Mục lục
Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Tấn Vương phi kích động

Tô Thường Tiếu vội vàng kéo Tấn vương về phía mình, bộ dạng vừa ủy khuất vừa yếu ớt nói: “Thôi vậy, Vương gia, đừng nói nữa, thanh giả tự thanh. Nếu như ta thật sự muốn làm cái gì, sẽ tự mình đi mời Tuyết ma ma, còn để cho bản thân bị người ta hoài nghi sao? Ta không biết bảo người khác dẫn bà ấy đi chắc? Ta ngu xuẩn như vậy ư? Ta chỉ một lòng muốn Thái hậu bình phục nhanh chóng, không hề có tâm tư gì không chính đáng, ta cũng không sợ bị người khác bôi nhọ, ta cây ngay không sợ chết đứng”

Hoàng hậu ở bên cạnh thấy con dâu của mình bị ủy khuất, nhất thời tức giận, trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh: “Ly Vương phi, lòng dạ của ngươi cũng quá độc ác đó, gần đây vì chăm sóc cho Thái hậu mà Tấn vương phi mệt mỏi đến nỗi người cũng gầy đi một vòng rồi. Mỗi ngày nàng đều cất công chuẩn bị đồ ăn cho Thái hậu, không ngừng thỉnh giáo thái giám và ma ma bên cạnh Thái hậu, chính là để làm ra đồ ăn mà Thái hậu thích, nàng dốc lòng hiếu thuận, lại bị ngươi xuyên tạc thành như vậy, ngươi thật là quá đáng.”

Những phi tần khác cũng nói: “Đúng vậy, Ly Vương phi, ngươi hiểu lầm Tấn vương phi rồi, nàng ấy là người nhân từ nhất trên đời này, ngay cả một con kiến nàng cũng không nỡ giết chết, làm sao có dụng ý xấu được? Nàng bảo Tuyết ma ma đi ra ngoài, chính là để hiếu thuận với Thái hậu, hôm qua nàng còn tới hỏi ta Thái hậu thích ăn trái cây gì, còn muốn chuẩn bị điểm tâm trái cây cho Thái hậu, người hiền lành như vậy, tuyệt đối không cho phép người khác bôi nhọ”

Thấy mọi người đều phãn nộ như vậy, bọn họ cho rằng Vân Nhược Linh đang bắt nạt tiểu bạch thỏ của các nàng.

Vân Nhược Linh thản nhiên nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, ta không có nói Tấn vương phi cái gì, ta chỉ nói, nàng không nên bảo Tuyết ma ma ra ngoài lúc Thái hậu phải uống thuốc, các.

thái y cũng không biết thuốc này phải uống như nào, khó tránh khỏi sẽ xảy ra rắc rối, ta không có trách Tấn Vương phi, chẳng qua là suy xét bản chất của sự việc thôi.”

Chẳng qua là dò xét một chút, nàng phát hiện, phu thê Tấn vương vô cùng kích động.

Nhưng mà, điều này cũng không thể kết luận rằng bọn họ có vấn đề.

Bởi vì người bình thường khi bị hãm hại cũng sẽ kích động như vậy.

Lúc này, nàng phát hiện, Sở Diệp Hàn không nói một lời, mắt nhìn chằm chăm Tô Thường Tiếu, ánh mắt kia khiến người khác nhìn không thấu.

Không phải là hắn thích bảo vệ nàng ta nhất sao?

Tại sao lần này lại không đứng ra bảo vệ nàng ta?

Hắn đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tô Thường Tiếu, ánh mắt của hắn quá bí hiểm, nàng nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

Lúc này, Hoàng hậu lại nói: “Nếu ngươi không có ý này, lần sau không nên nói lung tung, tránh để người khác nghe được.

lại thành trò cười cho thiên hạ, nói ngươi hãm hại người tốt, làm mất mặt mũi của Ly Vương”

Ánh mắt sâu thẳm của Sở Diệp Hàn chợt bắn về phía Hoàng hậu, giống như một thanh kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ: “Được rồi, Hoàng hậu nương nương, người là con dâu của hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu gặp chuyện, không thấy người vì bà ấy mà bôn ba cái gì, cũng không thấy người hết lòng chăm sóc, vậy nên người đừng ở đây gây rắc rối nữa”“

Nói xong, hắn xoay người, nhìn về phía Vân Nhược Linh, nghiêm túc nói: “Ngươi mau đi xem tổ mẫu một chút, nhất định phải cứu được bà ấy”

Hành nguyên đế bị mọi người tranh cãi đến phiền lòng, ông ta cũng nói: “Được rồi, tất cả các ngươi đều lui ra ngoài, nơi này chỉ để lại Ly Vương phi, những người khác, toàn bộ đi ra ngoài.”

Ông ta nói xong, ánh mắt sâu thảm nhìn Tấn Vương cùng Tấn Vương phi một cái.

Ông ta không phải người ngu.

Ông ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong chuyện này Ly Vương phi không có vấn đề gì.

Bởi vì nàng gánh vác trách nhiệm cứu chữa cho Thái hậu, một khi Thái hậu gặp vấn đề, nàng cũng sẽ phải gánh vác trách nhiệm, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không để cho Thái hậu xảy ra chuyện gì.

Còn Tấn Vương và Tấn Vương phi, rất đáng bị hoài nghỉ rồi Nghĩ tới đây, ông ta xoay người đưa mắt nhìn phía Vân Nhược Linh, trong mắt đầy bi thương: “Ly Vương phi, trắm tin tưởng y thuật của ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng hết SứC.’ “Rõ, thưa Hoàng thượng, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng hết sức” Vân Nhược Linh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK