Lại nói Vệ Linh Phong sau khi sinh Phượng Lâm liền hôn mê hai tháng mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì biết do xương cốt yếu, lại vị Vệ Kiến Lập ném qua ném lại,thêm áp lực khi sinh xương chậu liền bị vỡ. Hai chân liệt hoàn toàn.
“ Cha, hôm nay Uyển Thanh tỷ tỷ bảo Bảo Bảo cô cô ngày mai sẽ vào cung chơi” Phượng Lâm rất thích Bảo Bảo cùng Bảo Bảo chơi rất vui, phụ thân cùng phụ hoàng rất sủng ái cô cô nên cô cô muốn chơi gì, làm gì cũng được cả, khiến Phượng Lâm cũng được nghịch theo.
“ Nhóc con, muốn cô cô vào cung để nghịch ngợm hả?” Vệ Linh Phong ngồi trên xe lăn, yêu thương mà búng mũi nhỉ tử
“ Đâu có ạ” Phượng Lâm nói nhưng sự háo hức trên khuôn mặt lại phản bội bé.
“ Nghịch ngợm cũng không sao, nhưng không được để bị thương” Phượng Huyễn từ bên ngoài bước vào sân đình.
Hắn tới bên xe lăn của Vệ linh Phong, cúi xuống ôn nhu hôn Vệ Linh Phong. Hai năm này, tình trạng của Vệ Linh Phong ngày một xấu, Vệ Kiến Lập đã chết nhưng ám ảnh về quá khứ luôn quanh quẩn bên y, thời gian y thanh tỉnh càng ngắn.
“ Hoàng thượng” Vệ Linh Phong đặt tay lên bàn tay Huyễn Phượng, cùng nhìn nhi tử chạy chơi. Khung cảnh một nhà ba người ấm áp và hạnh phúc biết bao.
—————————————–
“ Phượng Lâm” Phượng Huyễn giơ ngọc tỷ ra trước mặt bé con.
Phượng Lâm lạ lẫm nhìn ngọc tỷ vừa sáng vừa đẹp.
“ Có muốn không?” Phượng Huyễn hỏi.
Tuy Phượng Lâm không biết vật này là gì nhưng đồ đẹp thế, phụ hoàng lại hỏi bé có muốn không đương nhiên là bé gật đầu rồi.
Phượng Huyễn hài lòng nhìn nhi tửu của mình, đưa ngọc tỷ cho Phượng Lâm, vô vỗ đầu hài tử.
“ Huynh chơi xấu” Tam vương gia không cam lòng. Phượng Huyễn mãi mới tìm ra một vị danh y có thể chữa bệnh cho Vệ Linh Phong nhưng bệnh tình cần từ từ điều trị, ba đến năm năm có thể lâu hơn nữa mới bình phục. Vì vậy liền muốn đem chuyên triều chính đổ lên đầu Tam vương gia, Tam vương gia không cam lòng liền nói, nếu Phượng Lâm muốn làm hoàng đế thì thần đệ sẽ phụ giúp ấu đế. Phượng Huyễn nghe vậy liền cầm ngọc tỷ tới hỏi Phượng Lâm.
Sau đó, Phượng Huyễn nhanh chóng viết chiếu thoái vị trở thành thái thượng hoàng, ôm Vệ Linh Phong lên núi chữa bệnh
Danh y tên Tố, họ Hoàng, tự Duật, ngụ tại núi Hoang Ngu.
Thật ra vấn đề lớn nhất của Vệ Linh Phong là bệnh tinh thần, Hoàng Tố dùng các phương pháp quái dị cuối cùng cũng khiến Vệ Linh Phong tốt dần lên đồng thời chữa thương ở hông cho y.
Vì thế, tình hình hiện tại là Vệ Linh Phong không còn phát bệnh nữa, chân cũng đi lại được nhưng Huyễn Phượng cứ ủ rũ không thôi.
Ngồi uống rượu bên Tam vương gia mà thái thượng hoàng cứ thở dài khiến Tam vương gia cũng bực mình.
“ Hoàng huynh, huynh có việc gì thì nói ra, cứ thở dài thế này đến đệ cũng phiền”
“ Đệ cũng hay tới thăm ta mau cho ta ít nhận xét, tâm ý của Vệ Linh Phong đối với ta là thế nào”
“ Thế nào là thế nào, đến con cũng sinh rồi, huynh còn muốn gì nữa?” Tam vương gia phát cáu.
“ Y chưa từng nói yêu ta” Huyễn Phượng chán nản nói.
A! Tam vương gia nghĩ, vấn đề này quan trọng rồi đấy.
Vì thế trên núi Hoang Ngu diễn ra đủ màn hài hước của Phượng Huyễn cùng Phượng Văn để bức Vệ Linh Phong nói ra chân tình, còn Vệ Linh Phong vẫn bình chân như vại, hàng ngày cùng Hoàng Tố câu cá.
Phượng Huyễn lại ủ rũ không vui, hắn ngồi thẳng xuống bậc thanh bên đình, hóng gió mà uống rựơu
Linh tinh linh tinh.
Gió mang theo âm thanh.
Vệ Linh Phong từ từ bước lại gần rồi ngồi xuống, lấy bầu rượu bên cạnh Phượng Huyễn ngửa đầu uống.
“ Chuyện thần nói yêu hay không nói yêu người quan trọng đến thế sao?” Vệ Linh Phong hỏi.
“ Quan trọng. Ngươi chuyện gì cũng giữ trong lòng ta cảm thấy không tự tin về tình cảm của ngươi với ta” Phượng Huyễn nói.
“ Hoàng thượng muôn vàn chăm sóc, Vệ Linh Phong sao lại không cảm động” Vệ Linh Phong ôn nhu nói.
“ Vậy sao ngươi không nói yêu ta” Phượng Huyễn chất vấn.
“ Thần yêu người” Vệ Linh Phong nói.
Phượng Huyễn ngạc nhiên tới mức hóa đá.
“ Ta yêu ngươi, Vệ Linh Phong”.
Phượng Huyễn nói rồi nắm lấy tay Vệ Linh Phong.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.