- Lý Minh Vũ xin phép các vị đại nhân ở đây, được nói lên ý kiến của mình. Minh Vũ ta tài cán có chút, nay lại được mọi người tín nhiệm, ta không dám khẳng định sẽ làm thật tốt, nhưng dám hứa sẽ dùng cả mạng của mình để xứng đáng với tín nhiệm của các vị ở đây.
Xung quanh ai nấy đều tỏ vẻ đồng ý, nhưng chỉ có họ mới biết trong tâm họ nghĩ gì. Liêu Ương một mặt khó chịu trưng bày ra. Triệu Nhan thì vui vẻ vì đạt được nguyện vọng.
Hiểu Lam bên cạnh không nói gì, nhưng nét cười hiện rõ trên khuôn mặt nàng ấy. Hải Đinh bên cạnh cũng có chút hài lòng, kế hoạch của hắn dày công như vậy, chỉ tiếc phút cuối chuyện không may đó lại xảy ra, nhưng Tân Nghiên hay Minh Vũ đều như nhau đối với hắn không có vấn đề gì.
- Ừm, như vậy mọi người đều đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức lễ xưng vương, mọi người thấy sao? Ta nghĩ việc này càng nhanh càng tốt, để sớm ổn định lòng dân! - Diệp Tuyển Lôi lên tiếng.
- Minh Vũ ta nghĩ không nên xưng vương, ta họ Lý không xứng được xưng vương, vương gia Thịnh quốc họ Trần, như thế không chính thống! – Minh Vũ mắt nhìn xa xăm.
Minh Vũ chỉ muốn trả thù Khúc gia, hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ tạo phản.
- Nếu không phong vương thì khó mà bình ổn được lòng quân và dân! Trường Cát Châu này chỉ tuân lệnh mỗi Huyền Vương! Mong ngài suy nghĩ lại! - Diệp Tuyển Lôi nheo mày.
Minh Vũ không vội đáp. Tiếp tục lặng yên. Các đại thần thì nhốn nhào, nếu không xưng vương thì phải làm sao. Hiểu Lam cũng khó hiểu. Đã làm đến mức này, Minh Vũ lại tỏ ra không muốn làm phản thật khiến người ta tò mò mà. Chuyện gì đã xảy ra mà nàng chưa biết sao. Một lúc sau, không nhanh, không chậm, tất cả các quan văn quan võ có mặt ngày hôm nay, cùng khom người hành lễ, ý là muốn Minh Vũ hãy xưng vương.
Minh Vũ nhìn qua một lượt, bèn tặc lưỡi.
- Các vị cứ đứng thẳng cả lên! Chuyện này có lẽ do Minh Vũ chưa nghĩ kĩ! Nếu các vị ở đây đều nghĩ nên xưng vương! Ta cũng sẽ không cố chấp! - Hắn chợt dừng lại.
Các đại thần thấy Minh Vũ đã xuôi chuyện xưng vương đều lấy làm mừng rỡ. Không khí của cuộc họp có chút dịu lại.
- Lấy hiệu là Hiếu Vương nhé! – Minh Vũ nghĩ một hồi lên tiếng.
Hiểu Lam nhìn Minh Vũ. Minh Vũ lại nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau. Nàng có chút bối rối. Còn hắn một mặt lạnh tanh, không biểu hiện cảm xúc gì. Đôi môi hắn nhợt nhạt, chạm mắt lên điểm ấy khiến nàng càng thêm bối rối, ngại đến mức đỏ ửng cả tai. Chỗ đó không phải chính nàng đã từng thưởng thức rồi sao. Nàng cúi gằm mặt xuống đất, chỉ sợ nếu ngẩng đầu lên người khác sẽ thấy mặt nàng đỏ.
Cuộc họp cũng đến hồi kết. Mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa.
Hiểu Lam rảo bước trở về phòng của mình. Diệp Tuyển Lôi bảo nàng và Tân Nghiên chưa thành thân, coi như không liên can gì nên tang lễ của ngài ấy nàng không cần bận tâm. Tuyển Lôi còn bảo nàng vẫn còn làm một cô nương chưa xuất giá, sau này nếu ưng ai thì có thể tiến tới.
Mục Nhiên đi ngay đằng sau nàng, cô ấy âm thâm quan sát, chỉ cần trên đôi mắt kia xuất hiện ý buồn thì cô liền ngay lập tức tới an ủi. Hiểu Lam tính về phòng lại không biết tại sao lại vô thức đứng trước gian phòng nhỏ của Minh Vũ.
Gia nhân đang tấp nập chuyển hành lý của Minh Vũ tới gian phòng chính, lớn nhất trong phủ nơi mà Vương gia ở. Nàng từ từ bước vào. Minh Vũ không có trong gian phòng này, có lẽ đã chuyển tới nơi ở mới. Bản thân lại không tự chủ tìm tới gian phòng chính.
Đây là lần đầu nàng tới đây. Không sa hoa cũng chẳng tráng lệ, đơn giản mộc mạc, còn rất gần gũi. Ở đây giống với nơi nàng ở cũng được trồng một cây hoa ban trắng, nàng có chút ngẩn ngơ đắm chìm trong vẻ đẹp mê hồn ấy.
Giờ là cuối xuân, trời cũng đã dần trở nên ấm áp. Ở đây so với chốn kinh thành mà Hiểu Lam ở từ nhỏ có chút lạnh hơn. Nàng ho khan một tiếng. Người người ra vào tấp nập, chẳng ai rảnh rỗi để bận tâm đến nàng. Minh Vũ ngồi trong thư phòng, kiểm tra sổ sách, nghe tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy Hiểu Lam bước vào. Có lẽ trong Vương phủ, giờ đây chỉ có mỗi nàng dám bước vào phòng hắn mà không gõ cửa.
Mục Nhiên biết ý liền lui đi, để lại không gian cho Hiểu Lam và Minh Vũ.
- Chàng sao rồi? Độc trong người? Đại phu tốt trong châu đã kiểm tra chưa? – Nàng đứng đối diện hắn.
Minh Vũ vờ đọc sổ sách, giọng có chút trầm lắng.
- Nàng đừng lo lắng ta ổn cả mà! Ta xin lỗi! Nhưng giờ ta đang rất nhiều việc! Nàng về phòng nghỉ ngơi nhé!
Tiếng gõ cửa vang lên. Minh Vũ thuận miếng cho phép vào, không ngờ được lại là đại phu bưng thuốc lên.
- Vương gia! Thuốc của ngài!
Vị đại phu kia đặt chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói trên bàn, vừa định bụng rời đi, đã bị Hiểu Lam giữ lại.
- Vương gia, ngài ấy thế nào? Đại phu có thể nói rõ cho ta biết!
Minh Vũ nhíu mày, ý bảo đừng nói gì. Nhưng đại phu kia không hiểu, cứ nghĩ Minh Vũ bảo nói hết đi, liền thành thật.
- Thưa tiểu thư, độc trong người vương gia tuy mạnh và ác, nhưng không phải không có cách trị. Chỉ tiếc là loại thuốc giải đó Thịnh quốc ta có lẽ không có! Ta dùng chút tài mọn của mình tìm được vài thứ thuốc thay thế, có thể cầm cự được thêm vài tháng!
Vài tháng? Tức là bây giờ được một năm rưỡi cầm cự thì được hai năm ư? Bản thân nàng cũng có chút kiến thức về y thuật và dược liệu, không phải nói vẫn có thuốc giải ư? Nàng sẽ đi kiếm về.
- Đại phu có thể nói rõ được không? Thứ thuốc đó là gì?
- Loại cây ấy chỉ mọc độc nhất trên đỉnh núi cao nhất, quanh năm phủ tuyết, nằm ở Bình quốc! - Vừa nói vừa lấy trong người ra một bức họa cây thuốc ấy. – Đây tiểu thư có thể xem qua!
Đúng là Hiểu Lam chưa từng thấy loại cây này bao giờ. Đỉnh núi cao nhất, quanh năm phủ tuyết không phải nói núi Ly Toàn à. Ngọn núi ấy cách nơi này không dưới nửa năm đi xe ngựa. Nàng tặc lưỡi.
- Nếu có cây thuốc này thì độc sẽ được giải? Đúng không? – Đôi mắt Hiểu Lam tràn đầy hi vọng.
- Đúng vậy!
Đại phu nói xong thì xin lui, trả lại không gian riêng tư cho Hiểu Lam và Minh Vũ. Hắn từ đầy tới cuối đều quan sát nét mặt của Hiểu Lam, trong long có chút vui mừng, hạnh phúc. Nhưng lòng hắn chợt nổi lên một tia lo lắng. Hắn sợ, sợ nàng sẽ không màng nguy hiểm tới tìm ngọn núi kia.
Hiểu Lam đập hai tay lên bàn, giọng điệu rất quyết tâm. Nhưng rồi nàng lại rụt tay lại, lúc đầu nàng tính sẽ nói với hắn, nàng sẽ tìm thuốc, rồi chợt nhớ ra chắc chắn hắn không đồng ý, liền che giấu đi. Hiểu Lam lùi lại vài bước, mở cửa toang bỏ đi thì Minh Vũ lên tiếng.
- Tiểu cô nương kia! Nàng đừng có cái ý nghĩ đi tìm thuốc! – Minh Vũ ngìn thẳng vào đôi mắt đang long lanh kia.
Hiểu Lam kệ hắn, chỉ gật gật đầu rồi nhanh chóng bỏ đi. Trở về phòng mình, Hiểu Lam bảo Mục Nhiên thu dọn hành lí chuẩn bị lên đường. Nhiên có chút tò mò, vẻ mặt ngây ngốc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy tiểu thư?
- Đi tìm thuốc cho tên đó! Chuyến này đi sẽ hơi lâu đấy!
Nàng trông vui hẳn, lâu rồi mới thấy nàng tràn đầy sức sống như vậy. Tần Liên xuất hiện trước cửa phòng của nàng. Hắn gõ cửa, sau khi có sự đồng ý của nàng liền bước vào. Hắn hơi khom người hành lễ.
- La tiểu thư! Mục Nhiên cô nương.
- Tần tướng quân! - Hiểu Lam cũng khom lưng hành lễ. – Không biết cơn gió nào đã đem ngài đến đây?
- Là thiếu gia! Ngài bảo ta đến đây bảo vệ cho tiểu thư! - Tần Liên thành thật.
Minh Vũ thế mà lại không tin nàng, nàng đã nói không đi, vậy mà hắn vẫn phái người đến giám sát nàng. Nàng có chút giận dỗi ra mặt.
Tần Liên liếc mắt qua căn phòng, nhìn thế này chẳng phải hai người họ đang dọn đồ đi đâu sao, quả nhiên thiếu gia tính toán chu toàn.
- La tiểu thư, người như vậy là muốn đi đâu?
Hiểu Lam giờ mới nhận ra, quang cảnh trong phòng con nít nhìn cũng biết dọn hành lí đi xa. Nàng nghĩ một hồi, đành chọn cách thành thật vẫn hwon vậy. Nàng chầm chậm kể hắn nghe. Tần Liên nghe xong thì có chút giận dữ, chuyện đã như vậy mà thiếu gia lại dám giấu hắn.
Ngoài dự đoán của nàng, không ngờ Tần Liên lại hăng hái còn đòi đi chung với nàng. Thêm một người thêm một hi vọng, nàng nhanh chóng đồng ý.
Minh Vũ đáng thương, đến người anh em vào sinh ra tử từ nhỏ giờ cũng phản bội hắn, từ phó tướng của hắn giờ đã trở thành cận vệ hộ tống cô nương của hắn đi tìm thuốc.
Ngày hôm sau, buổi lễ xưng vương diễn ra rất hoành tráng. Minh Vũ tuyệt nhiên nhận được nhiều sự yêu quý, kính trọng của bách tính trong thành. Tin này cũng nhanh chóng lan truyền tới kinh thành.
Khúc Ẩn Đô trong phủ Tể tướng đang ung dung uống trà, thưởng hoa, nhận được tin báo thì có chút khó chịu trong lòng. Vừa nhổ được cái gai trong mắt là Trần Tân Nghiên, giờ lại mọc thêm một cái gai mới Lý Minh Vũ, thù giết con chắc chắn phải trả, ngài ấy bấu đôi bàn tay mình vào đầu gối, mạnh đến mức móng tay xuyên qua lớp vải dày, tìm kiếm đến da thịt mà ấn vào.
- Mau đi tìm Đô Nhị! Ta có việc cần nói với nó! - Ẩn Đô sai gia nhân.
Chỉ một vài tích tắc trôi qua, Đô Nhị đã xuất hiện.
- Cha cho gọi con có việc gì?
- Lý Minh Vũ là con tiến cử? Xem đi thằng oắt đó đã làm cái gì đây?
Đô Nhị không trả lời, cúi gằm mặt. Vừa nghe tin này, Đô Nhị cũng rất tức giận, Trường Cát Châu, Vương phủ ấy có thù giết em của hắn.
- Bên Binh bộ sao rồi? Vân Ô Hiệu đó có làm được trò trống gì không?
- Cha yên tâm! Vân Ô Hiệu dưới trướng chúng ta, hết mực trung thành! Hắn thề sẽ dẹp được bọn phản tặc!
- Liệu mà tính toán! Sau này cơ ngơi này của ta là do con chủ trì, thể hiện thật tốt, Đô Tam đã mất nhưng nên nhớ ta vẫn còn Đô Tứ, Đô Ngũ!
Đô Nhi hơi nheo cặp lông mày mình lại. Rồi hắn xin lui. Tâm tình có chút biến động. Cha thật sự nghĩ trước giờ hắn cố gắng nhiều như vậy chỉ vì muốn có được cơ ngơi này sao? Cha Đô Nhị cuối cùng vẫn là không hiểu được hắn. Đô Nhị chỉ là không muốn có kẻ nào có thể bắt nạt được gia đình, càng không muốn người thân của hắn chịu ấm ức. Thế nên đệ đệ hắn Đô Tứ hay Đô Ngũ làm chủ thì đã sao! Cha lại đem chuyện này để hù dọa hắn. Đô Nhị cười khẩy. Sinh ra trong một gia tộc quyền thế có lẽ cũng lsf một điều bất hạnh.
Vân Ô Hiệu tức Binh bộ Thượng thư dẫn hơn một vạn quân lính vượt qua núi sông nhắm thẳng đến Trường Cát châu mà tiến.
Hiểu Lam, Mục Nhiên cùng Tần Liên thừa lúc buổi lễ xưng vương diễn ra, mọi người không để ý mà lén rời khỏi Vương phủ. Núi Ly Toàn là đính đến của họ. Tần Liên rất dễ dàng tìm được hai con ngựa, cũng một chiếc xe ngựa đều rất tốt. Ba người bon bon trên đường với hi vọng giành giât sự sống trở lại cho Lý Minh Vũ.
Hiểu Lam ngồi trong xe ngựa, Mục Nhiên ngồi ngoài cùng với Tần Liên. Suốt chặng đường hai người nói chuyện rất vui. Hai người hình như đều đã nảy sinh tình cảm đối với đối phương.
- Tần huynh này! Ngài có thấy thân phận ta thấp kém không?
Tần Liên hơi nheo mày, phần vì đi đường tiếng gió rít không nghe rõ Mục Nhiên nói gì, phần vì nghe được hai chữ thấp kém có chút nghi hoặc. Ngựa đi chậm lại,
- Nhiên cô nương muốn nói gì? Tần Liên ta nghe không rõ!
- Không có gì đâu! Ngài thúc ngựa đi nhanh đi! Đường còn xa lắm!
Tần Liên không vội, xa đến mấy tgif cũng là một chặng đường, còn lúc này đây biết bao giờ hai người mới có cơ hội thật lòng với nhau.
- Nếu Nhiên cô nương nói đến thấp kém, ta nghĩ bản thân mình cũng rất thấp kém! – Đôi mắt hắn thoáng có chút buồn.
- Ngài đừng nói vậy, ngài đường đường là phó tướng của Vương gia, thân phận hết sức cao quý! - Mục Nhiên lắc đầu phủ định.
- Ta từ nhỏ mồ côi! Lý lão gia và lão phu nhân đã cứu giúp ta! Nếu không có họ có lẽ ta đã trở thành một tên cướp! – Nói tới đây đôu mắt của Tần Liên càng sâu thẳm, * rười rượi.
- Ta chỉ là một nha hoàn đi theo hầu tiểu thư! - Mục Nhiên lại tiếp tục.
Tần Liên không trả lời, ngước mặt lên nhìn, hắn nhìn Nhiên nhi bằng đôi mắt ấy. Mục Nhiên có chút rũng mình, cô lo lắng.
- Ngài tốt chứ? Bỏ qua việc này đi không nói nữa! Không vui không vui!
Tần Liên cười mỉm. Nhưng hắn không muốn bỏ qua, nếu đã chuyện làm cô nặng lòng thì hắn phải giải quyết đầy đủ.
- Nghe người ta nói, mẹ ta là một kỹ nữ, cha ta là tên bợm rượu! - Tần Liên nói đoạn rồi quay sang nhìn Mục Nhiên.
Mục Nhiên bấm ngón tay vào nhau, trông có vẻ khá lo lắng. Nhưng cô dĩ nhiên vẫn đang rất yên lặng, lắng nghe hắn nói, hơn ai hết cô muốn hiểu về hắn, càng nhiều càng tốt.
- Theo Nhiên cô nương, thế đã là thấp kém chưa? - Tần Liên nhún vai. - Chắc Nhiên cô nương đang nghĩ ta không xứng làm bạn với cô nữa nhờ!
Mục Nhiên xua tay, ý muốn nói không đúng. Nhìn cô bối rối, hắn có chút đắc ý. Xuất thân của hắn, lâu rồi cũng không kể ai, ngoài hai vị lão gia và lão phu nhân chắc chỉ còn thiếu gia biết chuyện này. Nay lại có thêm một cô nương nữa, đủ để thấy Mục Nhiên đối với hắn đã có đôi chút trở nên quan trọng.
- Đừng nghĩ nhiều nữa! - Hắn tiếp tục cái điệu bộ cười cười. - Chuyện này chỉ cô nưong biết thôi nên đừng kể ai nhé.
- Sao cơ?
Mục Nhiên tỏ vẻ rất bất ngờ. Mỗi cô biết thôi ư. Trong lòng như có hoa nở, mặt có chút ửng hồng. Cuối cùng, Tần Liên cũng thúc ngựa đi nhanh.
Minh Vũ trầm ngâm đọc bức thư mà Hiểu Lam với Tần Liên để lại cho hắn.
"Núi Ly Toàn, tìm thuốc, một năm sau quay về, sống cho tốt nhé."
Hắn vừa định cho người đem họ về thì nhận được tin khẩn báo Vân Ô Hiệu đang trên đường tới. Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ nàng rời khỏi nơi đây cũng tajm gọi là còn an toàn hơn. Nên hắn đành để nàng đi vậy.
Hắn lật mở tấm bản đồ to trên bàn bên cạnh có Liêu Ương, Triệu Nhan, Diệp Tuyển Lôi. Cả bốn người đều trầm ngâm quan sát. Thành của Trường Cát châu là thiên đường của phòng thủ. Xung quanh có núi bao bọc. Vân Ô Hiểu ra chiến trường không dưới 20 năm, kinh nghiệm đầy mình, so với Khúc Đô Tam khó đối phó hơi rất nhiều.
- Hơn một vạn quân, tìm chỗ đóng quân gần đây căn bản đã khó, chỉ có thể phòng thân ở cánh rừng này! – Liêu Uơng chỉ tay vào cánh rừng cách thành hơn hai dặm.
Mọi người đều gần gù, nếu cho người mai phục sẵn ở đây, Vân Ô Hiệu khó mà nghĩ ra được. Rất có thể sẽ thắng.
- Quân lính ấy không đáng mất mạng! Nếu có thể khuất phục tuyệt nhiên chỉ lợi không hại! – Minh Vũ hơi nheo mày. – Phòng thủ ở thành, chúng ta đã có bảy phần thắng!
- Sao ngài lại tự tin như vậy? - Triệu Nhan thấy làm lạ.
- Bản vương không tự tin, chỉ là đó là điều hiển nhiên! - Hắn chỉ tay vào thành. – Chúng ta tự chủ về lương thực, nguồn nước, có thêm việc thông thạo địa hình. Vân Ô Hiểu lương thực phải chờ kinh thành chuyển tơi nước phải đi tương đối xa để tìm về.
Triệu Nhan lúc này như hiểu được gì đó gật gù.
- Chỉ cần chặn con đường tiếp tế lương thực, kéo dài trận chiến lên qua ba tháng! Tự khắc quân ta có thêm một vạn quân! - Diệp Tuyển Lôi nói thêm.
- Đúng là như vậy! – Minh Vũ cười đắc ý.
Nhưng đó là trên lí thuyết. Nhưng phải làm sao chặn được lương thực thì cả một bài toán nan giải.