• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn thật sự không nghĩ tới Bùi Ngâm Phong lại có thể liên tưởng ra việc hắn không phải là nhân loại, sau đó lại đem chính mình dọa hôn mê bất tỉnh.

Còn có một vấn đề, chẳng lẽ hắn không phải là bị người cưỡng chế kéo vào trong nhà hay sao?

Nhìn Bùi Ngâm Phong, Nguyễn Ý Tri nhíu mày, lẽ ra định lập tức rời đi, nhưng người này thật sự có chút ngây ngốc, nói tóm lại có thể trêu đùa một chút.

Vì thế hắn nâng bước đi tới gần Bùi Ngâm Phong, muốn đem hắn làm tỉnh lại.

Không ai phát hiện Nguyễn Ý Tri có ý tưởng nghịch ngợm thế này, ai bảo từ nhỏ tới lớn hắn không có bạn bè, cho nên cũng không có người tri kỷ trêu chọc đùa giỡn lẫn nhau.

Nguyễn Ý Tri đánh giá người này, mặc dù người này không phòng ngự đột nhiên té xỉu nhưng vẫn tinh chuẩn ngã lên sô pha, thậm chí tư thế như được đặt ra trước, thật sự phương tiện cho hắn cấp cứu.

Nguyễn Ý Tri cảm thán, suy tư cần làm sao xuống tay. Tư thế như vậy thật sự thích hợp ấn huyệt nhân trung, hắn còn chưa từng làm qua việc này đâu.

Ngay sau đó hắn rục rịch vươn tay ra.

Nguyễn Ý Tri chậm rãi cúi người, bàn tay cách mặt Bùi Ngâm Phong ngày càng gần, ngay lúc định ấn huyệt thì Bùi Ngâm Phong đột nhiên mở mắt, đồng thời còn hít sâu một hơi.

Nguyễn Ý Tri bị giật mình dừng lại, tầm mắt nhìn lên tiếp xúc ánh mắt Bùi Ngâm Phong.

Dưới ánh lửa hôn ám, trợn mắt nhìn thấy sinh vật hư hư thật thật không phải là người dựa cách mình gần như thế, nhìn bàn tay chỉ cách cổ của mình không đến 1cm..

- !

Trầm mặc.

Nguyễn Ý Tri:

- !

Nhất thời chỉ còn lại tiếng lửa thiêu đốt vang lên tí tách.

Trên mặt Nguyễn Ý Tri thoáng lộ vẻ tiếc nuối.

Bùi Ngâm Phong hoảng sợ trừng lớn hai mắt, suy nghĩ một mảnh hỗn loạn.

Hắn đang tiếc nuối cái gì? Tiếc nuối mình đã tỉnh sao? Cứu mạng, chẳng lẽ mình thật sự cần bị ăn sạch!

Bùi Ngâm Phong nhất thời càng thêm hoảng sợ, nhưng lần này đã đỡ hơn, sửng sốt chống một hơi không bị té xỉu.

Tuy rằng Nguyễn Ý Tri cảm thấy được trạng thái của hắn phi thường đáng lo lắng.

Khuôn mặt hắn trắng bệch dọa người, thậm chí ngừng thở, Nguyễn Ý Tri đều sợ người này đem chính mình làm chết ngạt.

Bùi Ngâm Phong rốt cục không chịu nổi, ruy rẩy gào lên:

- A! Anh anh anh.. anh rốt cục là cái gì vậy.. đừng, đừng ăn tôi! Thịt của tôi không thể ăn, thật sự, đều là thối, tôi đã mười ngày không tắm rửa! Đầu cũng không gội cũng không rửa mặt cũng không tắm, tôi thật bẩn ô ô ô ô đừng ăn tôi..

- Sao lại như vậy chứ, tôi cả đời làm việc thiện tích đức, mặc dù là phú bốn đời, nhưng lại đều là bốn đời đều tốt đâu, ngay cả con kiến tôi cũng luyến tiếc giết ô ô ô ô..

Nói xong, Bùi Ngâm Phong chảy nước mắt, liên tục khóc thét.

- Ô ô ô vì cái gì a, rốt cục là vì cái gì, người tốt không nên có hảo báo sao, tôi nhìn thấy anh ở một mình bên ngoài sợ anh chết mới kéo anh vào, vì sao anh lại không phải là người a ô ô ô ô. Tôi còn chưa có người yêu, tôi còn có thật nhiều sự tình còn chưa kịp làm đâu, tôi lại phải chết, ô ô ô ô tôi sắp chết.. oa..

Cuối thời đột nhiên đến không kịp phòng ngự, Bùi Ngâm Phong thậm chí cũng không kịp nghĩ gì khác, lúc này bị Nguyễn Ý Tri làm giật mình không nhịn nổi, đủ loại tâm tình bất an sợ hãi cùng nhau dâng lên, quả thật ủy khuất muốn nổ tung.

Là một phú bốn đời, Bùi Ngâm Phong tự nhận mình là người tốt, một không dựa vào quyền áp người, hai không dựa vào tiền vũ nhục người. Ngay cả đi chơi cũng quy củ, chưa từng kêu tiếp viên không nói, một khi phát hiện có bạn bè phạm pháp loạn kỷ cương hắn đều lựa chọn rời xa không tiếp tục qua lại.

Hàng năm hắn còn quyên tiền, không nói ngày làm một việc thiện, nhưng hàng năm vẫn làm việc thiện.

Nhưng sao lại thế này chứ, hắn thiện lương như vậy hiện tại lại bị thiện lương hại chết ô ô ô ô.

Bùi Ngâm Phong càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, trong mắt dần dần ảm đạm, giờ phút này nằm trên sô pha hoàn toàn bỏ quên giãy dụa, tùy ý nước mắt chảy ra.

Bị hắn kêu khóc làm cho Nguyễn Ý Tri thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Bùi Ngâm Phong thảm hề hề lương tâm có chút khó chịu.

Khụ, êm đẹp, tại sao mình phải dọa người ta, hiện tại được rồi, người này khóc lên còn không để yên.

Nguyễn Ý Tri lập tức đứng dậy giật lại khoảng cách:

- Ân.. đừng khóc, tôi không ăn người.

Hai mắt ảm đạm nháy mắt liền phát sáng lên.

Bùi Ngâm Phong tràn ngập vẻ chờ mong nhìn hắn:

- Thật vậy chăng? Thật sự không ăn tôi sao? Chỉ cần anh không ăn tôi, anh nghĩ muốn cái gì tôi đều tận lực thỏa mãn, không có điều kiện cũng muốn sáng tạo điều kiện thỏa mãn!

Nhưng bây giờ đều đã cuối thời..

Bùi Ngâm Phong đột nhiên có chút bi thương, lại héo:

- Nhưng tôi lại không có tác dụng gì, trừ bỏ tiền không có cái gì, hơn nữa thế giới này đều như vậy, tiền của tôi cũng không hữu dụng a..

Nguyễn Ý Tri:

- !

997:

- !

- Ký chủ hắn có tiền! A a a sao hắn có thể nói ra những lời như vậy, trừ bỏ có tiền ngoài ra đều hai bàn tay trắng a!

Nguyễn Ý Tri cũng rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng hiển nhiên vị phú bốn đời này còn chưa phát hiện ngôn luận này của mình làm người oán trách tới cỡ nào, thậm chí hắn còn phát hiện phú bốn đời thật sự là tự đáy lòng cho là mình trừ bỏ tiền đều là hai bàn tay trắng.

Cam!

Rốt cục vì sao giữa người cùng người lại chênh lệch lớn như vậy chứ! Hắn cùng Bùi Ngâm Phong quả thật là hai cực đoan, thiếu chút nữa hắn muốn bắt đầu thù phú.

Nguyễn Ý Tri thở sâu, chậm rãi lộ nụ cười, khuôn mặt có vẻ đặc biệt xinh đẹp, là ai cũng sẽ bị cuốn hút.

Bùi Ngâm Phong cũng ngẩn ngơ, trong tiềm thức đại khái hiểu được đối phương không phải là người, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đối phương xinh đẹp a! Hơn nữa hắn còn cười với mình đâu!

Ý thức mơ hồ trong nháy mắt, Bùi Ngâm Phong lộ ra nụ cười ngây ngô.

Đầu óc hắn choáng váng nói:

- Anh.. anh cười lên thật là đẹp mắt. Nếu anh thật sự muốn ăn tôi, hình như cũng không phải là không được nha.

Vẻ tươi cười của Nguyễn Ý Tri chợt cứng đờ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu tử khờ khạo này.

- Anh.. trong đầu đều suy nghĩ cái gì? Bỏ đi, anh không phải nói mình trừ bỏ tiền đều hai bàn tay trắng?

Bùi Ngâm Phong ngây ngốc gật đầu, chỉ thấy mỹ nhân trước mặt vươn tay.

- Đến đây đi, nhìn xem thực lực đâu.

Bùi Ngâm Phong không ngừng gật đầu, đột nhiên kịp phản ứng.

- A? Gì?

Cái gì? Cho hắn cái gì vậy?

Vẻ mặt Nguyễn Ý Tri không chút thay đổi:

- Không phải nói sẽ tận lực thỏa mãn tôi sao?

Bùi Ngâm Phong:

- ?

- Yêu cầu của tôi chính là, anh có bao nhiêu tiền toàn bộ lấy ra.

Bùi Ngâm Phong:

- ?

Nguyễn Ý Tri nhíu mày:

- Thế nào? Không có?

Không chịu được mỹ nhân nhíu mày, Bùi Ngâm Phong lăn lông lốc bò lên:

- Có có có!

Mặt mũi của phú bốn đời cũng không thể bị xem nhẹ như vậy!

Bùi Ngâm Phong nhanh như chớp lao lên lầu, sau một trận leng keng vang lên, liền cầm đồ vật chạy xuống.

Hoa!

Một đống đồ vật được đặt lên bàn.

Đợi Bùi Ngâm Phong buông tay, Nguyễn Ý Tri mới nhìn thấy là vật gì.

Hai đồng hồ lòe loẹt, còn có một châm cài ngực bảo thạch cùng hai vòng cổ tạo hình kỳ quái.

Nhìn thấy không phải tiền Nguyễn Ý Tri nhiều ít có chút thất vọng, nhưng nếu mấy thứ này có thể bị Bùi Ngâm Phong lấy ra, khẳng định cũng không giá rẻ, linh quang hắn chợt lóe, có lẽ mấy thứ này cũng có thể đổi được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK