Lý Bích rũ mi không nói.
“Thế nào? Có thể đạt tiêu chuẩn số học, để anh có thể ăn nói với mẹ em?”
Lý Bích hạ giọng nói: “Không phải chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao?”
“Có thể hay không?”
“Nếu em đạt chuẩn thì sao?”
“Anh tặng quà cho em.”
“Ai thèm đồ của anh.”
“Vậy em muốn thế nào?”
Lý Bích quay đầu nhìn cửa sổ: “Anh ở với em một đêm.”
Phương Mộc ngây như phỗng.
Cậu đang nói cái gì?
Lý Bích cau mày nói: “Anh không cần phải như vậy, em có một đề tài vật lý phải làm, phải lắp ráp một mô hình máy bay sử dụng năng lượng mặt trời, em muốn anh qua giúp em.”
Phương Mộc thở dài một hơi, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn vừa rồi: “Được.”
Hù chết anh, cả đêm ở cạnh hắn sao có thể nhịn được, sớm muộn cũng biến thành cầm thú không có lý trí. Giúp đỡ làm đề tài cũng không có vấn đề gì, làm sớm một chút rồi đi cũng được, không cần phải ở cả đêm.
Lý Bích nhìn hắn một cái: “Hình như gần đây anh luôn sợ em thì phải.”
Phương Mộc lắc đầu: “Không đâu.”
Lý Bích nhìn khoảng cách một thước giữa hai người.
Phương Mộc cười cười rồi đến gần hơn một chút: “Anh sợ em thấy nóng.”
Càng sợ không cẩn thận gần thêm chút nữa, cũng sẽ không kiềm chế được muốn chạm vào hắn. Làm sao bây giờ, thật sự cần phải dùng toàn lực chống đỡ, bằng không thực sự sẽ vươn ma trảo*…
(Ma trảo: nanh vuốt quỷ dữ)