Khi tôi và Lục Triều Bắc sống sung sướng hạnh phúc.
Cũng không quên quan tâm đến Ôn Nhan.
Tuy không thể cùng tiến cùng lui, nhưng bạn thân mãi mãi quan trọng hơn đàn ông!
Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Ôn Nhan vẫn quyết định bỏ con và ly hôn với Lục Quan Nam.
Tôi ôm Ôn Nhan đầy thương xót, "Không sao, sau này tớ sẽ lén lấy tiền của Lục Triều Bắc nuôi cậu."
Đã quyết định rồi, Ôn Nhan liền đăng ký khám, hẹn lịch phẫu thuật.
Ngày hẹn đến rất nhanh.
Tôi và Ôn Nhan giả vờ vào viện thẩm mỹ, sau đó lẻn ra từ cửa sau của viện thẩm mỹ, hai người lặng lẽ đi đến bệnh viện.
Trên đường đi, Ôn Nhan lo lắng nắm lấy tay tôi.
"Mí mắt của tớ cứ giật giật, luôn có một linh cảm không lành."
Tôi dỗ dành cô ấy, "Vậy hôm nay chúng ta về trước nhé? Hẹn lại ngày khác?"
Ôn Nhan do dự, theo bản năng sờ lên bụng.
Gần ba tháng rồi, nếu muốn bỏ con.
Không thể chần chừ thêm nữa.
Ôn Nhan nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra đã là vẻ kiên quyết.
"Không bỏ nữa, về thôi."
"Cậu đã nói rồi, sẽ lấy trộm tiền của Lục Triều Bắc nuôi tớ."
Tôi vừa định mở miệng đồng ý, thì thấy sắc mặt Ôn Nhan đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy, một chiếc xe tải lao thẳng về phía chúng tôi.
"Cẩn thận!"
Ôn Nhan đột nhiên đẩy tôi xuống, che chắn tôi thật chặt.
Tiếng va chạm dữ dội khiến tai tôi ù ù.
Máu tươi nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt tôi.
Tôi vùng vẫy đứng dậy, nhưng bị hai người đàn ông từ trên xe tải xuống lôi ra ngoài.
"Các người muốn làm gì?"
Tên đó liếc nhìn Ôn Nhan, "Người này không cần lo."
"Chủ thuê chỉ cần người đang mang thai."
Tên còn lại buông Ôn Nhan ra, tiến lên giữ c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.
Hai người khiêng tôi lên xe.
Hình như họ bắt nhầm người rồi...
Tôi nghĩ vậy, rồi giây sau đã mất đi ý thức.