“Tiểu chủ tử tỉnh rồi!” Vân ma ma bưng một mâm điểm tâm ra hiện tại trước mắt ta. Thật là đúng lúc a, ta còn chưa gọi mà.
“Là Hoàng Thượng lệnh ta hầu đó, nói chủ tử tỉnh khẳng định là đói.” Vân ma ma vẻ mặt bỡn cợt cười nói. Lẫm, ta hận ngươi! Đỏ mặt oán hận cắn điểm tâm dưới mắt con mắt ám muội của Vân ma ma.
“Ai! Vân ma ma ngươi không cần nhìn ta như vậy được không, ngươi đói bụng thí tự cầm ăn đi!” Bị nhìn chăm chú thật chịu không nổi. Vân ma ma có phải hay không hai năm nay chịu kích thích gì đó? Lúc trở về thật sự là cảm thấy thay đổi không ít mà.
“Lão nô nào dám lấy điểm tâm của chủ tử ăn chứ, đây chính là Hoàng Thượng cố ý căn dặn a.”
“Vân ma ma, người lão nhân gia có phải hay không cảm thấy ở lại Lãm Nguyệt cung nhàn nhã nhàm chán quá? Ta nói Lẫm điều ngươi đến Y Thủy các thế nào?” Nhìn gương mặt lập tức cứng đờ, tâm tình rốt cục tốt hơn.
“Tiểu chủ tử...... Ngươi cũng đừng dọa lão nô a, lão nô già rồi, chịu không nổi đâu.” Ta chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng không nói lời nào.
“Đúng rồi, Lẫm đâu?” Bình thường dù cho vội đến đâu cũng sẽ đến với ta.
“Hoàng Thượng đi Y Thủy các.”
“Úc......” Đến bảo Thu đi a, sau này lại càng không thú vị, thật sự là nhàm chán a! Vân ma ma cũng không chơi được nữa, vạn nhất đùa đến nguy hiểm tính mạng thì người khóc vẫn là ta. Ai! Về sau làm gì thì tốt đây? Ngay tại lúc ta đang tìm chuyện làm sau này, một thanh âm ngoài ý muốn vang lên.
“Ô! Đã là chiều tối rồi, mà chủ tử Lãm Nguyệt cung vẫn còn chưa đậy sao!” Chua như vậy, không phải Thu thì là ai. Xem ra là không có hảo ý.
Một bên ý bảo Vân ma ma thay quần áo cho ta một bên oán giận Vân ma ma nói: “Vân ma ma, Lãm Nguyệt cung chúng ta hôm nay nghỉ sao? Sao hộ vệ có thể tự tiện cho người khác tiến nhập?”
“Chủ tử giáo huấn thật đúng, lão nô đi giáo huấn bọn họ một chút, cuối cùng là làm cửa thế nào vậy, làm không khí trong Lãm Nguyệt cung đột nhiên không sạch sẽ như vậy.” Vân ma ma, người lão nhân gia phối hợp càng ngày càng tốt, thật có tài nhào nặn a!
“Ngươi! Các ngươi!” Thu tức giận đến đỏ mặt.
“Cũng không biết Thu chủ tử vì sao đến đây a? Nói lời từ biệt sao? Chúng ta cũng không thân đến vậy.” Miễn cưỡng ngồi vào ghế tiếp tục ăn điểm tâm.
“Quả nhiên là ngươi tên sửu bát quái này mê hoặc Hoàng Thượng khiến người đuổi ta đi! Ngươi tên tiện nhân!” Thu vọt tới trước mặt ta, tức giận run rẩy chỉ vào người ta. Ta còn tưởng rằng nó nhảy lại muốn đánh ta, làm ta hơi hoảng sợ.
“Lẫm vốn đã sớm muốn đưa ngươi đi, không liên quan đến ta úc.” Tuy rằng lần này là ta nói ra a!
“Ngươi nói bậy! Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể độc chiếm Hoàng Thượng! Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được đâu, ta muốn cho ngươi hối hận vì đã làm như vậy! Hối hận cả đời! Ngươi chờ xem!” Nói xong liền thở phì phò đi ra. Đây tính là chuyện gì đây? Ta từ đầu tới đuôi cũng chưa nói được cái gì nha! Nhìn Vân ma ma xem, nàng cũng không gì mà nhún nhún vai. Có thể là tức giận mà không có chỗ phát tác. Quên đi, không cùng người so đo nữa.
“Dạ nhi còn chưa ngủ?” Lẫm đến trước cửa sổ ôm lấy ta.
“Ân, chờ ngươi trở về a!”Thuận thế tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.
“Ngoan vậy sao? Mệt mỏi thì ngủ trước, ân?”
“Không mệt a! Hôm nay dậy rất trễ.”
“Thu hôm nay tới Lãm Nguyệt cung?” Ôm lấy ta hướng đến giường.
“Ân. Nó khi nào đi?”Tìm nơi thoải mái lại tiếp tục bất động.
“Ngày mai.”
“Úc.” Nhận hắn đặt ta lên giường đáp chăn kín lại.
“Ngươi muốn đi đâu?” Mở mắt ra nhìn Lẫm ngồi bên giường nhìn ta.
“Gần đây có hơi bận chút, còn có việc phải làm, ngủ trước đi. Ngoan!” Vén mái tóc tán loạn của ta, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán.
“Ân, không cần quá mệt nga!” Chuyện của hắn ta không thể giúp được gì, chỉ có thể nghe lời làm hắn an tâm.
“Hảo.” Lưu luyến trên môi đặt lên một nụ hôn nữa, lại đi làm việc. Có phải ta cũng nên học vài thứ gì đó để bản thân có thể giúp đỡ hắn? Trước lúc ngủ ta mơ mơ màng màng nghĩ vậy.
“Tiểu chủ tử, tỉnh tỉnh. Hoàng Thượng muốn người đến Y Thủy các.” Trong mông lung bị Vân ma ma đánh thức, xoa ánh mắt không mở ra nổi bất mãn.
“Làm gì a Vân ma ma, ta hảo buồn ngủ a ~”
“Hoàng Thượng muốn người đến Y Thủy các, không biết chuyện gì.” Vân ma ma đỡ ta ngồi dậy, bắt đầu thay quần áo.
“Y Thủy các?” Sớm như vậy đến chỗ đó làm gì? Thu tự sát? Vậy Lẫm cũng sẽ không muốn ta biết. Tự sát không thành? Vậy cũng không gọi sớm như vậy a!
“Vừa vặn Tự công công đến truyền lời, nói là làm chủ tử đi sớm, thật cũng không có thúc giục. Nhưng lão nô sợ có chuyện gì nên mới gọi chủ tử dậy.”
“Úc, vậy đi thôi.” Không thúc giục vậy không phải đại sự rồi!
“Hoàng Thượng, người nhất định phải vì Thu nhi tác chủ a! Chúng ta đã trêu ai chọc ai a!” Vừa đến cửa Y Thủy các chợt nghe thanh âm nhéo nhéo kia đang khóc. Nó lại muốn làm gì a? Bất đắc dĩ trở mình xem thường, đi đến chỗ chỗ thanh âm. Phốc! Đây là chuyện gì? Chỉ thấy mặt Thu sưng như màn thầu đang liều mạng kêu oan. Tay phải còn quấn vải thật chặt, y phục cũng rách tả tơi, còn có thể nhìn thấy vết máu loang lổ. Ngực hẳn cũng bị thương rồi, vì nói đó máu chảy nhiều nhất. Nhìn lại phía kia, Lưu nhi trên người cũng vô cùng chật vật. Tóc tai tán loạn như đống cỏ, nhưng dù sao cũng chỉnh tề hơn. Trên trán có một cục sưng, khóe miệng còn máu ứ đọng, y phục cũng là đầy lỗ hổng, có nơi còn có vết máu. Ách... Ta thật không phải là vui sướng khi người gặp họa, chính cảnh này... Rất khôi hài, lại ngượng ngùng mỉm cười, ta nhịn hảo vất vả.
“Dạ nhi đến rồi?” Lẫm ngồi trên ghế cách giường một đoạn, đạm mạc nhìn ta.
“Ân...” Sợ vừa mở miệng lại cười ra.
“Biết trẫm vì sao tìm ngươi đến không?” Lắc đầu, giờ mới phát hiện trong mắt Lẫm lộ ra nhè nhẹ lãnh khốc, giống như hai năm trước, lúc Lẫm trúng độc tỉnh lại nhìn ta. Có chút luống cuống. Mờ mịt lắc đầu, không rõ hắn chỉ cái gì.
“Như vậy để thái y nói. ” Giờ mới nhìn thấy bên giường trừ bỏ Lưu nhi còn hai thái y.
” Tay trái Thu chủ tử trật khớp, tay phải gãy xương. Ngực cùng trên người rõ ràng đều có vết thương, xác nhận do chủy thủ gây nên. Mà trên mặt là vì trúng độc mới như vậy. Tuy rằng không đau không ngứa lại không thể bớt sưng. Thứ cho cựu thần tài sơ học thiển, không nghiên cứu ra là loại độc gì. Bất quá có thể khẳng định loại độc này là do cao nhân sở chế.” Cảnh tượng này nhìn thật quen mắt a! Ta sao lại nhớ đến cảnh tượng của hai năm trước? Ta quay đầu nhìn Lẫm.
“Ngươi, muốn nói cái gì?” Đau lòng nhìn hắn.
“Không phải ta muốn nói cái gì, mà là nó muốn nói cái gì.” Lẫm lạnh lùng quay lại nhìn ta, lại nhìn về phía Thu đang nằm trên giường.
“Tốt lắm. Ngươi, muốn nói cái gì?” Thở ra một hơi, áp chế phiền não trong lòng cùng khủng hoảng, mặt không chút thay đổi nhìn Thu.
“Ta? Ta có thể nói cái gì? Ngày hôm qua Thu nhi tự biết đã không còn cách nào ở lại trong cung, muốn vì những hành động trước kia mà đến xin lỗi ngươi. Kết quả bị ngươi nhục mạ mà về, cũng không nghĩ đến buổi tối ngươi cư nhiên còn muốn đưa ta vào chỗ chết. Nếu không phải Lưu nhi lấy cái chết bảo hộ, ta, ta hiện tại đã sớm là một tử thi băng lãnh. Hoàng Thượng... Người nên vì Thu nhi tác chủ a...” Ta nhìn Thu khóc thương tâm dục tuyệt, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Dạ nhi có lời gì để nói?” Lẫm mở miệng hỏi ta. Ta nhìn hắn, ngươi, lại không tin ta sao? Vì sao ông trời luôn vào lúc ta cảm thấy hạnh phúc mà đùa giỡn ta? Vậy có phải về sau nếu ta không ôm hi vọng cùng vọng tưởng xa vời là có thể không bị thương tổn như thế này?
“Lại không nói lời gì?” Lẫm khẽ nhíu mày nhìn ta, trong mắt trừ bỏ băng lãnh còn có tức giận. Ngươi đang giận ta sao? Vậy ta nên trút giận vào ai đây? Ông trời? Thu? Ngươi? Hay là chính mình?
“Thu chủ tử ngươi xác định đêm qua người làm là ta sao?” Vẫn không nhúc nhích nhìn Lẫm, cảm nhận đau lòng đang dần biến thành tê tái.
“Đó là đương nhiên! Tuy rằng đêm qua đăng hỏa không sáng lắm, nhưng lấy gương mặt xấu xí này của ngươi, ta sao lại không xác định chứ?” Thu sắc bén nói.
“Đúng vậy! Hoàng Thượng! Nô tài cũng có thể làm chứng, đêm qua chính là tên sửu bát quái này làm bị thượng chủ tử nhà ta.” Lưu nhi nhe răng nhếch miệng cam đoan. Buồn cười!
“Vậy đêm qua ta không che mặt sao?”
“Ngươi còn không phải vì cho rằng chỉ cần ta chết thì ai cũng không biết là ngươi làm mới có thể lớn mật như thế!”
“Ta đây ngốc đến mức lưu lại người sống? Hơn nữa lại còn là hai người?” Ta châm chọc cười, ánh mắt chuyển hướng lên người thật ngu xuẩn đang nằm trên giường kia.
“Làm... Đương nhiên là nhìn thấy Lưu nhi bảo vệ ta, ngươi... Ngươi không đánh lại hai chúng ta mới đào tẩu.” Thu lắp bắp phản bác.
“Ngươi cho là, độc của ta ngay cả hai người đều giết không chết? Ngươi nghĩ rằng ta nếu muốn giết ngươi liền chỉ hạ một loại độc không đau không ngứa trên mặt ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta nếu không che mặt tới giết ngươi là lấy bộ dạng của hiện tại? Ngươi, thật sự là quá mức ngu xuẩn!” Lạnh lùng nhìn hắn, trong miệng trào phúng cười phun ra những lời lẽ như đao.
“Ngươi... Ngươi... Ta làm sao biết ngươi ngày hôm qua có phải bị ngớ ngẫn hay không! Bị thương... Bị thương là ta a! Hoàng Thượng, người xem đến bây giờ y còn không thừa nhận! Hoàng Thượng...”
“Đủ rồi! Ngươi cho trẫm là tên ngốc sao?” Thanh âm cầu cứu của Thu bị Lẫm ngắt ngang.
“Ngươi không cần quá đáng!” Lẫm vẫn nhìn ta, chính là nhiệt độ trong mắt ngày càng giảm, khiến lòng ta đông lại. Lẫm... Vì sao...
“Đúng vậy! Ngươi... Ngươi hơi quá đáng!” Thu thấy tình thế như vậy càng thêm can đảm nói.
“Ta, quá đáng?” Không dám tin nhìn hắn, cực lực khắc chế bản thân run rẩy, có gắng khiến bản thân nghĩ đây chỉ là mộng, chỉ cần tỉnh lại vẫn là ngày hôm qua hạnh phúc. Nhưng sự đau đớn do móng tay cắm vào thịt nhắc nhở ta tất cả đều là thật. Tâm, càng đau.
“Bất quá, đêm qua người cùng trẫm ngủ trên một giường sao có thể khiến trẫm ở bất tri bất giác đến Y Thủy các ám sát vậy? Thu nhi?” Lẫm không trả lời ta, chỉ quay đầu hỏi thu.
“Hoàng Thượng cố ý bao che cho y sao? Thu nhi biết tối hôm qua Hoàng Thượng ở ngự thư phòng cả một đêm, y đương nhiên có thể đến biến Thu nhi thành như vậy.”Thu bất mãn lên án Lẫm.
“Nguyên lai Thu nhi hiểu rõ nhất cử nhất động trẫm như vậy a!” Thanh âm của Lẫm không lớn, nhưng nhiệt độ bên trong lại giảm xuống càng thấp.
“Phải.. Là hôm sáng nay nghe được các công công nói mới biết được... Thu... Thu nhi cũng là nghĩ sửu bát quái không biết võ công, sao có thể tránh được tai mắt của Hoàng Thượng chứ. Hắn nhất định là lợi dụng cơ hội này mới đến trả thù. Đúng! Nhất định là vậy!” Như là tìm được một lý do đầy đủ rồi, thanh âm của Thu ngày càng cao, ngày càng khẳng định. Ta mê hoặc, Lẫm, ngươi đến tột cùng muốn sao? Vì sao vào lúc ta nghĩ ngươi muốn buông tha ta ngươi lại đúng về phía ta? Nhìn hắn vẫn lạnh băng như trước lại rõ ràng hỏa khí đang lớn hơn, khó hiểu.
Qua hồi lâu, ngay tại lúc trừ bỏ ta đang hoang mang cùng Lẫm tạo ra loại không khí này, mọi người còn lại cũng bị đông chết, Lẫm đột nhiên nói với ta: “Lúc này chơi đủ chưa?” A? Ta biến thành người sao hoả sao? Sao lại nghe không hiểu lời của nhân loại? Nhìn ta ngẩn người, Lẫm bất đắc dĩ thở dài, kéo ta qua. Ta hoàn toàn như đang bay. Đây là tình hình gì a? Đang diễn, bây giờ là màn nghỉ ngơi? Mờ mịt nhìn hắn, hơi nhíu mi.
“Vốn trẫm không muốn bức ngươi. Ngươi nghĩ muốn gì, làm gì, muốn chơi gì trẫm đều y ngươi. Mà ngay cả ngươi chơi như thế nào, dùng cái gì để chơi, trẫm cũng cũng có thể mặc kệ. Có một số việc ngươi không muốn nói, trẫm cũng xem như không biết. Nhưng, lần này, Thu trẫm sẽ không bỏ qua, hiểu không?” Lẫm ôn nhu nhìn ta, giống như vừa rồi hết thảy thật sự chỉ là một hồi ác mộng. Ngẩng đầu nhìn hắn, trừ bỏ cảm động đồng thời còn có cảm kích. Cảm động Lẫm làm hết thảy vì ta. Cảm kích ông trời cho ta nhận thức Lẫm, cùng yêu thượng hắn. Nga! Ông trời, vừa rồi đã hiểu lầm ngươi, ngượng ngùng a! Đại nhân không nên chấp tiểu nhân!
“Hoàng Thượng... Người...” Thu cũng choáng váng. Sao sự tình diễn biến thành như vậy? Hoàng Thượng vừa rồi còn tức giận như vậy, tại sao giờ lại che chở tên sửu bát quái kia? Nó không tin! Nó không tin kế hoạch của nó thất bại. Thật vất vả mua được một tiểu công công nói cho nó biết lúc nào Hoàng Thượng không ở Lãm Nguyệt cung, cũng hạ quyết tâm biến bản thân thành như vậy, làm sao có thể không thành! Không có khả năng!
“Muốn biết sai chỗ nào?” Lẫm rốt cục hảo tâm đáp lại nó, bằng không ta cũng sắp bị tầm mắt phẫn hận không cam lòng của Thu làm chết cháy.
“Hoàng Thượng... Người... Người nói cái gì a? Người nên vi Thu nhi làm chủ a!” Thu còn muốn tiếp tục diễn trò cũ.
“Đủ rồi, kiên nhẫn của trẫm là có hạn! Trẫm nói, ngươi vẫn xem trẫm là tên ngốc sao? Có thể trêu đùa như thế? Vốn định nếu không quá đáng thì tạm tha ngươi một mạng, hiện tại xem ra là không có khả năng.” Nguyên lai lúc nãy là không phải nói ta a? Sợ tới mức vừa rồi tim ta muốn ngừng đập, về sau phải làm Lẫm sửa cái tật xấu phá hư này mới được, nói với ai thì nhìn người đó! Bằng không sẽ tạo thành hiểu lầm.
“Hoàng Thượng... Thu... Thu nhi... Không hiểu...” Thu sắc mặt đã trắng bệch.
“Trẫm cho Dạ nhi đến chỉ là muốn cho y nhìn bản chất ác độc của ngươi, như vậy ngươi kết cục có ra sao thì y cũng không áy náy cùng cảm giác tội lỗi. Chính là không nghĩ ngươi làm trẫm tức giận như thế, lần nữa vũ nhục Dạ nhi, ngươi bản lĩnh không nhỏ a!” Lẫm càng thêm lạnh lung nhìn nó. Nhìn bộ dáng Thu càng thêm chật vật cùng chịu đả kích, cuối cùng vẫn tốt một chút vậy, hảo tâm giúp ngươi giải đáp vậy. Dù sao, Lẫm giận như vậy, ta cũng không thể cứu được ngươi. Khiến cho ngươi hiểu một chút vậy! Ta chính là rất thiện lương, rất hảo tâm...
“Không rõ tại sao lại thất bại sao?” Ta tựa vào trong lòng Lẫm, ăn điểm tâm hắn đút. Vừa rồi bị dọa đã quên buổi sáng không ăn cái gì, hiện tại thả lỏng rồi, bụng càng thêm đói.
“Bởi vì ta không nghĩ ngươi lại ngốc như vậy a!” Nhìn ánh mắt nó càng thêm oán hận không sao cả nhún nhún vai.
“Một, là ngươi không nên cho rằng Lẫm ngốc như vậy, dễ lừa như vậy. Lần này là ta mở miệng bảo Lẫm đưa ngươi đi, cho nên không cần giết ngươi! Hơn nữa ngươi cũng không đáng ta giết a!” Uống một ngụm trà nhuận nhuận cổ họng, tiếp tục ăn khối thứ hai.
“Hai, ta vừa mới nói qua rồi! Ta nếu thật muốn giết ngươi sẽ không chỉ hạ chút dược không đau không ngứa còn cho ngươi sống. Ta cũng không phải ngu ngốc, lưu trữ ngươi làm chứng.” Từ trên người Lẫm tuột xuống, xuất ra trong lòng một lọ dược, đem dược phấn bỏ vào chén cùng hòa với nước, sau đó trét lên mặt.
“Ba, vừa rồi cũng đã nói, ta sẽ không dùng bộ dáng xấu như vậy để giết người! Không chút sáng ý. Như vậy chơi mới vui!” Xoa xoa vết sẹo xấu xí bị dược tẩy trừ, bất ngờ cho Thu nhìn thấy gương mặt thật. Thái y bên cạnh hô hấp liên tiếp.
“Ngũ... Ngũ... Ngũ hoàng tử!” Nhìn Thu cùng Lưu nhi đều kinh ngạc đến ngây người, chứng minh hiệu quả không tồi. Ân. Mục đích đạt được.
“Giờ thì hiểu chưa? Chánh chủ làm chi đi giết thay thế phẩm a! Vậy chẳng phải rất nhàm chán sao?” Từ từ đến trước mặt Thu, nhìn nó càng thêm kinh hoảng cùng sợ hãi, trong lòng ta vui a! Ai bảo ngươi không an phận? Làm ta sáng sớm không chỉ có ngủ không ngon, cơm chưa ăn ăn no đã bị không nhỏ kinh hách. Hồi đáp một cái lễ mà thôi.
“Ngươi... Ngươi...” A! Lại sợ tới mức nói lắp.
“Ta... Ta?” Đùa nó vẫn rất vui nga!
“Ngươi... Ngươi là...” Thật lao lực, một câu cũng không nói xong a!
“Ngươi, ngươi chính là Ngũ hoàng tử Hoàng Thượng tìm kiếm hai năm... Cổ Lam Dạ?” Có tiến bộ, lần này nói chuyện lưu sướng hơn. Cười cười nhìn nó, mang chút tán dương nói: “Không ngu ngốc đâu!”
Thế nhân cũng biết Hoàng Thượng Cổ Lan quốc lãnh khốc vô tình không bỏ qua không buông tha bất cứ địa phương nào để tìm kiếm Ngũ hoàng tử suốt hai năm. Dù nghe được Ngũ hoàng tử không rõ tung tích có lẽ đã chết vẫn như trước không chịu buông tha tìm kiếm. Mà người trong cung không ai dám đối với những người trong Lãm Nguyệt cung nơi Ngũ hoàng tử từng ở suồng sã. Thậm chí đối với Vân ma ma chiếu cố Ngũ hoàng tử từ nhỏ cung kính như công công tùy thân của Hoàng Thượng. Những điều này đều chứng minh địa vị của Ngũ hoàng tử trong lòng Hoàng Thượng.
“Trách không được... Trách không được... Hoàng Thượng buông tha việc tìm kiếm, kể cả khi mang ta vào cung cũng chưa từng từ bỏ, vậy mà lại đơn giản buông tha như vậy... Ta còn tưởng rằng, là Hoàng Thượng rốt cuộc hết hy vọng. Không nghĩ tới... Dạ nhi... Còn tưởng là Hoàng Thượng bi thương cực kỳ mới gọi ngươi như vậy lại không nghĩ... Ngươi... Chính là...” Thu sắc mặt như tro tàn thì thào tự nói. Đồng tình nhìn nó, lắc đầu. Ta trở về chính là rất ít người biết. Dù sao ai lại có thể nghĩ một tên sửu bát quái lại là Ngũ hoàng tử xinh đẹp động lòng người trước đây? Tình yêu, thật đễ khiến người ta điên cuồng.
“Người đâu! Dẫn Thu cùng Lưu nhi xuống, ngày mai trảm thủ.”
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Không để ý đến Thu cùng Lưu nhi quát to, Lẫm một phen ôm ta, không quay đầu lại ra khỏi Y Thủy các.