*Ting*
*Ting*
Ân đang ngồi nói chuyện với cô Mai và chị Hân thì điện thoại *ting* lên tận 3 lần. Ân nhìn mặt ốp đang hướng lên thì ra là An lấy lộn điện thoại của Ân đi sạc rồi ngủ luôn còn điện thoại mình thì để đây. Vì hai cái ốp gần giống nhau chỉ khác của An để là Hubby còn Ân để là Wife.
- Con vào đưa điện thoại cho An đã.
Ân đứng dậy, bước ra cửa lại nghe tiếng *ting*, bản thân không muốn xem trộm tin nhắn của An nhưng giác qua thứ 6 mách bảo có chuyện gì đó. "Dù gì mình cũng là người yêu của An mà, xem có sao đâu".
Dòng suy nghĩ chạy qua, thế là Ân mở ra xem, sinh nhật Ân, không phải. Sinh nhật An...được rồi.
- Bình thường bảo tôi đặt sinh nhật em làm mật khẩu, cuối cùng lại dùng sinh nhật mình làm mật khẩu điện thoại mình.
~Cô Châu~
*Hình ảnh*
Cô tập ʍôиɠ rồi này, không được chê ʍôиɠ cô không căng nữa nhá.
??
Tối nay em rảnh không?
Sao không trả lời?
~~
Ân nhìn vào cái hình ʍôиɠ căng đét kia, rồi điện thoại hồng hộc vào phòng An đang ngủ. Chiếc điện thoại trêи tay Ân ném thẳng vào đầu An một cái *bốp*.
Màn hình điện thoại nứt ra, văng từ đầu của An, rớt xuống giường. An xấu tính ngủ, đang say giấc mà bị một lực mạnh vào đầu nhìn sang thấy Ân.
- GÌ VẬY?? Chị có biết đang ngủ không? Giờ này không phải giờ giỡn.
- Cầm điện thoại lên xem cho tôi.
Tiếng là của An rồi thêm giọng điệu cao của Ân làm cho cô Mai, Hân, Huy đã chạy lại trước cửa phòng của cả hai.
- Chị...em...nghe em giải thích đã.
- Em đã từng ngủ với người ta?
- Em...
- LƯỚT LÊN!
Dòng chữ hiện trước mắt của An, chính là dòng tin nhắn cách đây không lâu. "Tối qua em thật hư". An còn rep lại một câu: "với cô thôi".
- Chị à...em...
- Đi ra ngoài.
- ...
An đứng đó, chân không muốn nhấc lên, Ân trừng mắt lên nhìn An.
- Lúc tôi còn bình tĩnh EM.ĐI.RA.NGOÀI.
An lủi thủi đi ra ngoài, cầm theo chiếc điện thoại. Ngồi trêи sofa nhìn cửa phòng. *Ting*
~Cô Châu~
Sao lại seen không rep
À nãy giờ em bận tí chuyện
Em thấy như nào?
Cô hỏi kì thật, làm em ngại
Chừng nào hết ngại nói cũng được, giờ cô có tí việc
~~
Ân trong phòng nghe điện thoại mình *ting* lên vài tiếng, là An lúc nãy đã mượn điện thoại Ân đăng nhập chưa kịp thoát.
- Nếu em có ngại thì ra chỗ khác ngại đừng làm dơ bẩn không khí của tôi.
Ân nói từ trong phòng vọng ra, An mặt đỏ, siết chặt cả điện thoại, hướng vào phòng nói to.
- Em biết là lỗi của em, nhưng, chị đừng có quá đáng và không tôn trọng người khác như vậy.
An bỏ đi ra khỏi khu phòng, đi thẳng tới hồ cá, ngồi đó, chẳng biết làm gì. Bỗng có bàn tay chạm nhẹ vào vai.
- Đi xin lỗi đi.
Là Huy, không thể để chuyện này kéo dài, ngoài cô Mai thì Huy là người có thể khuyên An.
- Xin lỗi? Tại sao phải là em, chị ấy cũng quá đáng với em mà.
- Nếu như là con trai anh sẽ nói là, đàn ông nhường nhịn một chút, còn với em, anh sẽ nói, nằm trêи chịu thiệt một chút.
- Em không vào, anh muốn thì vào đi. Không xin lỗi gì cả.
- Em con nít vừa thôi chứ.
- Ừ em con nít vậy đó, nếu không thích thì đi yêu người khác đi. Em không tính toán với chị ấy ba năm đâu.
- Em...
- Chị ấy nằm im lìm đấy bao lâu? Em "ăn chay" bao lâu? Con người mà, đâu thể nào không sa ngã.
- Đừng có đổ thừa.
- Em không có đổ thừa, em nhận là mình sa ngã đấy, bởi vì em không kiềm chế được. Nhưng chị ấy rất quá đáng.
- Vào nói chuyện đàng hoàng.
- Thôi, lại bẩn không khí của chị ấy.
An ngồi dậy, đi vào trong, trước khi vào trong, còn nói một câu.
- Nói chị Ân qua ngủ với chị ấy đi, chị ấy ngủ một mình không được, em ngủ với anh.
- Chuyện tình cảm hai đứa bây sao luyên luỵ anh mày?
- Ai kêu anh khuyên.
- Mày...trời ơi có đứa em gái đáng ghê vậy đó.
Huy cũng cứ thế đi vào trong, thấy Hân đang ngồi làm việc.
- Tối nay em qua ngủ với Ân nha, hai đứa nó cãi nhau.
- Cũng được, anh đem đồ qua cho em, tối em sẽ nói chuyện với chị ấy.
- Ừm, tối anh giúp em đem đồ qua.
Tới gần giờ ăn chiều, Ân thì trong phòng không ra, An thì biến đâu mất tiêu, gọi không bắt máy, chỉ để lại dòng tin nhắn: "tối nay em không về, anh ngủ một mình nha". Thế là mất tiêu tăm tít.
- Em đi đâu đây?
Thấy An đứng trước cửa nhà mình, Minh hơi bất ngờ, năm nay bận nhiều Minh không về quê ăn tết.
- Em đi đâu đây?
- Cãi nhau với chủ nhà, không có nơi ở, cho em tá túc đây mấy hôm được không?
- Được, nhưng gần tết rồi...
- Cô đừng lo, trước mùng 1 em sẽ đi thôi.
An bước vào nhà, do Minh đang làm việc nên An chỉ ngồi ngắm Minh, điện thoại tắt nguồn, trong phòng chỉ nghe tiếng gõ phím lạch cạch cực kì cực kì ma mị.
Tới bây giờ, An mới để ý, cô Minh cũng xinh đâu kém gì cô Châu, cô Quỳnh và cả chị...tới đó bỗng nhiên dừng lại. Tâm thì muốn mở điện thoại lên nhắn tin với người ta nhưng vốn An là một người chơi trò im lặng cực kì giỏi nên, không ai ép em, thách em mở lời với chị. Đúng là yêu một đứa còn con nít đôi khi lại nhức đầu vô cùng, nhưng vui mà.