• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả sống lưng Nhan Ảnh Tịch bỗng bị một ánh nhìn đến mức xuyên qua mấy lớp thịt, ánh mắt của hắn sắc lạnh đâm dần vào xúc cảm khiến cô sực tỉnh chạy ra khỏi cái quá khứ đen tối đó. Cô khẽ thở gấp mấy cái, rồi hít một cái thật sâu để có thể nhấc chân rời đi.

Nhìn cảnh tưởng Hoắc Lãnh Thần lạnh nhạt với Lý Hoa rất giống ba cô năm đó, ông dù an ủi mẹ cô nhưng lại nói ra những câu lạnh nhạt sát muối lên trái tim bà năm đó.

Ai biết đường tình yêu trước sau như thế nào, họ chỉ mù quáng vào lối mòn đã được vạch sẵn cứ ngỡ yêu thương nhưng đâu ngờ là vạch cản của hạnh phúc. Bà năm đó đáng thương, ngu ngốc tin một người đàn ông sẽ yêu thương bà mãi mãi nhưng đâu hay có thể can tâm giết chết bà và con gái bà.

Gió thoáng qua đã quen với 20 phút ngồi ngoài xích đu, Nhan Ảnh Tịch đưa mắt ngắm nhìn bầu trời sao lưa thưa. Cô không biết tâm trạng cô từ khi nào lại tồi tệ như vậy, bỗng dưng lại cảm thấy nhớ mẹ. Hơi ấm của mẹ đã 19 năm cô không nhận được, nhiều khi bà ấy mệt mỏi bà ấy chỉ nói nhỏ với cô. " Đừng nương tựa vào một người đàn ông "

Bầu trời đêm nay có một vì sao sáng rựa, nổi bật nhất. Nhan Ảnh Tịch đã ngắm nó được một hồi rồi, khi này cô khẽ nở nụ cười với nó. " Nhan Ảnh Tịch, mày rất định không được hạ lòng với hắn. Thỏ con không chơi được với thú dữ "

Cô tử nhủ lòng sẽ không ngả vòng lòng người đàn ông kia, ngay cả khi một căn nhà có đến hai người phụ nữ nhan sắc hơn người. Lòng nào lỡ lung lay, lại đụng lòng kia biết tin ai.. Cô đã từng quyết tâm có một lối sống tự do, không cần nương tựa một người đàn ông.. Nhưng sao giờ cô lại thích cái nơi nương tựa đó đến vậy, tuy lạnh, tuy nguy hiểm nhưng lại có sức lôi kéo cô . Sức hút của hắn như một chiếc nam châm, cô chỉ là một thỏi sắt nhỏ bị dính vào sự cám dỗ này.

Hơn 1 giờ sáng Nhan Ảnh Tịch mới từ ngoài xích đu quay về phòng, cô không còn tâm lí để ngủ nữa. Chính bản thân cô không muốn đối diện với thế giới hiện thực nữa, cô thèm cái hành hạ người khác để thỏa mãn mình. Bước qua căn phòng của Hoắc Lãnh Thần, một cảm giác khó thở đến lạ. Hắn ta đủ can đảm, đủ quan tâm, âu yếm để dỗ dành một người phụ nữ đang sợ hãi đi vào giấc ngủ đó chứ? Hình ảnh trông thật đẹp, cũng có chút bi thương cho lòng cô.. Hóa ra là rung động nhưng lại ngỡ cho là không hề.

Ánh mắt Hoắc Lãnh Thần sắc bén lướt qua người con gái đứng lại nhìn khung cảnh âu yếm của mình với Lý Hoa. Cô gái đó khẽ nở nụ cười tươi, nó đủ để đánh trúng phần nào đó trong hắn, một chút nhói lòng chăng..

Nhan Ảnh Tịch không tốn quá nhiều thời gian đứng nhìn, cô quay về căn phòng của mình khóa trái cửa tự nhốt mình trong không gian im ắng. Tất cả các đàn ông đều không biết sự lật mặt của một người phụ nữ, cô cũng thích giẫm đạp lên người khác như hắn nhưng cô là một ngôi sao. 

Đã gần 1 tháng rồi, những bức tranh với nội dung bạo lực chưa được động đến hôm nay đã được chính tay cô gỡ ra. Nhìn coi đều là phụ nữ bị hành hạ, hắn đã phát tiết lên cô trong men say, hắn hạ ngục trái tim cô. Tất cả đều làm cô sợ hãi, cô sự mình sẽ lâm lại số kiếp của mẹ mình, người đàn ông này vốn còn tàn độc hơn cha cô. Liệu hang cọp có lối thoát cho một chút thỏ? 

Khay đựng màu lâu đã không sử dụng đến, hôm nay được đem ra chắc hẳn đủ để nói lên nỗi lòng của nữ nhân. Lòng nàng như được đóng băng khi chạm cọ vẽ lên bức tranh dở dàng.

Hình hài của nàng thiếu nữ trên bức tranh đủ làm rung động trái tim muôn vạn đàn ông nhưng lại ngục ngã trước một ông vua cô độc, lẻ loi giữa một vương quốc thịnh vượng. Tình yêu nàng đem cho hắn, chỉ được bán rẻ bằng một lời gian dối của một nàng công chúa. Thân hình ngọc ngà, bị ông vua giẫm đạm, nàng công chúa kia khuôn mặt mờ ảo khó nhận ra. 

" Thật ra chỉ vài ngày thôi. Tôi đâu thể ngục ngã trước hắn. Ngẩng cao đầu bước đi như trước đi Nhan Ảnh Tịch " Cô đang cố nhủ lòng.

" Cốc.. Cốc " Vài tiếng gõ cửa vang lên,  Nhan Ảnh Tịch không quên che những tấm hình lại rồi rời ra mở cửa. 

Hoắc Lãnh Thần trong chiếc áo choàng ngủ khá nóng bóng, sức lạnh không thiếu nhưng ánh mắt anh hôm nay lại không thể đấu lại ánh mắt cô. Một sự lạnh nhạt xa lạ đến khó thở, họ không có đường đi cho nhau.

" Hoắc Tổng, khuya rồi " Giọng cô lành lạnh, có chút khó chịu trước sự xuất hiện của anh.

Hoắc Lãnh Thần không nói gì đẩy cửa đi vào thản nhiên, hắn bắt đầu có chút nghi hoặc trong đôi mắt sắc bén đó. Những bước chân chậm rãi tiến về đống tranh ở góc tường, mùi màu nước sực lên rất rõ khi hắn tới gần hơn.

" Anh muốn tìm gì sao? " Nhan Ảnh Tịch đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia không mải lo lắng nhưng đã giấu sự lo lắng đi một cách tinh tế qua giọng nói lạnh nhạt.

Hoắc Lãnh Thần dừng chân quay lại nhìn cô gái trong bộ váy ngủ mỏng manh thậm trí nếu để ý có thể nhìn rõ nội y đang dần lộ ra một cách khơi gợi lí trí đàn ông.

" Em không lạnh sao? " Giọng hắn hơi trầm xuống, đôi mắt chăm chú nhìn bao quát cơ thể cô.

Nhan Ảnh Tịch chỉ cười thôi không đáp lại, chỉnh sửa lại dây áo váy một chút cô không nghĩ nó bị lộ ra một cách lộ liệu như vậy. 

" Ngủ đi, sáng mai sẽ có thợ trang điểm đến " Hắn nó xong quay lưng rời đi.

Bàn chân nhỏ nhắn vội bước theo bóng dáng người đàn ông đó, nhưng Hoắc Lãnh Thần rời đi nhanh hơn cô nghĩ. Hóa ra bẫy tình không hề nông cạn, bị bỏ lại khó trèo lên. Trái tim cô quặn thắt lại, cô muốn một chút hơi ấm, một chút âu yếm nhưng sao khó quá. Cuối cùng là bị rung động rồi sao? 

Mày quá ngu ngốc Nhan Ảnh Tịch, sống như trước đi. Một mình là một bà hoàng trên đỉnh vinh quang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK