13
“Bẩm nương nương, nữ tử Phạm Tư Thuần kia được Hoàng thượng phong làm Hiền phi, nhưng hôm nay nô tỳ nghe được từ miệng các công công, đội nghi trượng mà Hoàng thượng phái đi đều là nghi thức dành cho quý phi, còn ban thưởng cho Phạm gia mười mấy cỗ xe chở quà.”
Tô Mộc Mộc cau mày, hất mạnh chén nước trên bàn xuống đất.
A hoàn sợ đến mức không dám nói lời nào.
Ánh mắt nàng ta như mũi tên tẩm độc, cười lạnh một tiếng: “Đi điều tra cho ta, Phạm Tư Thuần này rốt cuộc là nhân vật nào, lại được Hoàng thượng coi trọng như vậy!”
Nàng ta không cho phép có người được Hoàng thượng sủng ái hơn mình.
“Nô tỳ… nô tỳ sẽ sai người đi dò hỏi.”
Tô Mộc Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo.
Kẻ nào cản đường nàng ta, chỉ có một con đường chết.
…
Phạm Tư Thuần biết được những chuyện này khi đang ở trong cung điện của mình.
Vì quanh năm chinh chiến bên ngoài, nàng không hiểu lắm về việc sắc phong và nghi trượng, chỉ nghĩ đây là nghi thức sắc phong bình thường.
Ngày đầu tiên vào cung, nàng không gặp Tần Húc Kiêu.
Hỏi cung nữ bên cạnh, cung nữ cười trêu chọc: “Gần đây triều chính bận rộn, có lẽ Hoàng thượng đang bận xử lý chính sự. Nương nương nhớ Hoàng thượng rồi sao?”
Phạm Tư Thuần mỉm cười, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp Tần Húc Kiêu.
Dù sớm muộn gì cũng phải gặp, nhưng có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Chuyện hôm đó, nếu Tần Húc Kiêu hỏi đến, thật sự khó trả lời.