"Cậu không cảm thấy nếu tôi thật sự coi trọng là phúc khí của hai người bọn họ sao.” Thân Mục Dã sờ cằm đẹp, cười du côn.
"Được, tôi còn không biết tính nết của Thân đại thiếu gia cậu sao, bớt chà đạp mấy khuê nữ đã là không tệ rồi.” Tiêu Hàng tức giận nhìn đồng hồ đeo tay, quay đầu nói với Kỷ Lễ Thành: "Cha, con còn phải đi phát kẹo mừng, cha ở lại với đại thiếu đi.”
"Mau đi đi.” Kỷ Lễ Thành vui vẻ khoát khoát tay, kéo Thân Mục Dã ngồi xuống, vừa ăn vừa nhiệt tình hàn huyên.
Có bề trên như Kỷ Lễ Thành tọa trấn, Hứa Tố Ngưng cũng yên tĩnh lại, không còn dám lỗ mãng nữa.
Thật vất vả một bữa cơm mới kết thúc, Liên Trăn và Diệp Điển Na cùng trở về phòng được thu xếp, có điều Diệp Điển Na không ngồi yên, ở với cô một lát đã đi ra ngoài tham gia náo nhiệt, trong lòng Liên Trăn có khúc mắc liền gọi điện thoại cho Lệ Đông Sâm, điện thoại không kết nối được, cô suy nghĩ lung tung nằm lỳ ở trên giường rơi nước mắt, không biết sao, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi ở cửa truyền đến tiếng đập cửa đứt quãng, cô ngồi dậy, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối đi rất nhiều, cô vội qua mở.
"Xin hỏi là Kiều tiểu thư sao?” nhân viên phục vụ khách sạn tay cầm một hộp quà màu xanh vỏ cau tinh xảo đứng ở cửa ra vào cười nói: "Là như này, phàm là khách quý tham gia party tối nay của khách sạn đều có thể tham dự một hoạt động rút thưởng ngẫu nhiên, số phòng của Kiều tiểu thư vừa khéo trúng giải thưởng lớn của hoạt động lần này, bộ lễ phục này là khách sạn chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho Kiều tiểu thư.”
"A?” Liên Trăn ngẩn người, nhân viên phục vụ khách sạn đã nhét hộp quà vào trong tay cô, mỉm cười rời đi.
Liên Trăn mở hộp quà ra, lễ phục quây ngực màu nho nằm yên trong đó, cô nhìn một lát, đóng nắp hộp lại, để trên bàn.
Không bao lâu, Diệp Điển Na trở về từ bên ngoài, nhìn thấy bộ lễ phục dạ hội vô cùng vui mừng: “Trăn Trăn, cậu quá may mắn đấy, bộ lễ phục này đẹp hơn bộ Hứa Tố Ngưng mặc buổi trưa nhiều, cậu mau thay đi, đợi lát nữa khẳng định sẽ kinh diễm toàn hội trường.”
Trong lòng Liên Trăn khẽ nhúc nhích, trong đầu loáng thoáng hiện lên suy nghĩ, còn chưa kịp bắt lấy, đã bị Diệp Điển Na cưỡng ép bức bách đi thay lễ phục.
- ---------------
Ban đêm trong phòng tiệc, hào môn quý tộc xã hội thượng lưu thành Tây quần áo chỉn chu đi qua đi lại.
Khi Liên Trăn và Diệp Điển Na cùng đi xuống, nơi khóe mắt vẽ hoa, trong tay cô cầm hoa hồng.
Trong buổi tiệc tối ồn ào tĩnh mịch, ánh mắt của mọi người như nhựa cây dính vào cô gái tay cầm hoa tươi, đó là một người vô cùng tuyệt sắc, váy dài quây ngực màu tím không còn thiết kế phức tạp, cũng không kéo váy, vừa vặn bao lấy cơ thể linh lung của cô, xương quai xanh mê người và bờ vai sáng long lanh như bông tuyết mùa đông, dưới ánh đèn thủy tinh sáng lấp lánh, đẹp đến mức không giống người thường.
Có con em nhà giàu muốn đi lên phía trước, trước bọn họ đã có một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ dẫn đầu cười nhẹ nhàng đi trước mặt bọn họ, chính là đại thiếu gia Thân gia.
Mọi người nhất thời dừng bước chân lại, người phụ nữ mà đại thiếu coi trọng, ai dám qua đoạt.
Liên Trăn đang nhìn hoa cầm trong tay, sững sờ, lại nhìn về nơi xa Kỷ Hoa Phỉ vui vẻ vẫy tay với cô, trong lòng dâng lên sự vui vẻ.
Có câu ai có thể đón được hoa cô dâu ném, sẽ có thể đi vào điện đường hôn nhân rất nhanh, ngay cả ông trời cũng đang chứng minh cô và Lệ Đông Sâm sắp kết hôn sao?
"Trước giờ tôi chưa gặp người phụ nữ nào có thể mặc màu tím xinh đẹp như Kiều tiểu thư, còn đẹp hơn cả Hứa tiểu thư mặc ban ngày nhiều.” Thân Mục Dã cầm ly rượu vang bước đến trước mắt cô, một đôi mắt sáng chói sâu sắc nhìn chăm chú vào cô, trong đó có ngọn lửa cháu hừng hực, lập tức quấn chặt lấy cô, khiến cô không thể trốn đi đâu được.
Như thể trong khoảnh khắc hiểu rõ điều gì, Liên Trăn bật thốt lên: "Là anh tặng phải không?”