• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày trước, Chu Nghi Tu phái Giang Phúc Hải đi điều tra một việc, đó là tìm nhà mẫu thân của nàng, tức Mạnh thị. Chu thị chỉ xem Nhu Tắc là con gái trong nhà, bởi Chu lão gia chưa từng coi nàng là nữ nhi của hắn. Nàng nhớ, lúc sinh thời, mẫu thân từng nhắc qua đôi chút về Mạnh gia. Do đó, nàng ra lệnh cho Giang Phúc Hải âm thầm tìm hiểu.

“Nô tài bái kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Giọng của tên thái giám lãnh sự eo éo vang lên.

“Đứng dậy đi.” Chu Nghi Tu nhấc chung trà lên, thổi nhẹ một cái, hơi nước lượn lờ vờn quanh. Khuôn mặt nàng như có sương mù huyền ảo.

“Tạ nương nương.” Giang Phúc Hải đứng lên, khoanh hai tay, chờ lệnh của chủ tử.

“Làm đến đâu rồi?”

“Hồi nương nương, nô tài tìm kiếm ngày đêm, phụ mẫu của Tam phu nhân (Mạnh thị) vẫn còn sống, con cháu đông đúc, an hưởng tuổi già.” Giang Phúc Hải cung kính, trả lời lưu loát, không có nửa điểm giấu diếm.

Nghe được tin rồi, Nghi Tu vô cùng xúc động. Nàng lấy khăn chấm lên mi mắt, con ngươi lóe lên tia sáng nhìn về phía Giang Phúc Hải, “Ngươi làm rất tốt, không uổng công bản cung coi trọng ngươi. Có điều, ngươi phải nhớ cho rõ, việc này không được để lộ ra khỏi Phượng Nghi cung. Bằng không, e là không ai giữ được mạng...”

Chu Nghi Tu đối với tên nô tài phản chủ* này ở kiếp trước cũng không dám tín nhiệm nhiều. Nếu không phải hiện tại nàng nắm trong tay tính mạng của cả nhà hắn, hắn làm sao dám tận tâm như vậy chứ?

*Trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, Giang Phúc Hải sau khi bị đưa vào Thận Hình Ty tra tấn, cuối cùng đã khai ra toàn bộ sự thật rằng năm xưa, Thuần Nguyên Hoàng hậu bị chủ tử của hắn giết hại.

Giang Phúc Hải quỳ xuống đất, dập đầu, “Nô tài nguyện vì nương nương vào sinh ra tử, chết ngàn lần cũng không hối tiếc!”

Chu Nghi Tu thu hồi tia nhìn sắc bén, trở lại dáng vẻ hiền lành. Nàng nói, “Ngươi không cần phải chết ngàn lần như thế. Ngươi chết rồi, ai sẽ làm Đại Tổng quản của Phượng Nghi cung đây? Tốt nhất, ngươi giữ mồm giữ miệng cho ta, biết cái gì nên, cái gì không nên làm, bản cung tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

Vừa dứt lời, nàng liền truyền gọi, “Nhiễm Đông.”

Một cung nữ tướng mạo bình thường, giản dị đến mức khó tin bước vào, “Nương nương, người có gì phân phó ạ?”

“Đem trân châu Nam Hải mà Miêu Tướng quân đưa tới, xâu thành một chuỗi, thưởng cho Giang Phúc Hải.”

Nhiễm Đông tuân lệnh, trao cho tên thái giám lãnh sự chiếc hộp gỗ khắc hoa văn tinh xảo. Nghi Tu cất lời, “Đây là phần thưởng của ngươi. Nhận lấy đi.”

“Tạ ơn nương nương.” Giang Phúc Hải mắt sáng cả lên khi nhìn thấy mấy viên trân châu to tròn, láng bóng. Chu Nghi Tu biết rõ, nàng có thể dùng tiền mua được hắn, dĩ nhiên người khác cũng có thể. Vì vậy, nàng không muốn dùng tới hắn lần thứ hai.

“Nương nương, người có gì cần nô tài đi làm nữa không ạ?”

“Không cần. Họ đều sống rất tốt, bản cung cũng an tâm rồi. Người ở thôn quê, không có việc gì đâu. Ngươi lui xuống đi.” Chu Nghi Tu không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ra ngoài.

Giang Phúc Hải không ngờ được, chuyến này đi được thưởng lớn như vậy. Hắn nghĩ, bán số trân châu này đi sẽ thu được món tiền khổng lồ, nhất thời vui đến tít mắt, liền lặng lẽ ôm hộp gỗ rời khỏi điện Chiêu Dương.

“Nhiễm Đông, bản cung tự mình viết một phong thư, ngươi giúp ta đưa ra bên ngoài. Nếu có kẻ tò mò hỏi, cứ nói là nhũ mẫu ngươi bệnh nặng, bản cung cho phép ngươi về chăm sóc, đợi bà ấy khỏe lại rồi mới hồi cung.” Chu Nghi Tu nói một hồi rồi dặn dò, “Mọi sự phải cẩn thận.”

“Nhị Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt việc này.” Nhiễm Đông gọi Nghi Tu như khi còn ở Chu gia.

Nhiễm Đông được nàng xem như người thân ở kiếp này. Nàng ta là nha hoàn hồi môn của Mạnh thị, con gái của Nhũ mẫu Nghi Tu. Thuở nhỏ, nàng ta và nàng cùng nhau lớn lên. Tiễn Thu và Hội Xuân là sau này được mua về. Nhiễm Đông không phải người thông minh, nhan sắc bình thường. Kiếp trước, Nghi Tu coi thường nàng ta, thi thoảng chỉ phái đi làm mấy việc vặt. Nào ngờ, Kỳ tần Quản Văn Uyên mưu hại Chân Huyên không thành, cuối cùng, Nhiễm Đông vì chủ tử mà gánh tội, bị trục xuất khỏi cung, chết trong đêm lạnh đầu đường.

Đời này, Nghi Tu nhất mực coi trọng Nhiễm Đông, đưa bạc cho nàng ta, bảo nàng ta cùng nhũ mẫu đến chỗ khác ở, tránh cho Đại phu nhân làm khó dễ. Bên ngoài nhìn ngoài, chỉ thấy Nhiễm Đông có ở Chiêu Dương điện cũng được mà không có cũng chẳng sao, đâu biết được nàng ta chính là người thay chủ tử lưu ý nhất cử nhất động của lục cung. Hai người cùng nhau lớn lên, nàng ta rất có cảm tình với Mạnh thị, càng trung thành hơn với Nghi Tu. Vì vậy, việc liên lạc với Mạnh gia bên ngoài, Nghi Tu chỉ tin tưởng và sai một mình Nhiễm Đông đi làm.

Nhiễm Đông ngay lập tức rời cung, mang theo phong thư của chủ tử.

Đời trước, Mạnh thị qua đời, nhà mẹ cũng không được tin. Ngày đó, Chu Nghi Tu chỉ muốn quên đi thân phận thứ xuất của mình, chưa bao giờ nghĩ tới việc đi tìm họ. Bởi lẽ, Mạnh thị làm thiếp cho người ta, thanh danh chả tốt lành gì, hơn nữa còn bị thất sủng trong phủ, cuộc sống vạn phần khổ sở, một phong thư cũng chẳng dám sai người đem về. Mạnh gia chỉ là phú hào ở thôn quê, so với Chu thị kém xa phân lượng. Cứ như vậy, nàng và Mạnh gia cắt đứt liên lạc.

Trải qua một đời dài, bị người nhẫn tâm vứt bỏ, Chu Nghi Tu quyết không bao giờ tin tưởng Huyền Lăng và Chu gia nữa. Nàng muốn tìm kiếm huyết mạch tình thân, nếu như trong họ tộc có nhân tài, nàng có thể quan tâm, chiếu cố, họ sẽ nhất mực nghe nàng. Ở nơi Tử Cấm Thành lạc lõng, nàng cũng không đến nỗi đơn độc.

Màn đêm yên tĩnh. Gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, lay động tấm rèm châu, phát ra tiếng leng keng.

Chu Nghi Tu tựa người vào giường, hồi tưởng lại năm đó, Đại phu nhân ức hiếp mẫu tử nàng. Trí nhớ hiện về, nàng hận đến nỗi suýt nữa đã bấm móng tay đến chảy máu.

Diêu thị*, kiếp này không khiến nữ nhi ngươi sống dở chết dở cũng uổng công ta trùng sinh trở về!

*Chu phu nhân, mẫu thân của Chu Nhu Tắc. Họ Diêu là khi chưa xuất giá

Ở thành Biện Châu, Mạnh gia rất có tiếng. Ở thôn quê, họ cũng là phú hào. Mạnh lão gia có một con gái, đặt tên Lôi Nương. Lôi Nương chính là mẫu thân của Nghi Tu. Năm xưa, nàng cố chấp gả cho Chu lão gia, dù làm thiếp cũng cam tâm tình nguyện. Mạnh gia xấu hổ tột cùng, từ đó ít lui tới xóm làng. Nếu không phải vì hôn sự về sau của Mạnh Nhân, Mạnh lão gia sẽ chỉ ở thôn quê an dưỡng tuổi già, tuyệt đối không về lại thành.

Mạnh lão gia hiện đã hơn năm mươi tuổi, sớm để nhi tử và nhi tức* Vương thị lo liệu mọi sự trong nhà, còn mình và thê tử Tô thị an tâm làm thái thái.

*con dâu

Mạnh Nhân là con trai độc nhất trong nhà, lúc còn trẻ từng thi đỗ Tú tài, nhưng sau đó thì trượt mãi, cuối cùng quyết định chuyên tâm quản lý sản nghiệp của gia tộc để lại. Hắn cùng Vương thị sinh được hai nam một nữ. Trưởng tử Khải Thái lớn hơn Nghi Tu một tuổi, trời sinh có khả năng đọc sách, còn ít tuổi đã đỗ Cử nhân.

Nghe quản gia bẩm báo rằng bên ngoài có cố nhân cầu kiến, Mạnh Nhân nghi ngờ một hồi nhưng cũng mời vào. Đó là một phụ nhân* hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, đi cùng nữ tử còn trẻ, hình như là nữ nhi của nàng ta.

*Có thể hiểu là người phụ nữ đã có chồng

“Không biết vị đại tẩu này tìm ta có việc gì?”

Phụ nhân bảo nữ nhi hành lễ. Nữ tử trẻ tuổi cúi chào Mạnh Nhân rồi nói, “Nhiễm Đông thỉnh an cữu lão gia.”

“Bình nhi, ngươi còn nhận ra ta không?” Lời nói của phụ nhân có hơi xúc động, vừa mở miệng đã gọi nhũ danh từ nhỏ của Mạnh Nhân. Lúc còn bé, sợ hắn khó nuôi, Mạnh lão gia gọi hắn là “Bình Ca”, kẻ hầu người hạ trong nhà đều kêu hắn như vậy.

Mạnh Nhân giật mình, hỏi lại, “Ngươi là người phương nào? Vì sao biết tên ta lúc nhỏ?”

Nước mắt tràn mi, phụ nhân quỳ xuống rồi nói, “Ta là nha hoàn của Đại Tiểu thư (Tam phu nhân), Ngọc Châu. Cách biệt hai mươi năm, quả nhiên thiếu gia đã không nhận ra ta nữa rồi.”

Mạnh Nhân nghe xong thì hiểu, thì ra chính là thị tỳ tâm phúc của tỷ tỷ. Hắn vội vàng sai người gọi phụ mẫu đến, báo rằng có tin tức từ tỷ tỷ.

Mạnh lão gia và lão phu nhân đến, hai người nhận ra Ngọc Châu. Hốc mắt của Mạnh lão phu nhân đỏ cả lên, bà khóc nức nở rồi nói, “Lôi Nương đi đã hơn hai mươi năm, một phong thư cũng không có gửi về, chẳng biết bây giờ nàng ra sao nữa...”

Mạnh lão gia lạnh lùng gạt đi, “Nàng chướng mắt chúng ta, muốn bay đi thật xa, còn hỏi nàng nữa làm gì?!” rồi xoay qua nhìn Ngọc Châu, “Nếu là nàng phái ngươi tới thỉnh an thì thật đúng là vẽ vời thêm chuyện! Ta không có nữ nhi vô tâm như nàng!”

Ngọc Châu lau nước mắt, “Lão gia, người nói oan cho tiểu thư rồi. Nàng không phải không muốn gửi thư về, mà là không thể gửi...”

Mạnh lão phu nhân vừa nghe, liền vội nói, “Lôi Nương gặp chuyện sao? Có phải Chu phu nhân đối với nàng không tốt? Ta đã bảo mà, làm thiếp nào được sống dễ dàng.”

Mẫu thân của Nghi Tu dẫu sao cũng là trưởng nữ của Mạnh lão gia, năm xưa là hòn ngọc được ông nâng niu trân quý. Nghe vậy, ông trở nên giận dữ, “Sống không được thì cứ về đây! Nàng dù có bị hưu đi nữa, chúng ta sẽ chăm sóc nàng cả phần đời còn lại...!”

Ngọc Châu càng thêm nức nở, quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng, “Lão gia, phu nhân... Tiểu thư... Tiểu thư... Tiểu thư đã qua đời sáu năm rồi.”

Lời nói ra tựa như sét đánh ngang tai. Mạnh lão phu nhân chịu không nổi nữa mà ngất đi. Mấy nha hoàn vội tới đỡ bà, quạt quạt hồi lâu, cho bà uống ly trà. Bà vừa tỉnh lại thì khóc rống lên, “Lôi Nương tội nghiệp của ta, đến khi chết cũng không được gặp mặt mẫu thân một lần... Người đầu bạc như ta phải tiễn kẻ đầu xanh...!”

Mạnh lão gia đờ cả người. Lâu lắm rồi không có tin tức nữ nhi, bây giờ lại nhận được tin nữ nhi đã chết. Ông không biết phải làm sao cả, thất thần hồi lâu.

Mạnh Nhân và tỷ tỷ, từ nhỏ, hai người rất thân thiết. Nghe được tin, hắn vô cùng thương tâm, liền nói với Ngọc Châu, “Ngươi nói ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Châu kể lại một loạt, từ lúc Lôi Nương đến Chu phủ đến khi nàng mất. Hai mắt Mạnh lão gia đỏ cả lên, hận không thể đánh chết kẻ bạc tình của Chu thị.

“Tiểu thư mất đi, một cái khăn tang cũng không được treo. Nhị Tiểu thư phải cầu xin Đại phu nhân hồi lâu, bà ta mới cho nàng để tang trong linh đường, nhưng không được đốt vàng mã, tùy tiện tìm một cỗ quan tài chôn vội...”

Mạnh lão gia không chịu nổi tên họ Chu ham mê hư vinh kia, giờ lại còn nghe được kết cục thê lương của nữ nhi, nhất thời cõi lòng đau đớn khôn xiết, nước mắt lưng tròng.

“Vậy bây giờ, ngoại tôn nữ* đáng thương của chúng ta ra sao?” Mạnh lão phu nhân nghe nói nữ nhi còn sinh ra một đứa con gái, liền cảm thấy thương yêu Chu Nghi Tu.

*Cháu ngoại

Nhiễm Đông lấy trong người ra phong thư của chủ tử. Mạnh lão gia mở ra, thấy trước mắt một cái túi, bên trong là chiếc vòng xâu ngọc thạch, hạt đá nhỏ vàng xen kẽ. Mạnh lão phu nhân nhận ra ngay lập tức, “Đây là ta tự tay làm cho Lôi Nương đây mà?! Năm xưa, ta bảo nàng giữ bên người...” Nói chưa hết, bà đã nghẹn ngào.

Mạnh lão gia đã có tuổi, gặp phải đả kích lớn như vậy, mắt nhìn chữ không còn rõ nữa, liền để cho con trai xem. Mạnh Nhân đọc qua phong thư. Nét chữ rất đẹp, có khí khái. Hắn không khỏi khâm phục tính cách cứng cỏi của người viết. Chất nữ của hắn không giống như tỷ tỷ hiền lành yếu đuối.

Trong thư, Nghi Tu không nói mình được gả vào cung, chỉ nói bản thân gả cho quan lớn ở kinh thành. Đích mẫu rắp tâm phá hoại, khiến cho nàng từ chính thê trở thành tiểu thiếp. Hiện tại, ván đã đóng thuyền, nàng chỉ ngóng trông ngoại tổ gia* sớm ngày phong quang, khiến nàng thêm phần hãnh diện, cũng là an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng.

*Nhà ngoại

Nhiễm Đông nói, “Nhị Tiểu thư nay đã xuất giá, hiện thời tạm hài lòng, phu gia* cũng không khó xử nàng. Chỉ là trước khi lâm chung, phu nhân đã từng nhắc nhở, nên chúng ta mới trở về báo tin cho mọi người.”

*Ý nói người chồng, ở đây là Huyền Lăng

“Ngoại tôn nữ đáng thương của ta, sao nàng và Lôi Nương lại không khác gì nhau đến thế? Cùng là thiếp thất... Chu gia đáng hận kia, tùy ý đưa đẩy mẫu tử nàng, bảo sao lòng ta không đau cho được...” Mạnh lão phu nhân vỗ ngực liên hồi, nói trong đau đớn.

“Lão phu nhân, người đừng buồn nữa. Tuy tiểu thư không được làm chính thất, nhưng bà bà* rất thích nàng, nàng cũng không đến nỗi khổ sở. Lần này ta tới báo tin, một là mong hai vị nén bi thương, hai là, phu gia ở kinh thành, quy củ rất nghiêm, tiểu thư không dễ dàng ra khỏi phủ được. Nàng bảo ta mang tới chút lễ vật, đây là chút lòng hiếu kính trưởng bối của nàng. Tiểu thư có nói, ngày sau, nếu con cháu trong nhà có lên kinh ứng thí, chắc chắn nàng sẽ tận tâm giúp đỡ. Xin mọi người đừng xa lánh nàng.”

Nhiễm Đông vừa dứt lời, liền gọi người mang vào mười hòm gấm vóc thịnh hành nhất trong kinh thành cùng mấy hộp trâm ngọc và đặc sản trân quý, tất cả đặt ở ngoài sảnh.

Mạnh Nhân nói, “Bản thân ngoại sinh nữ* sống cũng không dễ dàng, mấy thứ này tốn kém nhiều bạc, chúng ta không dùng đâu, bảo tiểu thư ngươi giữ lại, ngươi chỉ truyền tin là được rồi.”

*Cháu gái, gọi hắn là cữu cữu

“Lễ khinh tình ý trọng*. Tiểu thư nói, hai mươi năm qua không lui tới với ngoại tổ gia là do lúc nhỏ nàng không biết đến mọi người, bây giờ biết được mình còn có thân nhân, tất thảy những thứ này đều là lòng hiếu thảo của nàng, mong mọi người đừng từ chối.”

*Ý nói, quan trọng là tình nghĩa bên trong

“Các nàng đường sá xa xôi tới đây, bảo các nàng mang về cũng không hay lắm. Thôi thì chúng ta nhận lấy, nhưng sau khi trở về, ngươi phải nói với Nghi Tu, lần sau đừng làm vậy, chúng ta không phải nhận nữ nhi để lấy phú quý sang giàu. Chỉ cần nàng sống tốt, nàng đã hiếu thuận với chúng ta rồi.” Mạnh lão phu nhân lau nước mắt rồi nói, có hơi hờn giận.

“Lão phu nhân yên tâm. Ta nhất định chuyển lời của người cho tiểu thư.” Nhiễm Đông quỳ gối thi lễ.

Từ đó về sau, cửa lớn Mạnh gia rộng mở. Trưởng tử của Mạnh Nhân – Mạnh Khải Thái đậu Nhị giáp Tiến sĩ. Lúc Huyền Lăng phong hắn làm quan Ngự sử, mới biết hắn là biểu ca của Nhàn Quý phi. Mạnh Khải Thái sau này quả thực là tâm phúc giúp Chu Nghi Tu diệt trừ họa lớn. Nhưng đó là chuyện sau này, tạm thời chúng ta không đề cập tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK