• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em đang nhìn cái gì đấy?

Đột nhiên có tiếng nói ở sau lưng nên Lương Trinh bị giật mình, cô quay đầu lại thì đã thấy Lương Bân đứng ngay phía sau mình từ lúc nào.

Lương Bân nhìn theo ánh mắt của cô, tức khắc anh nhíu mày khó chịu:

- Em nhìn chằm chằm cái kẻ tàn phế đó để làm gì?

Lương Trinh trừng mắt nhìn anh hai:

- Anh đừng có mà cứ mở miệng ra là gọi người ta là kẻ tàn phế. Dù sao anh cũng là nhị thiếu của Lương gia, anh cũng nên thể hiện mình có tố chất một chút.

Lương Bân bất mãn, anh hừ một tiếng rồi mới đáp:

- Em nói đúng lắm, hai ta có tố chất như nhau mà.

- Anh nói cái gì? – Lương Trinh liếc mắt nhìn anh.

Lương Bân vội vàng cười lấy lòng, anh lấy một miếng bánh kem, đưa vào tay em gái, tươi cười nịnh nọt:

- Em ăn bánh kem đi.

Thời điểm anh cười rộ lên, mắt to hơi híp lại, da mặt căng bóng tràn đầy sức sống, Lương Trinh nhìn mà chỉ muốn véo một cái.

Nhìn anh ấy khoe nụ cười đẹp nhất của mình, cô thôi không so đo với ấy nữa. Cô ăn xong một miếng bánh kem rồi vừa đưa tay véo má anh vừa nói:

- Cảm ơn anh hai.

Cảm giác véo thật thích thú, cô nghĩ thầm, khi tâm trạng không tốt, tìm anh để véo hả giận chắc chắc rất nhanh sẽ thấy thoải mái trở lại.

- Tiểu Bân, Tiểu Trinh. – Bỗng nhiên có tiếng gọi, cắt ngang màn trêu chọc giữa hai anh em.

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa, có một cô gái tươi trẻ, xinh đẹp đang đứng đó. Cô ta có mái tóc đen dài tự nhiên, sau đầu cô cột tóc bằng chiếc nịt màu trắng. Cô ta mặc chiếc váy liền màu trắng, tà váy dài tới mắt cá chân. Điều này giúp cô ta trở nên thon thả hơn, dưới chân cô ta là đôi giày cao gót màu trắng. Cả người cô ta đều là màu trắng, khiến người nhìn cảm giác cô ta như đóa hoa bách hợp, đúng là người đẹp cảnh đẹp, tràn đầy ý vui.

Chỉ là khi nhận ra đó là ai, vẻ mặt Lương Trinh càng lúc càng lạnh nhạt hơn, ở bên cạnh Lương Bân cũng nói:

- Chúng ta đâu có quen thân với cô ta, mà sao lại gọi ra vẻ thân thiết như vậy để chứ?

Lưu Tử Viện tươi cười đi về phía hai anh em, thân thiết hỏi han:

- Đồ ăn, đồ uống hợp khẩu vị chứ?

Đây đúng là cái bộ dáng chủ nhân thăm hỏi khách khứa.

- Cũng được. – Lương Trinh không mặn không nhạt đáp lại.

Lương Trinh có điểm không thể hiểu nổi, Lưu Tử Viện có bệnh hay quên hay do mặt quá dày. Lúc trước, chuyện ở nhà ăn kết thúc cũng không vui vẻ gì, mà bây giờ cô ta vẫn tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể tới đây chào hỏi. Nếu cô ta có chút vào đó thẹn thùng, chắc chắc cô ta phải hận Lương Trinh thấu xương. Lương Trinh không thể hiểu cô ta rốt cuộc là có tâm kế gì.

Nhưng giữa hai anh em và cô ta không có gì để nói nên Lương Trinh tỏ ý muốn kéo Lương Bân ra chỗ khác. Lưu Tử Viện lại vội vàng nói:

- Tiểu Trinh, chị vẫn còn tức giận chuyện hôm trước à?

Lương Trinh quay đầu nhìn cô ta, thấy cô ta tỏ vẻ gấp gáp, trong mắt tràn đầy sự áy náy, Lương Trinh híp mắt hỏi lại:

- Ngày đó?

Lưu Tử Viện cắn môi, rơm rớm nước mắt:

- Ngày đó là em không tốt, biết rõ chị muốn nói chuyện với bạn mà còn tới quấy rầy, em..

Lương Trinh thật sự không chịu nổi cô ta. Muốn nói gì thì cứ nói sao lại cứ phải phải bày ra dáng vẻ cắn môi, chảy nước mắt. Vì thế không đợi cô ta nói hết câu, Lương Trinh đã vẫy vẫy tay, chặn lời:

- Được rồi, tôi không có xấu tính như vậy, chuyện đó chấm dứt ở đây đi.

- Em..

- Tiểu Trinh. – Đột nhiên có ai đó gọi Lương Trinh, đánh gẫy lời cô ta.

Lương Trinh còn chưa kịp quay đầu nhìn xem đó là ai, thì người đó đã bước tới thân thiết kéo tay cô:

- Tớ vừa mới tới, đang muốn đi tìm cậu, không ngờ đã thấy cậu luôn.

Hóa ra là Vũ Văn Nghiên, bạn tốt của cô.

Lương Trinh còn nhớ rõ, hôm đó lúc cô chia tay để ra về với Vũ Văn Nghiên, cô ấy vẫn còn chìm trong tâm trạng mất mát, cả người uể oải như chìm trong bóng tối. Lương Trinh không ngờ rằng cô ấy có thể khôi phục nhanh như vậy.

Mặc kệ cô ấy đã nghĩ thông suốt hay chưa, nhưng giờ thấy cô ấy vui vẻ như vậy, Lương Trinh cũng thấy mừng thay cho cô ấy.

- Tớ đói bụng, mình đi kiếm gì ăn đi. – Vũ Văn Nghiên hào hứng nói, rồi không đợi cô đáp lời, đã kéo cô đi luôn.

Mấy người kéo nhau đi bỏ mặc Lưu Tử Viện xấu hổ đứng đó một mình. Rõ ràng cô ta bị mọi người làm lơ.

Cô ta nghĩ nếu hôm nay cô ta chân chính là đại tiểu thư của một gia đình nào đó, mấy người kia chắc chắn sẽ không dám vô lễ với cô ta như vậy. Nhưng thực tế, cô ta lại chỉ là một cô gái mồ côi, không nơi nương tựa.

Lưu Tử Viện siết chặt nắm tay, cố gắng điều chỉnh tâm trạng để không thể hiện rõ sự khó chịu.

Lương Trinh cùng Vũ Văn Nghiên, Lương Bân cũng mặc kệ cô ta, tự mình đi lấy đồ ăn.

Chỉ là Lương Bân cứ tò tò đi theo cô và Văn Nghiên trong khi cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi riêng bạn tốt của mình. Thấy anh hai như vậy, Lương Trinh khó chịu, hỏi một câu vừa đơn giản vừa trực tiếp:

- Sao anh cứ đi theo hai đứa em thế?

Lương Khiêm bất mãn trả lời:

- Em đây là thể hiện thái độ gì? Em chán ghét anh à? Anh là anh hai của em, cớ sao anh không thể đi cùng em?

Lương Trinh hòa hoãn sắc mặt, cười lấy lòng:

- Em đâu có ghét bỏ anh, ý em là sao anh không đi tìm bạn của mình đi, người mà tên là Văn hay Dương gì đó ý.

- Lần trước, cậu ta đánh nhau với người bên thành Đông, đập hỏng xe nên bị ông nội cậu ta bắt ở nhà rồi, ông ấy không cho cậu ta ra ngoài gây rối.

- Thế còn người mà có biệt hiệu là Táo Đen đâu?

Lương Bân chép chép miệng:

- Cậu ta còn thảm hại hơn, vì chống đối trưởng bối mà bị cha đánh tới mức nhập viện rồi.

Lương Trinh nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc:

- Thế nên mới nói, tại sao anh không thể giao hảo với người bình thường thôi?

Lương Bân còn kinh ngạc hơn cả cô:

- Bạn bè của anh có chỗ nào là không bình thường đâu?

Lương Trinh đau đầu, vừa xoa trán vừa đáp lại:

- Tóm lại, em có chuyện bí mật muốn nói với cô ấy, anh đi theo thật sự rất kỳ cục, anh đi chỗ khác chơi đi, đừng đi theo em.

Nói xong, Lương Trinh mau chóng kéo Vũ Văn Nghiên đi chỗ khác.

Lương Bân: "..."

Vứt bỏ anh dễ dàng như thế, vậy mà còn nói không chê anh. Tức thật.

Lương Trinh cùng Vũ Văn Nghiên lấy chút đồ ăn, cô đang định hỏi bạn tốt thì lại thấy Tạ Quân Hiến đang bước nhanh về phía này.

Hôm nay, Tạ Quân Hiến mặc một bộ tây trang trông rất nghiêm túc. Bộ quần áo được cắt may khéo léo, nên càng tôn vóc dáng vai rộng eo thon chân dài của hắn. Vạt áo comple mở rộng, bên trong áo sơ mi cũng mở hai nút, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của hắn.

Hắn có dáng người cao nên khi mặt comple càng khiến hắn uy nghiêm hơn. Thân là cháu đích tôn của Tạ gia, trên người hắn luôn tỏa ra khí chất tôn quý. Hơn nữa hắn trở về sau khi lập được chiến công nên lập tức được thăng chức. Do đó trên người hắn còn mang vẻ khí phách tuổi trẻ, dù ở bữa tiệc không thiếu người tài giỏi, nhưng hắn vẫn luôn nổi bật nhất, hấp dẫn bao ánh mắt thiếu nữ.

Vũ Văn Nghiên thấy Tạ Quân Hiến đang đi tới, cô ấy ghé tai hỏi nhỏ Lương Trinh:

- Có cần tớ tránh ra chỗ khác trước không?

Không đợi cô ấy lùi người lại, Lương Trinh đã nắm tay cổ tay bạn, thể hiện ý tứ cô ấy không thể bỏ mặc Lương Trinh ở lại đây một mình.

Tạ Quân hiến đi tới trước mặt hai người, hắn đưa mắt liếc nhìn bàn ăn xung quanh, rồi khách khí hỏi dò:

- Đồ ăn cùng đồ uống có được không?

Câu hỏi của hắn tương tự với cô em họ – Lưu Tử Viện, hai người bọn họ thật ăn ý với nhau.

- Khá ngon.

Tạ Quân Hiến cũng không nói gì thêm, hắn im lặng nhìn Vũ Văn Nghiên với vẻ sâu xa. Vũ Văn Nghiên cũng hiểu ý hắn nhưng do bị Lương Trinh nắm chặt tay nên cô không thể đi khỏi chỗ này. Vì thế, Vũ Văn Nghiên cũng chỉ có thể là ra vẻ không hiểu ẩn ý của hắn.

- Đi thôi, chúng ta qua bên kia ngồi ăn

Nghe được câu này của Lương Trinh, Vũ Văn Nghiên giống như nhận được lệnh đại xá, cô ấy vội vàng gật đầu:

- Được chứ, được chứ.

Lương Trinh và Vũ Văn Nghiên đang muốn xoay người đi, bỗng nhiên Tạ Quân Hiến lại chụp lấy tay Lương Trinh. Cô nhăn mày, theo bản năng quay người lại nhìn. Tạ Quân Hiến thấy anh mắt lạnh lùng của cô, hậm hực buông tay.

- Anh có lời muốn nói với em.

Lương Trinh biết, Tạ Quân Hiến vẫn không cam lòng. Mà lần này Tạ gia cố tình nhấn mạnh mời cả Lương gia đến bữa tiệc chắc là họ vẫn có ý tác hợp cho cô và hắn ta.

Nhưng mục đích của họ sẽ không thành đâu.

- Tạ tiên sinh, tôi đã nói rõ ràng về chuyện giữa hai chúng ta. Giờ tôi không còn gì để nói nữa, mong anh hãy tự trọng.

Vì xung quanh có rất nhiều người nên cô chỉ có thể nói mấy lời này.

Tạ Quân Hiến cau mày, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại thấy Lương Khiêm đang đi về hướng này. Lương Khiêm nói với hắn ta:

- Quân Hiến, tôi có chuyện cần nói với cậu.

Vửa thấy Lương Khiêm đi lại đây Lương Trinh đã cảm nhận được Vũ Văn Nghiên có chút không bình thường. Theo bản năng cô ấy nắm chặt lấy tay Lương Trinh. Còn Lương Trinh cũng nhìn ra được Vũ Văn Nghiên vẫn mất bình tĩnh khi phải đối mặt với Lương Khiêm.

Tạ Quân Hiến hiểu rõ, đây là Lương Khiêm cố tình giải vây cho em gái của cậu ta. Nhưng ở đây có rất nhiều người nên hắn cũng phải giữ thể diện cho mình, hắn liếc nhìn Lương Trinh rồi mới bước đi theo Lương Khiêm.

Mà Lương Khiêm đi khỏi thì Vũ Văn Nghiên cũng bình tĩnh trở lại.

Đến lúc này, Lương Trinh mới có cơ hội hỏi Vũ Văn Nghiên:

- Về chuyện liên quan tới anh cả của tới, cậu suy nghĩ thế nào rồi?

Vũ Văn Nghiên cười cho qua, cô ấy lảng tránh đáp:

- Bọn mình lo ăn trước đã, chuyện đó để nói sau đi.

Thấy biểu hiện của bạn tốt, Lương Trinh chỉ có thể thầm thở dài. Nhưng sau khi suy ngẫm một chút, cô cũng hiểu rằng, thích một người bao nhiêu năm nên không thể nói buông tay là có thể từ bỏ được ngay.

Ở phía Bắc hậu viện Tạ gia có một cái hồ bơi. Bị Lương Trinh xua đuổi nên đã Lương Bân nhờ người hầu của Tạ gia tìm cho mình một cái quần bơi. Anh muốn xuống nước bơi vài vòng.

Lúc này, đa số mọi người đều tập trung tại tiền viện nên ở đây thực sự rất yên tĩnh. Vì không có kính bơi, nên sau khi bơi vài vòng Lương Bân cũng thấy chán. Anh lên bờ, nằm nghỉ ở ghế đặt gần bể bơi.

Thực tế, sau khi Lương Bân đi ra ngoài không lâu, Lưu Tử Viện đã bám theo anh. Mà lúc anh nằm nghỉ trên ghế, cô ta cũng đứng nấp ở góc tường nhìn trộm anh.

Bà nội của Lương Trinh là con lai giữa người Trung Quốc và người Bồ Đào Nha. Mà thời đó, bà có tiếng là mỹ nhân nên con cháu Lương gia đều có nhan sắc không tồi. Mà hai anh em Lương Bân và Lương Trinh đã nâng nhan sắc Lương gia phát huy tới giá trị cực đại.

Tuy hai anh em bị gọi là kẻ ăn chơi trác táng, đây thật sự là những danh tiếng không tốt đẹp. Nhưng điều đó không thể phủ nhận vẻ đẹp của hai anh em họ.

Chỉ cần được nhìn gương mặt đó mỗi ngày thì kết hôn cùng anh đã là chuyện không tồi.

Lúc trước, bố mẹ Tạ Quân Hiến đã tìm đối tượng kết hôn cho Lưu Tử Viện, hai nhà đã bàn bạc tới bước chuẩn bị lễ đính hôn. Ở trong nước, gia đình kia cũng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng đã Tạ gia đã thấy như vậy là rất xứng đôi với cô ta, càng tức giận hơn là Tạ Quân Hiến đồng ý với hôn sự đó.

Điều này sao có thể khiến cô ta không cam tâm? Bạn bè cùng lứa của cô ta đều gả cho những người có nhà cao cửa rộng, mà tại sao cô ta lại phải lấy một người bình thường, ngày ngày lo lắng củi gạo dầu muối. Cô ta không thể chịu đựng nỗi khổ này.

Tạ gia không chịu suy nghĩ cho cô ta thì cô ta sẽ tự lo cho mình. Hơn nữa không phải Lương Trinh luôn khinh thường cô ta sao? Cô ta sẽ phấn đấu để trở thành chị dâu của Lương Trinh, để xem ai khó chịu hơn ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK