• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiêu Minh Duệ cúi đầu ghi chú tên WeChat của cô —— ánh trăng, giương mắt lại hỏi: "Cho nên nói, khi nào mang tôi đi gặp em trai cô? Tôi biết cậu ấy như nào sau này tránh một chút, đừng bởi vì sự va chạm không đáng có làm đại lão tức giận, vậy không đáng giá."
Cẩu huyết kinh điển của tiểu thuyết, nữ chính hiểu lầm nam chính, dẫn tới khi nam chính chạy ra đuổi theo cô bị xe đụng phải.

Mà hiểu lầm này, có một phần nguyên nhân là nữ chính tự mình làm, cũng có một phần nguyên nhân gián tiếp do vai ác chơi mấy kỹ xảo nhỏ.

Du Nguyệt kinh ngạc: "Không thể nào, cậu thật sự tính gặp? Đến bây giờ còn suy nghĩ việc này." Cô còn tưởng rằng là trò vui đùa bán thảm của hắn thôi.

"Đương nhiên, hiện tại tôi đặc biệt không có cảm giác an toàn." Tiêu Minh Duệ quơ quơ di động, nói như chuyện đương nhiên, "Có tiền nhưng trống rỗng sợ hãi, loại cảm giác này cô cũng hiểu đi?"
"......" Không, tôi hoàn toàn không hiểu.

Tiêu Minh Duệ không ngừng cố gắng mà nói: "Yêu cầu của tôi không cao, ôm không được đùi đại lão, cọ cọ lông chân cũng tốt."
Du Nguyệt nôn mửa: "Sao cậu không nghĩ tạo ra những kỷ niệm trân quý với cậu ấy?"
"Có thể chứ?" Tiêu Minh Duệ bộ dáng bừng bừng hứng thú.

Má! Còn rất hăng hái nha.

Du Nguyệt thấm thía mà khuyên can nói: "Tiểu Minh, cậu có thể tưởng tượng rõ ràng chút không, hiện tại Khê Xuyên đối với người chị ác độc như tôi là một chút hảo cảm đều không có.

Cậu nếu là cùng tôi đi, cậu ấy nói không chừng người liên quan như cậu cũng bị chán ghét chung.


Cái này kêu là cái gì, à mất nhiều hơn được!"
Nhưng mà cô nói xong cũng không đánh mất ý muốn của Tiêu Minh Duệ, hắn chắc chắn mà lắc đầu: "Sẽ không sẽ không, lấy giá trị nhân phẩm cùng thân phẩm người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, chuẩn cmnr! Dù vừa mới bắt đầu đại lão đối với tôi có thành kiến nhỏ, tôi cũng có biện pháp xoay chuyển cục diện."
Du Nguyệt tò mò, nói: "Phương pháp gì?"
"Cô phối hợp phối hợp tôi một chút, làm làm bộ dạng để tôi tát cô hai cái, độ hảo cảm độ không phải tăng lên sao?" Tiêu Minh Duệ vỗ vỗ ngực bảo đảm nói, "Yên tâm, tôi thuộc phái diễn có kỹ thuật tuyệt đối sẽ không làm cô tổn thương nửa điểm da lông."
Lương tâm của cậu không đau sao? Đối với hành vi này chờ hẳn là nghiêm trọng bị khinh bỉ.

Du Nguyệt chỉ vào chính mình chóp mũi hỏi: "Nhìn một cái, tôi giống khờ sao?"
Tiêu Minh Duệ đánh giá qua lại mặt cô, nghiêm túc bình luận nói: "Không ngốc, chính là chỉ số thông minh không cao."
"......" Bị một kẻ lỗ mãng đánh giá chỉ số thông minh, Du Nguyệt cảm thấy đã chịu vũ nhục nặng nề.

Ở dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tiêu Minh Duệ, Du Nguyệt rốt cuộc đồng ý sau khi tan học sau cho hắn đi chung, để hắn cùng Cù Khê Xuyên ngồi chung một chiếc xe, thỏa mãn tâm nguyện mong muốn của Tiêu Minh Duệ.

Du Nguyệt lại một lần cường điệu: "Tôi nói trước, chỉ là cho cậu đi chung một đoạn đường, đơn thuần cho cậu xem Cù Khê Xuyên vài lần mà thôi, không cần làm thao tác gì, bằng không......"
Tiêu Minh Duệ gật gật đầu bảo đảm nói: "Yên tâm yên tâm,tôi chỉ nhìn, tuyệt đối không sờ."
********
Tan học.

Hai người Tiêu Minh Duệ cùng Du Nguyệt ở cửa vườn trường chờ Cù Khê Xuyên, căn cứ theo ước định, cô chỉ có thể ở cổng trường chờ cậu, đợi Cù Khê Xuyên đến cùng nhau ngồi xe trở về.

Tiêu Minh Duệ ngồi trên xe,tay chống lên cửa sổ, duỗi cổ.

Du Nguyệt một cái tát đem đầu của hắn đập xuống: "Ngồi xuống, quy củ một chút."
"Còn không quy củ? Lão tử đều biến thành Husky!" Tiêu Minh Duệ rống đến, sửa lại đầu tóc bị cô làm loạn, bực tức, "Cô không phải lừa tôi chứ? Đã trễ này rồi, đại lão như thế nào còn không ra."
"Tôi lừa cậu làm gì? Lừa tới rồi cũng không có cảm giác thành tựu.

"Du Nguyệt đem mặt hắn lại đẩy mạnh đi một chút, "Kiên nhẫn một chút, thời gian này cậu ấy sắp ra rồi."
Giải quyết xong Tiêu Minh Duệ sau, Du Nguyệt quay đầu, lập tức biến sắc mặt, hướng tài xế nói: "Lý thúc, quan cửa sổ."
Chạy nhanh!
Tiêu Minh Duệ tai thính nghe được, lập tức nổ tung, đem đầu lại duỗi thân ra tới: "Cô dám!"
Ai, đáng tiếc, liền thiếu chút nữa.

Du Nguyệt cười cười, xua xua tay nói: "Không dám không dám, không có can đảm không có can đảm.

Vậy phiền toái ngài ngừng nghỉ một hồi, được chưa?" Cô ra hiệu tay ok.

Tiêu Minh Duệ trừng mắt, giống như chuông đồng, tức giận rống một tiếng sư tự, tự mình cảm giác tốt đẹp, đôi tay giao nhau, một lần nữa ngồi trở lại.

Du Nguyệt: "......" Thật là Husky không thể nghi ngờ.


Một lát sau, Du Nguyệt nhìn thấy Cù Khê Xuyên ra.

Cô nhanh chóng chọc chọc vai của Tiêu Minh Duệ, hạ giọng nói, "Thấy không, nam sinh phía trước mặc đồ trắng đi giày vải là em trai tôi.

Thế nào? Quá đẹp trai đi đi."
Kiêu ngạo! Tự hào!
Cù Khê Xuyên trên người phảng phất có loại ma lực, có thể dễ như trở bàn tay cùng người xung quanh mở ra ngăn cách.

Hiện tại hắn có lẽ còn không có trưởng thành đẹp trai nhất, lại nhất định là đẹp mắt nhất.

Liếc mắt một cái nhìn lại, trên đường đi học sinh ồn ào nói nhao nhao, phảng phất thấy được cả thế giới đều có một loại nhiệt như mùa hè, chỉ có mình cậu vẫn ở lại mùa đông.

"A!" Tiêu Minh Duệ sờ sờ cằm, cảm thán một tiếng, "Thì ra lão đại lùn như vậy, nhìn qua là bộ dáng bị bắt nạt.".

Chuyên trang đọc truyện { TR UMtгuyen.

mE }
"???"
Du Nguyệt khí phách mà gõ hắn: "Hắn về sau trưởng thành cao đến 1 mét 8 mấy, đến lúc đó cậu chỉ có thể dừng ở 1m7.

Dục cẩu tử phải nhìn lên, hiểu?"
Tiêu Minh Duệ ủy khuất mà xoa vai: "Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, đến mức xuống tay nặng như vậy sao?"
Du Nguyệt niết quyền, cúi đầu bổ sung nói: "Tôi cũng chỉ dùng ba phần lực, cậu muốn thử lại?"
Nhìn chằm chằm —— sát khí!
Tiêu Minh Duệ ( khóc thút thít): Người này mạnh mẽ qúa.

Cù Khê Xuyên đến gần, Du Nguyệt đầu tiên là thấy đồng phục trắng bệch của cậu, lại gần là một ít tóc đen của cậu, sau đó là trán cậu, mặt, cái mũi, mắt thâm sắc, cuối cùng là toàn bộ cậu.

Du Nguyệt bước xuống trước một bước, ngăn chặn cửa sổ xe của Tiêu Minh Duệ, khóe miệng vui sướng mà nhếch lên: "Chị còn tưởng rằng cậu chạy thoát rồi, a ······ cô bé lọ lem tan học sao?"
Cù Khê Xuyên liếc mắt đen qua cô một cái, trên mặt biểu tình không thay đổi: "Vậy cô là cái gì?"
"Tiểu tiên nữ?" Du Nguyệt không khiêm tốn mà bồi thêm một câu.

Tiêu Minh Duệ nghe được hàm răng đều rớt, bạn xem mặt này của cô đi, có phải hay không lại dày lên rồi? Còn tiểu tiên nữ, có tóc bảy màu và gậy phép không? Sẽ bay ao, có thể như diều gặp gió chín vạn dặm sao? Tiêu Minh Duệ kéo kéo góc sáo sau lưng cô, chị à đừng khoe khoang nữa, chạy nhanh làm tôi cùng đại lão thuận lợi làm quen nha.

Gấp cái gì, Du Nguyệt lặng lẽ vỗ rớt tay hắn, châm chước mà nói: "Cái kia Khê Xuyên à, hôm nay có người muốn cùng chúng ta đi nhờ xe, tài xế nhà hắn sáng nay xảy ra chút sự cố nhỏ, cho nên nhờ Lý thúc đưa hắn một đoạn đường."
Mày Cù Khê Xuyên nhíu lại, có loại dự cảm không lành.


Du Nguyệt cười tủm tỉm mà nhanh chóng dời bước chân đi, một khuôn mặt mỉm cười liền phóng to ra.

Tiêu Minh Duệ ngốc hề hề mà lộ ra hàm răng trắng, một bàn tay hướng cậu vẫy vẫy: "Hi~~ đại lão ······ đệ."
Cù Khê Xuyên tay sắp nắm chặt lại rồi, thu hồi, ánh mắt không vui nhìn Du Nguyệt, bên trong rõ ràng muốn truyền đạt một vấn đề: Cẩu tử nhiệt tình quá mức này là ai đây?
Du Nguyệt cúi đầu sờ sờ cái mũi, giải thích nói: "Đây là Tiêu Minh Duệ, cậu ở trong yến hội đã gặp qua, tuy rằng cái tạo hình kia càng kinh diễm hơn."
Cù Khê Xuyên vừa nghe, mặt trực tiếp đen lại.

Tiêu Minh Duệ, cùng Cù Vũ Nguyệt là hai cái tên thường được nhắc bên cạnh nhau, người nào nhục mạ cậu cũng buột miệng thốt ra hai cái tên này.

Cù Khê Xuyên gắt gao nhìn thẳng hắn, phảng phất muốn đem Tiêu Minh Duệ xé nát.

Hận tới mức không thể hiểu được, nhưng xét về tình cảm có thể tha thứ.

Tiêu Minh Duệ đem cổ lùi về, càng súc càng ngắn, càng súc càng ngắn ······ anh anh anh, ánh mắt đại lão thật đáng sợ, giống như giây tiếp theo liền nói; người tới, lấy đại đao tới cho ta, ta muốn đích thân chém cẩu tử này.

Éc!!! Tôi nhỏ yếu đáng thương thế này căn bản không thể tồn tại dưới sát khí của đại lão.

Trạng thái Cù Khê Xuyên không đúng, mày Du Nguyệt nhíu lại, lo lắng gọi cậu một tiếng: "Khê Xuyên" cô hối hận, có lẽ đã xem nhẹ chuyện hai người bọn họ gặp mặt.

"Không có việc gì đi, Khê Xuyên?" Du Nguyệt lại gọi một tiếng, vươn tay muốn chạm vào cậu, cậu lại quay đầu tránh đi.

Không khí bởi vậy cũng khôi phục bình thường, Du Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có áp lực như vừa rồi, khôi phục trạng thái bình thường liền tốt.

Cù Khê Xuyên rũ mắt, không nói lời nào mà vòng đến cửa trước xe, mở ra, ngồi xuống, đóng lại một cái phanh.

Tiêu Minh Duệ flag lập tức đổ, thương tâm! Có được một trăm vạn fans như tôi cư nhiên lại bị đại lão chán ghét.

Tác giả có lời muốn nói: Ánh trăng là Xuyên muội, Cẩu tử là đại gia, tới tới tới, chúng ta cùng nhau chia cắt hắn.

Tiêu Minh Duệ ( vẻ mặt ngu đần): Mẹ ruột, ngươi cầm cưa điện làm gì?
Tuần này mình có chút việc nên chắc sẽ ra chương mới chậm một nha, iu iu ^-^.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK