Hắn vừa xoa đầu vừa xuống giường xỏ dép đi một mạch vào nhà tắm, đến khi nhìn vào gương mới sực tỉnh xông ra ngoài kiểm tra – đúng là tối qua hắn ngủ trên giường mình thật.
Địch Ảnh ngẩn ngơ quay lại phòng tắm, săm soi gã trai gợi cảm đầu bù tóc rối mà vẫn bảnh bao trong gương. Trán gã ta có vết sưng mờ mờ, nhìn kĩ thì giống bị đánh thật.
Trên bàn ăn dưới tầng một bày sẵn canh giải rượu. Sau nhiều năm luôn thức giấc một mình trong căn nhà, Địch Ảnh có phần cảm động khi lần đầu tiên tỉnh rượu lại có bát canh chờ.
“Ôi, lẽ nào đây là cảm giác ấm cúng khi có gia đình?”
Đúng lúc ấy có kẻ vòng tay qua người hắn nẫng mất bát canh rồi ngửa đầu húp một hơi sạch bách.
Húp xong, Phỉ Tri Phiên trong bộ dạng bơ phờ thốt lên khoan khoái: “Hạnh phúc, hạnh phúc quá.”
Ngay giây sau Địch Ảnh đã túm cổ áo anh ta: “Nôn trả hạnh phúc của tôi đây!”
Có lẽ cơn chếnh choáng đã làm chậm tốc độ phản ứng, Phỉ Tri Phiên lúc này mới bụm miệng như buồn nôn.
“Có, có độc…”
Từ trong nhà bếp, Lăng Tễ bê một bát canh khác đi ra: “Tôi đang định đổ bát canh nấu hỏng ấy đi mà. Uống thử bát này xem.”
Địch Ảnh quẳng Phỉ Tri Phiên xui xẻo sang một bên, đắc ý nhận bát canh giải rượu nóng hổi từ tay Lăng Tễ. Hắn thổi nhẹ hơi khói trước mặt thằng bạn mình.
“Thấy hơi nóng bốc lên không? Thế này mới gọi là không khí gia đình ấm cúng.”
Phỉ Tri Phiên gục đầu ủ ê: “Thầy Lăng Tễ thiên vị.”
Vì canh còn nóng nên Địch Ảnh không thể húp một hơi hết veo như Phỉ Tri Phiên, nhưng hắn có nhiều thời gian để nhấm nháp hơn.
Lăng Tễ nhìn hắn uống đến hết bát rồi hỏi: “Thấy sao?”
“Nói thế nào nhỉ,” Địch Ảnh bình tĩnh lau miệng rồi đáp, “Thất bại là mẹ thành công, nhưng chưa chắc thành công chỉ có một bà mẹ.”
Phỉ Tri Phiên đang buồn lại hóa vui, cười ré lên như ngỗng: “Thầy Lăng Tễ công bằng với tất cả.”
Địch Ảnh không thèm so đo với ngỗng. Hắn chỉ cái trán đỏ ửng: “Thầy Lăng Tễ, đầu tôi lại trống trơn rồi, em có nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Lăng Tễ đáp tỉnh bơ: “Anh đi đứng loạng choạng nên va vào tường.”
Địch Ảnh bừng tỉnh: “Thì ra là thế, tôi cứ tưởng bị ai đánh cơ.”
Phỉ Tri Phiên nghe vậy bèn tiến tới săm soi: “Nhưng vết này trông giống bị đánh lắm mà?”
Địch Ảnh thấy ớn mùi rượu nồng nặc trên người anh ta nên đẩy ra: “Thầy Lăng Tễ bảo va vào tường thì là bức tường nó đánh.”
“Đúng rồi,” Phỉ Tri Phiên nhớ láng máng trong đầu, “sao tôi lại nhớ tối qua sau khi uống một lúc lâu hình như tôi đã gặp con trai ông nhỉ?”
Lăng Tễ vô thức nghiêng người về phía trước đầy căng thẳng: “Làm gì có chuyện đấy, anh say rồi.”
“Hả?” Phỉ Tri Phiên vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, anh ta không hiểu tại sao thầy Lăng Tễ lại là người đầu tiên phản bác.
“Tối qua ông nốc đẫy rượu,” Địch Ảnh nói dóc tỉnh queo, “rồi ôm nửa con rắn quả quyết bảo nó là con tôi, còn đòi nhận nó làm bố nuôi cơ đấy.”
“Tôi mà nhận con ông làm bố nuôi? Tôi say chứ không ngu nhé.” Phỉ Tri Phiên hoang mang gãi đầu, “Nhưng tôi nhớ rõ nó màu trắng…”
“Ông tả thế nghe có giống người không?”
“Cũng đúng, vậy chắc là tôi xỉn quá rồi.”
Một bóng trắng đột nhiên vút qua trước mắt anh ta.
Phỉ Tri Phiên thộn mặt: “… Tôi chưa tỉnh rượu à?”
Địch Ảnh bật dậy chắn ngang trước mặt Phỉ Tri Phiên. Anh ta thò đầu qua trái hắn dịch sang trái; anh ta thò đầu qua phải hắn dịch sang phải.
“Quái lạ,” Phỉ Tri Phiên lùi về giữa, “Ông giếm cái gì trong nhà thế? Chắc chắn ông đang giấu tôi chuyện gì rồi!”
Địch Ảnh giữ chặt đầu anh ta không cho ngó nghiêng nữa: “Tóm lại ông đến nhà tôi có việc gì?”
Phỉ Tri Phiên bị đánh lạc hướng ngay, anh ta vỗ đùi: “Tôi mang kịch bản đến cho ông đó!”
“Kịch bản á?” Địch Ảnh tranh thủ nháy mắt với Lăng Tễ rồi đẩy Phỉ Tri Phiên vào phòng khách. Sau lưng họ, xoong chậu muôi chén rơi xủng xoảng trong bếp.
“Làm sao thế?” Phỉ Tri phiên ngoái nhìn thì bị Địch Ảnh túm đầu vặn lại.
“Đừng để ý chuyện ấy.”
“Thầy Lăng Tễ đang phá bếp đấy à?”
“Kệ em ấy, tôi chán ngấy cái phòng bếp tồi tàn đó từ lâu rồi.”
Mấy cuốn kịch bản nằm tán loạn trên bàn trà trong phòng khách.
“Chỗ này là kịch bản tôi vơ vét được trong lúc ông tu trên núi đấy, ông thử xem có bộ nào ông thích không.”
Địch Ảnh tùy tiện lật xem, chỉ đọc mỗi tóm tắt nội dung và nhìn tên biên kịch.
“Nội dung chính chẳng có gì mới mẻ, sao mấy biên kịch xuất sắc hồi trước không viết nữa vậy?”
“Bây giờ địa vị của biên kịch kém lắm, người có tài bỏ đi viết văn mạng hết rồi chứ đâu chịu ấm ức.”
“Thôi cất lên giá đi, lúc nào chán tôi lại lấy ra đọc chơi.”
“Đồ khỉ nhà ông còn bận ngả vào vòng tay người đẹp thì lấy đâu ra lúc chán?”
“Nếu không có người thứ ba quấy rầy thì cuộc sống nhàn tênh ấy mà.”
“Đúng là cái đồ đồng tính phi nhân tính.”
Trong lúc hai người mải đấu võ mồm thì Lăng Tễ đã ngồi bắt chéo chân thật thanh lịch trên sofa, yên lặng đọc kịch bản.
Thấy anh ung dung như thế Địch Ảnh liền yên tâm. Nuôi thả chồn nguy hiểm quá, quả nhiên hắn nên chuẩn bị lồng nhốt mới phải.
Phỉ Tri Phiên có vẻ đã phát hiện ra cơ hội mới, bèn tiến lại hỏi: “Thầy Lăng Tễ có ưng ý kịch bản nào không?”
“Mấy kịch bản này khá quá, chất lượng hơn kịch bản của tôi nhiều.”
Phỉ Tri Phiên không tin vào tai mình: “Sao mà như thế được? Hiện giờ thầy Lăng Tễ là nam diễn viên hiếm hoi vẹn toàn cả tiếng tăm lẫn thực lực, có nhà sản xuất nào lại không muốn dồn kịch bản cho cậu?”
“Tôi nghe mọi người trong ngành than rằng để mời cậu góp mặt họ sẵn sàng đổi cả hình tượng nhân vật chính, nhưng quản lí của cậu cực kì kén kịch bản, có lúc không buồn đọc nội dung, mới nghe thù lao đã từ chối rồi.”
Địch Ảnh nói chen vào: “Thế có phải kén kịch bản đâu, thế là thổi giá ấy chứ?”
Phỉ Tri Phiên trách hắn: “Ông không nên nói xấu nhân viên của thầy Lăng Tễ trước mặt cậu ấy.”
Địch Ảnh: “Ông với tôi cùng quan điểm, chẳng qua ông diễn đạt uyển chuyển hơn thôi.”
“Chắc quản lí có tính toán riêng, nhiệm vụ thiết yếu của tôi bây giờ là kiếm tiền mà.”
Tay anh lưu luyến trong giây lát khi đặt cuốn kịch bản không thuộc về mình trở lại bàn. Địch Ảnh mải nhìn điện thoại nên không để ý đến động tác đấy.
“Phỉ Tri Phiên.”
“Gì?”
Địch Ảnh hướng điện thoại về phía anh ta: “Cười lên.”
Phỉ Tri Phiên giơ tay hình chữ V theo bản năng, tạo dáng đúng chuẩn khách du lịch trước ống kính.
“Tách tách.”
“Ể?” Lúc này máu mới lên não, Phỉ Tri Phiên hỏi, “Ông chụp tôi làm gì?”
Địch Ảnh lơ đãng đánh chữ: “Khoe tình cảm.”
Phỉ Tri Phiên không thèm tin bất kì chữ nào hắn nói. Anh ta lấy di động ra làm mới Weibo, cụm từ đứng đầu bảng tìm kiếm chính là #Rốt lại bầu trời nhà Địch Ảnh xanh đến mức nào#.
Trong loạt bài gắn thẻ đó, rất đông fan đang đoán già đoán non xem người may mắn được ăn thịt chung với anh nhà mình là ai.
Địch Ảnh chẳng thèm chỉnh sửa mà đăng luôn tấm hình Phỉ Tri Phiên giơ tay chữ V lên mạng, viết bừa bốn từ mô tả, “Anh em cùng nhậu”, lười đến nỗi không buồn chấm câu.
Sau khi chân tướng được công bố, đám fan liền hỉ hả chọc quê bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nhà làm phim trẻ xuất sắc.
Đã thế có người biết chuyện còn nói toạc ra: “Nghe nói nhà anh mình chẳng làm phòng ngủ cho khách đâu. Khổ thân Phỉ Phiên Phiên, nhìn là biết bị bắt nằm co trên sofa rồi.”
“Có sofa mà ngủ còn tốt chán, anh mình đâu thích người khác ngủ lại nhà, không đá đít ra khỏi cổng là khách sáo rồi đó.”
“Khinh Phiên Phiên nhà tôi không có fan hả? Phiên Phiên nhà này tút tát hẳn hoi thì hơi bị đẹp trai đấy! [Ảnh photoshop xịn mịn của Phỉ Tri Phiên.jpg]
Phỉ Tri Phiên phải dựa hoàn toàn vào việc thưởng thức tấm ảnh đẹp trai được chỉnh láng mịn để tỉnh táo kìm nén ham muốn chửi đổng.
“Thôi, mình làm thế cũng là để bảo vệ tình yêu của người anh em, mình hi sinh bản thân để Weibo không tê liệt. Chuyện hai ông mà đồn ra thì fan không phải sập nhà nữa đâu mà sập tháp đôi luôn ấy!”
Địch Ảnh vắt chanh xong liền phũ phàng bỏ vỏ.
“Xin cảm ơn sự hi sinh quên mình của ông, ông tỉnh rượu chưa? Tỉnh rồi thì mời ông tự giác biến ra khỏi cửa, trả lại thế giới hai người cho thầy Lăng Tễ và tôi.”
Phỉ Tri Phiên dựa lưng ghế sofa: “Nếu chưa tỉnh thì sao?”
“Thì tôi vứt ông ra ngoài rồi thân tình gọi xe hộ.”
Phỉ Tri Phiên là trang nam nhi hảo hán, đã chọn đi thì sẽ tự ra về. Địch Ảnh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi và Tri Phiên quá thân với nhau, chẳng chóng thì chầy cũng không giấu nó chuyện Bé Ao được. Thay vì lo trước lo sau thà mình cứ chủ động nói thật cho rồi.”
Chủ động nói thật chuyện con trai mình là chồn tuyết đúng là cần dũng khí phi phàm.
Lăng Tễ: “Nếu là người anh tin tưởng thì tôi không có ý kiến gì.”
Địch Ảnh suy tư: “Cứ để chọn ngày lành tháng tốt đã. Vừa nãy tôi mới mở lòng chuyện mình đồng tính rồi, còn mở nữa thì không gọi là mở lòng mà thành mở búp bê Nga mất[1].”
Lăng Tễ cụp mắt không nói gì, nhưng Địch Ảnh nhìn rất tinh nên ngả ngớn sấn lại liền.
“Thầy Lăng Tễ, sao tai em lại đỏ lên khi tôi nhắc chuyện công khai mình đồng tính vậy?”
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh liếc nhìn gương mặt dí sát của hắn: “Tiền bối Địch Ảnh, trán anh đỏ thế còn đau không?”
“…” Địch Ảnh xoa trán từ từ lùi về, “Tôi cũng biết là em đánh mà.”
Hắn vô cùng thắc mắc, hành vi lúc say của mình tồi tệ thế sao?
Trước khi quen Lăng Tễ, hắn chưa từng bị khiếu nại vì sàm sỡ người khác khi say. Có rất nhiều người muốn lợi dụng lúc hắn say để tòm tem nhưng tỷ lệ thành công ở cả nam lẫn nữ đều bằng không cả.
Tại sao một người say khướt vẫn liều chết giữ phòng tuyến quân tử như hắn lại cắm mặt xuống đầm băng nghìn năm?
Địch Ảnh hết sức băn khoăn, chẳng lẽ tít dưới đầm băng có suối nước nóng?
“Bé Ao đâu? Em nhốt con ở chỗ nào rồi?”
“Nhốt ư? Tôi nói không với phương phạp thô bạo ấy.”
Địch Ảnh đứng trước hồ cá nhiệt đới trong nhà, lòng thầm nhủ có lẽ mình là người duy nhất trả lời được câu hỏi “Thấy con trai bơi tung tăng trong hồ cá là trải nghiệm như thế nào?”.
Địch Ảnh: Cảm ơn bạn đã đặt câu hỏi. Con tôi là kiện tướng bơi lội bẩm sinh nên cháu chơi vui lắm. Nhưng cũng vì cháu bơi giỏi quá nên người ta dễ nghi ngờ liệu cháu có đúng là động vật có vú không.
Lăng Tễ suy tính thật chu đáo: “Tôi đã vớt hết cá nhỏ sang ao rồi.”
Anh chỉ để cá lớn có kích thước ngang tầm với Bé Ao. Hai bên đánh giá thực lực địch ta xong bèn quyết định chung sống hòa bình trong thủy vực có hạn này.
Địch Ảnh ngắm nghía một hồi lại thấy hay.
Không cần vất vả tập cho biết đi, cũng không cần tốn tiền đăng kí lớp bơi lội. Sinh cục cưng chồn tuyết tự nhiên là thắng ngay từ vạch xuất phát.
“Tôi quyết định sẽ in ảnh quảng cáo cho hãng sữa bột hồi bè của mình ra, dán vào đầu giường để khích lệ con.”
Lăng Tễ không hiểu: “Tại sao?”
“Để Bé Ao biết bố nó mới sáu tháng tuổi đã kiếm được tiền cho gia đình. Sau này nó lớn hơn, mình có thể dẫn nó ra sông bắt cá, coi như không uổng công nuôi nấng.”
Bé Ao ló đầu lên mặt nước tán thành: “Chít!”
Lăng Tễ nhíu mày như còn đắn đo: Xuống sông có nguy hiểm không nhỉ? Nhưng cá thì rất ngon.
Địch Ảnh giật mình nhận ra chỉ mới ở chung vài ngày mà hắn đã có thể đọc được nội tâm của ảnh đế lạnh lùng. Có lẽ Phỉ Tri Phiên nói đúng, hắn và Lăng Tễ thực sự có cảm ứng điện tim.
…
Ngày hôm sau, Địch Ảnh thức giấc trên sofa như thường lệ. Bé Ao nằm trên ngực hắn ngủ khò khò, nhưng căn nhà đã vắng bóng người kia.
Lăng Tễ để lại một tờ giấy viết tay cho hắn trên bàn, dặn hắn chăm sóc Bé Ao cẩn thận.
Tim Địch Ảnh hẫng một nhịp. Hắn rút di động ra mới nhớ mình vốn không có phương thức liên lạc với Lăng Tễ, bèn hối hoảng gọi điện cho quản lí.
“Chị Tinh, Lăng Tễ biến mất rồi.”
“Cái gì?”
“Em ấy không nói không rằng để lại thư ủy thác cho em. Trên thư viết…”
“Gượm đã, gượm đã,” Dụ Tinh Kỷ ngắt lời hắn, “Chị nhớ không nhầm hôm nay Lăng Tễ vào đoàn phim mà.”
“… Ơ?”
“Ơ cái gì mà ơ, cậu tưởng ai cũng quay một phim nghỉ dăm ba tháng như cậu chắc? Nghệ sĩ khác hoạt động quảng bá không ngừng nghỉ, nhất là Lăng Tễ. Mấy hôm nay chị để ý lịch trình của cậu ấy mới thấy không khác gì Chàng Ba Liều Mạng[2], cậu nên học hỏi cậu ấy đi.”
“Công ty mình chi tiền vi phạm hợp đồng cho Lăng Tễ à?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Lăng Tễ chủ động đổi công ty nên hiển nhiên cậu ấy phải chịu trách nhiệm bồi thường. Cậu ấy làm việc bạt mạng như thế chắc là vì khoản nợ.”
Dụ Tinh Kỷ nói kháy qua điện thoại: “Sao thế? Người ta vừa đi đã nhung nhớ rồi à? Chị đã xem chương trình trực tiếp hôm đó và bài Weibo cậu đăng hôm qua, xử lí khủng hoảng khá đấy. Hiếm có dịp cậu tung hỏa mù đánh lạc hướng dư luận, nếu không phải vì Lăng Tễ chắc cậu chẳng buồn giải thích đâu nhỉ?”
Một nghệ sĩ xưa nay luôn thích gì làm nấy như Địch Ảnh bỗng dưng bị cùm chân, hẳn nhiên quản lí của hắn vui phải biết.
“Đúng là đàn ông phải lập gia đình mới chín chắn. Biết thế chị đăng lí lịch cậu lên Thế Kỷ Giai Duyên[3] từ sớm.”
Địch Ảnh: “Chị có phương thức liên lạc với em ấy không?”
“Ai? Lăng Tễ á? Đừng bảo hai cậu ở chung mà không có cả Weixin của nhau nhé.”
“Sớm chiều bên nhau, cần gì Weixin.” Địch Ảnh lầm bầm thiếu tự tin.
“Chị không có cách liên lạc với Lăng Tễ, nhưng có số quản lí cậu ấy đây. Cậu có cần không?”
Địch Ảnh cân nhắc một thoáng rồi gạt đi. Phải thông qua quản lí để liên lạc với người sắp sửa bước vào cửa nhà mình thì hơi mất mặt.
“Chị có biết đoàn phim của cậu ấy ở đâu không?”
Địch Ảnh cúp máy xong liền bắt tay vào soạn đồ, từ sữa bột, bình sữa, cốc giữ nhiệt, đến khăn ướt sát trùng…
Dẫn con ra đường đâu phải chỉ bế mỗi nó đi, thảo nào mọi người hay than là lôi thôi rắc rối.
Địch Ảnh đội mũ, đeo kính râm, bịt khẩu trang, mở phéc-mơ-tuya áo nỉ có mũ trước mặt Bé Áo.
“Con trai bố vào đây!”
Bé Ao liền lăn một vòng vào trong. Địch Ảnh kéo khóa lên, Bé Ao gắng sức rướn cái đầu nhỏ ra ngoài cổ áo.
Địch Ảnh khoác túi du lịch ra sau lưng: “Mình lên đường thăm mẹ con ở đoàn phim thôi!”
“Chít!”
Chương 12 | Chương 14
Manh: Nhận ra trung bình nam chính trong truyện nhà tôi toàn người dẻo mỏ không đáng tin:)
[1] Loại búp bê gỗ gồm nhiều búp bê rỗng ruột chồng lên nhau.
[2] Chàng Ba Liều Mạng là ngoại hiệu của Thạch Tú, một trong những anh hùng Lương Sơn Bạc.
[3] Thế Kỷ Giai Duyên – jiayuan.com là trang hẹn hò qua mạng lớn nhất Trung Quốc.