổ cùng Vu Sơn Cơ ngồi xem cuộc chiến đã nhìn ra manh mối.
Thị Huyết Lão Tổ nói: "Lệ Khuynh Thành am hiểu mượn lực chống lực, Kim Quang Tiêu Dao Quân cùng Phong Lưu Kiếm Khách đều bị nàng xỏ mũi dắt đi."
Vu Sơn cơ nói: " Hình như Lệ Khuynh Thành đang muốn kéo dài thời gian."
Thị Huyết Lão Tổ hết sức đồng ý ,nháy mắt ra hiệu với Yêu Nhiêu Quân.
Hắn nhảy xuống: "Tiêu Dao Quân, ta tới trợ ngươi giúp một tay!"
......
Kim Quang Tiêu Dao Quân cảm thấy mình đang đánh cùng Phong Lưu Kiếm Khách, đánh với Yêu Nhiêu Quân, nhưng không có cùng Đoan Tĩnh.
Phong Lưu Kiếm Khách cảm thấy mình đánh cùng Đoan Tĩnh, đánh cùng Kim Quang Tiêu Dao Quân, đánh cùng Yêu Nhiêu Quân.
Yêu Nhiêu Quân cảm thấy, mình đánh nhau với cả thiên hạ!!!
Đoan Tĩnh cảm thấy, hình như ...... Chân khí...... Có điểm...... Không nghe lời rồi. Chết tiệt !
Tuyên Ngưng đang theo dõi cuộc chiến cảm thấy mình bị Đoan Tĩnh u oán mà nhìn thoáng qua.
Lúc đầu còn tưởng ảo giác, nhưng Tuyên Thống cùng Tuyên Tịnh đều quay đầu nhìn hắn.
Tuyên Ngưng: "......"
Là muốn chính mình tham chiến sao ?
Hắn không dám xác định. Xem tình hình, Đoan Tĩnh đang vững vàng chiếm thế hượng phong, k biết sự tham gia của hắn là thêu hoa trên gấm hay là vẽ rắn thêm chân, khó mà đoán trước được.
Khi hắn còn do dự, thì Thị Huyết Lão Tổ đã là ngồi không yên, đập tay vịn đứng lên: "Không cần lãng phí thời gian. Ta cùng với ngươi ngăn Lệ Khuynh Thành, những người khác tất nhiên không phải đối thủ." Hắn cảm thấy m mình đã thăm dò rõ chiêu thức võ công của Lệ Khuynh Thành, nắm chắc bảy thành phần thắng.
Hắn đã bao nhiêu tuổi còn bị tuổi tiểu cô nương mười mấy tuổi đè ở hạnh bảy, tính tình hắn còn tốt được sao?
Thị Huyết Lão Tổ ra lệnh một tiếng, những người khác hô lớn xong lên.
Kim Quang Tiêu Dao Quân cùng Yêu Nhiêu Quân thoát khỏi cuộc chiến, chuyển sang tấn cômg đám người Tuyên Ngưng.
Phong Lưu Kiếm Khách đánh với Đoan Tĩnh chốc lát, đã bị Vu Sơn Cơ và Thị Huyết Lão Tổ loại khỏi cuộc chiến.
Đoan Tĩnh nắm kiếm trong tay khẽ run nhè nhẹ.
Chân khí trong cơ thể giống ruồi mất đầu, điên cuồng mà tán loạn, nàng dần dần không điều khiển được tứ chi.
......
Thị Huyết Lão Tổ nguyên tưởng rằng đã hiểu rõ về võ công của Đoan Tĩnh, nghĩ ra đối sạch, nhưng là chính hắn vừa tham chiến, đã phát hiện vừa rồi có thể Đoan Tĩnh ngụy trang. Chiêu thứ này...... Cùng vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
Nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung, chính là "Lộn xộn".
Thị Huyết Lão Tổ nhìn nàng chốc lát trái , chốc lát phải , chốc lát chính xong tới trước , chốc lát lại không thể hiểu được mà chạy đi đi, giống đang chơi đùa.
"Nàng giống như nhìn thấu chúng ta tính toán." Vu Sơn cơ nói.
Thị Huyết Lão Tổ thầm đồng ý : "Hừ, cẩn thận chút, đừng để mắc bẫy của nàng ta."
Vu Sơn cơ cẩn thận gật gật đầu, lại ra tay, thử dò xét.
Khí huyết trong ngực Đoan Tĩnh hỗn loạn, khổ nói không nên lời, phía sau lưng bị Thị Huyết Lão Tổ đánh một chưởng, yết hầu một ngọt, một búng máu như mũi tên bắn ra, nhuộm đỏ một vùng ống tay áo của Thị Huyết Lão Tổ .
Thị Huyết Lão Tổ nghe mùi máu, đôi mắt tức khắc đỏ Lên. Hắn luyện công phu tà môn phải uống máu để hỗ trợ, cho nên bị người đời gọi là Thị Huyết Lão Tổ. Uống thời gian lâu làm hắn nghiện, lúc này nghe, liền như ong mật thấy mật, cả người đều phấn khởi lên, xuống tay càng thêm tàn nhẫn.
Ở nơi khác, Tuyên gia bị đánh đến liên tục rút lui.
Tuyên Thống mượn ưu thế trận pháp , miễn cưỡng lôi kéo Tuyên Ngưng rời khỏi vòng vay của Kim Quang Tiêu Dao Quân cùnó Yêu Nhiêu Quân, lấy một quyển sách từ ngực ra một quyển sạch, nhét cho Tuyên Ngưng: "Mang thê tử của con đi!"
Tuyên Ngưng giết đỏ cả mắt rồi: "con không đi!"
Tuyên Thống không nói gì. Chỉ đẩy hắn về phía Đoan Tĩnh.
Tuyên Ngưng nhìn Đoan Tĩnh, thần trí hơi thanh tỉnh một ít, bỗng nhiên lao tới, mấy người làm của Tuyên phủ bảo hộ xung quanh hắn, một đường chém giết đi đến.
Thị Huyết Lão Tổ cùng Vu Sơn Cơ có chút bứt rứt , thấy có người tự đưa tới cửa, tự nhiên vui vẻ tiến lên nghênh chiến.
Đoan Tĩnh biết rõ võ công của họ, nếu là bọn họ ra tay, sợ là Tuyên Ngưng liền bị đánh đến mãnh giá cũng không còn, vội vàng hít một hơi thật sau, kiếm trong tay như tia chớp, lướt hai đường trước mặt Thị Huyết Lão Tổ cùng Vu Sơn Cơ, thừa dịp đối phương né, nhah chóng rút lui, tóm lấy Tuyên Ngưng rồi bỏ chay.
Đến chỗ gần Tuyên Thống, khẽ ném người xuống,lại xoay người đi tìm Thih Huyết Lão Tổ.
May mà hồi bé Tuyên Ngưng bị Tuyên Thống ném thành quen, đã luyện được bản lĩnh cao siêu dù ở bất kỳ chỗ nào, có "ngã chổng vó cũng lập tức bật dậy được." cầm quyển sách trong ngực, lao tới trước mặt Đoan Tĩnh, nhét vào người nàng, quát :"Mang đi! Đi mau! "
Đoan Tĩnh theo bản năng cuối đầu lật sách.
Tuyên Ngưng vừa đinh xoay người thấy thế suýt nữa tức chết, vỗ vai nàng:" Nhìn gì vậy? Mau đi đi! "
Vốn khí huyết trong người nàng đang hỗn loạn nên lập tức hộc máu.
Tuyên Ngưng hỏang sợ.
Sau lưng truyền đến tiếng nói già nua vang dội tức giận :"Ai dám bắt nạt đồ tôn của ta!!!! "
Tuyên Ngưng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã bị đạp một cái vào lưng, cả người ngã nhào về trước.
.............
Như đã nói, hắn đã luyện được bản lĩnh cao siêu dù ở bất kỳ chỗ nào, có "ngã chổng vó cũng lập tức bật dậy ", cho nên, mặc dù tư thế ngã rất xấu, nhưng lúc chạm xuống đất lại nhah chóng lăn một vòng rồi đứng lên, vẫn ngọc thu lâm phong như cũ.