"Anh muốn uống gì không? Anh có muốn tôi lấy cho anh một ly nước đá không? "
Tiếng nói chuyện của Thân Nhiên từ bên cạnh truyền đến, Giang Lẫm lấy lại tinh thần, trước khi mở miệng lại nấc lên một cái. Cậu hơi lúng túng che miệng, lắc đầu và nói: "Để tôi tự lấy."
Thân Nhiên cười cười, ý bảo cậu không cần lo lắng sau đó đứng dậy đi lấy đồ ăn, Đặng Di ở phía đối diện cũng kéo Quý Minh Luân đứng dậy, hai người đi về phía khu vực lấy đồ ăn. Cậu ngồi một mình trên ghế một chút, những học sinh, sinh viên ở xung quanh cậu đều là những người cậu không quen biết, khi cậu nhìn xung quanh, hai nam sinh ở bàn bên cạnh đang bàn tán về cậu, thấy cậu nhìn qua, hai người liền im miệng, cúi đầu ăn.
Nếu như vừa rồi khi xem trận đấu cậu không cảm thấy mình lạc lõng, nhưng giờ khắc này, cậu rõ ràng cảm giác được mình là người dư thừa.
Thân Nhiên rất nhanh bưng hai cái đĩa đầy đồ ăn quay về, cậu cũng rời khỏi chỗ ngồi đi lấy đồ ăn, nhưng đi một vòng lớn cũng không tìm thấy thứ mình muốn ăn, ngược lại còn chứng kiến hình ảnh Đặng Di và Quý Minh Luân chọn cua xanh ở khu hải sản.
Đặng Di sợ cua kẹp mình, muốn gắp lại không dám gắp, Quý Minh Luân đứng ở bên cạnh nhìn, mặc dù không ra tay giúp đỡ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên. Đợi đến khi Đặng Di thật sự gắp không được, đem kẹp nhét cho hắn, hắn thò vào kẹp gắp cua sau đó quăng con cua đó vào thùng nhủ bên cạnh. Cua được quăng vào liền muốn bò lên trên, Đặng Di sợ tới mức dịch sang hai bước, hắn vừa cười vừa nói cái này có cái gì phải sợ, sau đó tiếp tục gắp con thứ hai.
Hai người bọn họ tập trung gắp hải sản, không phát hiện Giang Lẫm đang đứng cách đó không xa và đang nhìn chằm chằm bọn họ. Chờ Quý Minh Luân và Đặng Di chuyển đến chỗ khác, Giang Lẫm mới chậm rãi đi tới vị trí gắp cua, nhìn chằm chằm vào một đám cua xanh đang giương nanh múa vuốt, rồi lại nhìn đám cua lông bên cạnh.
Cậu rất thích ăn cua lông, điều này Quý Minh Luân biết rõ hơn ai hết, nhưng hiện tại Quý Minh Luân lại không đụng vào loại cua này.
Lúc trở về, Giang Lẫm chỉ bưng một cái đĩa. Nhìn cậu chỉ chọn mấy con tôm mấy con nghiêu, Thân Nhiên hỏi cậu có phải vì nấc cụt nên mới không ăn được không?
Cậu vẫn còn nấc cụt, mặc dù không thường xuyên như lúc đầu, nhưng lại không dừng lại được. Cậu nói mình không quá đói, đổ hết hải sản trong đĩa vào nồi lẩu nấu, lại đứng dậy đi đến khu vực nước uống lấy soda, vặn nắp chai tu một hơi hết nửa chai.
Vốn dĩ muốn dùng cách này để làm giảm cơn nấc cụt, nhưng không ngờ khi cậu pha nước sốt xong cơn nấc vẫn không dừng lại được. Cậu bỏ cuộc, trở về đang định ngồi xuống liền phát hiện trong đĩa có hải sản đã nấu chín.
Thân Nhiên đang bóc tôm biển, thấy cậu ngẩng đầu nhìn Quý Minh Luân, liền chủ động giải thích: "Đàn anh nói nếu anh nấu quá lâu hải sản sẽ không ngon, tôi giúp cậu vớt lên trước. "
Tầm mắt Giang Lẫm còn nhìn chằm chằm vào mặt Quý Minh Luân, người này giống như hoàn toàn không để ý đến cậu, cúi đầu ăn cánh gà nướng mật ong vừa nướng xong. Đặng Di ở bên cạnh uống một ngụm coca, sau đó dùng nĩa gắp một miếng sườn cừu nướng rau thơm bỏ lên đĩa của Quý Minh Luân: "Ăn cái này đi, nó rất ngon. "
Quý Minh Luân đem miếng sườn nướng kia trả về đĩa của Đặng Di: "Cô tự ăn đi, tôi sẽ lấy sau."
Đặng Di cho rằng hắn ngại bẩn, vỗ cánh tay hắn nói: "Làm sao vậy, miếng sườn dê này em chưa từng đụng qua, anh chờ một chút mới lấy thì sẽ không còn đâu, món này rất được ưa chuộng. "
Quý Minh Luân vẫn thờ ơ: "Không có thì không ăn. "
Đặng Di cau mày nhìn hắn: "Anh không phải rất thích ăn cái này sao? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đổi khẩu vị nữa rồi. "
Thân Nhiên ở đối diện khịt mũi, lập tức che miệng ho khan vài cái, Quý Minh Luân liếc mắt nhìn Đặng Di một cái, lúc ngẩng đầu, ánh mắt hắn đụng phải ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Giang Lẫm, lại mất tự nhiên chuyển hướng.
Giang Lẫm nhìn hắn quay mặt đi, đầu óc lại nghĩ đến những lời của Đặng Di.
Từ nhỏ Quý Minh Luân đã không thích ăn sườn cừu, hắn cảm thấy món này có mùa tanh, mỗi lần cậu ăn nó, Quý Minh Luân đều sẽ tránh xa nhưng hiện tại hắn lại đột nhiên thay đổi khẩu vị?
Giang Lẫm rất muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép cậu và Quý Minh Luân nói những chuyện này, đành phải nhưng sự tò mò đang trổi dạy trong lòng mình, tiếp tục ăn đồ ăn.
Ăn ở nhà hàng gần hai tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều rất hài lòng, chờ Quý Minh Luân thanh toán xong liền nhao nhao tạm biệt hắn, họ đến như thế nào thì đi như thế ấy.
Thân Nhiên cũng không đi cùng bọn họ, Đặng Di và Quý Minh Luân lại ngồi lên băng ghế sau của xe Giang Lẫm, đi về nhà.
Trên đường về, Đặng Di nói thời gian vẫn còn sớm, muốn rủ Quý Minh Luân đi dạo bên bờ biển để tiêu hóa thức ăn, Quý Minh Luân từ chối, nói có tài liệu chưa tra xong, Đặng Di lại hẹn hắn chiều mai đi xem triển lãm, hắn vẫn lấy học tập làm cớ từ chối. Đặng Di buồn bực, cô mím môi phớt lờ hắn trong suốt khoảng thời gian còn lại, Giang Lẫm thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, có thể thấy hai người họ ngồi cách nhau một khoảng nhất định.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Giang Lẫm đã nhìn ra Đặng Di thích Quý Minh Luân, mà Quý Minh Luân đối với cô như thế nào, điều này Giang Lẫm đoán không ra, cũng không dám phân tích quá nhiều.
Về phần Thân Nhiên vừa rồi, trước đó Giang Lẫm còn đoán Thân Nhiên và Quý Minh Luân có quan hệ mờ ám, nhưng hiện tại nhìn thái độ của Thân Nhiên đối với Quý Minh Luân, hẳn đó chỉ là sự hiểu lầm.
Trong lòng thở dài, lại thêm một tiếng nấc nghẹn khiến lồng ngực khó chịu, cậu cầm lấy chai nước khoáng phía vừa uống một ngụm thì điện thoại di động liền vang lên.
Nhìn màn hình trên xe, cậu trực tiếp nhấn nút gác máy trên vô lăng, không lâu sau tiếng chuông lại vang lên, cậu lại từ chối, qua khoảng hai phút, lần này đến lượt điện thoại di động của Quý Minh Luân vang lên.
Cậu theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, liền phát hiện Quý Minh Luân cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt kia của Quý Minh Luân làm cho cậu lập tức xác nhận suy đoán của mình không sai.
Nắm chặt tay lái, cậu cho rằng Quý Minh Luân sẽ không nghe máy, theo đó liền nghe Quý Minh Luân nói: "Alo, chú. "
Trái tim như bị dâng lên tận cổ họng, cậu nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, nghe Quý Minh Luân tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
"Đúng, chúng cháu có gặp nhau nhưng hiện tại không ở cùng nhau."
"Cậu ấy rất tốt... Vâng, cậu ấy có thể là đang bận nên không thể nghe điện thoại của chú."
"Được. Cháu biết rồi, chú yên tâm, cháu sẽ nói lại với cậu ấy. "
"Ừm, tạm biệt chú."
Cúp điện thoại, Quý Minh Luân lại nhìn Giang Lẫm, lúc này Đặng Di mở miệng nói: "Chú nào vậy? "
"Cô không biết đâu." giọng điệu Quý Minh Luân rất nhạt, Đặng Di vốn khó chịu, bị hắn phớt lờ càng tức giận, trừng hắn một cái tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe so với vừa rồi áp lực hơn rất nhiều, Giang Lẫm trong lòng rất hoảng loạn, cậu suy nghĩ về nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi.
Xem ra Giang Kiến Thần cũng không biết chuyện cậu và Quý Minh Luân cãi nhau.
Sau khi đưa Đặng Di đến nhà, Giang Lẫm mở cửa xe cho Đặng Di, không ngờ Đặng Di bảo Quý Minh Luân xuống xe, cô có chuyện muốn nói.
Quý Minh Luân từ chối, Đặng Di rất kiên trì, hắn đành phải đi xuống, kéo cánh tay bị kéo đi vài bước xa, hai người đứng ở bên cạnh bụi hoa nói chuyện.
Giang Lẫm rất muốn hạ cửa sổ xe xuống nghe bọn họ nói gì, nhưng làm như vậy quá dễ thấy, đành phải ngồi trong xe chờ. Nhưng mà rất nhanh cậu liền ngồi không yên, bởi vì cậu nhìn thấy Đặng Di giữ chặt tay Quý Minh Luân, biểu cảm rất khó chịu.
Quý Minh Luân đưa lưng về phía xe, Giang Lẫm nhìn chằm chằm động tác của hai người bọn họ, lo lắng đến mức tần suất hô hấp đều tăng nhanh, sợ một khắc sau Quý Minh Luân sẽ ôm Đặng Di vào trong ngực.
Cũng may loại lo lắng này rất nhanh bị phá bỏ, Quý Minh Luân rút tay về, không biết cùng Đặng Di nói cái gì, hắn xoay người trở lại trong xe. Giang Lẫm lập tức nhìn về phía trước, khi Quý Minh Luân mở cửa xe, một chiếc xe chạy qua bên trái bấm còi nhắc nhở chiếc xe đang muốn chuyển làn, tiếng ồn chói tai đột ngột khiến trái tim cậu run lên.
Nhìn hai chiếc xe phóng vun vút trước mặt, hắn còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe Quý Minh Luân nói: "Có thể đi được rồi. "
Người trong gương chiếu hậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu lại nhìn Đặng Di.
Cô đã xoay người rời đi, từ bước chân của cô có thể nhìn ra cô hẳn là đang tức giận.
Thu hồi tầm mắt, Giang Lẫm chậm rãi đạp chân ga.
Đoạn đường còn lại, trong xe vẫn rất yên tĩnh, Giang Lẫm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, mỗi lần như vậy đều nhìn thấy Quý Minh Luân đang cúi đầu nhìn điện thoại di động. Cậu cố gắng tìm đề tài nói chuyện để giảm bớt bầu không khí xấu hổ trong xe, nhưng mà mấy lần mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Trước kia cho dù bọn họ không có gì để nói, nhưng bầu không khí rất thoải mái, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, ngay cả không khí dường như cũng bị đóng băng.
Đến tiểu khu nơi Quý Minh Luân ở, Giang Lẫm không dừng ở bên ngoài, mà xoay vô lăng lái vào trong. Hệ thống nhận ra biển số xe của cậu, gậy ngăn cách tự động nâng lên, Quý Minh Luân ở hàng ghế sau vẫn không có phản ứng, cho đến khi cậu lái xe vào hầm, dừng lại bên cạnh chiếc xe của Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân tắt điện thoại, điện thoại di động nhét vào túi quần, hắn giơ tay mở cửa, vừa kéo ra phát hiện cửa không nhúc nhích, liền quay đầu nhìn người phía trước.
Giang Lẫm dựa vào tựa đầu ghế lái, tay đặt trên tay vịn cửa xe bên cạnh, không có ý định mở khóa.
Buông tay nắm cửa ra, Quý Minh Luân dựa vào ghế hỏi: "Có phải muốn hỏi ba cậu nói gì không? "
Giang Lẫm nâng đôi mắt lên, ánh mắt hai người lại quấn quýt nhau trong gương chiếu hậu, biểu cảm muốn nói lại thôi của Giang Lẫm không che giấu, Quý Minh Luân chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt.
"Ông ấy nói gọi đến trường mới phát hiện cậu về nước, gọi điện thoại cho cậu mà cậu không nghe máy, cậu một lát nữa gọi lại cho ông ấy đi."
"Ông ấy không biết chuyện chúng ta cãi nhau sao?" Giang Lẫm nhẹ giọng hỏi.
Khuỷu tay đặt lên cửa xe, ngón tay nắm chặt cằm, Quý Minh Luân nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi không nói với ông ấy. "
"Tại sao không nói?"
Nhìn hình ảnh chiếc xe bên cạnh, Quý Minh Luân nhếch khóe miệng, giọng nói lại có chút không vui: "Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, cãi nhau xong còn muốn đi nói với cha mẹ sao? "
Giang Lẫm sửng sốt, Quý Minh Luân buông tay xuống: "Mở cửa đi, tôi vẫn còn bài tập chưa làm. "
Mặc dù cậu rất muốn hỏi vừa rồi Đặng Di nói cái gì, nhưng Giang Lẫm biết hiện tại không phải là thời cơ tốt, đành phải nhìn Quý Minh Luân xuống xe, sải bước đi về phía thang máy.
Vào nhà, Quý Minh Luân đi tới tủ lạnh lấy một chai coca uống, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.
Khi cởi áo sơ mi ra, chiếc áo phông vướng vào tai phải, hắn soi gương, phát hiện lỗ tai vẫn còn đỏ, cũng may không đau. Tắm rửa xong nằm trên giường, hắn không nhìn điện thoại di động liền trực tiếp ngủ, hôm nay rất mệt mỏi, vốn nên nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng hắn lăn qua lộn lại, trong đầu không ngừng nghĩ về Giang Lẫm.
Nghĩ đến tất cả mọi chuyện liên quan đến Giang Lẫm hôm nay, nghĩ đến ánh mắt của Giang Lẫm.
Hắn vẫn luôn khuyên nhủ mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hắn cảm thấy ánh mắt của Giang Lẫm có gì đó không ổn.
Rõ ràng biết mình từng có loại tâm tư này với cậu, sao còn có thể quan tâm mình như vậy.
Trừng mắt nhìn bóng đêm mông lung trên trần nhà, Quý Minh Luân thở dài một hơi, ngồi dậy châm thuốc, cầm điện thoại di động muốn xem có tin nhắn gì không, kết quả phát hiện Giang Lẫm nửa giờ trước có gửi tin nhắn Wechat cho hắn.
Chỉ có một câu: [Nấc cụt vẫn không thể dừng lại được]
Nhìn dòng chữ này, trước mắt hắn lại bất giác hiện lên hình ảnh Giang Lẫm mím môi, dùng ánh mắt mang theo chút ủy khuất nhìn mình, sau đó đột nhiên "nấc" một chút.
Nghĩ đến biểu cảm khó gặp của Giang Lẫm, Quý Minh Luân nhịn không được muốn cười, sau đó lại trở mặt phỉ nhổ chính bản thân mình.
Dựa vào đầu giường, hắn nhìn chằm chằm hộp thoại của Giang Lẫm, do dự một lát nhập bốn chữ.
[Uống nhiều nước nóng]
-