Mục lục
Bên Em Sáng Sáng Tối Tối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong, Lương Thích đưa Hứa Thanh Nhã về khách sạn.

 

Khi đang định chuyển tiền cho cô ấy thì bị Hứa Thanh Trúc ngăn lại.

 

Hứa Thanh Trúc chuyển cho Hứa Thanh Nhã mười nghìn, dặn dò không được tiêu xài lung tung, cũng đừng ra ngoài tụ tập với đám bạn bè hư hỏng.

 

Hứa Thanh Nhã vẫy tay với cô, "Được rồi, biết rồi, chị mau về đi."

 

Còn gọi với Lương Thích: "Chị Lương Thích, quản lý vợ chị đi chứ."

 

Lương Thích đứng ở cửa, bất lực cười, trong nụ cười còn mang theo sự chiều chuộng, "Tôi nào dám."

 

Hứa Thanh Trúc khẽ liếc cô một cái đầy lãnh đạm.

 

Đôi mắt ấy mang theo chút phong tình đa tình, thoạt nhìn tràn đầy quyến rũ, tựa như oán hờn mà lại như nũng nịu.

 

Lương Thích nhún vai, ánh mắt ngây thơ—"Để phối hợp diễn với em mà thôi."

 

Hứa Thanh Nhã xoa xoa cánh tay, "Đi nhanh đi, em không muốn ăn cơm chó đâu."

 

//

 

Ra khỏi khách sạn, Hứa Thanh Trúc lộ rõ vẻ mệt mỏi.

 

Trong không khí thoang thoảng hương vị ngọt ngào của rượu dâu tây Baileys.

 

Nếu là ngày thường, khứu giác của Lương Thích cực kỳ nhạy bén, nhưng hôm nay cô khá kiệt sức. Kể từ khi xuyên không đến đây, cô gần như chưa được nghỉ ngơi, lúc này cũng chỉ đang cố gắng gượng tinh thần để đối phó.

 

Dẫu vậy, cô vẫn ngửi thấy hương thơm độc nhất vô nhị ấy.

 

Càng là Omega cao cấp, hương thơm lại càng mê hoặc.

 

Thông tin tố càng gây ảnh hưởng mạnh đến một Alpha, tức là độ tương thích giữa hai người càng cao.

 

Chắc chắn là do tác dụng của chất ức chế đã hết, nên mùi hương thuộc về Omega mới tỏa ra như vậy.

 

Lương Thích mở cửa xe cho Hứa Thanh Trúc. Sau khi lên xe, Hứa Thanh Trúc khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn.

 

So với trước đây, cô ấy lịch sự hơn nhiều.

 

Lương Thích lên xe, thắt dây an toàn xong, liếc nhìn Hứa Thanh Trúc, phát hiện cô ấy vẫn chưa cài dây.

 

"Hứa Thanh Trúc." Lương Thích gọi, "Dây an toàn."

 

Hứa Thanh Trúc hơi nhíu mày, mái tóc đen dài thẳng mượt rủ xuống vai, che đi bờ vai đẹp và một phần xương quai xanh, kéo dài xuống trước ngực.

 

Phía đối diện với Lương Thích, những lọn tóc lưa thưa được vén gọn sau tai, để lộ đôi tai nhỏ nhắn cùng đường nét cằm hoàn hảo. Nhưng trên gương mặt trắng trẻo ấy lại phủ một lớp đỏ nhàn nhạt, như được đánh má hồng. Đầu mũi lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi nhỏ xíu trong suốt phản chiếu ánh sáng trong xe. Đôi môi đỏ mọng còn phủ một lớp ánh nước, nhìn mềm mại và tươi tắn.

 

Tựa như nhụy hoa sắp bung nở trong mùa xuân, còn đọng sương mai buổi sớm.

 

Rực rỡ, quyến rũ.

 

Hiệu ứng thị giác ngay lập tức đạt cực điểm, khó mà rời mắt nổi.

 

Lương Thích nuốt khan, quay mặt đi, tay đặt lên ngực hít thở sâu mấy lần.

 

Sau vài lần hít sâu, cuối cùng cô cũng kiểm soát được nhịp tim.

 

Thật ra, không hẳn là yêu thích.

 

Có lẽ đây chỉ là phản ứng của một người mê cái đẹp trước phụ nữ xinh đẹp mà thôi, cộng thêm một chút xúc cảm không tự chủ nổi.

 

Huống hồ, cơ thể này vẫn còn sót lại chút dấu vết tình cảm với Hứa Thanh Trúc.

 

Lương Thích lại gọi: "Hứa Thanh Trúc?"

 

Khuôn mặt của Hứa Thanh Trúc càng đỏ hơn, mùi hương từ thông tin tố của cô ấy lan tỏa trong xe, càng ngày càng nồng đậm.

 

Làm sao một Alpha có thể chịu đựng được?

 

Lương Thích thở dài, cầm lấy chai nước uống một ngụm, cố gắng làm dịu tâm trạng.

 

Cô mở một nửa cửa sổ bên mình, hy vọng gió đầu thu có thể giúp mình tỉnh táo hơn một chút.

 

Hứa Thanh Trúc chỉ hơi nhíu mày, khẽ đáp lại, nhưng giọng nói lại quá mềm mại và quyến rũ, như muốn cào ngứa lòng người.

 

Lương Thích chỉ muốn nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện, bất đắc dĩ phải cúi người giúp cài dây an toàn.

 

"Đắc tội rồi." Lương Thích nói, rồi cúi người về phía cô ấy.

 

Lúc đó, thông tin tố của Alpha và Omega quấn quýt trong không khí, tựa như hai linh hồn cô độc gặp nhau sau thời gian dài xa cách. Ngọn lửa đang âm ỉ lập tức bùng lên, không gian như lóe lên tia lửa điện xẹt qua.

 

Lương Thích suýt chút nữa không kiềm chế được, cơ thể cô gần như đổ lên người Hứa Thanh Trúc.

 

Tay đang nắm dây an toàn khẽ run, ngón tay vô tình chạm lên bụng cô ấy. Chỉ cần tiến thêm chút nữa, đó sẽ là nơi mềm mại nhất.

 

Cô lập tức lùi lại một chút.

 

Toàn thân như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa.

 

Cảm giác này chẳng khác gì tối qua.

 

Nhưng hiện giờ không phải là kỳ phát tình của Alpha, nên tình hình không đến mức nghiêm trọng như hôm qua, vẫn có thể chịu đựng được.

 

Cô như đang trốn chạy, nhanh chóng cài xong dây an toàn cho Hứa Thanh Trúc.

 

Nhưng ngay lúc khóa dây an toàn được cài vào, những ngón tay mát lạnh của Hứa Thanh Trúc lại khẽ lướt qua sau tai trái cô, nơi có một vết nhô nhỏ—đó là tuyến thể, phần nhạy cảm nhất khi Alpha tiếp xúc với Omega.

 

Đầu ngón tay cô ấy rất mềm, chỉ lướt nhẹ qua tuyến thể của Lương Thích.

 

Lương Thích cảm giác như toàn bộ sức lực trong người đều bị rút cạn.

 

Lương Thích: "......"

 

"Bệnh... viện." Hứa Thanh Trúc lắp bắp, ngón tay đột ngột co rụt lại, móng tay vô tình cào qua tuyến thể của Lương Thích.

 

Đau nhói.

 

Lương Thích tự hỏi liệu cô ấy có cố ý không.

 

Cuối cùng cũng thoát được ra, mồ hôi lạnh ướt cả lưng áo.

 

Nếu cứ thế này thêm vài lần, chắc cô mất mạng luôn.

 

Ai mà chịu nổi sự quyến rũ của "Omega số một Hải Châu" chứ?

 

Lương Thích sợ mùi thông tin tố của Hứa Thanh Trúc lan ra ngoài, liền đóng cửa xe, bật điều hòa.

 

Hứa Thanh Trúc mặc váy, lạnh đến mức co rúm người trong góc, Lương Thích lại cởi áo khoác của mình đắp lên người cô ấy.

 

Khó khăn lắm mới đưa được cô ấy đến bệnh viện.

 

Nhìn Hứa Thanh Trúc đã nửa tỉnh nửa mê, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt sinh lý, Lương Thích quyết định không gọi cô dậy mà trực tiếp bế vào bệnh viện.

 

//

 

Hôm nay Triệu Tự Ninh không có ca đêm, nhưng lo lắng cho Hứa Thanh Trúc nên cô đổi ca với đồng nghiệp.

 

Đến 10 giờ tối vẫn chưa thấy Hứa Thanh Trúc trở về, cô định gọi điện thì vừa rút điện thoại ra đã thấy Lương Thích bế Hứa Thanh Trúc vào.

 

Nhìn tình trạng không ổn chút nào.

 

"Sao vậy?" Triệu Tự Ninh hỏi, "Không phải đã tiêm chất ức chế rồi sao?"

 

"Tác dụng thuốc hết rồi." Lương Thích ngắn gọn trả lời.

 

Lúc này, trong sảnh bệnh viện thoang thoảng hương thông tin tố của Omega, khiến không ít Alpha bị thu hút.

 

Mùi hương ngọt ngào đến mức một Alpha đang bệnh nặng cũng ngất đi, gây ra cảnh hỗn loạn trong chốc lát.

 

Về đến phòng bệnh, Triệu Tự Ninh tiêm thêm một liều chất ức chế cho Hứa Thanh Trúc, truyền dịch xong cô ấy liền ngủ say.

 

Lương Thích ngồi lại trong phòng bệnh một lúc rồi mới rời đi.

 

Quá khuya, cô chẳng buồn về biệt thự nữa mà lên phòng bệnh trên lầu nằm nghỉ. Lúc nhìn đồng hồ đã thấy 11 giờ đêm.

 

Nằm trên giường, trong đầu Lương Thích không ngừng tua lại một ngày dài vừa qua.

 

Có quá nhiều người xuất hiện, cũng xảy ra quá nhiều chuyện.

 

Tất cả mọi người và mọi việc đều phá vỡ nhịp sống vốn có của cô, khiến cô có chút bối rối.

 

Đang phân vân không biết sau này nên viện lý do mất trí nhớ hay nói rằng mình muốn làm lại cuộc đời, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên làm cô giật mình.

 

...

 

Có lẽ lát nữa phải đổi nhạc chuông.

 

Lương Thích liếc nhìn tên hiển thị, là "Bà Lương".

 

Tức là mẹ của nguyên chủ.

 

Lương Thích nhấn vào huyệt giữa hai chân mày, hít thở sâu để cố xua tan sự mệt mỏi, chờ đến giây cuối cùng của tiếng chuông mới bắt máy.

 

"Alo?"

 

"Nữu Nữu, con ngủ chưa?" Âm giọng của Khâu Tư Mẫn dịu dàng hỏi.

 

"Chưa ạ." Lương Thích đáp, "Con đang định ngủ."

 

"Vậy là tốt rồi, không làm phiền con là được." Khâu Tư Mẫn cười, "Mẹ gọi để nói rằng đã hẹn với phu nhân nhà họ Chu, hai ngày nữa con gặp An An, tại nhà hàng Thương Nguyệt, cùng ăn bữa cơm. Nếu hợp thì hai đứa tiếp tục tìm hiểu."

 

Lương Thích: "......?"

 

Nghe như kiểu đi xem mắt vậy?

 

Nếu nguyên chủ còn độc thân thì cô còn hiểu được, vấn đề là nguyên chủ đã kết hôn rồi mà.

 

"An An nói không ngại chuyện tình cảm trước đây của con." Khâu Tư Mẫn tiếp lời, "Chỉ cần trước khi kết hôn thu dọn sạch sẽ là được."

 

Lương Thích: "?"

 

"Mẹ, mẹ nhầm rồi phải không?" Lương Thích bất lực, "Con kết hôn rồi mà."

 

"Mẹ nhầm cái gì chứ." Khâu Tư Mẫn có chút bực mình, "Kết hôn rồi thì ly dị. Chẳng phải con bảo mẹ dàn xếp chuyện này sao? Nói là không thích người hiện tại nữa, muốn đổi sang người mới."

 

Lương Thích: "......"

 

Ông trời ơi, cứu con với.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK