Cậu theo bản năng nhìn sang:"Cậu..."
Lời của Mục Nam Dữ chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt lạnh lùng kia đóng băng.
Đôi mắt hẹp dài màu hổ phách của Bạch Cảnh Đàm ánh lên sắc lạnh, ngũ quan lập thể chia mảng sáng tối rõ ràng ở dưới ánh đèn đường, trong bóng đêm đôi môi mỏng kia lại càng thêm lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua gương mặt của Lâm An, bắn ra mũi giáo có ý tứ cảnh cao, nhưng khi nhìn đến Mục Nam Dữ thì khí lạnh trên mặt đã biến mất tự lúc nào.
Sự khó hiểu trong lòng Mục Nam Dữ chỉ tồn tại giây lát, sau đó nghiêm túc hỏi:"Cậu vội vàng về ký túc xá à?"
Những ngón tay mảnh khảnh đang bao lấy cổ tay cậu bỗng buông lỏng, mấy khớp ngón tay nhô ra đã trở nên trắng bệch.
"Đúng, tôi vội về ký túc xá."
Mục Nam Dữ nhìn thấy Bạch Cảnh Đàm hơi nhếch lông mày, sắc môi nhợt nhạt.
"Tôi thấy không khỏe lắm, chắc bệnh cảm lại nặng hơn..."
Ngay cả giọng điệu cũng hiếm khi nhẹ nhàng, nghe hơi khàn khàn suy yếu.
Bạch Cảnh Đàm rất ít khi tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt cậu, Mục Nam Dữ thấy lạ nên nhướng mày, ngoài miệng lại chòng ghẹo hắn một câu.
"Sao lúc nãy ăn lẩu hốc liên tục ba dĩa thịt bò cũng không thấy cậu bệnh nặng hơn, bây giờ lại thấy khó chịu?"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Dữ ca trước giờ ăn mềm không ăn cứng vẫn tốt bụng dìu hắn một chút.
"Được rồi được rồi, chúng ta mau về ký túc xá thôi, tôi lấy thuốc cảm cho cậu."
Mục Nam đỡ cánh tay yếu ớt của Bạch Cảnh Đàm, vừa đi được hai bước, con người thân cao 1m8 bên cạnh đột nhiên ho khan vài tiếng, lại giống như người không xương dựa vào người cậu, đi thêm vài bước lại dựa thêm một phần.
Cậu bất đắc dĩ kéo Bạch Cảnh Đàm đang dựa vào bả vai mình ra một chút, sau đó nắm chặt cánh tay hắn
"Cậu ăn cái gì bị dị ứng hả, tôi đưa cậu tới bệnh viện nhá?"
Bạch Cảnh Đàm rũ mắt, mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay hắn, giọng nói vẫn còn hơi nghèn nghẹt.
"Không cần đâu, bị cảm thoi."
Mục Nam Dữ "Ừm" một tiếng, nghe thấy tiếng Quan Phương với Lâm An nói chuyện đằng sau, mới nhớ ra quay lại chào tạm biệt người ta đàng hoàng
"Lâm... Lâm An? Cậu không cần phải để tâm chuyện này đâu, chuyện nhỏ thôi ấy mà. Bạn cùng phòng tôi thấy hơi mệt, tụi tôi đi trước đây, lần sau gặp."
Lâm An nhìn hai người đang thân mật gần gũi, trong mắt dâng lên sự mơ hồ cùng mất mát, đột nhiên nhìn thấy người đang ho khan kia liếc mắt nhìn mình.
Đôi mắt phượng cuối cùng cũng nhấc lên, cặp kính đen cũng không che được ánh mắt sắc lạnh đó, nhìn không giống như đang cảm thấy không khỏe, mà giống như con soi tuyết trên núi đang bảo vệ lãnh thổ của mình vậy.
Gió đêm thổi qua, cậu ta không nhìn được rùng mình một cái."
"Này, Phương ca? Em hỏi một chút được không, người bên cạnh kia có mối quan hệ gì với Mục Nam Dữ vậy?"
Quan Phương đang định đuổi theo hai người kia, nghe Lâm An hỏi lại dừng bước chân:"Cậu hỏi Đàm ca hả? Thật ra tôi cũng không rõ, nhưng mà hình như hai người họ quen biết nhau từ nhỏ rồi."
"Hai người họ nhìn thì hay cãi nhau vậy, Dữ ca có lúc nói chuyện hung hăng lắm, nhưng thật ra cậu ấy rất quan tâm Đàm ca... Hai người bọn họ chắc là, ờ, yêu nhau lắm cắn nhau đau?!"
Mục Nam Dữ cách xa một đoạn rồi nhưng vẫn nghe thấy câu cuối cùng.
Mặc dù cậu học hành không tốt lắm, nhưng cậu cũng biết cái câu này không dùng được như vậy.
Ai 'yêu nhau' Bạch Cảnh Đàm chứ?!
"Quan Phương! Không biết thì đừng nói nhảm!"
"Được được được, tớ không nói nhảm nữa!"
Mục Nam Dữ đụng Bạch Cảnh Đàm một cái rất nhẹ, thấp giọng nói: "Không phải cậu là trạng nguyên à, mau mau dạy cho Quan Phương biết sử dụng thành ngữ đi!"
Cậu thấy người bên cạnh khẽ cong cong khóe môi, lông mi cụp xuống, có ảo giác rằng người này rất hiền hòa.
"Vậy thì chắc là... đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ nổ mạnh một tiếng bên tai Mục Nam Dữ, cũng vừa đủ để Quan Phương cùng Lâm An mơ hồ nghe được.
Một luồng khí nóng chạy dọc từ sống lưng lên thẳng da đầu, làm Mục Nam Dữ choáng váng cả đầu.
Đôi mắt hạnh trừng lớn, con người đen nhánh, vừa bối rối vừa kinh ngạc, sự lưu manh biếng nhác thường ngày biến mất không dấu vết, cậu sững sờ nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Đàm.
Trong lòng nghi hoặc mình nghe nhầm rồi:"Cậu mới vừa nói cái gì?"
Phía sau lưng Quan Phương cũng đang hỏi: "Gì, Đàm ca, cậu nói cái gì giường cơ?!"
Mục Nam Dữ vừa nghe thấy câu hỏi của Quan Phương liền tức giận hệt như một con mèo bị đạp trúng đuôi.
Lạnh giọng quát lớn: "Cái gì mà giường, Quan Phương, trong đầu cậu toàn nghĩ lung tung cái gì vậy hả!"
"Dữ ca cậu đừng nóng, tớ biết tớ nghe nhầm mà, sao Đàm ca có thể nói giường với không giường gì chứ ha ha ha ha...."
Bạch Cảnh Đàm cong môi, hầu kết chậm rãi lăn lên lăn xuống một lượt, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt đang kích động của Mục Nam Dữ.
"Tôi nói cái gì cơ?"
"Cậu đừng có mà giả ngốc!" Mục Nam Dữ vừa đi bước lớn kéo hắn về ký túc xá, vừa nghiến răng nghiến lợi, "Tôi tiếc tiếng Anh chứ không có điếc tiếng Trung nha!"
"Cậu vừa mới nói đầu giường..."
"À..." Bạch Cảnh Đàm cười khẽ một tiếng, "Tôi phát âm sai. Bị cảm nên đầu óc hơi không tỉnh táo."
Mục Nam Dữ trầm mặc một chút.
"....Thật sao?"
"Thật. Nếu không vậy thì Tiểu Dữ nghĩ như nào?"
Tôi tưởng cậu thù hằn xã hội muốn nhảy lầu cũng phải kéo tôi rơi cùng!
Gương mặt cau có của Mục Nam Dữ cuối cùng cũng dịu lại.
"Thì ra trạng nguyên cũng sẽ phát âm sai?"
Đối phương đáp lại rất nhỏ:"... Giữ cho tôi xíu thể diện đi."
Mục Nam Dữ nén xuống suy nghĩ muốn rêu rao chuyện thủ khoa kì thi đại học dùng sai thành ngữ cho cả thế giới biết, khẽ hừ một tiếng.
"Giữ thể diện cho cậu? Được thôi, cậu gọi tôi là 'anh Dữ' thì tôi sẽ coi như không biết gì cả."
"Cậu thích người khác kêu mình là 'anh;?"
Thật ra cũng không phải, cậu chỉ thích nhìn bộ dạng khuất phục của đối thủ một mất một còn thôi..
"Đúng vậy, người khác gọi tôi là 'anh' thì chứng tỏ tôi rất trâu bò, hiểu không?"
Cậu thấy Bạch Cảnh Đàm suy tư gì đó rồi gật gật đầu.
Chợt cậu nghe thấy một tiếng khàn khàn.
"Anh Dữ."
Âm cuối nhỏ nhẹ đến mức không nghe rõ, làm cho tiếng gọi "anh Dữ" nghe có chút mơ hồ lưu luyến khó diễn tả, nhưng đúng thật hắn đã gọi cậu là 'anh'.
Mục Nam Dữ ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai nhưng vô cảm của Bạch Cảnh Đàm, không thấy hắn có xíu đỏ mặt ngượng ngùng xấu hổ hay buồn bực nào.
Tự nhiên thấy tiếng gọi 'anh' của Bạch Cảnh Đàm thật vô nghĩa.
Cậu hết hứng thú "Được rồi, nói lời giữ lời, tôi không biết gì cả."
Ngay cổng trường, Lâm An đứng yên nhìn hai người thân mật đi càng ngày càng xa, người có gương mặt lạnh lùng không biết tại sao lại cong khóe môi cười nhẹ.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn thường rũ xuống, lạnh đến vô tình, ai nhìn vào cũng phải khẽ rùng mình.
Ánh mắt Lâm An đột nhiên lóe sáng lên một cái.
"Dữ ca tốt như vậy, sao lại đi cùng người kia..."
Quan Phương dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu tạ: "Người kia? Người kia không phải là Đàm ca sao? Đàm ca là thủ khoa đầu vào của ngành Luật đó, thi đại học được 725 điểm, đến Thanh Bắc học cũng được luôn á!"
Lâm An sửng sốt một chút.
Quan Phương vô tình bổ thêm vài câu.
"Hơn nữa Đàm ca rất đẹp trai mà, đeo kính thư sinh, cậu không biết trong lớp tôi có bao nhiều cô gái thích kiểu học bá lạnh lùng như vậy đâu!"
"Nhưng mà Dữ ca..."
Quan Phương gấp gáp muốn đuổi kịp đám Mục Nam Dữ nên đọc ra tên diễn đàn.
"Mấy cái này dài dòng lắm, cậu vào diễn đàn này xem sẽ biết hết thôi!"
____________________________________________
Edit: xin lỗi mọi người nhưng mà chap này tui chế hơi bị nhiều:'> tại thiệc sự là đọc từ Raw sang QT vẫn không hiểu ý tác giả là gì, nhất là mấy đoạn tả biểu cảm của bạn công á TvT nên tui dùng vài từ trong đó rồi đoán đoán nghĩa xong chế cả câu sao cho đọc hợp lý xíu thôi uhuhu.