• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type-er: Hiền Võ

“Hắn?” Yến Nam Phi nghĩ một hồi, lắc đầu đáp “Không biết.”

“Huynh không biết? Hắn không phải là người hầu của huynh sao?” Tây Môn Phiêu Tuyết cảm thấy khó hiểu, trong lòng bùng lên cảm giác lo lắng.

“Chỉ là tạm thời thôi.”

“Vậy hắn thuộc môn phái nào? Là người ở đâu?”

“Tại sao Tây Môn Tam thiếu gia muốn tìm hắn? Hay là đã quên vật gì cực kì quan trọng ở chỗ của hắn rồi?”

“Không, không…”  Tây Môn Phiêu Tuyết lắp ba lắp bắp, phẩy quạt mạnh hơn.

Yến Nam Phi cau mày, lạnh lùng nói tiếp “Huynh rất nóng sao?”

“Không nóng, thế nhưng ta cần phải giữ được bình tĩnh.” Tây Môn Phiêu Tuyết nói nhỏ như thể đang lẩm bẩm một mình.

Nam Cung Cửu trốn trong lùm cây, vẫn luôn vểnh tai lắng nghe, bất giác che miệng cười gian, thì ra Tây Môn Phiêu Tuyết lúc này đang rất không bình tĩnh, xem ra đã đến lúc thực hiện kế hoạch của nàng rồi.

Tây Môn Phiêu Tuyết thẫn thờ đi xuống núi, ánh mắt mơ màng. Nam Cung Cửu lặng lẽ theo sau. Hai người áo đỏ một trước một sau men theo con đường mòn từ từ xuống núi. Mắt thấy thị trấn nhỏ phồn hoa trước mặt, Nam Cung Cửu cố chạy tắt thật nhanh để tìm cách xuất hiện trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết.

Đường phố nhộn nhịp, người qua kẻ lại, Nam Cung Cửu nhắm chuẩn Tây Môn Phiêu Tuyết đi về phía con đường nào, liền nghênh ngang xuất hiện ở ngay đầu đường, sau đó, lại vội vã trốn đi. Hoặc giả vì thấy Tây Môn Phiêu Tuyết đi vào một quán trà, nàng liền tìm một góc khuất, ngồi xuống. Tuy rằng, mọi người mặc y phục rất nhiều màu, thế nhưng rất hiếm người mặc màu đỏ. Thế nên cho dù trà trộn trong dòng người cũng cực kì nổi bật. Vốn không có kinh nghiệm thực tế, nhưng qua phim ảnh, nàng biết muốn nắm được trái tim của đàn ông thì trước tiên phải thoắt ẩn thoắt hiện, vậy nên nàng mới tìm cách quanh quẩn xuất hiện trước mắt chàng như vậy.

Tây Môn Phiêu Tuyết vẫn luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, thế nhưng âm thầm cảm nhận suốt cả đoạn đường có người theo dõi mình, chàng tự tin võ công tuyệt thế của mình, nên cũng chẳng bận tâm mà chờ đợi kẻ xấu hiện thân. Khi chàng liếc thấy bóng dáng áo đỏ lấp ló đầu đường, trái tim bỗng thắt lại, nhưng đến khi nhìn kĩ thì bóng dáng ấy đã biến mất tăm. Giây phút ấy, chàng thậm chí đã cho rằng bản thân đang bị ảo giác. Thế nhưng lúc sau không ngừng nhìn thấy bóng dáng đó ở mọi nơi mọi chỗ. Chẳng thể chịu đựng được, chàng liền xông tới tóm Nam Cung Cửu thét lớn “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Đang đứng giữa phố, dòng người tấp nập, Nam Cung Cửu bị chàng thét đến độ run cả người, miễn cưỡng giữ vững hơi thở, chớp mắt cười ngượng “Hi, lâu rồi không gặp…”

Tây Môn Phiêu Tuyết tức giận nhìn nàng, thế nhưng trong ánh mắt lại uẩn khuất rất nhiều phức tạp, Nam Cung Cửu nhìn không thấu, lúng túng hỏi vặn “Huynh đã nhìn thấy ta từ sớm rồi à?”

“Phí lời!” Ngươi dùng chiêu thức tệ như vậy, có biết nhiều người đã từng dùng rồi không?” Tây Môn Phiêu Tuyết cao ngạo, đuôi mày khẽ nhướn, nói.

Nam Cung Cửu thở hắt ra một hơi, nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết bằng ánh mắt ai oán “Huynh nhìn thấy ta mà vẫn giả bộ như không, hại ta phải nhảy lên nhảy xuống vất vả đến mức nào…”

“Ngươi cũng biết rằng ngươi nhảy lên nhảy xuống sao? Thực đúng là tên hề mà.” Tây Môn Phiêu Tuyết buông tay, tiện thể đẩy nàng đứng ra xa, tự mình cũng lùi về phía sau một bước, rồi nheo mắt nhìn nàng nói “Có chuyện gì thì nói thẳng ra, hà tất phải lén la lén lút như vậy?”

Thực đúng là tự kiêu ngông cuồng lại còn ra vẻ huyênh hoang, Nam Cung Cửu thầm mắng Tây Môn Phiêu Tuyết, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười khách khí “Nghe nói huynh đang tìm ta?”

“Ai tìm ngươi hả?” Tây Môn Phiêu Tuyết trừng mắt, nhìn đi chỗ khác, bắt đầu phe phẩy chiếc quạt.

Nam Cung Cửu nghiêng đầu, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, người đàn ông này thực khiến người ta chẳng thể nào hiểu nổi “Chuyện đó… không phải là huynh đang tìm ta sao?”

Tây Môn Phiêu Tuyết tràn đầy khí thế “Hiện nay ngươi lén la lén lút theo đuôi ta, muốn gây sự chú ý ở ta, rõ ràng là ngươi muốn tìm ta mà.”

“Được thôi, là ta đi tìm huynh.” Nam Cung Cửu chẳng muốn lằng nhằng, vội vã gật đầu “Nhưng huynh tìm ta có chuyện gì?”

“Xin lỗi đi.”

“Cái gì?”

“Lần trước ngươi không từ mà biệt, chẳng để lại một câu giải thích hay dặn dò, lẽ nào không cần phải xin lỗi hay sao?” Tây Môn Phiêu Tuyết vừa nói vừa kéo Nam Cung Cửu vào một quán trà. Thấy xung quanh không ai chú ý tới hai người, Tây Môn Phiêu Tuyết hạ thấp giọng cảnh cáo”Nếu ngươi dám tiết lộ nửa lời với người khác là ngươi đã hủy hoại danh tiết của bản thiếu gia, ngươi cứ chờ mà xem…”

“Tiết lộ?” Nam Cung Cửu lại càng thêm mơ màng “Tiết lộ cái gì?”

Tây Môn Phiêu Tuyết mặt mày nóng rực, vội vã dùng quạt che mặt, khẽ hạ giọng nói “Tuy rằng ta không chịu đựng nổi thứ thuốc đó, không khống chế được bản thân, thế nhưng ngươi hạ thuốc vào canh của ta, là ngươi có lỗi trước, ta tuyệt đối không chịu trách nhiệm với ngươi, cũng mong ngươi sau này đừng có bám riết ta.”

Nàng vốn dĩ định chọc Tây Môn Phiêu Tuyết một trận, lại dùng thần công của mình khiến chàng trở nên thích đàn ông, thế nhưng chỉ một hai câu ngắn ngủi vừa xong của chàng đã khiến nàng sốc nặng. Đợi khi nàng định thần, mới phát hiện tại sao khoảng thời gian gần đây Tây Môn Phun Huyết lại thường xuyên ngẩn ngơ, thơ thẩn, thì ra chàng cho rằng ngày hôm đó, hai người họ đã chung chăn gối. Trời đất quỷ thần ơi, rốt cuộc điều gì đã khiến chàng hiểu lầm đến mức độ đó? Có điều Nam Cung Cửu rất thích tận dụng sự hiểu lầm này, liền bày ra bộ dạng vô tội, hai mắt long lanh nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết “Ta không hề hạ thuốc, đó là bát canh thập toàn đại bổ của Mộng Liễu Uyển, dùng để bồi bổ sức khỏe cho khách quý. Thế nhưng huynh chính trực, khí huyết hừng hực, sau khi uống xong bát canh đó liền…” Nói rồi, Nam Cung Cửu cắn môi, đôi mắt đẫm lệ nhìn uất ức muốn chết, lại còn kéo ống tay áo của Tây Môn Phiêu Tuyết nói thêm “Bây giờ huynh nói ra những lời như vậy, bảo ta phải làm thế nào đây…” Tiếng than thở đầy ai oán khiến người nghe rợn cả tóc gáy. Tây Môn Phiêu Tuyết trợn tròn cặp mắt đào hoa, đôi mày liễu bất giác run lên, lắp ba lắp bắp “Ngươi… ngươi… Đó chỉ là điều ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi, ngươi đừng có như vậy! Ta đã có thê tử, huống hồ xưa nay không hề có hứng thứ với đàn ông.”

Nam Cung Cửu trong lòng sảng khoái, cố gắng nhịn cười, vội quay đầu đi chỗ khác, giọng điệu đau buồn “huynh đi đi, ta không phải là loại người đó! Giữa chúng ta cứ coi như chỉ là một giấc mộng…” Nam Cung Cửu đột nhiên lại nghĩ ra một tuyệt chiêu, quay đầu lại, tình cảm nói “A Tam, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta gọi huynh như vậy, chúc huynh tân hôn mỹ mãn, bách niên hảo hợp bên thê tử.” Dứt lời, nàng liền loạng choạng chạy ra khỏi quán trà.

Vừa rẽ sang đường khác, rời khỏi tầm mắt của Tây Môn Phiêu Tuyết, Nam Cung Cửu ôm bụng cười không ngừng, mãi cho tới khi gần tắt khí, nàng mới quay lại lén nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết, chỉ thấy chàng ngồi thừ người, hai đầu mày nhíu chặt.

Ha ha! Kế hoạch thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Tây Môn Phun Huyết, chàng cứ chờ xem! Nam Cung Cửu tung vài đường quyền, dương dương tự đắc nhảy loạn giữa đường cho tới tận khi về nhà.

Nơi Yến Nam Phi và Đông Phương Huyền Dạ hẹn quyết chiến là vách núi phía đông Ngao Sơn, xung quanh có vô số những hòn đá kì dị, xen lẫn là những thân cây đại thụ. Phóng tầm mắt nhìn tiếp ra xa là biển lớn bao la kéo dài tới tận chân trời. Mặt trời nhô lên khỏi làn mây, Yến Nam Phi đứng trên một phiến đá lớn, mái tóc trắng bay bay. Chỗ không xa là đám người hiếu kỳ tới xem đã đứng chật ních, tất cả đều nhẫn nại chờ Đông Phương Huyền Dạ xuất hiện.

Nam Cung Cửu dậy muộn, rõ ráng bản thân ý thức phải dậy sớm để đi xem trận chiến, kết quả ngủ tới tận khi mặt trời treo trên ngọn sào mới dậy. Nàng nhìn sang Liên Kiều bằng ánh mắt oán thán, có điều Liên Kiều cũng đang ngủ rất say. Giây phút này Nam Cung Cửu thực sự nhớ chiếc đồng hồ báo thức và di động.

Nam Cung Cửu chẳng kịp rửa mặt, đã mặc y phục, đội khăn che mặt rồi phi thẳng tới vách núi phía đông. Nàng đã đặt cược rồi, trận quyết đấu này, đối với nàng mà nói vô cùng quan trọng và kích thích. Khi nàng cùng Liên Kiều chạy tới cửa lớn sơn trang, bất ngờ thấy Đông Phương Huyền Dạ bước như bay phía sau. Thì ra đại thần cũng có lúc đến muộn!

Nam Cung Cửu lại càng hớn hở, gào thét sung sướng “Vẫn còn chưa bắt đầu, mau lên!”

Đông Phương Huyền Dạ bay lướt qua như một cơn gió, bóng áo đen mau chóng mất dạng. Nam Cung Cửu sốt ruột, kéo theo Liên Kiều chạy nhanh hơn, không ngờ còn bay cả lên. Lần bay này khiến nàng sợ chết khiếp, thế nhưng không biết cách dừng lại, mà dâm thẳng vào một thân cây, sau đó ngã bụp xuống đất.

Cú đâm này khiến phần trán của Nam Cung Cửu sưng vù lên, nàng âm thầm nghẹn ngào, oán thán không ngớt “Tại sao ta lại đen đủi thế này? Chắc chắn lại hủy hoại dung nhan rồi! Đúng là tạo nghiệt…” Chỉ lo lắng cho khuôn mặt của mình, nàng hoàn toàn quên mất bản thân vẫn còn thương tích đầy mình. Liên Kiều ngồi một bên ai oán kêu trời “Tiểu thư à, người muốn bay thì cũng nên nói trước một lời chứ?”

“Không phải ta muốn bay mà là vô duyên vô cớ lại bay lên…”Nam Cung Cửu đang thấy choáng váng, liền bò dậy hít sâu một hơi, lại nói “Có điều vẫn cứ phải bay thôi, nếu không sẽ bỏ lỡ màn kịch hay mất.” Nàng quyết liều mạng, vội vã tóm chặt Liên Kiều, trong lòng niệm A di đà Phật, rồi lại bay lên.

Từ lâu đã nghe người ta nói, tự mình lái xe sẽ không bị say, vậy tự mình dùng khinh công chắc cũng không khác… Nam Cung Cửu kéo theo Liên Kiều phi thẳng vào trong khu rừng, may mà Liên Kiều cũng biết chút khinh công, có thể giúp nàng điều khiển phương hướng, hai người cuối cùng đã có thể bính an vô sự đến được vách núi phía đông. Nam Cung Cửu vừa mới đứng vững, liền thấy một tia sáng chói mắt, toàn bộ mây khí trên đỉnh Ngao Sơn bỗng chốc ngưng tụ, giống như thể sương mù phủ dày, xung quanh bỗng lạnh như trong động băng.

“Dừng tay…” Một tiếng thét đau đớn vang vọng giữa không trung, bóng dáng áo đen vội vã xông vào giữa ánh sáng màu bạc trắng đó.

Tất cả mọi người đều chết lặng, Yến Nam Phi cũng thoáng ngây người, sau đó lập tức bừng tỉnh, ánh sáng Sương Nguyệt đã phóng ra đến chín phần, chỉ kịp thu lại một phần mà thôi.

Sau khi ánh sáng biến mất, Đông Phương Huyền Dạ đã giao đấu với Yến Nam Phi hơn một canh giờ ngã xuống. Trước mặt mọi người có tới hai Đông Phương Huyền Dạ. Thế nên ai nấy đều cực kỳ sửng sốt.

Nam Cung Cửu nhanh chóng hiểu ra, chẳng màng tất cả xông về phía trước thét lớn “Tỷ tỷ Kính Tử!”

Tây Môn Phiêu Tuyết vẫn khoanh tay đứng xem trận chiến nãy giờ nhìn bóng áo đen ngã vật giữa vũng máu mà chẳng dám tin vào mắt mình. Lúc này chỉ thấy một chiếc mặt nạ da người từ từ rơi xuống, khuôn mặt tuyệt sắc dưới ánh mặt trời rực rỡ trắng nhợt vô hồn, đôi mắt tĩnh lặng như không.

Yến Nam Phi hạ đại đao, run rẩy. Dưới ánh mặt trời, đôi môi của chàng càng lúc càng đỏ rực, không ngừng lẩm nhẩm “Tại sao chứ? Tại sao muội lại tàn nhẫn như vậy?”

Bắc Đường Kính từ xa nhìn chàng, cố gắng mấp máy môi mới thốt lên được vài từ “Vì danh tiếng của gia tộc.”

“Muội dùng tính mạng bản thân để đổi lại danh tiếng cho hai đại gia tộc? Có đáng hay không?” Yến Nam Phi tức giận chỉ mũi đao về phía Đông Phương Huyền Dạ “Ngươi không xứng có được nàng ấy, ngươi không xứng!”

Đông Phương Huyền Dạ ôm chặt lấy Bắc Đường Kính, khẽ nói “Hãy kiên trì, có Tây Môn ở đây, nàng sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

“Tỷ tỷ Kính Tử, tỷ thực là ngốc chết đi được… ngốc chết đi được, tại sao lại phải làm như vậy chứ?”  Nam Cung Cửu đã bao giờ gặp phải tình trạng tương tự, chỉ nhìn thấy máu thôi là đã sợ phát khóc. Liên Kiều đành phải đứng một bên kéo nàng ra rồi nói “Tiểu thư đừng có cản đường, hãy để mọi người mau chóng quay về trị liệu thương tích đi.”

Đông Phương Huyền Dạ bế Bắc Đường Kính bay đi, Tây Môn Phiêu Tuyết cũng theo sát phía sau. Nam Cung Cửu trước sau vẫn đứng lặng tại chỗ, chẳng hề động đậy.

Mọi người đứng xem trận quyết chiến bắt đầu bàn luận to nhỏ. Rốt cuộc kết cục sẽ tính thế nào?

Căn biệt viện nhỏ bé hàng ngày thanh tịnh lúc này nhộn nhạo ồn ào. Sắc mặt của Đông Phương Huyền Dạ vô cùng đáng sợ, các nha hoàn, gia bộc bước vào đều không dám thở quá mạnh, từng chậu nước sạch sẽ được bê vào, khi ra ngoài đều đỏ au màu máu.

Bắc Đường Kính thương tích trầm trọng, vết thương ở vùng bụng nhìn thôi đã thấy đáng sợ, khó khăn lắm mới cầm được máu, nội thương lại càng thêm nghiêm trọng. Tây Môn Phiêu Tuyết và Đông Phương Huyền Dạ cùng lúc truyền chân khí để bảo vệ tâm mạch cho nàng. Nha hoàn đứng hầu ở ngoài tấm bình phong, lão phu nhân ngồi lặng bên giường, Lăng Tâm cũng ngồi gần đó. Nam Cung Cửu lo lắng bất an, đi đi lại lại trong phòng,  nàng thực sự không thể nào hiểu nổi, mắt nhìn Bắc Đường Kính sắp chết rồi, đám người này làm sao có thể trấn tĩnh đến vậy.

Lão phu nhân sầm giọng hỏi “Phu nhân dịch dung thành trang chủ, trong trang có tới hai vị trang chủ, không ngờ lại chẳng ai phát hiện?”

Đám người hầu xung quanh cúi đầu không dám nói năng. Lăng Tâm lãi khẽ tiếng đáp lại “Bà nội, là phu nhân đã cho thuốc vào bát canh điểm tâm tối qua, sau khi chúng con uống vào đều ngủ rất sâu, lúc mọi người tỉnh dậy thì đã qua giờ thìn.”

Nam Cung Cửu cau chặt đôi mày, than dài lên tiếng “Vì cái danh tiếng gia tộc gì đó, tỷ ấy thà rằng gánh chịu tất cả. Một người phụ nữ như vậy thật hiếm có biết bao, không ngờ lại bị người ta bàn ra tán vào.”

Lão phu nhân trừng mắt lườm Nam Cung Cửu, sắc mặt tím sậm “Cửu tiểu thư cũng xuất thân từ võ lâm thế gia, tại sao lại có thể nói ra được những lời như vậy? Nó khiến sơn trang Phù Vân mất mặt, món nợ này, đợi khi nào nó khỏe lại, ta sẽ tính với nó sau.”

Nam Cung Cửu bĩu môi, càng lúc càng cảm thấy thương cảm cho Bắc Đường Kính.

Lăng Tâm nhìn Nam Cung Cửu chăm chú, khẽ hỏi “Cửu tiểu thư, mấy vết ban đỏ của tỷ sắp khỏi chưa? Trán của tỷ lại làm sao thế kia?”

“Ta đụng đầu vào cây.” Nam Cung Cửu đưa tay sờ trán, lại kéo tấm khăn cuốn kín hơn, chỉ sợ người khác nhìn thấy vẻ khói cịu của mình. Nàng bỗng thấy thùng thuốc vẫn đeo sau lưng Tiểu Tứ, vội chạy tới xin ít thuốc. Tiểu Tứ tìm kiếm một hồi, liền đưa cho nàng một chiếc lọ “Tiểu thư cứ bôi lên đi, ngày mai là khỏi.”

Nam Cung Cửu nhìn chiếc lọ một hồi, không nhận, ngẩng mặt nói “Ta muốn loại mà chỉ ba canh giờ sau là khỏi.”

Tiểu Tứ quả quyết lên tiếng “Không có loại đó.”

“Này…” Nam Cung Cửu sờ đầu gãi tai, thực đúng là nhức đầu, thời buổi này, làm người hầu mà người nào người nấy cũng oai phong lẫm liệt như vậy, dựa vào đâu mà khi nàng làm người hầu của Yến Nam Phi lại thất bại toàn tập thế chứ? “Rõ ràng là có mà, ta biết ngươi có, mau lấy ra đây.”

Tiểu Tứ nhìn nàng hồ nghi, hỏi “Làm sao mà tiểu thư biết?”

Nam Cung Cửu khẽ cất giọng thần bí “Thiếu gia nhà ngươi nói cho ta biết. Hơn nữa ta sẽ là thiếu phu nhân của ngươi, tốt nhất ngươi nên khách khí với ta một chút.”

Nam Cung Cửu nói xong, liền thấy Tiểu Tứ ngoan ngoãn lấy lọ thuốc kia ra. Nam Cung Cửu nhận lấy rồi trực tiếp bôi lên trán mình.

Sau tấm bình phong, hai bóng hình một đen một đỏ bước ra, tất cả ánh mắt đều hướng về phía họ. Lăng Tâm ưỡn ẹo bước lên phía trước, lau mồ hôi trán thay cho Đông Phương Huyền Dạ, hỏi “Tỷ tỷ sao rồi ạ?”

Đông Phương Huyền Dạ liền hướng về phía lão phu nhân nói “Đã dùng nhân sâm ngàn năm, bảo toàn được tính mạng, chỉ là không biết có hồi phục lại nguyên khí hay không?”

“Yên tâm đi, chị dâu nhất định sẽ bình an vô sự.” Tây Môn Phiêu Tuyết vỗ nhẹ lên vai Đông Phương Huyền Dạ, quay sang nhìn Tiểu Tứ cau mày, khẽ quát “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau tới lau mồ hôi cho ta?”

Tiểu Tứ lùi về sao một bước, liếc nhìn Nam Cung Cửu nói “Có thiếu phu nhân ở đây, Tiểu Tứ nào dám mạo muội.”

Nam Cung Cửu kinh hãi, trợn to đôi mắt tròn xoe đen láy. Tây Môn Phiêu Tuyết bất giác nhìn qua chỗ nàng, lại càng thêm hãi hùng. Vầng trán nàng đỏ au sưng vù lại bôi lên thuốc bột màu trắng, dáng vẻ thê thảm đó thực khiến Tây Môn Tam thiếu gia chàng mất mặt. Nam Cung Cửu nhận ra vẻ mặt khinh thường của Tây Môn Phiêu Tuyết, mỉm cười tà ác, lấy chiếc khăn tay ra, hắng giọng nói “Phu quân, để thiếp lau mồ hôi cho chàng nhé?” Mấy âm cuối được nàng xử lý rất ‘khéo’, rất ‘dộng lòng’. Tây Môn Phiêu Tuyết nổi da gà toàn thân, khẽ dịch hai bước, bình tĩnh đáp lại “Đa tạ, không cần đâu. Ta mệt rồi, đi nghỉ đây.” Sau đó, chàng chạy biến ra khỏi phòng.

Nam Cung Cửu âm thầm ‘hưm’ một tiếng, sau đó mới vào trong thăm Bắc Đường Kính.

Dưới tấm màn đơn giản, một chiếc chăn gấm đắp kín thân người thanh nhã của Bắc Đường Kính. Trên khuôn mặt trặng bệch như giấy là đôi mắt trống rỗng vô hồn. Mấy hôm nay ngoại trừ Tây Môn Phiêu Tuyết thường xuyên tới chẩn mạch, Đông Phương Huyền Dạ thi thoảng mới tới thăm non, cả biệt viện nhỏ bé càng thanh tịnh hơn thường ngày.

Nam Cung Cửu nằm bên ngoài thành giường gọi “Tỷ tỷ Kính Tử?”

Bắc Đường Kính khẽ nghiêng đầu sang, hổn hển nhả ra vài chữ “Sư huynh ta đâu?”

Nam Cung Cửu kinh ngạc nói “Ngài ấy đã khiến tỷ bị thương đến độ này, tỷ còn hỏi ngài ấy làm gì?”

“Xem ra, huynh ấy nhất định bình an, ta an tâm rồi!” Bắc Đường Kính thở phào nhẹ nhõm, rồi lại chìm trong im lặng.

“Huynh ấy không sao, phu quân tỷ cũng không sao, tất cả mọi người đều khỏe mạnh, Lăng Tâm đó không chừng còn đang mong tỷ đừng tỉnh lại! Thế nhưng bản thân tỷ thì sao chứ?” Nam Cung Cửu nhìn Bắc Đường Kính bằng ánh mắt trách cứ, lại nói “Tại sao tỷ lại ngốc nghếch như vậy? Liều cả tính mạng là chuyện làm lỗ nhất, thế mà tỷ cũng làm được?”

“Thể diện của sơn trang Thanh Loan chúng ta đã mất sạch, phụ thân nhất định rất tức giận, cho nên sau khi đại hội võ lâm kết thúc, mọi người liền rời khỏi mà không nói lời nào. Địa vị của sơn trang Phù Vân trên giang hồ như thái sơn bắc đẩu, kiếm pháp Lưu Vân của phu quân ta xưng bá võ lâm, hiện nay cũng trở thành đề tài bàn tán cười chê của mọi người những lúc trà dư tửu hậu…” Bắc Đường Kính vừa nói vừa thở, dừng lại đôi chút, lại nói thêm “Huống hồ, sư huynh làm như vậy đều là vì ta, ta có trách nhiệm phải giảm thương vong xuống mức thấp nhất. Nếu ta vì phu quân coi như cũng có thể bịt miệng của đám người thị phi trên giang hồ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK