• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" À mà, tôi nên gọi Lý tổng là anh chứ nhỉ?." Bắc Băng Phàm nhìn Lý Tử Trạch bảo.

" Không cần thiết." Lý Tử Trạch đáp.

" Em gái tôi sống tốt là được, làm phiền rồi." Lý Tử Trạch mỉm cười bảo, sau đó định xoay người rời đi.

" Anh...thật sự yêu thương em gái mình sao?." Bắc Băng Phàm lên tiếng hỏi.

Điều tra về cô cũng dễ, anh đã tìm hiểu mọi thông tin trước đây về Lý Tiểu Lộ.

Còn người anh trai này, anh không rõ.

Lý Tử Trạch xoay người lại, nhìn Bắc Băng Phàm:" Tôi rất yêu thương con bé, chỉ mong cậu có thể chăm sóc tốt cho nó. Lý gia, đúng thật không phải nơi để nó về."

...

Còn Lý Tiểu Lộ ở trường vẫn như cũ. Ngồi một góc, cô đơn nhìn mọi người xung quanh đang nói chuyện.

Cô quen rồi, giờ giải lao luôn thế. Cô chỉ ngồi đó, gục đầu xuống bàn rồi thiếp đi để không để ý đến những thứ xung quanh mình.

" Lý Tiểu Lộ."

Một giọng nữ vang lên, Lý Tiểu Lộ ngẩn đầu dậy.

Trời đậu má! Cô ả hôm qua lại đến nữa rồi.

Lý Tiểu Lộ nhanh chóng đứng dậy, cô chạy ra khỏi lớp học.

Nhìn thấy cô chạy ra khỏi phòng học, mọi người trong lớp liền chú ý.

“ Nó lại nữa rồi. “

“ Nhỏ đó bị điên mà, để ý làm gì, tốt nhất chúng ta nên tránh xa. Chẳng biết cô ta làm sao kết hôn được với Bắc Băng Phàm nữa. “

“ Nghe bảo cô ta bị ba mẹ ép cưới đại thiếu gia của Bắc thị, cuộc hôn nhân rõ không hạnh phúc rồi. Chỉ tội người đàn ông kia, kết hôn ngay phải một người vợ không bình thường, cô ta từ tiểu học đã bị người đời xa lánh. “

“ Tôi còn nghe nói ba mẹ cô ta còn không dám đến gần cô ta, cô ta cứ hay đến bờ sông, có hôm đi ngang tôi còn thấy cô ta ngồi vui cười một mình, bệnh hoạn thật sự. “

“ Đúng đúng, tôi cũng từng bắt gặp cô ta ở công viên, tay có vẻ như ôm gì đó, còn nói chuyện một mình. “

“ Người như thế tại sao không ai đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần luôn nhỉ? “.



Dọc hành lang đã vắng người, Lý Tiểu Lộ nhanh chóng chạy đi, cô ả bay ngoài bên cửa sổ không xông vào đây, vì ở đây nhiều người, nếu xông vào cô ả sẽ yếu dần đi, không thể cứu kịp.

Lý Tiểu Lộ cắm đầu chạy, không cẩn thận xông vào một người. Vội xin lỗi, cô ba chân bốn cẳng chạy tiếp.

Đến dãy hành lang các lớp học được bỏ trống, Lý Tiểu Lộ ngẩn đầu nhìn cô ả bên ngoài, cô..chạy không nổi rồi. Tay bỏ trong túi áo, cô nắm chặt điện thoại, đang mò mẫn vào bàn phím nhấn nút số 1. Cô đã cho số Bắc Băng Phàm là ở số 1, có thể gọi nhanh hơn.

Bởi trong điện thoại cô, cũng không có số điện thoại bao nhiêu người.

Nhưng gọi anh cũng không được, ở đây là trường học, Bắc Băng Phàm cũng đâu có phép thuật mà đuổi cô ả đi. Đứng suy nghĩ, cô ả kia đứng nhìn cô đang mất cảnh giác, liền đưa tay ra, chạm nhẹ vào cửa sổ.

Xoảng

Cửa kính bỗng vỡ ra, các mảnh vỡ liền bay lơ lửng, nhắm đến Lý Tiểu Lộ, đến lúc cô nhận ra, đơ người đứng nhìn những mảnh vỡ đó bay đến mình.

“ Cẩn thận.”

Một người đàn ông lao đến ôm lấy cô lăn qua một bên, những mảnh vỡ kia bay đến cũng rơi xuống, cô ả kia liền biến mất. Lần Bắc Băng Phàm nhìn thấy cô ta đã hao tổn bao nhiêu là sức lực rồi, không để kẻ khác nhìn thấy nữa.

“ Em có sao không? “ Bạch Tôn Vỹ nhìn cô nằm dưới thân mình, Lý Tiểu Lộ sợ đến xanh cả mặt rồi.

Xém chút nữa là mất mạng.

Cô chống tay ngồi dậy, nhìn Bạch Tôn Vỹ:” Em..em không sao.”

Cô nhận ra người này, là giảng viên trường cô, chỉ mới đến đây làm hai ba hôm trước, căn bản cô không quan tâm hay nói chuyện nhiều với mọi người nên cũng không để tâm quan sát, nhưng không ngờ hôm nay được thầy giáo mình cứu một mạng.

“ Em quả thật không sao chứ?” Bạch Tôn Vỹ hỏi.

Cô chắc chắc gật đầu:” Em không sao, còn thầy Bạch đây?”.

“ Tôi không sao. Nhưng sao cửa kính lại vỡ ra thế kia?” Bạch Tôn Vỹ đứng dậy, nhìn những mảnh vỡ bên dưới.

“ Em..em không biết. “ Cô đáp.

Nói ma làm thầy tin em làm con thầy luôn.

Bạch Tôn Vỹ nhìn cô:” Em là Lý Tiểu Lộ?”.

Cô gật đầu, đám người bêu xấu cô làm cô nổi tiếng đến vậy à, cả thầy giáo mới đến còn biết cô, đáng sợ thật, miệng lời thiên hạ.

Bạch Tôn Vỹ đưa tay chạm vào cô,đỡ cô đứng dậy, cô liền giựt tay ra, cúi đầu cảm ơn.

“ Tốt hơn thầy đừng gần lại em, mọi người sẽ đồn thổi ảnh hưởng đến thầy, việc hôm nay cảm ơn thầy, còn những thứ này để em quét dọn sau đó lên phòng giáo viên báo cáo lại. “ Cô bảo.

Bạch Tôn Vỹ nhìn cô, có chút hứng thú.

“ Để thầy giúp em.”



Lý Tiểu Lộ mệt mỏi ra khỏi trường, vừa đi ra đã thấy anh đợi mình, cô mang bộ dạng ủ rủ đi đến chỗ anh.

“ Làm sao vậy?” Bắc Băng Phàm hỏi.

“ Không có chuyện gì đâu.” Cô mở cửa xe vào ngồi bên trong, anh thấy cô mệt cũng không hỏi gì thêm, liền lái xe về nhà.

Trên đường về cô đã ngủ gục lúc nào không hay, Bắc Băng Phàm biết cô không muốn nó cho mình vì sợ phiền đến mình, anh lấy điện thoại ra.

Gọi thẳng đến hiệu trưởng trường cô , anh có linh cảm hôm nay ở trường xảy ra chuyện với cô.

“ Ngài nói sao?” Bắc Băng Phàm bất ngờ sau khi nghe hiệu trưởng nói lại, thì ra cô ả đó đến tìm cô.

Nên mới có chuyện vỡ cửa kính, còn bị giáo viên mắng một trận, cũng may hiệu trưởng xuất hiện nói giúp cho cô, nên cô cũng được giải vây.

“ Ngốc.” Anh ôm cô ra khỏi xe, nhìn bộ dạng ngủ say kia, có chuyện gì cũng phải nói anh chứ.

Chuyện này cũng một phần do anh gây ra mà.

Có lẽ chịu uất ức như thế này Lý Tiểu Lộ đã quen rồi. Trước giờ không ai bên cạnh cô, không ai tin tưởng hay bảo vệ cô khi khó khăn, khi anh xuất hiện, cô cũng không quen khi mở miệng nói ra cho anh biết.

Đặt Lý Tiểu Lộ xuống giường, anh hôn trộm lên trán cô một cái. Lý Tiểu Lộ là người đầu tiên làm anh thấy hứng thú đến vậy, chỉ muốn bao bọc làm của riêng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK