Một lần...
Lời Phương Tầm Du nói như một quả bom thả xuống lòng các thực tập sinh, làm họ ngơ ngác.
Không khí lần nữa trở nên vi diệu.
"Cậu..."
Lý Gia Chu hơi hơi hé miệng, giọng có chút khô cằn, ngữ khí không còn kiêu căng ngạo mạn như trước.
Hắn cúi đầu, do do dự dự hướng ánh mắt sang Phương Tầm Du, không dám tin hỏi "Cậu nói...nhìn qua một lần liền nhảy được?"
Làm sao có thể
Phải biết rằng học nhảy cũng không phải là một việc đơn giản.
Việc nhảy yêu cầu khả năng thành thạo vũ đạo kết hợp tiết tấu nhịp điệu, yêu cầu đem toàn bộ vũ đạo chia phần, còn điều chỉnh tốc độ 0.5 hoặc 0.75 chậm rãi thành thục từng động tác, cuối cùng ghép lại với nhau.
Toàn bộ quá trình không thể thiếu bước nào.
Đây chỉ là các bước giản lược đơn giản của học nhảy.
Vũ đạo của bài《Vampire》 cũng không đơn giản, bình thường những người có thiên phú nửa ngày nhớ được là không tồi, cho dù vũ đạo sư giỏi nhất giới giải trí, ít nhất cũng cần nhìn mấy lần mới hoàn thành được toàn bộ bài.
Phương Tầm Du luyện xong, còn kèm thêm hai người từ chưa có căn cơ đến ra hình ra dạng, cho dù cho hắn một ngày...hắn cũng chịu...bó tay.
Nhưng cậu chỉ không đến nửa ngày, đem tất cả mọi chuyện đều làm xong.
Nhìn Phương Tầm Vũ bình tĩnh gật gật đầu với chính mình, Lý gia Chu chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Nhìn lý Gia Chu đứng như trời chồng, Lâm Tinh Vũ mệt đến nhe răng nhếch miệng thở hổn hển cười lên phá lệ càn rỡ.
Lâm tinh Vũ giờ phút này rốt cuộc hiểu được cảm giác được học thần mang bay sảng khoái như thế nào.
"Đừng hỏi chúng ta" Lâm Tinh Vũ như tìm lại được ngạo khí của bản thân, tuy mồm còn thở phì phò, nhưng cậu không thèm để ý ngẩng ngẩng đàu, kiêu căng ngạo mạn trực tiếp hỏi thẳng "Các cậu thì sao? Tập đến đâu rồi?"
Mấy thực tập sinh cùng nhau vừa mới giản lược sơ qua:....
******
Trong phòng luyện tập.
Phương Tầm Du sầu mi khổ kiểm nhìn nhóm thực tập sinh trước mặt.
*Sầu mi khổ kiểm: vẻ mặt ưu sầu, nhăn nhó
Giống như biết chính mình nhảy không tốt, người luôn tự kiêu tự đại như Lý Gia Chu cũng không nói tiếng nào.
*Tự kiêu tự đại: kiêu căng ngạo mạn
Bốn người xếp thành một hàng, mứt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim sắp ngừng đập, im lìm như chim cút.
Mãn thất câu tĩnh.
*Mãn thất câu tĩnh: cả gian phòng đều im lặng
Cậu nghĩ đến đoạn vũ đạo ngắn ngủi mình vừa chứng kiến, tuyệt vọng quá đi mất.
Cậu biết mấy người này nhảy không tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ không tốt đến mức vậy luôn.
Đừng nói cậu, chỉ so sánh với Quý Hải Phong hay Lâm Tinh Vũ không có sơ sở gì, đều cần treo lên đánh.
Càng không cần nói đến....
Tuy năng lực hiện tại của cậu tốt hơn họ một chút, nhưng cũng cần phải tự mình luyện tập nhiều nữa.
Nếu tĩnh trạng như này tiếp tục tiếp diễn, đến lúc đó mấy người họ không áp được sân khấu, nếu cậu bị khán giả nhìn thấy, số phiếu quá cao, không thuận lợi đào thải...vấn đề lớn.
Phương Tầm Du tưởng rằng, trình độ hiện tại của cậu sẽ dễ dàng mà đào thải, không nghĩ lại khó khăn dữ zậy.
Cứ nghĩ mười lăm triệu tuỳ thời có thể bay mất, lại nhìn đồng đội tan tác rơi rớt mà nhảy, Phương Tầm Du cảm giác gánh nặng đường xa, thở dài một hơi.
Này quả thực kiếp sống diễn nghệ dài một đời, không qua được một đao chém xuống.
Phương Tầm Du há mồm, rối rắm không biết nên nói cái gì mới có thể làm không khí không nghiêm trọng như vậy, liền thấy Lý Gia Chu bỗng ngẩng đầu
Sau đó, cậu nghe được Lý Gia Chu vẫn dùng ngữ khí biệt biệt nữu nữu nói
"Cái đó...thật xin lỗi" Lý Gia Chu hít sâu một hơi, giọng hơi khó chịu nhưng càng nói càng thuận "Cậu...thật sự lợi hại"
"Vậy...cậu có thể dạy tôi không?
Dù sao kẻ mạnh làm vua, hắn thua chấp nhận chứ sao giờ.
Mọi người hoảng sợ:??
Lý Gia Chu mà mọi người đều biết vì dance quá mạnh, ngày thường hận không thể dùng lỗ mũi mà nhìn người ta, cư nhiên...cầu người khác dạy nhảy cho mình?
Ai ai cũng sửng sốt.
Nhưng thật nhanh, An giai ly như phản ứng lại, nhanh chóng mở miệng "Còn có tôi, dạy tôi nữa"
Hai thực tập sinh còn lại cũng phản ứng rất nhanh, dùng giọng nói như đuổi theo chuyến xe cuối cùng nhanh nhẹn nói ""Còn có chúng ta nữa!!!"
"Du Du cậu đừng quên hai tớ nha!" Quý Hải Phong túm lấy Lâm Tinh Vũ, chuẩn bị ôm đùi Phương Tầm Du, "hai tớ là đại đệ tử, bọn hắn coi như là sư đệ của chúng tớ, cậu không thể bỏ rơi chúng tớ nga!!!"
"Đúng đúng đúng, Du Du cậu đến lúc đó đừng vứt chúng tớ, tớ về sau không trộm lười......" Lâm Tinh Vũ đột nhiên khẩn trương lên, sợ Phương Tầm Du quên mình, vừa nói vừa đứng thẳng người tiếp tục thực hiện mấy cái động tác.
"Chúng tớ cũng không lười," những người khác không cam lòng yếu thế, "Bọn họ luyện tập đều tốt như vậy, đại lão cầu cậu vẫn giúp chúng tớ chỉnh sửa lại chi tiết......"
"Không," Quý Hải Phong không nhường nhịn chút nào, dùng lời mấy giờ trước từ miệng bọn họ nói ra phản bác "Cơ sở chúng tôi không tốt, vẫn là giúp chúng tôi tiếp tục luyện tập trước."
......
Nhìn mọi người hoà thuận vui vẻ tích cực tiến tới học tập, Phương Tầm Du đôi mắt cong cong, mỉm cười vui vẻ.
"Không sao."
"Mọi người cùng nhau."
Phương Tầm Du gật gật đầu, trong giọng nói nhiễm một tia ý cười.
Thật tốt quá.
Mọi người đều hiếu học, còn 3 ngày nữa là công diễn.
Mười lăm vạn của cậu.
Tuyệt đối ổn.
*******
Thời gian quả thực mau, tổ《Vampire》đi theo Phương Tầm Du luyện tập cảm giác đã tê rần, ngoại trừ Phương Tầm Du, sáu người còn lại một bên vì tiến bộ của mình mà kinh hỉ, một bên vì cường độ tập luyện cùng áp lực tâm lí mà cảm thấy thống khổ.
Nguyên nhân chính là Phương Tầm Du, quả thực là năng lực cấp vương của《 cùng bạn đồng hành 》rồi.
Hơn nữa rõ ràng năng lực nghiền áp các tuyển thủ khác, cậu mỗi ngày khiêm tốn mà nói mình chưa đủ tốt.
Ở chung lâu, mọi người trong tổ phát hiện Phương Tầm Du quả thật không nói không.
Cậu thực sự cảm thấy chính mình chưa tốt.
Hơn nữa...cảm thấy chính mình không tốt Phương tầm Du, luyện tập so với mấy người bọn họ nỗ lực hơn rất nhiều.
Ngày đầu tiên 8 giờ bọn họ đến phòng tập, Phương Tầm Du đã luyện xong.
Ngày hôm sau họ đến 7 giờ, cậu tập được hơn phân nửa.
Ngày thứ 3 bọn họ khẽ cắn môi, 6 giờ đến phòng tập, phát hiện Phương tàm Du đã ở đó.
Nhóm《Vampire》: Áp lực thật lớn.
"Du Du hình như bốn rưỡi mỗi ngày rời giường" quý Hải Phong trầm mặc một chút nói cho mọi người tình hình thực tế "Có một ngày tớ muốn cuốn lấy Du Du, kết quả quá mệt, lại ngủ tiếp..."
Mọi người:???
Nhưng có Phương Tầm Du đi trước, thành viên tổ《Vampire》mạc danh có nguy cơ loại, bắt đầu điên cuồng luyện tập chăm chỉ hơn.
Trong khi tổ《Vampire》 cuống cuồng tập luyện, thời gian đến phòng tập ngày càng sớm, thời gian ngâm mình trong phòng tập cũng ngày càng tăng, thậm chí có đôi lúc cơm trưa đều nhờ Phương Tầm Du lấy cho mọi người, hhoanf toàn không giao lưu gì với các nhòm khác.
"Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy tổ 《Vampire》, cũng không biết bọn họ mỗi ngày luyện tập cái gì," thời gian ăn cơm trưa, mấy luyện tập sinh thảo luận, "Bọn họ tổ cư nhiên đều không tới ăn cơm, không biết bọn họ luyện thành cái dạng gì."
Bởi vì giữa các nhóm muốn battle, mà tổ《Vampire》 lại trầm mê luyện nhảy, cơ hồ hoàn toàn ngăn cách thế nhân, luyện tập sinh tổ dance khác không rõ tiến độ của bọn họ, mỗi ngày đến giờ cơm, ý đồ hỏi thăm tình huống《Vampire》.
Dù sao, trong nhóm cũng có ba người không biết nhảy, nhưng bốn người khác trong tổ lại quá mạnh.
Các thực tập sinh không thể xác định được trong ba ngày bọn họ có thể giúp ba vocal không biết nhảy đẩy nhanh tiến độ không.
"Tổ bọn họ?"
Có thực tập sinh cười xuỳ một cái "Bọn họ hình như bị mấy thực tập sinh thực lực mạnh kia bức đến điên rồi, mỗi ngày gặp đều nhắc đi phòng tập."
"Cũng đúng, bọn họ bị buộc chặt với ba 'chú gà con', hơn nữa《Vampire》 khó nhảy như vậy, nói không chừng mấy ngừoi có thực lực mạnh kia giờ hối hận muốn chết kìa."
"Đúng vậy, hơn nữa nhóm bọn họ không nhờ thầy vũ đạo chỉ bảo, cũng không biếy quá tự tin hay dở đến ngại mời..."
Nhóm thực tập sinh vừa ăn vừa nhỏ giọng thảo luận.
"Đúng rồi," Thực tập sinh nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Trần Hứa Lễ nãy giờ không lên tiếng "Hứa Lễ, cậu không phải cùng Lý Gia Chu chơi cùng nhau sao?"
"Hắn mấy ngày nay có nói với cậu không?"
"Hắn a," Trần Hứa Lễ buông đũa, nghĩ lại một chút, ngữ khí bình tĩnh, "Chúng tôi gần đây không nói chuyện cùng nhau nhiều, hắn trên cơ bản vẫn luôn ở phòng tập"
Trần Hứa Lễ nghĩ đến mỗi lần gặp Lý Gia chu, đối phương gương mặt mỏi mệt nhìn về phía mình đầy phẫn nộ, cười cười, tự tin nói "Nhưng hắn mỗi ngày đều rất mệt, có khi thoạt nhìn còn rất tức giận."
"Hắn xác thật rất mệt, khả năng......" Trần Hứa Lễ như lơ đãng mà phỏng đoán, "Ba vocal kia xác thật quá khó kéo theo đi"
......
Trong khi thực tập sinh thảo luận, toàn thể thành viên《Vampire》cho nhóm lão sư triển lãm thành quả luyện tập ba ngày nay.
Đêm công diễn lần đầu tiên sắp tới, 《Vampire》một lần nhờ thầy chỉ đạo cũng chauw xin, làm lâm Hạ Ngữ - thầy giáo dạy vũ đạo mới được mời đến không an tâm, cảm giác thời gian công tác của mình đều đặt trên điện thoại.
Hắn vốn tưởng các tổ viên nghe đến người chỉ dẫn vũ đạo là hắn thì ngượng ngùng phiền toái, cho nên mấy ngày trước không tới tìm hắn chỉ đạo, nhưng chờ đến ngày thứ ba, thật sự nhịn không được, quyết định chủ động bất ngờ xuất kích kiểm tra tiến độ của nhóm 《Vampire》, thuận tiễn hỗ trợ một chút.
Nhưng mà, giờ khắc này.
Hắn đứng ở trong phòng luyện tập, cả người tản ra nghi hoặc "Ta là ai, ta ở đâu, ta làm gì."
Đỉnh cấp thành viên nam đoàn, Lâm Hạ Ngữ trầm mặc.
Nhóm《Vampire》 xác thật không cần thầy dạy.
Hắn nhìn bảy người đều nhịp, tràn ngập năng lượng, cảm nhận vu đạo tốt, làm dance nam đoàn như hắn ưu thương cảm thấy như con sóng bị chụp chết trên bờ cát.
Lâm Hạ Ngữ nhìn bảy thành viên, cảm giống như thấy lại bọn họ khi mới thành đoàn.
Điệu nhảy này trước đây họ cũng từng nhảy qua, không dễ, hơn nữa yêu cầu đối với C vị rất cao.
Nhưng điệu nhảy trước mắt hắn, ró ràng đã được cải biên.
Cải biên lại độ khó cũng không giảm, ngược lại làm nổi bật được điểm mạnh tất cả mọi người, thoạt nhìn càng có tính co giãn.
Lâm Hạ Ngữ nhìn mà cảm khái chương trình tuyển tú này mời biên đạo sư có chút tài năng.
Hắn mắt không chuyển nhìn nhóm bảy người này, tầm mắt không tự chủ dừng lại vị trí tuyển thủ sát biên, nhảy phá lệ có cảm giác - Phương Tầm Du.
Hắn nhìn đối phương động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, lại nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia, hít hà một hơi.
Nhan sắc này, thực lực này...
Mạc danh làm hắn nhớ tới đợt tuyển tú bọn hắn, C vị của nam đoàn bọn họ, Sở Hoài Cẩn.
"Chúng em có một số điểm chưa hoàn chỉnh lắm" nhảy xong một lượt, Phương Tầm Du nghiêm túc nhìn Lâm Hạ Ngữ, khiêm tốn thỉnh giáo đối phương "Thầy xem bọn em cần sửa nơi nào nữa không, có thể cùng nhau sửa ạ..."
Lâm Hạ Ngữ:...
Hắn cảm nhận được chính mình dư thừa.
"Tôi không có gì để nói, các cậu nhảy không tồi, tiếp tục luyện tập là được" Đại khái cảm thấy mình nói quá ít, Lâm Hạ Ngữ nghĩ nghĩ lại khen một câu "Biên đạo của mấy cậu tuyển rất tài"
Chờ một lát hỏi Ngưu đạo phương thức liên lạc của đối phương, đến lúc đó ra khỏi chương trình, nói khong chừng có thể mời biên đạo sư hợp tác một chút.
Lâm Hạ Ngữ yên lặng tính toán.
"Biên đạo a, khẳng định không tồi, dù sao cũng là Phương Tầm Du sửa," Lâm Hạ Ngữ vừa dứt lời, liền nghe thực tập sinh nhóm《Vampire》 vừa nhảy xong, mồ hôi đầy đầu ríu rít mà nói, "Du Du thật lợi hại, còn căn cứ đặc điểm mỗi người chúng ta mỗi người sửa lại động tác......"
Lâm Hạ Ngữ:???
Trải qua mấy ngày này, thái độ Lý Gia Chu đã kinh thiên nghịch chuyển 360 độ, làm bộ dáng đúng chuẩn tiểu đệ, gật gật đầu tiếp tục bổ sung: "Cậu ấy xác thật lợi hại, tới tổ chúng ta ủy khuất cậu ấy."
"Chúng ta, thực lực đều quá yếu."
"Kỳ thật C vị vốn dĩ hẳn là Phương lão sư, nhưng cậu ấy chẳng những chọn một ị trí ngoài biên, còn vì giúp chúng em có được sân khấu hoàn chỉnh nhất, đã cắt đi nhiều động tác của mình" Lý Gia Chu nói nói, thanh âm nghẹn ngào, "Phương lão sư người rất tốt, thực lực cũng siêu mạnh, nhiều người ban đầu không tin còn gièm pha cậu ấy, Phương lão sư cũng chưa từng so đo..."
Phương Tầm Du:......
Cậu cũng bị Lý Gia Chu khen đến chột dạ.
"Cũng không có, thực lực của tớ thực sự không mạnh, hơn nữa muốn đào thải ở lần đào thải đầu tiên" Phương Tầm Du có chút ngượng ngùng làm sáng tỏ, "Mọi người đừng áp lực, tớ kỳ thật cảm thấy các cậu mấy ngày nay đã nỗ lực rất nhiều...."
An Giai Ly nước mắt lưng tròng mà ngăn Phương Tầm Du: "Được rồi, Phương lão sư, cậu đừng nói nữa!"
"Chúng tớ sẽ nói với tổ tiết mục" An Giai Ly ý chí chiến đấu sục sôi, "Vì có thể để cậu đi tiếp, chúng tớ đều sẽ nỗ lực gia tăng luyện tập!"
"Cậu yên tâm!"
"Chúng tớ đều hiểu!"
Phương Tầm Du:???
Phương Tầm Du thở dài, nhìn thành viên tổ mình hừng hực ý chí chiến đấu, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn trời.
Không, các cậu không hiểu.
Cậu thật sự...... chỉ là, muốn bị đào thải mà thôi.
******
Nhìn không khí hoà thuận vui vẻ cùng hơi thở thanh xuân ngập tràn trước mặt, làm Lâm Hạ Ngữ mạc danh nghĩ tới một gói meme trên di động của mình.
Lâm Hạ Ngữ nghe các tổ viên nhóm này chân thành khen đại lão nhà mình, thầy dạy nhảy như hắn cảm giác như dư thừa.
Hắn khen ngợi vài câu sau hốt hoảng chạy trốn. Cảm giác ngốc một giây, chính mình không cầu tiến áy náy gia tăng một phần.
"Sở Hoài Cẩn," Lâm Hạ Ngữ ra hành lang, gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho cựu đội trưởng nhà mình "Đội trưởng a, may là chúng ta sinh ra sớm."
Sở Hoài Cẩn không hiểu chuyện gì:??
"Nói tiếng người." Điện thoại bên kia vang lên thanh âm lạnh nhạt của Sở Hoài Cẩn
Trước sau lời ít ý nhiều.
"Chính là em không phải nhận làm thầy chỉ đạo vũ đạo của chương trình tuyển tú sao" Lâm Hạ Ngữ đè thấp thanh âm, "Vừa mới đi nhìn tổ đội tớ phụ trách, có thể nói so chúng ta năm đó mạnh hơn nhiều."
"Đặc biệt là tổ trưởng bọn họ Phương Tầm Du, nhìn ôn ôn nhu nhu văn văn tĩnh tĩnh, em cảm giác hắn hẳn là so anh lúc ấy còn khủng bố hơn" Lâm Hạ Ngữ khiếp sợ cùng chấn động nói "Tấm tắc, thực lực là bậc bác, khả năng quản lí người cũng cực tốt.'
"Chúng ta cũng biết nhưng thực tập sinh đó không dễ nghe lời" Lâm Hạ Ngữ mang theo sự kính nể "Phương Tầm Du quản tổ bọn họ đến dễ bảo"
"Cũng không biết hắn tẩy não như thế nào, thành viên toàn cấp bậc đại lão mà ai cũng cứ nghĩ mình là cùi bắp......"
Sở Hoài Cẩn âm thanh dần dần ngừng.
"Đúng rồi," như là nhớ tới cái gì, Lâm Hạ Ngữ nhỏ giọng hỏi "Lý Gia Chu, anh còn nhớ không?"
"Chính là trước cùng công ty với chúng ta, một đàn em rất lợi hại đó."
"Ân," Sở Hoài Cẩn lên tiếng, "anh nhớ rõ."
Như là cảm thấy chính mình trả lời có điểm đơn giản, Sở Hoài Cẩn khó được bỏ thêm một câu.
"Cậu tiếp tục nói."
"A, được" được Sở Hoài Cẩn đáp lại Lâm Hạ Ngữ sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục nói lên "Hắn cũng tham gia kỳ tuyển tú này, còn cùng Phương Tầm Du một tổ."
"Người kiêu ngạo như vậy bị Phương tầm Du quản đến giống như đứa em nhỏ, thậm chí còn thay đối phương thổi rắm cầu vồng......"
Sở Hoài Cẩn:......
Lâm Hạ Ngữ như là quen sự trầm mặc bên kia điện thoại, vẫn luôn nói không ngừng.
"Em thấy một tổ bọn họ thôi, không biết tổ khác như nào"Lâm Hạ Ngữ cuối cùng chưa đã thèm mà tổng kết, "Cảm giác đêm công chiếu đầu tiên này, tuyệt đối đẹp."
"Ừ." Lâm Hạ Ngữ nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, Sở Hoài Cẩn đầu bên kia điện thoại vẫn luôn bảo trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Lâm Hạ Ngữ:??
"Anh vừa mới không cướp được vé công phiếu," Sở Hoài Cẩn thanh âm như cũ bình tĩnh "cậu đã là đạo sư......"
"Giúp anh hỏi một chút, muốn một phiếu."
"Giá cả không thành vấn đề."
"Vị trí," Sở Hoài Cẩn dừng một chút, "Tốt nhất...... là hàng phía trước."
Lâm Hạ Ngữ:???
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hạ Ngữ( tinh thần hoảng hốt):??? Thế giới này làm sao vậy?
Sở Hoài Cẩn: Tôi có phiếu, cậu có sao?
Tiểu trợ lý:??? Vừa mới cảm động một phen, cảm tình này không phải muốn giúp tui??
——————
Phương Tầm Du: ( vừa lòng) các tổ viên đều tiến bộ, không tồi, tôi rốt cuộc được đào thải.
Các tổ viên: Các huynh đệ a! Vọt tới trước màn ảnh có thể giúp Du Du kéo phiếu! Khán giả yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để Ngư Ngư đào thải!!
Phương Tầm Du:???
Sở Hoài Cẩn: ( khẩn trương) không được, nhân duyên lão bà thật tốt quá, ta phải có biện pháp, sớm hay muộn muốn lẫn vào trong tổ tiết mục