• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe đồ đã đầy, Lục Trầm không định mua thêm nữa. Thế nhưng Thẩm Hoài Ngôn lại đẩy thêm một chiếc đến để cậu tiếp tục mua.

Cậu biết Thẩm Hoài Ngôn có tiền, cũng không có nghi ngờ anh mua mấy thứ này có thật là sẽ cần dùng tới không.

Chẳng qua, những món đồ này thật sự cần cậu đến mua sao?

Trong xe đẩy, không chỉ chất đầy nồi niêu xoong chảo mà còn có rất nhiều quà vặt.

Thẩm Hoài Ngôn đã ra lệnh thì cậu nào dám không làm theo. Hai người đã dạo qua hai tầng lầu của siêu thị một lần, Lục Trầm đi đến nỗi chân cũng đau. Thẩm Hoài Ngôn thì vẫn còn đang lướt nhìn xung quanh.

Nắm tay Lục Trầm vung lên một cái. Cho dù như thế nào đi nữa cũng phải ngồi trước, không ngồi nghỉ thì một lúc nữa chân sẽ gãy mất thôi. Cậu lại mặc đồ dày, trong siêu thị nhiệt độ hơi cao, nóng đến nỗi muốn cởi hết quần áo ngay tại chỗ.

Cậu ngồi xuống băng ghế dài, lấy điện thoại cúi đầu đánh chữ cho Thẩm Hoài Ngôn xem.

Mệt quá, nghỉ một tí được không?

Thẩm Hoài Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ hết cả lên, chóp mũi toát ra chút mồ hôi, đôi môi mỏng mím chặt nên gật đầu một cái, đứng cạnh bên chờ cậu.

Lục Trầm dùng tay quạt quạt. Muốn xoa bắp chân quá đi.

“Ơ? Anh, anh cũng đến mua đồ hả?”

Bỗng nhiên có một giọng nam phá vỡ sự yên tĩnh giữa Thẩm Hoài Ngôn và Lục Trầm. Lục Trầm ngẩng đầu thấy từ chỗ cách cậu không quá ba mét là Từ Hàn Mân đang đẩy xe đồ.

Từ Hàn Mân là cậu trai làm thêm ở tiệm hoa của cậu một thời gian, vô cùng hiểu chuyện lại rất thực tế. Nếu như không phải công việc cách trường cậu nhóc này xa quá, thật sự cậu không muốn cho Từ Hàn Mân đi.

Lục Trầm không cách nào trả lời Từ Hàn Mân, chỉ cười một cái, gật đầu với cậu nhóc.

Hai người không có giao tình gì quá sâu đậm, cậu chào hỏi xong Từ Hàn Mân thì chuẩn bị đi. Lúc này Lục Trầm mới phát hiện sau lưng Từ Hàn Mân còn có một người đàn ông cao lớn. Khoảng cách cả hai đang đứng không tính là gần, nhưng lại tản ra một loại không khí hợp nhau đến ngạt thở. Lục Trầm thế nào cũng sẽ không đoán sai, đó chính là dáng vẻ mà chỉ hai người yêu nhau mới có được.

Từ Hàn Mân giống như chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

Lúc đầu khi sống chung cậu và Thẩm Hoài Ngôn cũng không chênh nhau nhiều lắm.

Khi bọn họ đi ngang qua, Lục Trầm nghe Từ Hàn Mân nhẹ giọng, nói với người đàn ông bên cạnh hắn: “Hình như nhà hết sữa bò rồi đó Lộ tiên sinh.”

Mà người đàn ông đó nói cái gì cậu cũng nghe không rõ.

Lục Trầm thấy ngại muốn chết, không dám nhìn nữa. Cậu vừa định đánh chữ cho Thẩm Hoài Ngôn, nói nghỉ ngơi đã đủ rồi. Nhưng khi quay đầu lại cậu thấy Thẩm Hoài Ngôn đang nhìn theo hướng hai người đó đi.

Vóc dáng Từ Hàn Mân cũng khá tốt, tính tình thì rất trẻ con, là loại con trai ngọt ngào mà anh thích đó.

Mũi Lục Trầm đã hơi xót, cảm thấy hốc mắt bắt đầu đau.

Điều này báo trước nước mắt sẽ rơi ra ngoài.

Cậu muốn đứng lên, không cần phải để ý Thẩm Hoài Ngôn nhìn chằm chằm ai, cứ thế mà đi thẳng, nhưng đôi chân lại không nghe lời. Cậu đứng lên rồi lại ti tiện dựa vào người Thẩm Hoài Ngôn.

Vì không để cho Thẩm Hoài Ngôn phát hiện bất thường, Lục Trầm kéo nhẹ ống tay áo, xoay người đi đến trước mặt anh.

Đương nhiên Thẩm Hoài Ngôn không biết Lục Trầm đang nghĩ gì.

Bởi vì anh với Lục Trầm suy nghĩ khác nhau một trời một vực.

Cậu trai vừa nãy làm cho anh không kiềm được mà nghĩ đến Lục Trầm.

Nghĩ đến Lục Trầm khi ở độ tuổi đó, cái mông vểnh trắng nõn, đôi chân trắng trẻo mịn màng, nhỏ giọng khóc nức nở, thở gấp rên rỉ…

Nghĩ một chút thôi, hồn đã muốn bay lên rồi.

Nhìn chằm chằm Từ Hàn Mân là chuyện không thể nào.

Lục Trầm ở trước mặt lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt, rốt cục cũng bị Thẩm Hoài Ngôn thấy được.

Anh bước nhanh về phía trước ôm Lục Trầm vào lòng, không được bình tĩnh mà lau sạch nước mắt cho cậu, hỏi: “Em khóc cái gì?”

Lục Trầm chớp mắt, không nhúc nhích.

“Anh đánh em hay mắng em?”

Lục Trầm lắc đầu.

“Vậy sao em khóc?”

Lục Trầm vẫn không động đậy.

Lúc này Thẩm Hoài Ngôn mới nghĩ đến hai người nọ, có phải… có phải Lục Trầm thấy mình không có đẹp như người kia?

Không thể nào.

Hay Lục Trầm cũng muốn mua sữa bò.

Thẩm Hoài Ngôn ôm Lục Trầm càng chặt hơn, nhỏ giọng, hơi mất tự nhiên nói: “Đừng khóc, anh không bắt nạt em, em muốn mua gì cứ mua. Không phải mua thôi sao anh để em mua mà.”

Lục Trầm nghe xong càng muốn khóc.

Cuối cùng cậu lấy cho mình mấy hộp sữa bò “Tâm Tâm Niệm Niệm”.

Hai chiếc xe chất đầy ắp đồ, nếu không phải không thể chứa thêm đồ nữa, cũng không thể mua thêm được thứ gì. Lục Trầm thật sự nghĩ rằng hôm nay Thẩm Hoài Ngôn sẽ kêu người mang một chiếc xe đến chở đồ về.

Cũng may cậu cầu xin rất lâu, nói sau này có thể lại đến mua mà. Thẩm Hoài Ngôn mới miễn cưỡng đồng ý.

Lục Trầm ở ngoài siêu thị chờ Thẩm Hoài Ngôn lấy xe. Cậu nhớ rõ là chỉ mất mấy phút nhưng Thẩm Hoài Ngôn đi rất lâu mới trở ra.

Lúc quay lại tâm trạng anh rất tốt, trên khuôn mặt lộ ra sự nhu hòa khó thấy.

Anh đem đồ bỏ vào cốp xe sau, Lục Trầm đến giúp một tay. Anh sờ bàn tay đã lạnh buốt của cậu, hôn mặt cậu một cái đẩy vào trong xe. Lục Trầm bị hôn trở nên ngốc ngốc, muốn anh bỏ tính cáu kỉnh mà trở nên điềm đạm như trước.

Nếu được vậy thì tốt quá, Lục Trầm ngồi trong xe dẩu môi.

Thẩm Hoài Ngôn lên xe, giải thích với cậu: “Anh đi lấy chìa khóa.” Nói xong thì ném chìa khóa đang móc trên ngón tay cho Lục Trầm.

Lục Trầm không hiểu.

“Nhà mới mua, dùng tên em đó.”

Sắc mặt Lục Trầm lập tức thay đổi trả chìa khóa lại. Không hiểu vì sao anh lại làm thế.

Bốn năm đầu cha anh đã cho cậu một khoản tiền nhưng khi đó do mẹ cậu bệnh, rồi lại thêm vài nguyên nhân nữa nên cậu mới không thể không cầm tiền bỏ đi. Nhưng như thế không có nghĩ Lục Trầm cậu là hạng người như vậy.

Thẩm Hoài Ngôn không thấy phản ứng mà mình muốn trên mặt Lục Trầm, vô cùng buồn bực: “Em đổi ý?”

Lục Trầm lắc đầu.

“Cái đó không tốt à, em không muốn về nhà với anh vậy thì anh về nhà với em, ăn kẹo không?” Thẩm Hoài Ngôn bóc vỏ viên kẹo đút cho cậu. Lục Trầm ngậm vào miệng, giống như một viên đường ngoài trừ ngọt thì không có mùi vị gì khác, tan ngay trong miệng.

Sao anh lại nói chuyện một cách tùy ý như vậy chứ?

“A Trầm, không được trốn anh nữa.”

Thẩm Hoài Ngôn “tốt bụng” nhắc nhở cậu.

Mí mắt Lục Trầm ngày càng nặng, đầu óc nặng trĩu mơ màng. Ngay cả những lời sau đó Thẩm Hoài Ngôn nói với cậu cậu cũng không nghe được gì cả.

Hình như là nói đừng rời khỏi anh.

Cả người cậu giống như bỗng nhiên trở nên nặng nề, buồn ngủ, rất buồn ngủ.

Làm sao biết được, Lục Trầm trước khi đi vào giấc ngủ đã nghĩ, em yêu anh như vậy làm sao có thể rời khỏi anh đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK